Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1228 - Chương 1230: Thắng Thảm

. ._615__1" class="block_" lang="en">Trang 615# 1

 

 

 

Chương 1230: Thắng thảm



- A a a a a a a...

- A a a a!!

Tiếng hai người gầm lên đã hoàn toàn không giống với nhân loại, mà như đến từ mãnh thú đã mất đi trái tim cắn nuốt.

Ý thức của Vân Triệt và Lạc Trường Sinh đều đã cực kỳ mơ hồ, nhưng thần thức dưới một tia tín niệm chống đỡ lại chặt chẽ tập trung vào chỗ của đối phương, nắm tay ngưng tụ lại tàn lực và ý chí liên tục nện lên trên người đối phương.

Phong thần đài bị nhuộm đỏ một mảng lớn, nhìn thấy ghê người. Trên người hai người đã đần không có máu chảy ra.

Giao chiến lúc trước, khí thế của bọn họ có thể nói là dời núi lấp bể, cho tới bây giờ, đã gầy yếu đến như người sắp chết gần đất xa trời, trạng thái như vậy, hai người bọn họ lại vẫn có thể đứng lên, còn đánh tiếp... Mỗi một quyền chém ra, bọn họ đều sẽ thân thể lay động, nhưng gắt gao không chịu ngã xuống, sau đó lại một quyền nữa, đánh tiếp một quyền nữa...

Mỗi một lần, khi tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ nhất định sẽ ngã xuống, nhưng bọn họ lại đánh tiếp về phía đối phương.

Bịch! Bịch! Bịch...

Thời gian trôi đi thong thả đáng sợ, thế giới càng trở nên yên tĩnh giống như quỷ vực, chỉ có tiếng cắn xé như hai ác quỷ sắp chết tận mạng.

- Sẽ chết... Tiếp tục như vậy nhất định sẽ chết...

- Vì sao Khư Uế tôn giả không ngăn cản? Vân Triệt và Lạc Trường Sinh đều đã điên rồi, còn tiếp tục như vậy, thương thế càng ngày càng chuyển biến xấu... Đông thần vực có khả năng tổn thất hai thiên tài cao cấp nhất... Mau ngăn cản bọn họ!

- Không... Một trận chiến này, bọn họ đã đánh đến mức độ như vậy, cho dù như thế nào nhất định phải phân ra thắng bại... Nào có khả năng ngăn cản được.

"..."

Bịch! Bịch! Bịch! Phụt...

Mùi máu tươi gay mũi không tiếng động lan tràn, hai người rõ ràng như cây đèn cầy sắp tắt lửa lại cứng rắn liên tiếp đánh nhau hơn một trăm quyền, còn không có ai chịu ngã xuống.

Trọng thương hôn mê, là một kiểu chữa trị với bảo vệ bản thân, mà dưới bị thương nặng như thế còn gắng gượng chống đỡ đến tận đây, không thể nghi ngờ mỗi một nháy mắt đều sẽ khiến thương thế vốn trọng thương đến cực điểm liên tục nứt toác chuyển biến xấu.

Hai người đều đánh nhau đến chết chân chính trên ý nghĩa.

Hắn vì nhìn thấy Mạt Lỵ tới thần giới, vì mục tiêu này, hắn bỏ lại tất cả, dốc hết toàn bộ nỗ lực, đã trải qua không biết bao nhiêu lần hiểm cảnh và sinh tử, không tiếc bại lộ ra át chủ bài và bí mật dứt khoát có khả năng mang đến cho mình đại họa... Hiện giờ chỉ thiếu một chút như vậy, sao hắn có thể cho phép bản thân thất bại trong gang tấc!

Còn hắn là Trường Sinh công tử, phụ thân của hắn là Giới Vương Thánh Vũ giới đứng đầu chúng giới đông thần vực, sư phụ và cô cô của hắn là người đệ nhất dưới Vương giới của đông thần vực, còn hắn, là người đứng đầu đông vực tứ thần tử không người không biết, thân phận của hắn vô cùng tôn quý, thiên phú và thực lực của hắn không người có thể bằng, hắn từ khi sinh ra, liền sống trong thế giới nhìn xuống người khác... Sao hắn có thể bại được!

Theo hai người đánh xé, thời gian trôi đi, chiến cuộc bắt đầu xuất hiện một chút biến hóa.

Vân Triệt thân mang Hoang thần lực, năng lực kia cho dù ở dưới trạng thái nào đều sẽ tự tiến hành khôi phục mang đến cho hắn cuối cùng bắt đầu hiện ra ưu thế.

Rầm!!

Nắm tay của hai người lại đồng thời nện lên trên mặt đối phương, thân trên của Vân Triệt nghiêng về phía sau, còn Lạc Trường Sinh lại than nhẹ một tiếng, lảo đảo lui về phía sau, sau đó nặng nề quỳ rạp xuống đất.

Một chút hung quang tan rã lóe lên trong mắt Vân Triệt, trong thân thể dâng lên lực lượng không biết từ đâu mà đến, hắn đột nhiên nhảy lên, tay phải huyết sắc mang theo một chút huyền lực mỏng manh không chịu nổi, nện thẳng vào trước ngực Lạc Trường Sinh.

Mà Lạc Trường Sinh đang quỳ trên đất cũng vào lúc này chợt ngẩng đầu lên, cánh tay phải lấy tốc độ tương đương với cực nhanh vung ra, một đường hàn quang màu tím đâm thẳng vào Vân Triệt ngay mặt mà đến.

- A!!

Đường hàn quang này khiến toàn bộ người của Ngâm Tuyết giới đều thất thanh kinh hô lên.

Đường hàn quang kia, rõ ràng là Thánh Lôi kiếm!

Vân Triệt mơ hồ cảm giác được có một mũi nhọn ngay mặt mà đến, nhưng ý thức của hắn mơ hồ, lại toàn lực bổ nhào xuống dưới, đã vốn không cách nào dừng thân thể lại, cả người trực tiếp nhào vào phía trên Thánh Lôi kiếm.

Tuy rằng lực lượng lôi đình còn sót lại trong Thánh Lôi kiếm không phải Lạc Trường Sinh vào lúc này có khả năng thúc giục, nhưng trọng lượng của nó rất nhẹ, lại vô cùng sắc bén, cho dù hài đồng nắm vào trong tay cũng có thể đâm gãy thép tinh.

Xoẹt!!

Một tiếng lụa rách chói tai vang lên, Lạc Trường Sinh bị Vân Triệt một quyền nện ra, nhưng ngực của hắn cũng bị Thánh Lôi kiếm chính diện đâm trúng... Nhưng Vân Triệt ít nhiều gì có huyền khí hộ thân, cũng có long khu vô cùng mạnh mẽ, Thánh Lôi kiếm vẫn chưa có khả năng đâm xuyên suốt qua thân tàn của hắn, mà cắt ngang qua, mở ra một vết rách dài gần thước ở trước ngực hắn.

- A a!

Vân Triệt than nhẹ một tiếng, thân thể mất cân bằng, nặng nề ngã nghiêng trên mặt đất, mà trong nháy mắt, Lạc Trường Sinh bị nện ra lại đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức không bình thường, trong một tiếng gầm nhẹ khàn khàn nhảy dựng lên, nhảy thẳng lên cao gần trượng, tay trái ngưng tụ một luồng lực xoáy huyền khí mỏng manh, hung hăng đánh xuống đầu Vân Triệt.

Rầm!!

Thân trên của Vân Triệt vô cùng quỷ dị nhanh chóng vừa chuyển, một kích gần như dồn hết toàn bộ ý chí của Lạc Trường Sinh hung hăng đánh lên trên phong thần đài, máu văng khắp nơi, xương ngón tay của bốn ngón tay đứt đoạn toàn bộ.

Phản kích của Vân Triệt lập tức tới, cánh tay hắn mang theo một đường hàn quang, chạm vào trên yết hầu của Lạc Trường Sinh.

- Ục a... A...

Thân thể Lạc Trường Sinh lật ngang ra, nện lên trên mặt đất, hai tay gắt gao che yết hầu, phát ra tiếng gầm khàn giọng thống khổ tới cực điểm, mà phía trên xương cổ của hắn, một thanh dao găm đâm vào thật sâu, lưỡi dao như cánh bướm, lóe ra hàn mang bông tuyết.

- Âm... Điệp... Nhận...

Mộc Băng Vân thất thanh nỉ non.

Vân Triệt không hề thở dốc dù trong khoảnh khắc, ở trong một nháy mắt lại bật người lên, quyền phải mang theo huyết khí và sát khí làm cho người ta sợ hãi, mang theo một tia huyền khí cuối cùng vừa mới sinh ra trong thân thể, hung hăng nện lên trên đầu Lạc Trường Sinh.

Rầm -----

Ý thức vốn hỗn độn không chịu nổi của Lạc Trường Sinh kịch liệt chấn động, nổ tung ra vô số vết rách tái nhợt...

Vân Triệt dưới lực phản chấn ngã văng ra ngoài rất xa, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, cánh tay hắn run run, bàn tay kiệt lực siết lại, lại cuối cùng ngưng tụ không lên nổi một tia lực lượng, chỉ có một tia ý chí cho dù như thế nào đều không nguyện tán loạn gắt gao chống đỡ ý thức muốn ngã xuống.

Hai mãnh thú liều mạng cắn xe cuối cùng ngã xuống đất, hồi lâu không có một người nào đứng lên.

- Ục... Ưm... Ưm...

Hai mắt, hai tai, lỗ mũi, khóe miệng của Lạc Trường Sinh đều đang tràn ra bọt máu đậm đặc, đồng tử đục ngầu trong mắt mong manh chớp động lên, ngực hắn phập phồng giống như run rẩy, chậm rãi, cánh tay cứng ngắc của hắn nâng lên một chút, lại nâng lên... Sáng rọi run run trong mắt mờ mịt càng ngày càng kịch liệt, vô cùng không cam lòng chớp chớp....

Nhưng mà, cánh tay hắn cuối cùng lại không hoàn toàn nâng lên, theo tròng mắt của hắn cuối cùng dừng hình ảnh, cánh tay dùng hết toàn bộ ý chí cuối cùng của hắn nặng nề buông rơi trên đất.

Khí tức của Lạc Trường Sinh cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh, hai mắt vẫn gắt gao mở to như trước, trong mắt là vẻ u ám không cam lòng mà tuyệt vọng.

Còn Vân Triệt, hai cánh tay của hắn vẫn chặt chẽ cào trên mặt đất, trong tròng mắt nhuốm máu, lay động lên thần thái không cam lòng tan rã.

Ngực Khư Uế tôn giả như có tấm thép nặng vạn quân rơi xuống đất, tay hắn giơ lên cao, gầm lớn nói:

- Lạc Trường Sinh hôn mê, trận đầu của cuộc chiến vấn đỉnh, Vân Triệt thắng!!

- Lạc Trường Sinh bại, chiến tích ngang bằng với Vân Triệt, cuộc chiến vấn đỉnh thêm một trận nữa, thời gian vào ba ngày sau!

Trước kia, mỗi lần Khư Uế tôn giả tuyên đọc kết quả đối chiến, trên chỗ ngồi xem cuộc chiến hoặc ầm ầm lên, hoặc ồ lên không thôi, nhưng một lần này, giọng Khư Uế tôn giả dừng lại hồi lâu, toàn trường vẫn hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người đều có sắc mặt ngây ngốc.

Thẫn thờ thật lâu.

Cho đến khi một giọng nữ tử quát to điếc tai vang lên.

- Trường Sinh!!

Lạc Cô Tà thét lên một tiếng run rẩy, từ trên không phi xuống. Cảm xúc của nàng rõ ràng kịch liệt không khống chế được, trong tiếng kêu này cũng mang theo huyền lực không khống chế được, chấn động đến phần lớn các huyền giả đều hai tai nổ vang, suýt chút nữa hộc máu.

- Vân Triệt!

Mộc Băng Vân cũng trong cùng một thời gian nâng người lơ lửng lên, bay nhanh về phía phong thần đài.

Khư Uế tôn giả từng trải qua nhiều trận chiến phong thần, nhưng cũng chưa từng thấy cảnh tượng thảm liệt như vậy, hắn càng chưa bao giờ nghĩ tới, trận chiến giữa hai tiểu bối lại khiến cho hắn có cảm giác hít thở không thông không thôi.

Nhìn thấy người của hai giới Thánh Vũ, Ngâm Tuyết liều lĩnh vọt tới, Khư Uế tôn giả thầm than một tiếng, bàn tay phất lên, thu hồi kết giới ngăn cách của phong thần đài.

- Trường Sinh!!

Lạc Cô Tà dừng ở bên người Lạc Trường Sinh, âm điệp nhận đâm vào trên yết hầu của hắn bị rút ra trong nháy mắt, ném ra xa xa, một luồng huyền quang cực kỳ ôn hòa cẩn thận che trên người Lạc Trường Sinh... Người đệ nhất dưới Vương giới của đông thần vực này, lúc này hai tay, thân thể, tròng mắt đều đang kịch liệt run run, thậm chí, có thể từ trong đôi mắt nàng nhìn thấy được lệ quang đang liều chết kiềm chế.

Vầng sáng màu trắng ôn hòa che phủ toàn thân Lạc Trường Sinh, Lạc Cô Tà mang thân hình của hắn lên, bay nhanh mà đi, một chớp mắt liền biến mất ở phía chân trời, không hề nói một câu nào với bất kỳ ai. Rất nhanh, Lạc Thượng Trần cũng theo sát mà đi.

- Vân Triệt!

- Vân sư huynh...

- Nhanh! Nhanh áp chế thương thế của hắn.

- Đừng, đừng lộn xộn, hắn thương tổn thật sự... Quá nặng...

Mộc Băng Vân ôm lấy thân trên của Vân Triệt, dựa vào trước ngực mềm mại của nàng, mặc kệ cho vết máu nồng đậm tanh tưởi nhuộm đầy tuyết y của nàng. Ngọc thủ của nàng lơ lửng trên ngực Vân Triệt, lam quang thoáng hiện, lại thật lâu không dám phủ xuống, chỉ có run rẩy không ngừng.

Bởi vì Vân Triệt thương tổn thật sự quá đáng sợ, trên dưới toàn thân, từ trong ra ngoài, vốn không có khả năng còn tồn tại.

- Vân sư huynh... Vân sư huynh... Hắn... Nhất định... Không sao chứ?

Đệ tử Ngâm Tuyết cẩn thận vây quanh, nhìn thảm trạng của Vân Triệt cả người nhuốm máu, đều trong lòng thắt chặt, mắt hiện lệ quang.

Đám người Mộc Hoán Chi, Mộc Thản Chi hạ thấp người, ngồi xổm trước người Vân Triệt, nhưng cũng giống như Mộc Băng Vân, vốn không dám ra tay áp chế thương thế thương thế cho Vân Triệt, trạng thái trước mắt của hắn, huyền khí nhập vào cơ thể, hơi có một chút vô ý sẽ...

- Ta... Thắng... Sao...

Môi hắn hơi khép mở, phát ra âm thanh mỏng manh đến gần trong gang tấc mà gần như không cách nào nghe rõ.

Ý thức dưới mơ hồ, âm thanh tuyên đọc chấn động đông thần vực của Khư Uế tôn giả, hắn đều không nghe rõ.

- Đúng, ngươi thắng, ngươi đánh bại Lạc Trường Sinh.

Mộc Băng Vân cúi đầu xuống, ôn nhu nói nhỏ bên tai hắn.

Khóe môi Vân Triệt nhẹ nhàng khẽ động, đó là một nụ cười vô cùng thỏa mãn:

- Quá tốt...

- Yên... Tâm... Ta... Chết... Không được... Chính là...

- Thật... Mệt...

Giọng nói của hắn suy yếu như muỗi kêu, vào lúc này bàn tay của Mộc Băng Vân cuối cùng thong thả che phủ, khiến một tầng lam quang ôn hòa đến cực điểm lan tràn ở trên người hắn:

- Mệt mỏi, thì yên tâm ngủ một giấc đi.

Giọng nói của nàng thật nhẹ thật mềm, như trấn an một đứa trẻ sơ sinh đang mệt mỏi buồn ngủ. Ở dưới nói nhỏ của nàng, hai mắt của Vân Triệt cuối cùng chậm rãi khép lại.

"..." Mộc Băng Vân ngẩng đầu, ánh mắt hoàn toàn mù sương.

Thiên Sát tinh thần, ta không biết ngươi đã từng làm cái gì vì hắn, hoặc đã từng có ơn lớn như thế nào đối với hắn, có thể để cho hắn cam tâm tình nguyện liều mạng đến tận đây vì ngươi, ta không quản ngươi có thân phận tôn quý như thế nào, nguyên do như thế nào... Cầu ngươi cho dù như thế nào, thỏa mãn tâm nguyện mà hắn đã không tiếc tất cả cũng muốn hoàn thành, cho dù chỉ vì nhìn thấy ngươi một lần.

Nguyên nhân Vân Triệt đi đến thần giới, nàng là người đầu tiên biết được. Những năm này tất cả những gì Vân Triệt đã làm, nàng đều nhìn vào trong mắt. Hôm nay, hắn liều mạng với Lạc Trường Sinh ở trên phong thần đài, người người đều sẽ cho rằng hắn đang vì thắng lợi của vấn đỉnh mà liều mạng đánh, chỉ có nàng biết, Vân Triệt liều mạng như vậy, không phải vì cuộc chiến vấn đỉnh phong thần, không phải vì danh chấn đông thần vực, không phải vì ban thưởng phong phú kia, lại càng không vì chiến thắng Lạc Trường Sinh...

Hắn chỉ vì nhìn thấy một người.

Bên ngoài phong thần đài, trên trời cao xa xôi, một bóng dáng bé nhỏ màu đỏ rời đi xa xa.

Trên đám mây lúc trước nàng đứng đó, lóe ra vài giọt tinh mang thê mỹ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment