.
._616__1" class="block_" lang="en">Trang 616# 1
Chương 1232: Nợ tình +1
- Ưm...
Tiếng rên rỉ thống khổ vang lên, thân hình Lạc Cô Tà chấn động, vội vàng dò xét trước.
Bên trong huyền quang và dược khí bốc lên, Lạc Trường Sinh chậm rãi mở to mắt, môi khô ráp khó khăn mấp máy.
Lạc Cô Tà dồn dập la lên một tiếng:
- Trường Sinh! Con đã tỉnh... Đừng miễn cưỡng, con mới yên ổn ngủ một lúc, chờ lần sau khi con tỉnh lại, thương tổn sẽ hoàn toàn khỏi hẳn rồi.
Lạc Trường Sinh lại không nghe lời ngủ yên đi, ánh mắt của hắn hoàn toàn đục ngầu, lại lay động lên thống khổ thật sâu, hơi thở vẫn suy yếu không chịu nổi như trước hoàn toàn hỗn loạn:
- Ta... Bị đánh bại... Bại... Rồi...
Đối với người khác mà nói, thắng bại là chuyện thường. Nhưng mà hắn là Lạc Trường Sinh, Trường Sinh công tử lại có thêm thân phận tôn quý nhất, có phụ thân và sư phụ cường đại nhất, chưa bao giờ bị đánh bại, cũng không thể bại, không có tư cách bại.
Một lần thất bại này mang đến đả kích to lớn cho hắn, không ai có thể tự mình cảm giác được.
Lạc Cô Tà vội vàng nói:
- Không, Trường Sinh, con không bại, con chính là...
Một giọng nói nặng nề chèn ép giọng điệu an ủi của Lạc Cô Tà, Lạc Thượng Trần tiến lên trước, nhíu mày ánh mắt lạnh lẽo:
- Con thật sự bị đánh bại, hơn nữa bại không hề oan một chút nào. Nhưng mà, giao phong giữa con và Vân Triệt cũng không kết thúc như vậy, ba ngày sau, hai người còn có trận chiến thứ hai, nói cách khác, con còn có cơ hội đánh bại ngược lại!
Ánh mắt u ám của Lạc Trường Sinh chợt ngưng lại.
- Con có thiên phú dị bẩm, lại sống ở Thánh Vũ giới, vừa sinh ra, liền đứng ở khởi điểm cao đến không người có thể bằng, cô cô của con là người đệ nhất không người ở đông thần vực có thể địch, nhưng từ khi con mới sinh ra liền trút xuống toàn bộ tinh lực lên trên người con. Cho nên, con luôn luôn có thể giỏi hơn ở phía trên toàn bộ người cùng thế hệ, chưa bao giờ bị đánh bại, là theo lẽ thường phải làm mà không phải là chuyện giỏi giang cỡ nào.
Lạc Thượng Trần nhíu chặt chân mày, tỏ vẻ nghiêm nghị:
- Ngược lại hôm nay bị đánh bại một lần, mới có thể chân chính kiểm nghiệm được con có tư cách trở thành"Người đệ nhất đông thần vực" tương lai hay không! Người bị đánh bại một lần mà tan vỡ, khó có thể tự kiềm chế, là người nhu nhược, cho dù thiên phú cao tới đâu, khởi điểm cao tới đâu, cũng khó thành châu báu. Còn cường giả chân chính chưa bao giờ sẽ sợ thất bại, ngược lại sẽ vì bại mà mạnh lên, càng bại càng mạnh, thậm chí khát cầu bại một lần.
- Nghe hiểu rồi, hãy thu lại dáng vẻ không có tiền đồ hiện giờ của con đi...
- Đủ rồi!
Lạc Cô Tà đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời hắn, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Trường Sinh, dùng huyền khí dỗ dành lấy khí tức hỗn loạn không chịu nổi của Lạc Trường Sinh:
- Trường Sinh vẫn còn con nít, không cần phải hiểu những lời nói nghe như hùng hồn, thật ra lại không hề có một chút nào gọi là đạo lý lớn này.
"..." Lạc Thượng Trần mấp máy môi, cuối cùng xoay người sang chỗ khác, thầm than một tiếng, lại không nói ra khỏi miệng nữa.
Lạc Cô Tà nhẹ nhàng nói, trên đời này cũng chỉ có khi đối mặt với Lạc Trường Sinh, giọng điệu của nàng mới có thể mềm nhẹ như thế:
- Trường Sinh, lúc con mới sinh ra, phụ vương lấy cho con cái tên"Trường Lăng", mong muốn con tương lai kiêu ngạo hiên ngang. Là sau khi vi sư nhận con làm đệ tử, cố tình đổi tên cho con thành"Trường Sinh".
Ngực Lạc Cô Tà phập phồng:
- Cả đời vi sư đã quen lẻ loi một mình, cho tới bây giờ đều không vướng không víu, cho đến khi có con... Vi sư cũng không cầu tương lai con có thành tựu bao lớn, vinh quang bao lớn, chỉ cầu con cả đời bình an, trường mệnh trường sinh. Nhưng vi sư cũng biết rõ, ở trên đời này, muốn trường sinh, muốn không bị người khi dễ, chỉ có giỏi hơn ở phía trên mọi người, khiến người đời kính con, sợ con, ngưỡng vọng con. Cho nên mới có thể khắc nghiệt với con từ nhỏ, không để cho con ở dưới bất cứ kẻ nào.
- Vi sư lệnh cho con không được bại lộ toàn lực ra ngoài, lại càng không tiếc hạ cấm chế cho con, cố tình không để cho con đột phá, là sợ tài năng của con quá lộ, làm người đố kỵ. Không nghĩ tới, lại bởi vì vậy, khiến tiểu súc sinh ti tiện Vân Triệt kia thương tổn con đến tận như vậy... Tất cả, đều là lỗi của vi sư, bằng không, hắn sao xứng thương tổn con một chút nào.
"..." Lạc Thượng Trần muốn nói lại thôi, ánh mắt phức tạp, trong miệng thở dài một tiếng. Hắn vốn tự cho rằng đã đủ hiểu biết về Lạc Cô Tà rồi, nhưng mà, từ sau khi nàng trở lại Thánh Vũ giới, lại cố tình thu Lạc Trường Sinh làm đệ tử... Khi nàng đối đãi với Lạc Trường Sinh, giống như thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
Lạc Trường Sinh gian nan lên tiếng, từng chữ khàn khàn:
- Sư phụ... Con... Không cam lòng...
- Cầu... Sư phụ vì con... Cởi bỏ cấm chế...
Lạc Cô Tà không hề chần chừ chút nào nhẹ nhàng gật đầu:
- Được. Đừng nghe lời phụ vương con nói, không cần thiết cố tình đè nén oán hận và không cam lòng ở trong lòng con. Dưỡng tốt thương tổn... Sau đó tự mình đi... Đòi lại khoản nợ ngày hôm nay!
Lạc Thượng Trần không cách nào tự kiềm chế, nói:
- Cô Tà, đây suy cho cùng là tranh giành giữa tiểu bối, dựa vào lực lượng của bản thân, thêm nữa giữa hai người cho tới bây giờ đều không thù không oán. Vả lại trận này đối với Trường Sinh mà nói tuyệt đối không hề có hại, sao muội lại cho phép...
Lạc Cô Tà lạnh lùng nói:
- Đừng nhiều lời! Trường Sinh là mạng của ta, dám đánh bị thương hắn thành như vậy, cho dù là ai, cho dù là nguyên nhân gì, đừng nói chỉ là một tiện chủng không biết từ đâu lăn ra đây, cho dù là nhi tử Vương giới... Ta cũng tuyệt đối không tha thứ!
Gương mặt Lạc Thượng Trần căng cứng, nhưng nhìn gương mặt tràn đầy khói mù của Lạc Cô Tà, hắn chỉ có thể vung tay áo dài lên, thở dài một tiếng bất đắc dĩ:
- Muội... Thôi, Trường Sinh, trước tĩnh tâm dưỡng thương đi.
Lạc Cô Tà người cũng như tên, tính tình cực kỳ quái gở tà dị, chuyện nàng đã quyết định, không người có thể đối nghịch.
So sánh với Thánh Vũ giới, bên Ngâm Tuyết giới còn hoảng loạn hơn.
Màn đêm phủ xuống, các đệ tử canh giữ ở ngoài viện, Mộc Hoán Chi và toàn bộ một đám trưởng lão cung chủ vây quanh ở bên cạnh người Vân Triệt, tình cảnh bi thảm.
Toàn thân Vân Triệt là máu, hơi thở mong manh, tay tuyết của Mộc Băng Vân vẫn luôn luôn nhẹ nhàng phủ lên trên ngực hắn, băng mang khẽ lóe lên. Nhưng ngoài Mộc Băng Vân ra, một đám trưởng lão và cung chủ khác mặc dù trong lòng như có lửa đốt, lại không có một ai dám tự tiện ra tay.
Chung quanh phủ kín đủ loại thuốc tiên chữa thương, một phần tương đối trong đó là do bên chỗ Viêm Thần giới đưa tới, nhưng bọn họ một chút lại không dám dùng tới. Vân Triệt hiện giờ không chịu nổi một chút huyền khí đánh sâu vào, cũng tự nhiên không chịu nổi một chút dược lực đánh sâu vào.
- Băng Vân, vẫn mang Vân Triệt quay về tông môn đi, tông chủ chắc chắn có biện pháp. Dáng vẻ hiện giờ của hắn, thật sự quá nguy hiểm.
Vân Triệt lần này danh chấn đông thần vực, tự nhiên cũng mang đến vinh quang vô thượng trước nay chưa từng có cho Ngâm Tuyết giới.
Khi mới tới Trụ Thiên thần giới, bọn họ ngay cả đi đều phải rụt cổ lại, đối mặt với một đám tinh giới thượng vị, đầy bụng đều là cảm giác kém hơn một bậc, thật là thở mạnh cũng không dám thở gấp một hơi.
Nhưng hiện giờ, ánh mắt của các tinh giới khác khi nhìn về phía bọn họ, cả đời bọn họ đều không thể nào quên được. Liền ngay cả tinh giới thượng vị trong ngày thường chỉ có thể ngưỡng vọng đều toàn bộ kinh thán, cực kỳ hâm mộ thậm chí ghen tỵ, đây là bọn họ đã từng làm mộng cũng không dám mơ.
Đệ tử của Ngâm Tuyết giới bọn họ, từ trong thiên kiêu của toàn bộ trẻ tuổi đông thần vực tiến vào trong cuộc chiến phong thần, đạp xuống một đám tuyệt đỉnh thiên tài, đánh bại Lục Lãnh Xuyên, đánh bại Quân Tích Lệ, đánh bại Thủy Ánh Nguyệt... Hiện giờ, lại đánh bại Lạc Trường Sinh đứng đầu đông vực tứ thần tử, được khen là thần thoại bất bại.
Nếu hắn trọng thương không khỏi như vậy hoặc khiếm khuyết, đối với Ngâm Tuyết giới mà nói, đâu chỉ là tổn thất cực lớn.
Tròng mắt Mộc Băng Vân thủy chung ở trạng thái hỗn loạn, sau yên lặng hồi lâu, bàn tay của nàng cuối cùng dời khỏi ngực Vân Triệt, cố hết sức bình tĩnh nói:
- Đại trưởng lão, làm phiền ngươi cùng ta mang Vân Triệt về Ngâm Tuyết giới một chuyến.
Mộc Thản Chi giật mình, sau đó kinh ngạc nói:
- Vì sao chỉ có ngươi và đại trưởng lão? Chẳng lẽ, các ngươi còn chuẩn bị quay lại?
Mộc Băng Vân nói:
- Không phải chúng ta, mà là Vân Triệt phải quay lại. Đừng quên, ba ngày sau, hắn còn phải đánh một trận với Lạc Trường Sinh.
- Cái gì?
Toàn bộ chúng trưởng lão cung chủ đều giật mình, Mộc Hoán Chi nói:
- Băng Vân, Vân Triệt bị thương nặng đến như vậy, cho dù dùng hết toàn bộ thì luân châu, có khỏi hẳn hoàn toàn hay không đều không thể đoán được, lại còn làm sao có thể đánh tiếp một trận với Lạc Trường Sinh được!
- Đây là ý nguyện của Vân Triệt. Cho dù đến lúc đó thật sự không hoàn toàn khôi phục, cũng phải dẫn hắn về.
Mộc Băng Vân không hề chần chừ nói:
- Đại trưởng lão, trước mắt Vân Triệt không thể chịu nổi xóc nảy gì, cần phải cẩn thận bảo vệ hắn.
- Giao cho ta đi.
Mộc Hoán Chi nói.
Lúc này, một đệ tử Băng Hoàng vội vàng tới, thấp giọng nói:
- Các vị trưởng lão cung chủ, cửu thập cửu công tử của Lưu Quang tới gặp.
Mộc Hoán Chi nhíu nhíu mày, lại nói:
- Cửu thập cửu công tử của Lưu Quang? Không phải đã nói, cho dù là ai cũng không thể quấy rầy sao. Hiện giờ chuyện của Vân Triệt quan trọng nhất, cho dù là người của Lưu Quang giới...
Tròng mắt Mộc Băng Vân lại chợt lóe:
- Đợi chút! Ngươi lập tức dẫn hắn vào.
Rất nhanh, một nam tử thanh niên mặc trường y màu thủy lam đi tới, chính là, đây đường đường là cửu thập cửu công tử Lưu Quang lại khẽ khom lưng, cổ hơi co rụt lại, ánh mắt lóe lên, đi không hề có tiếng động, dáng vẻ lén lút chính hiệu.
- Cửu thập cửu công tử, ngươi...
- Suỵt!
Mộc Băng Vân vừa lên tiếng, Thủy Ánh Ngấn lại lật đật không thôi xua tay suỵt suỵt, đến khiến mọi người đang nhìn sửng sốt.
Thủy Ánh Ngấn quay người, linh giác cẩn trọng dè dặt quét phía sau một hồi lâu, mới quay người lại, ném một bình ngọc màu lam chỉ lớn chừng ngón tay cái cho Mộc Băng Vân, sau đó dùng giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa nói:
- Ta... Ta nói cho các ngươi biết, chiều nay ta tuyệt đối không đến đây, các ngươi cũng chưa từng gặp ta, có nghe thấy không! Có nghe thấy không!
Mộc Băng Vân nhìn bình ngọc trong tay, cau mày nói:
- Cửu thập cửu công tử, ngươi đây là...
Thủy Ánh Ngấn cuống quýt lắc đầu, lại lén lút liếc mắt nhìn ra phía sau:
- Cửu thập cửu công tử cái gì! Các ngươi không biết ta, ta cũng không biết các ngươi... Tóm lại, ngàn vạn lần đừng nói ta đã tới đây, ta cái gì cũng không biết, bằng không... Bằng không phụ vương ta nhất định sẽ đánh chết ta.
Vừa nói, Thủy Ánh Ngấn đã dè dặt cẩn trọng lui về phía sau, lui ra đến cửa, lại lo lắng nhắc nhở thêm:
- Nhất định phải nhớ kỹ, các ngươi chưa từng gặp ta, ai cũng chưa từng gặp ta, bằng không, ta và các ngươi không yên đâu!
Nói xong, hắn nhanh như chớp biến mất trong màn đêm.
Người của Ngâm Tuyết hai mặt nhìn nhau.
Trong đầu Mộc Hoán Chi hoàn toàn mờ mịt:
- Hắn đây là? Băng Vân, hắn mới vừa ném cho ngươi thứ gì vậy?
Trong lúc Mộc Hoán Chi nói, Mộc Băng Vân đã cầm lấy bình ngọc khéo léo kia, xóa đi huyền trận phong ấn ở phía trên, cẩn thận mở ra.
Nhất thời, một luồng khí tức dường như còn tinh thuần hơn băng tuyết chậm rãi phiêu tán, dưới luồng khí tức này khẽ lướt nhẹ qua, chúng trưởng lão, cung chủ Ngâm Tuyết đều trước mắt sáng rõ, như gió mát thổi tới, cảm giác mệt mỏi toàn thân đột nhiên mất đi, sảng khoái như ở trên đám mây, liền ngay cả cảm giác nôn nóng vì Vân Triệt bị trọng thương cũng đều trong lúc vô hình được xoa nhẹ đi.
- Đây... Đây là linh dược gì? Lại có khí tức kỳ dị như thế?
Mộc Hoán Chi cả kinh nói. Hắn thân là đại trưởng lão Ngâm Tuyết giới, từng tiếp xúc với vô số linh hoa thánh dược, hơn nữa phần lớn đều súc tích khí tức băng tuyết tinh thuần chỉ thuộc về Ngâm Tuyết giới, nhưng lại chưa bao giờ cảm thụ được linh khí thần kỳ như thế.
Mộc Băng Vân giật mình ở đó, tay cầm bình ngọc không tự giác thắt chặt, qua một hồi lâu, mới nói nhỏ giống như lời nói mê trong mộng:
- Là một giọt... Thái sơ thần thủy.
Thái sơ thần thủy...
Bốn chữ này, khiến không khí bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh, sau đó toàn bộ trưởng lão cung chủ đều như bị kim đâm, toàn thân chấn động mạnh:
- Cái... Cái gì!?
- Thái... Thái sơ thần thủy?
Đôi mắt của Mộc Hoán Chi phóng đại, sắc mặt hoảng sợ, như nghe thấy trời giáng thánh vật.
Mộc Băng Vân nói nhỏ:
- Sẽ không sai. Năm đó, một lần cuối cùng tông chủ vào thái sơ thần cảnh, đã chiếm được một giọt, khí tức này, ta sẽ không nhận sai. Mà trừ bỏ thái sơ thần thủy ra, trên đời này cũng không còn cái gì có thể có linh khí tinh thuần như thế.
- Vân Triệt được cứu rồi!
Sau giật mình là vui sướng nồng đậm, tuyết ảnh của Mộc Băng Vân lóe lên, vội vàng đi tới bên cạnh người Vân Triệt.
- Chờ... Chờ chút!
Mọc Hoán Chi lại lên tiếng ngăn cản Mộc Băng Vân, hắn sóng mắt rung chuyển, không cách nào bình tĩnh:
- Tại sao Lưu Quang giới lại muốn đưa cho chúng ta một giọt thái sơ thần thủy? Ân tình này... Ngâm Tuyết giới chúng ta vốn không trả nổi.
Thái sơ thần thủy là tồn tại hạng nào? Đó là thần vật chân chính ngay cả Thần Chủ đều phải dùng mạng đi đổi lấy. Mạnh như Lưu Quang giới, mấy ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm, có thể được một giọt thái sơ thần thủy đều là trời ban. Nếu nói giá trị của một giọt thái sơ thần thủy có thể mua được một nửa Ngâm Tuyết giới, đều tuyệt đối sẽ không có ai nghi ngờ.
Thần vật như vậy... Sao có thể tặng cho người?
Ngâm Tuyết giới lại có đức độ gì, có thể khiến cho Ngâm Tuyết giới tặng cho một giọt thái sơ thần thủy?
Mộc Băng Vân nói:
- Ân tình này, không cần Ngâm Tuyết giới chúng ta đi trả lại. Đây là nợ tình mà bản thân Vân Triệt thiếu, để cho hắn về sau tự mình chậm rãi hoàn trả lại đi.
Mộc Hoán Chi trong thất thần, sau đó đột nhiên phản ứng lại kịp:
- Ngươi nói là... Mị Âm công chúa!? Nàng nàng nàng...
Mộc Băng Vân đã không rảnh nói chuyện, ngồi quỳ ở trước mặt Vân Triệt, ngón tay ngọc khẽ múa, liền định dẫn thái sơ thần thủy ra, lại nghe Mộc Thản Chi lên tiếng nói:
- Trước đợi chút... Thái sơ thần thủy thần vật bậc này, nếu vội đưa cho Vân Triệt tôi luyện thể, nhất định vô cùng có ích lợi. Dùng để khôi phục thương thế, có phải có phần lãng phí rồi không?
- Hiện giờ đã không quản được nhiều như vậy, phải trong thời gian ngắn nhất, để cho thương tổn của hắn khỏi hẳn.
Giọng Mộc Băng Vân vừa dứt, một giọt nước không màu sắc cũng theo ngón tay ngọc của nàng khẽ múa mà không tiếng động rơi xuống, điểm vào ngực của Vân Triệt.