.
._615__2" class="block_" lang="en">Trang 615# 2
Chương 1231: Sát khí của Thần Chủ
Rất nhanh, trên người Vân Triệt hiện lên một tầng lam mang mỏng manh. Nhìn thấy quầng lam quang này thành công bảo vệ thân hình của Vân Triệt, đám người Mộc Hoán Chi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim vẫn treo lên cao cao như trước.
- Nếu tông chủ ở đây thì tốt rồi, nhất định có thể bảo vệ Vân Triệt không có chuyện gì.
Mộc Hoán Chi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy ra.
- Yên tâm, sinh mệnh lực của Vân Triệt cực kỳ ương ngạnh, không có chuyện gì.
Mộc Băng Vân nói nhỏ một tiếng, chìa tay ra, lam quang chợt lóe, từ xa xa, một thanh dao găm hình cánh bướm nhẹ nhàng bay tới, chớp động lên hàn quang tinh thuần ở trong tay nàng, chưa nhiễm một chút máu đen.
Mộc Hoán Chi nghi ngờ nói:
- Đây... Đây chẳng phải là âm điệp nhận của tông chủ sao? Vì sao nó lại sẽ ở trong tay Vân Triệt?
-... Chắc là tông chủ ban cho hắn hộ thân.
Tay ngọc của Mộc Băng Vân khẽ nâng, thu hồi âm điệp nhận.
- Nhưng mà, âm điệp nhận là do tiên tông chủ lưu...
- Trước mang Vân Triệt về đi, thương thế của hắn không thể trì hoãn nữa.
Trong giọng nói của Mộc Băng Vân mang theo lo lắng và một chút dồn dập, Mộc Hoán Chi nhất thời không chú ý tới lời nói sắp ra khỏi miệng, vội vàng phóng thích huyền khí, cẩn thận nâng Vân Triệt lên.
Lúc này, Khư Uế tôn giả từ trên không trung hạ xuống, đi đến trước người bọn họ, hắn thoáng nhìn tình huống của Vân Triệt, tay đẩy ra, đưa hai viên thì luân châu đến trước người Mộc Hoán Chi.
- Thương thế của Vân Triệt quá nặng, thần đế đặc biệt cho phép, lại ban cho hai viên thì luân châu đến hỗ trợ khôi phục thương thế. Vì đảm bảo công bằng, bên chỗ Lạc Trường Sinh cũng sẽ có hai viên.
Nói xong, hắn lại tăng thêm một câu:
- Trận chiến tiếp theo, đừng miễn cưỡng.
Mộc Hoán Chi tiếp nhận lấy hai viên thì luân châu, chân thành nói:
- Tạ thần đế và tôn giả quan tâm.
Khư Uế tôn giả không cần phải nhiều lời nữa, xoay người rời đi, nhưng chân mày lại luôn luôn nhíu chặt lại.
Thương tổn của Vân Triệt và Lạc Trường Sinh, thật sự quá nặng quá nặng rồi.
Nhưng mà, Lạc Trường Sinh là thân thể Thần Linh cảnh đỉnh phong, còn trải qua thái sơ thần thủy rèn luyện, bên người có hai Thần Chủ cường đại là Lạc Thượng Trần, Lạc Cô Tà, phía sau còn có Thánh Vũ giới nội tình khổng lồ, những thứ này, cũng đủ khiến Lạc Trường Sinh khôi phục lại trong hai tháng, còn khôi phục hoàn toàn.
Nhưng Vân Triệt...
Nội tình của Ngâm Tuyết giới, sao có thể so sánh được với Thánh Vũ giới. Hắn có thể không chết, đã là không dễ. Cho dù miễn cưỡng khôi phục, cũng nhất định sẽ lưu lại thương thế ngầm cực kỳ nghiêm trọng, cho dù triệt để phế đi như vậy, đều sẽ không có ai cảm thấy kỳ quái.
Lạc Trường Sinh được Lạc Cô Tà mang đi, Vân Triệt cũng được đám người Mộc Băng Vân mang đi. Nhưng tiếng động lớn trên phong thần đài, cùng với đông thần vực lại thật lâu không nghỉ.
Độ thảm thiết của một trận chiến này, quả thật không cách nào dùng ngôn ngữ gì để hình dung. Lúc này hồi tưởng lại, đều có phần sợ hãi tim đập nhanh.
Lạc Trường Sinh vốn được công nhận là người đứng đầu đông vực tứ thần tử, người đệ nhất trong lứa trẻ tuổi. Nhưng thực lực chân chính của hắn mạnh vẫn vượt xa khỏi dự tính của mọi người. Lúc trước trận chiến giữa hắn và Quân Tích Lệ, Thủy Ánh Nguyệt nhìn như đã dùng toàn lực, nhưng thật ra dường như vốn ngay cả một nửa thực lực đều không dùng đến.
Mà Vân Triệt, lại hết lần này đến lần khác làm cả kinh mọi người không thể tin được vào hai mắt của mình, thậm chí liên tiếp làm đảo điên nhận thức của bọn họ.
Đối mặt với Lạc Trường Sinh có thực lực còn vượt xa hơn vang danh, hắn có thể chống lại, cuối cùng thậm chí gian nan giành thắng lợi.
Trận chiến đầu tiên giữa Vân Triệt với Lạc Trường Sinh, Vân Triệt thắng lợi, mà thắng lợi của hắn, cũng quyết định trận chiến vấn đỉnh lại thêm một trận thi đấu nữa, giữa hai người, còn có một trận chiến thứ hai, hơn nữa ngay tại ba ngày ngắn ngủi sau đó.
Mặc dù Vân Triệt thắng, nhưng Lạc Trường Sinh bị bại sao?
Cũng không có. Ít nhất ở trong ánh nhìn của tất cả huyền giả, tuy rằng trận chiến đầu tiên giữa Vân Triệt và Lạc Trường Sinh kết thúc, nhưng giữa hai người vốn không có kẻ thua chân chính. Bọn họ đều đã đánh đến một tia lực lượng cuối cùng, một chút ý chí cuối cùng, thậm chí một giọt máu cuối cùng, quyết định thắng bại cuối cùng, đã vốn không liên quan đến thực lực, mà là số mệnh và thiên mệnh.
- Trách không được, Lạc Trường Sinh và Vân Triệt có thể trở thành huyền giả cao nhất đông thần vực, có thể đánh đến tình trạng như vậy, phải là chấp niệm và lực ý chí đáng sợ đến cỡ nào... Bọn họ cùng xứng thành tựu và vinh dự như vậy.
- Vân Triệt đánh thắng Lạc Trường Sinh, chẳng phải có ý nghĩa, hắn đã là người đứng đầu đông vực tứ thần tử mới?
- Nhìn một trận chiến này, ta cảm giác hai người ai cũng có tư cách thắng, ai thắng đều là nên, cũng đều có tư cách trở thành người đứng đầu đông vực tứ thần tử.
- Các ngươi nói, trước một trận chiến tiếp theo, Vân Triệt có khả năng khôi phục lại không? Thương tổn kia lợi hại như vậy, có phải sẽ lưu lại vết thương không thể chữa không? Ví dụ như huyền mạch tổn hại gì đó...
- Không... Không biết...
- Không biết trận chiến tiếp theo, bọn họ sẽ đánh thành dáng vẻ gì nữa.
.......
Sau trận chiến giữa Vân Triệt với Lạc Trường Sinh, đông thần vực nhất định huyên náo thật lâu.
- Trụ Thiên lão đệ, trong cùng một lứa này của đông thần vực các ngươi, lại ra hai nhân tài tuyệt tài kinh diễm.
Long hoàng tán thưởng một tiếng.
- Đúng vậy.
Trụ Thiên thần đế khẽ gật đầu, trên mặt hiện lên chút vui vẻ.
Ánh mắt Long hoàng chuyển qua, bao hàm thâm ý:
- Nhất là Vân Triệt, hắn có bao nhiêu không giống tầm thường, đã không cần ta nhiều lời. Anh tài như thế, cho dù không dựa vào"Truyền thừa", tương lai cũng rất có khả năng trở thành mặt trời rực rỡ trên bầu trời của đông thần vực, nếu như bị người khác ghen tỵ và tham lam mà chết yểu, chính là tổn thất lớn bằng trời của đông thần vực.
Sắc mặt Trụ Thiên thần đế nghiêm nghị, chậm rãi gật đầu:
- Ít nhất Trụ Thiên thần cảnh ba ngàn năm, Trụ Thiên khẳng định bảo vệ hắn không có chuyện gì. Đến lúc đó, nếu như hắn thật sự trở thành"Mặt trời rực rỡ trên bầu trời" như theo lời Long hoàng nói, tự nhiên không lo.
Hai người nói chuyện với nhau, các thần đế khác cũng tự nhiên nghe vào trong tai.
Phạm Thiên thần đế thấp giọng nói:
- Cho dù cảnh giới, cường độ, bề dày huyền lực, Lạc Trường Sinh đều còn hơn Vân Triệt, hơn nữa còn không chỉ hơn một bậc, nhưng Vân Triệt lại kỳ chiêu đầy rẫy, phần lớn thời gian ngược lại áp chế được Lạc Trường Sinh. Thần Kiếp cảnh có thể sử dụng"Huyễn thần"... Dung hợp phượng hoàng thần viêm và kim ô thần viêm... Long hồn ở cấp bậc cực cao... Có thân thể có thể so sánh được với Lạc Trường Sinh... Còn có lực lượng bất ngờ bùng nổ ra lúc cuối cùng... Những thứ này, ta càng khó mà lý giải được. Vân Triệt kẻ này... Rốt cuộc có lai lịch gì!
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói nhỏ, trong giọng nói hoàn toàn bình thản, không hề có gợn sóng:
- Ngay cả phụ vương đều nói ra bốn chữ"Khó mà lý giải", những người khác tự nhiên"Tò mò" hơn. Nhưng nơi này là Trụ Thiên thần giới, tự nhiên phải vâng theo quy tắc nơi này, ba ngày sau, giữa hai người Vân Triệt và Lạc Trường Sinh còn có thể tái chiến một trận. Nếu phụ vương muốn giải mối nghi hoặc trong lòng, vẫn nên chờ sau khi đại hội huyền thần kết thúc đi.
Phạm Thiên thần đế quay đầu, dùng ánh mắt có phần kinh ngạc liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi. Sau suy nghĩ ngắn ngủi, hắn đột nhiên nói:
- Xem ra, con đã biết được điều gì. Lại do Cổ Chúc dòm ngó được gì sao?
Giọng Thiên Diệp Ảnh Nhi thản nhiên:
- Không, lần này là một người khác nói cho ta. Phụ vương, bí mật ở trên người Vân Triệt, sợ rằng ngay cả người cũng sẽ bị dọa nhảy dựng lên.
- Hả?
Khóe môi Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhếch lên:
- Chỉ có điều ta cũng sẽ không nói cho người biết. Bí mật thứ đồ này, người biết tự nhiên càng ít càng tốt, bí mật càng lớn, càng nên như thế.
Phạm Thiên thần đế:"..."
Chỗ trên không bên ngoài phong thần đài, theo một cụm mây mỏng tản ra, hiện lên bóng dáng của thầy trò Quân Vô Danh Quân Tích Lệ. Ngay từ đầu trận giao chiến giữa Vân Triệt và Lạc Trường Sinh, bọn họ liền đã đến đấy.
Giá lớn do Quân Tích Lệ cố tình sử dụng Vô Danh kiếm đâu phải dễ dàng thừa nhận như vậy, cho dù có Quân Vô Danh ở bên cạnh, lại lấy thì luân châu khôi phục hai tháng, Quân Tích Lệ vẫn như trước hơi thở phù phiếm, sắc mặt lộ ra màu trắng bệch bệnh trạng.
Nhưng hôm nay kiên trì tới đây lại không phải là Quân Vô Danh, mà là Quân Tích Lệ.
Quân Vô Danh nói:
- Như thế, con nên hết hy vọng đi. Ngày đó Vân Triệt thắng con, cũng không phải may mắn. Ngược lại, hắn đã cứu con, còn bảo vệ tôn nghiêm của con, oán hận của con đối với hắn, cũng nên tiêu tan đi.
Quân Tích Lệ xoay người sang chỗ khác, bả vai nhỏ nhắn mềm mại khẽ rung động:
- Không... Thể. Sao có thể... Kết thúc như vậy được! Chung quy có một ngày, con sẽ đường đường chính chính đánh bại được hắn! Hắn thiếu nợ con, con nhất định phải đòi lại gấp mười lần... Gấp trăm lần!
Quân Vô Danh bình tĩnh nói:
- Nếu như thế, vậy càng nên ngưng tâm tu luyện. Con phải coi hai chữ"Vân Triệt" làm thúc giục, mà không phải là bóng ma. Nếu như có một ngày, con đã chân chính khống chế được Vô Danh kiếm, lại đi tìm hắn đi.
Quân Tích Lệ không nói gì, phi thân đi xa xa.
Trụ Thiên thần giới, chỗ ở của Thánh Vũ giới.
Nơi này đặc biệt yên tĩnh, các đại trưởng lão đệ tử đều canh giữ chặt chẽ ở ngoài viện, không người lên tiếng.
Bên trong bị ngăn cách bởi kết giới bao phủ, một thì luân kết giới khá lớn mở ra, bên trong kết giới, Lạc Trường Sinh yên tĩnh nằm đó, trên người hắn bao phủ một tầng ánh sáng trắng, dưới thân còn có một huyền trận màu tím nhạt đang chậm rãi chuyển động.
Vết máu trên người hắn đã tẩy sạch, nhưng thương thế vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn nhìn thấy mà ghê người như trước, nhất là cả khuôn mặt, sưng vù tàn tạ, lúc này nếu mang hắn về Thánh Vũ giới, tuyệt đối không có ai có thể nhận ra hắn chính là Trường Sinh công tử.
Lạc Cô Tà và Lạc Thượng Trần một trái một phải ngồi hai bên người Lạc Trường Sinh, tự mình thúc giục huyền khí với dược khí ở trong huyền trận cho hắn, cảm nhận được nguy cơ của Lạc Trường Sinh đã qua, sinh cơ thoáng tỉnh, dây cung trong lòng bọn họ cuối cùng thả lỏng xuống.
Lạc Thượng Trần chậm chạp thở ra một hơi:
- Từ nhỏ đến lớn, số lần Trường Sinh bị thương cộng lại cũng không bằng một nửa hôm nay. Chỉ có điều, một trận chiến này cũng khiến cho ta có một cái nhìn khác đối với Lạc Trường Sinh, cố chấp như vậy, không hổ là nhi tử của Lạc Thượng Trần ta.
Giọng nói của Lạc Cô Tà lại mang theo lạnh như băng với oán hận:
- Hừ! Đều do Vân Triệt tên súc sinh kia... Lại dám thương tổn Trường Sinh đến mức độ như vậy! Thật đúng là nên róc xương lóc thịt.
Lạc Thượng Trần nhíu nhíu mày, nói:
- Trận chiến giữa Lạc Trường Sinh với Vân Triệt, tuy rằng bị thương thảm thiết, nhưng đều đã sử dụng hết toàn lực, lại là một trận chiến lóa mắt đặc sắc nhất những năm này của Trường Sinh. Tuy rằng bị thua, nhưng lại có tăng chứ không hề tổn hại gì đối với danh vọng của Trường Sinh, không trách được Vân Triệt. Huống chi, thương tổn của Vân Triệt không thể nhẹ hơn Trường Sinh. Thêm vào nội tình của Ngâm Tuyết giới nông cạn, sợ rằng cũng khó mà khỏi hẳn được.
- Trường Sinh là thân thể tôn quý cỡ nào, Vân Triệt tên súc sinh đê tiện kia cũng có thể sánh bằng sao! Nếu như nơi này không phải là Trụ Thiên thần giới, ta hận không thể tự tay đưa hắn...
Lạc Cô Tà nghiến răng ra từng chữ, trên người rõ ràng tràn ra sát khí nhè nhẹ.
Luồng sát khí này khiến Lạc Thượng Trần kinh hãi trong lòng, đột nhiên ngẩng đầu lên, đầy mặt kinh ngạc.
Lạc Cô Tà là muội muội của hắn, hắn xem như là người hiểu biết nàng nhất trên đời này.
Cái tên"Cô Tà tiên tử", đông thần vực ai mà không biết? Tính tình của nàng cực kỳ lạnh nhạt, mặc dù xuất thân Thánh Vũ giới, lại hàng năm du lịch bên ngoài, rất ít khi trở về Thánh Vũ giới, thậm chí cũng không lấy người của Thánh Vũ giới là của mình. Tuy rằng là người đệ nhất dưới Vương giới ở đông thần vực, đủ để khiến cho toàn bộ Giới Vương của tinh giới thượng vị cúi đầu, nhưng nàng khinh thường lấy nó lấn áp người.
Sau này Lạc Trường Sinh ra đời, nàng liền luôn luôn ở lại Thánh Vũ giới, hiếm khi rời đi, dốc hết toàn bộ tâm huyết lên trên người hắn, thỉnh thoảng rời khỏi Thánh Vũ giới, cũng đều là vì Lạc Trường Sinh.
Lần này Lạc Trường Sinh bị trọng thương, khiến cho nàng thân đường đường là Cô Tà tiên tử, lại sinh ra sát khí đối với một tiểu bối cùng thời với Lạc Trường Sinh... Lạc Thượng Trần thân là người hiểu biết nàng nhất, đều nhất thời không thể tin nổi vào linh giác của mình.
Đây khiến cho hắn bắt đầu kinh sợ một sự thật thật ra đã sớm tồn tại... Lạc Cô Tà cưng chiều Lạc Trường Sinh, đã gần đến trình độ như bệnh hoạn.
- Cô Tà, muội... Sẽ không phải thật sự định...
Lạc Cô Tà nhắm mắt lại, chậm rãi áp chế lệ khí không khống chế được này:
- Hừ! Dám tổn thương Trường Sinh của ta như thế, ta thật sự hận không thể tự tay phanh thây hắn, nhưng mà, sao ta có thể thật sự sẽ ra tay với một tiểu bối cặn bã.
- Khoản nợ này, đương nhiên phải do bản thân Trường Sinh tự đòi lại.
Trong lòng Lạc Thượng Trần khẽ buông lỏng, nhưng lời nói và giọng điệu của Lạc Cô Tà khiến cho hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chân mày trầm xuống:
- Chẳng lẽ muội định cởi bỏ"Cấm chế" của Trường Sinh?