Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1226 - Chương 1228: Diêm Hoàng Trong Khoảnh Khắc

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1227" class="block_" lang="en">Trang 614# 1

 

 

 

Chương 1228: Diêm hoàng trong khoảnh khắc



Lạc Trường Sinh lúc này nhìn có thể nói thê thảm đến cực điểm, cả người giống như bò ra từ trong luyện ngục máu tươi, trên dưới toàn thân đều đang nhỏ máu, toàn bộ huyết nhục trước ngực mơ hồ, gương mặt vốn tài trí bất phàm đã sưng tới lớn gấp hai bình thường, bị máu tươi và thịt nhão hoàn toàn dán lên, cả khuôn mặt duy nhất có thể còn nhận ra chỉ có cặp mắt phóng thích ra quang mang âm trầm căm hận kia.

Ở dưới trạng thái huyền lực tán loạn bị Kiếp Thiên kiếm của Vân Triệt liên tục đánh mười mấy kiếm, hóa thành người khác, ba cái mạng cũng chết hết. Trạng thái của Lạc Trường Sinh nhìn qua quả thật còn thê thảm hơn thi thể bị làm nhục mà chết đi, nhưng hắn vẫn đứng lên, tuy rằng khí tức trên thân hỗn loạn không chịu nổi, cường độ cũng giảm xuống nhiều gấp đôi, nhưng vẫn gây ra cho Vân Triệt uy áp nhiếp tâm.

Trái tim Vân Triệt đập nhanh, lần đầu tiên chân chính hoảng sợ.

Mười lăm kiếm dồn hết phượng hoàng viêm uy, mỗi một kiếm đều cuồng bạo tuyệt luân, mỗi một kiếm đều kèm theo một mảng lớn tiếng xương cốt vỡ vụn... Vì sao Lạc Trường Sinh còn có thể đứng lên? Lại còn giữ lại được huyền khí cường thịnh như thế!

Lại không biết, trên chỗ ngồi của Thánh Vũ giới, Lạc Thượng Trần với Lạc Cô Tà ngạo thị toàn bộ tinh giới thượng vị của đông thần vực, trong lòng hoảng sợ còn hơn xa hắn gấp mười lần.

- Long hồn... Trên người Vân Triệt vì sao lại có thể có long hồn? Hắn lấy được từ nơi nào?

Lạc Thượng Trần kinh giọng tự nói.

Rồng là sinh vật cấp bậc mạnh nhất trong hỗn độn, linh hồn của nó cũng là linh hồn ở cấp bậc cao nhất. Mà linh hồn của rồng, nếu thực lực cũng đủ, có thể mạnh mẽ hủy diệt, có thể mạnh mẽ phong ấn, lại không thể mạnh mẽ đoạt xá!

Cũng không có khả năng truyền thừa.

Nói cách khác, các sinh linh khác nếu muốn được nguyên hồn của rồng, khả năng duy nhất, chính là do cam tâm tình nguyện ban cho! Mà một sinh linh chiếm được nguyên hồn của rồng, cũng chỉ có thể thuộc về riêng người đó, không có khả năng truyền thừa huyết mạch giống vậy cho đời sau... Về phần chuyển dời sang cho người khác, hoặc bị người khác mạnh mẽ đoạt xá, càng là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Đây chính là lý do vì sao đông thần vực có rất nhiều người có được đủ loại huyết mạch của rồng... Ví dụ như Lục Lãnh Xuyên, nhưng lại rất ít xuất hiện người có được linh hồn của rồng.

Mà Vân Triệt chẳng những phóng xuất ra uy áp long hồn, lấy cấp bậc của Lạc Thượng Trần, sao lại không nhìn ra được đây còn là long hồn cực kỳ cao cấp... Nhưng mà, rồng có thể có được long hồn cao như thế, vì sao lại cam nguyện ban nguyên hồn của bản hân cho một tiểu bối nhân tộc?

Nhìn dáng vẻ giờ phút này của Lạc Trường Sinh, giọng Lạc Cô Tà đã kịch liệt phát run:

- Linh hồn của Trường Sinh trải qua thái sơ thần thủy rèn luyện, linh hồn còn mạnh hơn cả Thần Vương, sao có thể dễ dàng bị đánh tan như vậy? Cho dù đó là long hồn, cũng không thể có khả năng phát sinh ra chuyện như vậy!

Lạc Thượng Trần nhíu nhíu mày, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng:

- Kia cũng không phải là linh hồn chân long bình thường. Vân Triệt nói hắn xuất thân hạ giới... Rất có thể là giả! Long hồn cường đại như thế, vô cùng có khả năng đến từ con rồng cấp bậc Thần Chủ! Nói không chừng, thật ra Vân Triệt đến từ tây thần vực, cũng có liên hệ nào đó với bộ tộc long thần, bằng không sao có thể có thân thể và long hồn mạnh mẽ như vậy được.

"..." Ngực Lạc Cô Tà kịch liệt phập phồng, khí tức khi thì âm lãnh, khi lại hỗn loạn:

- Dám thương tổn Trường Sinh của ta như thế... Tiểu súc sinh này!

"Cô Tà tiên tử" danh chấn toàn bộ thần giới này, sợ rằng người quen biết nàng vượt qua vạn năm, cũng tuyệt đối chưa từng thấy được nàng không khống chế được như thế.

Lạc Thượng Trần liếc nhìn nàng, mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Trụ Thiên thần giới chuyển ánh mắt sang phía Long hoàng:

- Long hồn như thế, sợ rằng là vị chủ long nào ban ơn. Long hoàng có thể biết được, đó là do vị chủ long nào ban tặng không?

Long hoàng không lắc đầu, cũng không gật đầu, vô cùng bình thản nói:

- Tuy Vân Triệt là nhân loại, nhưng thiên tư kỳ dị, cực kỳ hiếm thấy. Sẽ được vị chủ long nào đó của Long thần giới ta đặc biệt ban ơn, cũng xem như hợp tình hợp lý.

- Ừm.

Trụ Thiên thần đế khẽ gật đầu, Long hoàng không muốn trả lời, hắn tự nhiên sẽ không hỏi tới.

Tầm mắt của Long hoàng vẫn luôn luôn dừng lại ở trên người Vân Triệt, mặc dù ánh mắt đã hoàn toàn bình tĩnh, nhưng chỗ sâu trong mắt và trong tâm hồn vẫn rung chuyển gợn sóng vô cùng kịch liệt.

Trên người Vân Triệt tồn tại mạch máu rồng và linh hồn của rồng, hắn đã phát hiện ra từ rất sớm, dù sao, hắn là Long hoàng đứng đầu vạn linh, vạn long tôn sư, hơn nữa hắn cũng phán đoán kia chắc là long huyết và long hồn cao cấp. Tuy rằng hắn chưa bao giờ nói toạc ra, nhưng đã sớm lưu tâm mấy lần đối với Vân Triệt.

Nếu Vân Triệt sử dụng long hồn, lấy cấp bậc của hắn, có thể trực tiếp biết được đó là loại long hồn nào, thậm chí có thể thoải mái đoán được là đến từ chân long nào.

Nhưng mà, khi long hồn lĩnh vực của Vân Triệt chân chính phóng thích, Giới Vương của Long thần giới này, người đệ nhất của hỗn độn ở giữa trời đất không người không kính, không người không sợ này, bên trong tâm hồn thế mà lại sinh ra hoảng sợ trong khoảnh khắc, cùng với... Hắn tồn tại trên thế giới này đã ba mươi lăm vạn năm, cũng chưa từng có cảm giác hèn mọn như thế.

Cặp mắt rồng màu xanh biếc mở ra trên không của Vân Triệt kia, nhất là cho tới bây giờ, đều rõ ràng vô cùng ấn ký chính giữa linh hồn hắn, thật lâu không tiêu tan.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Triệt, đã xảy ra kịch biến nghiêng trời lệch đất... Đã hoàn toàn không còn là ánh mắt nhìn một tiểu bối con người nữa.

- Vân... Triệt!!

Giọng Lạc Trường Sinh hoàn toàn biến hình, đến nước này, hắn hoặc là đã không cách nào giữ vững tỉnh táo, hoặc là đã hoàn toàn chẳng quan tâm đến tư thế oai hùng của Trường Sinh công tử, phẫn nộ, oán hận, nôn nóng điên cuồng đạt tới cực điểm như gió dữ dội phóng thích ra bên ngoài, ánh mắt thoáng hiện tử quang kia, hận không thể róc xương lóc thịt Vân Triệt, nghiền xương thành tro.

Hắn tiến lên trước một bước, máu trên người như suối chảy ra, nhưng hai tay, lại từng chút từng chút một giơ Mẫn Long đao đã nhuộm đầy máu tươi của chính hắn lên, một luồng uy áp rất không ổn định, nhưng mạnh mẽ đến đủ trí mạng bao phủ toàn thân Vân Triệt.

Vân Triệt gần như dùng hết toàn lực, mới khó khăn giơ Kiếp Thiên kiếm lên, hai tay không bị khống chế kịch liệt run run.

Lạc Trường Sinh đánh giá thấp Vân Triệt, còn Vân Triệt cảm giác không phải đánh giá thấp Lạc Trường Sinh.

Hắn xem nhẹ không phải là thực lực của Lạc Trường sinh, mà là thân thể mạnh mẽ đến không hợp với lẽ thường của Lạc Trường Sinh.

Bị hắn nổ tung mười mấy kiếm, thân thể bị thương tàn phá, chặt đứt mười mấy cục xương, lại còn có thể bộc phát ra uy áp như thế... Thân hình của Lạc Trường Sinh mạnh mẽ dẻo dai, đã có thể so sánh được với hắn!

Mà thân thể của bản thân mình mạnh mẽ như thế, là vì có long thần huyết mạch, long thần chi tủy, cùng với đại đạo phù đồ quyết trong người... Còn Lạc Trường Sinh lại dựa vào cái gì!!

Lạc Trường Sinh là Thần Linh cảnh cấp mười chân thật, mức độ huyền lực hùng hậu của hắn còn hơn Vân Triệt không biết bao nhiêu lần, dưới thân thể còn chưa hoàn toàn hỏng mất, ưu thế vĩ đại này của hắn vào lúc này đã hiện ra, còn thương thế của Vân Triệt nhẹ hơn Lạc Trường Sinh rất nhiều, nhưng khí tức huyền lực lại còn xa mới bằng.

-... Chết!!

Lạc Trường Sinh gào lên một tiếng khàn khàn quái gở, Mẫn Long đao cuốn lấy gió lốc vĩ đại, muốn trực tiếp đánh chết Vân Triệt cắn nát thành mảnh vỡ huyết nhục.

Vân Triệt ráng đứng lên, lấy đoạn nguyệt phất ảnh trốn ra xa xa, nhưng mà, Vân Triệt tiêu hao quá mức nghiêm trọng, cho dù dư ba cũng khó mà chống đỡ, bị quét ra xa xa, trước ngực nháy mắt nổ tung ra mười mấy vết thương, nội tạng càng quay cuồng nứt toác mảng lớn.

Dù sao Lạc Trường Sinh bị thương quá nặng, dưới một đao này, nội ngoại thương của hắn cùng nứt toác, phun liên tiếp năm sáu ngụm máu, thân thể long lay động suýt chút nữa ngã xuống đất. Còn Vân Triệt vào lúc này nhảy lên cao cao, phản công về phía Lạc Trường Sinh, lúc lên khoảng không, trên người chợt bộc phát ra viêm quang màu vàng nồng liệt chói mắt như mặt trời chói chang, kèm theo một luồng viêm uy che trời như muốn đốt cả trời đất thành hư vô.

- Kim ô... Thần huyết!

Hỏa Như Liệt thất thanh kêu lên.

Tiếp sau phượng hoàng thần huyết, chín giọt kim ô thần huyết, cũng bị Vân Triệt dấy lên toàn bộ.

Bên trong viêm quang đầy trời, Kiếp Thiên kiếm ngưng tụ thần lực kim ô từ trên cao nện xuống, thân thể của Lạc Trường Sinh đã vốn không cách nào khống chế tự nhiên, không thể nào tránh lui, thét lên một tiếng, Mẫn Long đao lại cuốn lấy gió lốc đáng sợ đến không gian đều vặn vẹo.

Rầm!!

Như một vầng mặt trời chói chang rơi xuống đất, kim mang chợt bạo liệt đâm vào làm vô số huyền giả tạm thời mất thị lực. Dưới viêm mang, Mẫn Long đao gắt gao chống đỡ Kiếp Thiên kiếm, hai ánh mắt âm trầm giống nhau va chạm chỗ khe hở đao kiếm va vào nhau.

Ầm rầm...

Lực lượng của Vân Triệt mãnh liệt đè tới trước, Lạc Trường Sinh chấn động toàn thân, khóe miệng phun máu, Mẫn Long đao bị hung hăng áp chế, gối phải nặng nề quỳ xuống đất, xương đầu gối vỡ vụn.

Ánh mắt của Lạc Trường Sinh âm ngoan dọa người, hai cánh tay hắn kịch liệt run run dưới áp chế mạnh mẽ của Vân Triệt, mỗi một cơ bắp tàn tạ đều phồng lên tới cực điểm, khớp xương càng răng rắc dữ dội.

- A a a a... A!!!

Một tiếng thét lên như dã thú, hoa văn màu tím trên người Lạc Trường Sinh đột nhiên lóe lên, chợt bộc phát ra một luồng lực lớn, hung hăng đánh bay Vân Triệt, Lạc Trường Sinh đứng lên sau đó lảo đảo một cái, lại không chờ đứng vững, liền đã giống như điên đánh về Vân Triệt.

Vân Triệt lộn nhào trong không trung, càng không hề để ý đến thương thế của mình chút nào, nghênh đón thẳng Lạc Trường Sinh mà đi. Kiếp Thiên kiếm thiêu đốt lên kim viêm và đao mang trắng xám cuốn động lên gió lốc cứng cỏi va chạm vào nhau ở trên không trung, mang lên tiếng nổ vang như muốn phá rách trời cao.

Hỏa diễm tận trời, gió lốc ngập trời, trong trời đất như đột nhiên rơi xuống huyền lôi chấn thế dày đặc.

Cho dù là Vân Triệt hay là Lạc Trường Sinh, cường độ khí tức đều không bằng lúc ban đầu xa xa, nhưng hung ác và cuồng bạo lại còn hơn xa lúc trước. Hỏa diễm đốt diệt gió lốc, gió lốc xé rách hỏa diễm, kiếm uy dập nát đao mang, đao mang cắn diệt kiếm uy, toàn thân hai người nhuốm máu giống như điên chém giết va chạm ở trên không phong thần đài, kèm theo nhiều tiếng rít gào như dã thú.

Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả ánh mắt đều trừng đến lớn nhất, ngơ ngác nhìn, thật lâu không phát ra một chút âm thanh.

Lạc Trường Sinh bị thương toàn thân máu thịt mơ hồ, Vân Triệt tiêu hao đến không tiếc thiêu đốt thần huyết... Trước một trận chiến này, bọn họ tin tưởng đây nhất định là một trận chiến phấn khích tuyệt luân, nhưng không nghĩ tới sẽ thảm thiết đến nông nỗi như vậy.

- Vân huynh đệ... Cố lên!

Hai tay Hỏa Phá Vân siết chặt, khớp xương trắng bệch.

- Vân Triệt... Nhất định phải thắng... Nhất định phải thắng!

Trong miệng, trong lòng đệ tử của Ngâm Tuyết giới, Viêm Thần giới đều điên cuồng reo hò.

Đối thủ là Lạc Trường Sinh, còn bị ép tế ra Phần Tâm lôi và Mẫn Long đao, một trận chiến này, Vân Triệt tuy bại nhưng vinh, sau cuộc chiến chắc chắn triệt để danh chấn đông thần vực. Nhưng mà, hắn đánh đến một khắc này, tất cả mọi người rõ ràng thấy được hắn cực kỳ khát vọng thắng lợi.

Bốn chữ"Tuy bại nhưng vinh" bị bọn họ ném ra sau đầu, bọn họ dùng hết tất cả toàn bộ ý niệm của mình, reo hò Vân Triệt giành được thắng lợi cuối cùng.

- Vân Triệt... Cần phải chịu đựng!

Toàn thân Hỏa Như Liệt căng thẳng, hai tay trong siết thật chặt, móng tay đều cắm sâu vào trong thịt, nhưng hắn lại không hề phát giác ra. Hắn biết rõ, bây giờ Vân Triệt có thể tiếp tục đánh với Lạc Trường Sinh, hoàn toàn dựa vào thần lực bùng nổ khi thiêu đốt kim ô thần huyết, một khi kim ô thần huyết hết, Vân Triệt sẽ triệt để bị thua.

Hiện giờ, hy vọng duy nhất, là trước khi kim ô thần huyết hết, Lạc Trường Sinh bị trọng thương sụp đổ trước.

Nhưng mà, lại không ai biết được, nguy cơ giờ phút này của Vân Triệt tuyệt đối không chỉ là kim ô thần huyết sắp hết.

Sức nặng thân thể cấp tốc tăng lên, luôn luôn gắt gao duy trì trạng thái"Oanh thiên", cuối cùng đã tới bên rìa không cách nào chống đỡ được.

Hai tay của Vân Triệt huyết nhục mơ hồ, lại gần như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, kinh mạch càng không biết đã đứt gãy bao nhiêu chỗ, cảm giác tồn tại của cánh tay trong lúc lần lượt vung lên càng ngày càng mơ hồ...

Không được... Tiếp tục như vậy... Sẽ không có cơ hội thắng...

Vào một khắc này hai mắt của Vân Triệt đột nhiên trừng lớn, bắn ra quang mang quyết tuyệt âm ngoan.

Một bước cuối cùng... Chỉ kém một bước cuối cùng... Cho dù là ai... Đều đừng mong ngăn cản ta!

Cơ thể của ta... Nhất định phải chống đỡ...

Nhất định phải chống đỡ!!

Tiếng gió kêu nhỏ, ngoài phong thần đài, trên đám mây trên không xa xôi, một đôi mắt màu đỏ tươi vẫn luôn yên lặng nhìn huyết chiến trên phong thần đài. Một khắc này, nàng đột nhiên không lý do cảm giác được tâm hồn đau xót, giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, một dự cảm đáng sợ làm cho thân thể mềm mại của nàng đột nhiên chấn động, trong miệng phát ra tiếng la lên sợ hãi

- Đừng mà!!

- A a a a a a a!!

Ở trong cùng một nháy mắt, Vân Triệt đột nhiên phát ra tiếng rít gào khàn cả giọng.

Rầm -------

Một tiếng nổ vang vô cùng nặng nề vang lên trong huyền mạch của Vân Triệt, thoáng chốc, Tà thần huyền mạch của hắn bỗng chốc tăng vọt lên hơn bình thường mấy lần, huyền lực còn sót lại chợt đại loạn, như cơn lốc cuồng bạo nhất đột nhiên ùa vào.

Sau khi mở ra tứ đại Tà thần cảnh quan Tà phách, Phần tâm, Luyện ngục, Oanh thiên, cảnh quan Tà thần thứ năm quyết tuyệt mở ra.

Như một ma thần đáng sợ ngủ say đã lâu tỉnh lại.

Cảnh giới tầng thứ năm của Tà thần -- Diêm hoàng!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment