.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1228" class="block_" lang="en">Trang 614# 2
Chương 1229: Kề cận cái chết
Cảnh giới tầng thứ năm của Tà thần"Diêm hoàng", năm đó Mạt Lỵ từng nhắc đến với hắn, đây là cảnh giới cuối cùng khắc ấn lại trong trí nhớ do máu Tà thần bất diệt lưu lại, cũng là cảnh giới cực hạn mà nhân loại có khả năng thừa nhận.
Về phần cảnh giới tầng thứ sáu và cảnh giới tầng thứ bảy, ngược lại không phải nhân loại có khả năng chạm đến, cho dù cảnh giới cao nhất mà nhân loại có khả năng đạt tới -- Thần Chủ cảnh, cũng không cách nào thừa nhận khống chế.
Vân Triệt ở cảnh giới Thần Kiếp, liền cưỡng ép mở"Diêm hoàng", hoàn toàn là đang lấy mệnh bỏ vào... Cho dù chính là mở ra trong nháy mắt.
Hắn không cách nào biết được sau khi cưỡng ép mở"Diêm hoàng" sẽ có hậu quả như thế nào, có lẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, có lẽ sẽ tàn phế nặng nề trong nháy mắt. Nhưng mà, bị Lạc Trường Sinh ép đến tình cảnh này, hắn đã không có lựa chọn nào khác.
Rầm -------
Khoảnh khắc khi"Diêm hoàng" mở ra, trên người Vân Triệt đột nhiên nổ bung một luồng huyết quang nồng liệt, một luồng sóng khí khủng bố tuyệt luân theo đó bùng nổ, dưới luồng sóng khí này, gió lốc trên người Lạc Trường Sinh cùng với lực lượng mới vừa ngưng tụ bị đánh diệt trong nháy mắt, cả người như gặp phải búa tạ oanh kích, kêu thảm một tiếng, bay ngang ra ngoài.
Dị biến đột nhiên đến khiến tất cả mọi người hoảng sợ thất sắc, liền ngay cả một đám Giới Vương tinh giới đều sắc mặt kinh sợ... Bởi vì kèm theo luồng huyết quang kia, là một luồng khí tức cuồng bạo khủng bố tuyệt luân đến làm cho bọn họ vốn không thể tin nổi.
Hai tay Vân Triệt huyết nhục lật ra ngoài, toàn thân nổ tung vô số vết rách màu đỏ, khoảnh khắc khi"Diêm hoàng" mở ra, trong cơ thể hắn, sâu trong long hồn đều hoàn toàn ầm ầm, hắn cảm giác được thân thể, nội tạng của bản thân thậm chí cả linh hồn đều bỗng chốc bị lực lượng điên cuồng tăng vọt đánh sâu vào tới phá nát hoàn toàn, thế giới ý thức cũng hóa thành một mảnh màu đỏ bát ngát, không cảm thấy đau đớn, lại không cảm giác được Lạc Trường Sinh... Còn có sự tồn tại của bất cứ thứ gì.
Chỉ có một tia ý chí cuối cùng, thúc giục lực lượng tuyệt vọng giống như ma thần thức tỉnh, một kiếm đánh về phía trước.
Rầm ----------
Một đường kiếm quang màu máu từ trên Kiếp Thiên kiếm đánh ra, trong nháy mắt xuyên suốt không gian, va chạm lên trên kết giới bên cạnh phong thần đài, ở trong không gian phong thần đài, ấn xuống một dấu vết màu máu dài đến gần hai trăm dặm.
Kiếm quang màu máu đến đâu, không gian hiện ra vặn vẹo kịch liệt, sau đó sụp đổ từng tầng.
Đây là không gian thần giới, lại dưới một kiếm này, như tờ giấy mỏng liên tiếp sụp đổ... Đây cũng là lần đầu tiên sau khi Vân Triệt đến thần giới chân chính phá hủy không gian. Chính là bản thân hắn lại không cách nào tận mắt nhìn thấy một màn đã từng tha thiết ước mơ này.
Nhưng mà, lúc Vân Triệt mở ra"Diêm hoàng", ý thức cũng nháy mắt sụp đổ, hắn dùng tính mạng liều chết đánh ra một kiếm này, nhưng bị chệch hướng khỏi chỗ của Lạc Trường Sinh xa xa.
Chỉ có một chút dư ba màu máu nhẹ nhàng quất lên trên người Lạc Trường Sinh.
- Hu a a a a a a a!!
Một tiếng kêu thảm thiết mang theo thống khổ vô tận, như đến từ dưới vực sâu tuyệt vọng vang vọng trên không phong thần đài. Khoảnh khắc khi dư ba màu máu kia đụng chạm đến Lạc Trường Sinh, cả người hắn giống như một túi máu đột nhiên vỡ ra, máu tươi nổ tung đầy trời, bị đánh bay về phía trời cao xa xôi...
Keng!
Kiếp Thiên kiếm từ trong tay Vân Triệt rơi xuống, nặng nề rơi xuống đất.
Thân hình của Vân Triệt khựng lại ngắn ngủi trong không trung, huyết quang bạo phát trong một chớp mắt ngắn ngủi trên người cũng theo tất cả huyền khí của hắn mà hoàn toàn biến mất, chỉ có đôi mắt vẫn hiện lên huyết sắc không bình thường... Chính là không hề có thần thái, không hề có tiêu cự.
Sau đó, hắn như biến thành một con búp bê không hồn, rơi thẳng tắp xuống, nện xuống đất.
Không... Không thể... Mất đi ý thức...
Bằng không... Sẽ bị phán thua...
Ta còn... Còn sống... Ta còn có thể cảm giác được đau... Không thể hôn mê... Tỉnh lại...
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến yên tĩnh như chết, toàn bộ người nhìn một trận chiến trước mắt này, giờ phút này đều vốn không thể nào tin nổi vào con mắt và linh giác của mình.
- Vừa rồi... Đó là... Cái gì?
- Không... Không biết...
- Vân Triệt thế mà lại... Đột nhiên lại... Shhh... Vừa rồi... Lực lượng thật đáng sợ... Lạc Trường Sinh sẽ không... Chết rồi chứ?
- Ngươi nhìn Vân Triệt... Chiêu vừa rồi thật đáng sợ, nhưng giá cao cũng cực kỳ thảm thiết... Ông trời của ta! Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tông chủ, ngay cả ngươi... Cũng không biết sao?
- Vân Triệt rốt cuộc là quái vật gì!
Ngâm Tuyết giới, Viêm Thần giới, Thánh Vũ giới... Đều sắc mặt trắng bệch, trái tim thắt chặt, bọn họ ngơ ngác nhìn, không cách nào nói gì, không cách nào thở dốc.
Chân mày của Khư Uế tôn giả liên tục run rẩy, nhưng hắn tuyệt đối không hề quên mất chức trách của mình, khí tức thủy chung tập trung chặt chẽ lên trên người Vân Triệt và Lạc Trường Sinh. Lúc Vân Triệt rớt xuống, hắn vừa định xác nhận là Vân Triệt đã hôn mê, lại phát hiện, Vân Triệt nằm trong vũng máu thân thể vẫn đang run nhè nhẹ, ngón tay đang không ngừng nâng lên, giãy giụa, sau đó, hai cổ tay gắt gao cào trên mặt đát, hiển nhiên đang liều mạng cảm giác sự tồn tại của thế giới, chống đỡ hết sức không để cho ý thức của mình yên lặng.
Khư Uế tôn giả:"..."
Không trung, một trận gào thét truyền tới, Lạc Trường Sinh bị đánh lên trời cao tới hơn mười dặm cuối cùng hạ xuống, kèm với một mảng lớn mưa máu đậm đặc, hung hăng nện xuống trên phong thần đài.
Keng!!
Mẫn Long đao cũng từ trên trời rơi xuống, cuối cùng vô cùng khéo dừng ở trong tay của hắn.
- Trường... Sinh...
Thân thể Lạc Cô Tà lay động, sắc mặt hiện lên vẻ trắng bệch bệnh tật. Hai chữ ngắn ngủi, run run đến gần như không cách nào nghe rõ.
Lạc Trường Sinh vốn bị thương rất nặng, lúc này càng thê thảm đến không cách nào hình dung, trên dưới toàn thân triệt để tàn phá, giống như bị người thiên đao vạn quả sau đó lại ném vào huyết trì rồi tiếp theo vớt lên phơi thây.
Dáng vẻ này, đặt ở trên người huyền giả bình thường nào đã sớm chết đến không có khả năng chết lại. Nhưng mà, Khư Uế tôn giả liếc mắt nhìn thấy, thân thể của Lạc Trường Sinh thế mà lại hơi rn run, còn mơ hồ truyền ra rên rỉ mỏng manh.
Hắn không chết, thậm chí còn có được ý thức.
Mùi máu tanh cấp tốc lan tràn trên phong thần đài, trên chỗ ngồi xem cuộc chiến càng ngày càng yên tĩnh, toàn bộ ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào hai bóng người toàn máu tê liệt ngã xuống đất, không dám chớp mắt.
Thân thể hai người đều kiệt lực run rẩy, ai cũng không chịu yên lặng đi, bởi vì ý chí còn sót lại của bọn họ nói cho bọn họ biết, ai hôn mê trước, đó là bị thua.
Bàn tay của Vân Triệt dần nắm lên... Hắn cảm nhận được khí tức của Lạc Trường Sinh.
Lạc Trường Sinh... Không phải nên đã... Vì sao hắn lại còn sống... Vì sao... Khí tức sinh mệnh lại nồng đậm đến ngay cả ta đây hiện giờ đều có thể cảm giác đến...
Chẳng lẽ... Một kiếm vừa rồi... Không đánh trúng hắn...
Vân Triệt dưới cưỡng ép mở"Diêm hoàng", lực lượng bùng nổ ra vượt xa cấp bậc chỗ hắn và Lạc Trường Sinh. Lạc Trường Sinh vốn trọng thương, nếu bị đánh trúng, cho dù thân thể của thần được thái sơ thần thủy rèn luyện qua, cũng nhất định bị nện đến dập nát.
Hắn và Lạc Trường Sinh ác chiến đến tận đây, dưới tuyệt cảnh liều mạng ra kỳ chiêu đánh giết Lạc Trường Sinh, cũng không bị phán định là"Ác ý", chỉ có chín thành sẽ bị phán không tuân theo quy định... Còn Lạc Trường Sinh chết, cũng không cần lại thi đấu thêm một trận nữa, hắn liền có thể đoạt thẳng vị trí hạng đầu.
Về phần hậu quả đánh chết Lạc Trường Sinh... So sánh với"Ước định" của hắn và Mạt Lỵ, ở trong ý thức của hắn vốn nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng vận mệnh chính là tàn khốc như thế, hắn dùng mạng đổi lấy một kiếm, lại vì ý thức của hắn bị hỏng mất mà đánh trật ra.
- A... Ư... A...
Tiếng rên rỉ thống khổ mà khô héo, giống như tiếng rên rỉ bị thương tuyệt vọng của dã thú trước khi chết, thân hình của Lạc Trường Sinh run rẩy càng ngày càng kịch liệt, lại trong một khắc đột nhiên dừng lại.
Ngay khi Khư Uế tôn giả cho rằng hắn cuối cùng mất đi ý thức, lại phát hiện cánh tay hắn vừa động, sau đó... Lại chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bị máu dán vào cũng dần dần mở ra.
Sau đó, cánh tay nhuốm máu của hắn chậm rãi nâng lên, đưa về phía Mẫn Long đao gần trong gang tấc, sau khi sờ soạng một lúc, run rẩy cầm nắm ở phía trên chuôi đao.
- A!!
Hỏa Phá Vân kêu to một tiếng hoảng sợ.
Chính là qua hồi lâu, cho dù Lạc Trường Sinh kiệt lực như thế nào, Mẫn Long đao đều không hề động đậy. Trạng thái hiện giờ của hắn, khó khăn còn sống đã là kỳ tích, sao có khả năng lại vẫn khống chế được Mẫn Long đao.
Bàn tay hắn cuối cùng dời khỏi Mẫn Long đao, đôi tròng mắt rướm máu, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, nhưng vẫn chặt chẽ tập trung vào chỗ của Vân Triệt. Sau đó, cánh tay hắn khởi động, từng chút từng chút một... Vô cùng thong thả, vô cùng gian nan, chính là chậm rãi đứng dậy.
- A... A a...
Trái tim của đệ tử Ngâm Tuyết Viêm Thần giống như bị dây thép buộc chặt từng chút một, giữa cổ họng tràn ra âm thanh khàn khàn hoảng sợ.
Bước chân của Lạc Trường Sinh tiến lên trước, từng bước một loạng choạng, từng bước nhỏ máu tới gần mà đi về phía Vân Triệt, rõ ràng suy yếu tới gần tử vong, sát khí nặng nề trên người, lại khiến Khư Uế tôn giả đều cảm thấy kinh hãi sâu sắc.
Mà đúng lúc này, Vân Triệt ngã vào vũng máu đã lâu cũng cánh tay chống đất, giãy giụa thoáng động lên.
Lúc hắn cảm giác được khí tức sinh mệnh của Lạc Trường Sinh, cảm giác được Lạc Trường Sinh đứng lên, ý chí của hắn liền thúc giục thân thể đứng lên như vậy... Hắn không nghĩ tới bản thân còn có thể đứng lên, nhưng mà, hắn lại phải đứng lên.
Long hồn chi tủy chỉ thuộc về hắn để cho xương cốt của hắn cường ngạnh tới mức tận cùng, bằng không tát nhiên đã bị lực lượng của"Diêm hoàng" không cách nào thừa nhận phá gãy toàn bộ, nói vậy,cho dù lực lượng ý chí của hắn cường thịnh thêm gấp trăm lần, cũng tuyệt đối không có khả năng đứng lên.
Có lẽ là hồi quang phản chiếu, có lẽ là ý chí dưới tuyệt cảnh phát ra, cũng hoặc là đại đạo phù đồ quyết liên tục tồn tại khôi phục, hắn đứng lên... Hơn nữa, lại cảm giác được có từng đợt từng đợt lực lượng mỏng manh tồn tại như vậy.
Hai người đều toàn thân là máu, thân thể tàn phá không chịu nổi, như hai con ác quỷ bò ra từ trong huyết trì. Hình ảnh như vậy, còn có sát khí đáng sợ mơ hồ truyền đến kia, khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác khiếp sợ lạnh như băng thật sâu.
Hai người đối diện ngắn ngủi, không hề có bất cứ lời nói gì, sau đó trong cùng một chớp mắt, cùng nhau đánh về phía đối phương.
Rầm!
Rầm!
Nắm tay của hai người đồng thời đánh lên trên mặt đối phương, chính là lực lượng bọn họ chém ra còn không bằng một huyền giả Thần Nguyên cảnh mới vào thần đạo... Không, ngay cả một huyền giả phàm đạo đều không bằng. Lực lượng như vậy, bình thường cho dù liên tục bị ngàn vạn lần, cũng sẽ không thể bị thương đến một cọng tóc gáy.
Nhưng một khắc này, bọn họ đã đồng thời thất khiếu đổ máu, lảo đảo muốn ngã.
Sau đó lại lập tức hú lên quái dị, lại đánh về phía đối phương, liều chết ép lực lượng từ trong thân thể, ý chí ra đánh vào trên người đối phương.
Rầm... Rầm... Rầm...
Tiếng âm thanh đánh vào người và lực lượng, ở trong mắt huyền giả thần đạo gầy yếu đến mức buồn cười như trẻ nhỏ đánh nhau. Nhưng toàn bộ đông thần vực, không có một huyền giả nào cười được, chỉ có tròng mắt đang co rúm lại, linh hồn đang run rẩy.
Trên dưới hai người đều là máu, tự mình lại gần, nếu chỉ nhìn vốn không nhận ra đâu là Vân Triệt, đâu là Lạc Trường Sinh. Thương tổn của hai người đều đáng sợ khiến cường giả huyền đạo này nhìn vào đều sinh lòng kinh hãi, theo bọn họ giống như điên lao vào đánh xé, trên phong thần đài trải rộng ra từng mảng lớn vết máu, khiến cho không ai không thể nghi ngờ rằng máu trên người hai người của phải đều đã chảy khô không.
Nhưng mà, Vân Triệt và Lạc Trường Sinh lại không hề có ý tứ dừng lại chút nào.
Hai người này rõ ràng đã chân đạp bên bờ tử vong, lại giống như hoàn toàn coi thường tính mạng của mình, chỉ cầu dùng toàn bộ còn lại của bản thân, đẩy đối phương vào vực sâu tử vong trước.
Vân Tiệt cực kỳ khát vọng đối với thắng lợi;
Lạc Trường Sinh cố chấp như bệnh hoạn đối với bất bại;
Dẫn đến hai người giống như mãnh thú đáng sợ cho dù gần chết, cho dù ý thức mơ hồ, cũng muốn cắn xé đối phương đến hầu như không còn.