Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1231 - Chương 1233: Trận Chiến Cuối Cùng

. ._616__2" class="block_" lang="en">Trang 616# 2

 

 

 

Chương 1233: Trận chiến cuối cùng



- Vân Triệt... Vì sao... Ngươi lại luôn không tiếc bản thân như vậy.

Giọng nói run rẩy, giống như ở gần bên tai, như khóc như than, lại như đến từ ngoài trời xa xôi, thê lương xa xưa.

Mạt... Lỵ...

- Mạt Lỵ!

Vân Triệt như bị sét đánh, bỗng chốc ngồi dậy, toàn thân đau nhức như sóng triều mãnh liệt đánh úp lại, hắn thế mà lại hồn nhiên không phát hiện ra, ánh mắt hỗn loạn nhìn chung quanh:

- Mạt Lỵ, là giọng của Mạt Lỵ...

- Mạt Lỵ, ngươi ở đâu? Ngươi đang ở đâu?

Cửa bị đẩy ra, một tuyết ảnh như ảo mộng chuyển đến trước người hắn:

- Vân Triệt, ngươi đã tỉnh.

Hơi thở của Vân Triệt hỗn loạn, hô hấp dồn dập:

- Băng Vân cung chủ, ta... Ta nghe thấy giọng nói của nàng, có phải nàng đã tới đây không? Nàng nhất định đã tới!

Dáng vẻ của Vân Triệt khiến Mộc Băng Vân ngầm thở dài, nhẹ giọng nói:

- Ngươi vừa tỉnh, có lẽ mộng du.

Tâm hồn cuối cùng chậm rãi bình tĩnh trở lại, hình ảnh trước khi hôn mê nhất thời hiện lên trong lòng, lúc đầu đau kịch liệt, cuối cùng chiến thắng Lạc Trường Sinh như thế nào, ký ức của hắn hoàn toàn mơ hồ.

Chính là mộng sao... Đúng vậy, chính là mộng...

Hít một hơi thật sâu, Vân Triệt ổn định tâm thần xuống, thoáng kiểm tra tình huống thân thể của mình, đột nhiên hỏi:

- Băng Vân cung chủ, ta ngủ bao lâu rồi?

- Ngươi yên tâm, mới đi qua hai ngày mà thôi, cách trận chiến tiếp theo của ngươi với Lạc Trường Sinh còn có mười canh giờ.

Mộc Băng Vân an ủi.

- Xem ra, lại lãng phí một viên thì luân châu.

Vân Triệt thả lỏng trái tim. Vừa rồi dưới tra xét, kinh mạch toàn thân đều đã chữa khỏi nối liền, nội ngoại thương cũng đều đã được củng cố, huyết khí huyền khí tổn thất cũng khôi phục được hơn phân nửa. Cho dù lấy năng lực khôi phục rất mạnh của hắn, ở dưới suy giảm nghiêm trọng tới căn nguyên, cũng không thể có khả năng trong khoảng thời gian ngắn khôi phục đến trình độ như vậy.

Mộc Băng Vân lại lắc đầu:

- Không, chữa khỏi cho ngươi, là một giọt thái sơ thần thủy.

Vân Triệt ngẩn ra:

- Thái sơ thần thủy? Đây là cái gì?

- Thái sơ thần thủy, là thần thủy hỗn độn từng lây dính khí tức hồng mông, trong ghi chép lại được gọi là"Giọt nước khởi nguyên", trước mắt, chỉ tồn tại ở thái sơ thần cảnh.

Mộc Băng Vân thong thả giải thích.

Trong lòng Vân Triệt khẽ kinh ngạc, hắn biết rõ, cho dù là cái gì, hễ dính vào hai chữ"Hồng mông", đều là thần vật có cấp bậc cực cao, thậm chí có khả năng trực tiếp gọi là cao nhất.

- Đã xưng là"Thần thủy", lại chỉ tồn tại ở nơi như thái sơ thần cảnh, chắc cực kỳ hi hữu đi.

Mộc Băng Vân gật đầu:

- Ừm, cực kỳ hi hữu. Thái sơ thần cảnh thượng cổ mãnh thú hoành hành, cực kỳ nguy hiểm. Mà linh khí của thái sơ thần thủy có sức hấp dẫn rất mạnh đối với thượng cổ mãnh thú, cho nên, nơi tồn tại thái sơ thần thủy, tất nhiên có thượng cổ mãnh thú ở bên cạnh, cho dù Thần Chủ muốn đi lấy, cũng đều phải mạo hiểm tính mạng.

- Theo hỗn độn biến thiên, khí tức của"Vùng đất nguyên thủy" thái sơ thần cảnh này đã trở nên đục ngầu, thái sơ thần thủy chỉ biết càng ngày càng ít. Rất nhiều Thần Chủ cực mạnh ra vào trăm lần, hao phí mấy ngàn năm, đều tìm không được nửa vết tích.

- Cho dù nhận đến thương tổn nặng hơn nữa, cho dù kinh mạch xương cốt vỡ vụn gãy nát, nội tạng tàn phá hết, chỉ cần còn tồn tại một hơi, dưới một giọt thái sơ thần thủy, đều có khả năng trong thời gian ngắn nhất khỏi hẳn. Cho dù tinh huyết bị tổn hại cực lớn, cũng đều có thể bổ sung lại toàn bộ. Nếu dùng để tôi luyện thể tôi luyện hồn, có thể khiến cho thân thể như thép tinh, linh hồn vững chắc. Một trận chiến giữa ngươi và Lạc Trường Sinh, cũng nên nhận thấy được thân thể của hắn không giống với bình thường, đó là bởi vì thân thể của hắn từng thừa nhận rèn luyện của thái sơ thần thủy... Hơn nữa chắc là một lượng thái sơ thần thủy rất lớn.

Lời Mộc Băng Vân nói càng khiến cho Vân Triệt ngạc nhiên hơn:

- Ngâm Tuyết giới chúng ta, lại sẽ có như vậy...

Mộc Băng Vân lắc đầu:

- Không, vào nhiều năm trước sư tôn của ngươi đúng là từng may mắn có được một giọt thái sơ thần thủy, nhưng đã sớm dùng để tôi luyện hồn. Giọt thái sơ thần thủy chữa khỏi cho ngươi, là người khác tặng cho.

-... Ai?

Vân Triệt nhất thời không thể tin được.

- Lưu Quang giới.

"..." Vân Triệt lập tức ngẩn người, sau đó ánh mắt có vẻ phức tạp.

Mộc Băng Vân liếc hắn một cái, chậm rãi nói:

- Ngươi nhất định đoán được là ai đi, trừ bỏ nàng ra, không còn có khả năng thứ hai. Có lẽ vốn ở trên người nàng, có lẽ nàng trộm đi từ trên người Lưu Quang Giới Vương, sau đó nghĩ biện pháp kêu cửu thập cửu công tử của Lưu Quang lặng lẽ đưa tới. Chỉ có điều, sự tình liên quan đến thái sơ thần thủy, tốn không bao lâu nữa Lưu Quang Giới Vương nhất định sẽ phát hiện, đến lúc đó chắc chắn tức giận lôi đình... Thôi, thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn, vẫn đừng phân tâm nghĩ tới chuyện này.

Vân Triệt đưa tay đè trán, trong lòng phức tạp khôn kể.

Tiểu nha đầu kia... Chẳng lẽ là chân thật sao...

Thái sơ thần thủy đó! Nhân tình lớn như thế, ta lấy cái gì đến trả... Chẳng lẽ thật sự phải dùng thân thể hoàn lại?

Lại nói, lấy năng lực tự lành của ta, ném vào trong thì luân châu, bản thân có thể hoàn toàn khôi phục...

Mộc Băng Vân tung hai viên thì luân châu tới trước mặt Vân Triệt:

- Đây là hai viên thì luân châu Trụ Thiên giới đưa cho thêm, còn có mười canh giờ, cũng đủ để cho ngươi khôi phục đến trạng thái toàn thịnh.

- Ừm!

Vân Triệt dứt bỏ tạp niệm cầm lấy thì luân châu, ánh mắt dần dần quy về ngưng thực.

Trong lòng Mộc Băng Vân có rất nhiều điều muốn hỏi Vân Triệt, nhưng vẫn một câu đều không hỏi nhiều, yên tĩnh lui ra, để Vân Triệt tĩnh tâm khôi phục.

Rất nhanh, nàng liền cảm giác được Vân Triệt đã mở ra thì luân kết giới, cánh tay nàng vung lên, xây lên một tầng kết giới ngăn cách, để tránh cho Vân Triệt bị ngoại vật gì quấy rầy, tiến lên trước vài bước, ánh mắt nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói:

- Tỷ tỷ, muội biết tỷ đã đến rồi.

Giọng nói nhẹ như bông, chậm rãi tản ra. Không lâu sau, không gian phía trước đột nhiên xuất hiện dao động như sóng nước, một bóng dáng màu lam nhạt chậm rãi đi ra, ngọc nhan lạnh như băng mà lại đẹp tuyệt không gian, tuyết y khẽ bay, lại chỉ có trước ngực cao ngất như muốn nứt ra, lãnh mỵ vô song.

Đúng là Mộc Huyền Âm.

Nhìn thấy Mộc Huyền Âm, Mộc Băng Vân thả lỏng tâm tình, một cảm giác cực kỳ yên tâm đột nhiên mà sinh:

- Tỷ tỷ, tỷ quả nhiên vẫn không yên lòng thương thế của hắn, tự mình đến.

Mộc Huyền Âm hờ hững lắc đầu:

- Không, năng lực tự lành của Vân Triệt vượt xa tưởng tượng của các ngươi, thương thế tuy nặng, nhưng chỉ cần có đầy đủ thời gian, nhất định khỏi hẳn. Ta chẳng qua lo lắng có chuyện khác ngoài ý muốn phát sinh.

Mộc Băng Vân:"..."

- Nếu hắn đã không có chuyện gì, cũng giống như sẽ không phát sinh chuyện mà ta lo lắng, ta đây cũng không còn cần thiết phải lưu lại chỗ này.

Mộc Huyền Âm xoay người sang chỗ khác.

- Bây giờ tỷ muốn đi?

Ánh mắt Mộc Băng Vân tỏ vẻ kinh ngạc.

Mộc Huyền Âm nói:

- Ta cố tình tiến vào đây, lưu lại quá lâu, tất nhiên bị Trụ Thiên giới phát hiện. Đừng nói cho Vân Triệt rằng ta đã từng tới. Chuyện đã đến nước này, ta liền cho phép hắn tùy hứng một lần cuối cùng, sẽ có hậu quả gì ta ôm lấy là được! Nhưng sau đó... Hắn lại còn không nghe lời, ta nhất định đánh gãy đùi hắn!

Giọng nói lạnh lùng nén giận, nói xong, Mộc Huyền Âm đã lơ lửng người lên, chuẩn bị rời đi.

- Tỷ tỷ.

Mộc Băng Vân lại gọi nàng lại, tay tuyết của nàng chìa ra, nhưng... Lại dừng ở đó, hồi lâu không lấy âm điệp nhận ra.

- Sao vậy?

Mộc Huyền Âm quay lại.

Bàn tay khẽ nắm, lặng yên thu hồi, Mộc Băng Vân lắc đầu:

- Không có chuyện gì, nơi này dù sao cũng là Trụ Thiên giới, tỷ tỷ ngàn vạn lần phải cẩn thận. Vân Triệt... Bên này tỷ không cần phải lo lắng, muội sẽ canh chừng hắn.

"..." Mày nguyệt của Mộc Huyền Âm nhíu lại, nhưng không hỏi tới nữa, khẽ gật đầu, phi thân lên, sau đó tan biến trong gợn sóng không gian.

Tự do tiến vào Trụ Thiên thần giới mà không bị phát hiện, trong thiên hạ có thể làm được có lẽ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Sau khi Mộc Huyền Âm rời khỏi không bao lâu, phía trên đám mây xa xôi, một bóng dáng màu đỏ chợt lóe rồi biến mất.

Trụ Thiên giới hôm nay, cùng với đông thần vực, tràn ngập một luồng không khí khác thường.

Bởi vì, hôm nay là một trận chiến cuối cùng của cuộc chiến phong thần, cũng là đại hội huyền thần đợt này.

Trận chiến đầu tiên giữa Vân Triệt và Lạc Trường Sinh, đến nay vẫn lay động thật sâu huyền giới đông thần vực, không chỉ có huyền giả trẻ tuổi, một đám trưởng giả chấn động trong lòng cũng thật lâu không thôi.

Tuy rằng trận chiến đầu tiên của hai người là Vân Triệt thắng lợi, nhưng mà, trận chiến thứ hai ngày hôm nay, không ai dám đoán trước kết quả. Có thể chiến đấu tới mức thảm thiết như vậy, tổng hợp lại thực lực của hai người chỉ kém có thể nói cực kỳ bé nhỏ, ít nhất quyết định kết quả cuối cùng của trận chiến đầu tiên rõ ràng là số mệnh. Như vậy có thể nghĩ, trận chiến thứ hai nếu không có biến số lớn, vẫn sẽ kịch liệt vô cùng như trước.

Nói không chừng, có thể còn muốn thảm thiết hơn trận chiến đầu tiên. Dù sao, đây chính là trận chiến cuối cùng.

Bên ngoài Trụ Thiên giới, toàn bộ sòng bạc về trận chiến phong thần đóng cửa. Hoặc là, vì các đại tinh giới đang xem cuộc chiến, không có lòng đánh bạc, cũng hoặc là, bọn họ thân là huyền giả cho rằng đánh cược chính là khinh nhờn đối với hai đại thần tử chấn thế này.

- Trận chiến ngày hôm nay, kết quả khó dự đoán. Chỉ có điều, cá nhân ta vẫn hy vọng nhìn thấy Vân Triệt thắng.

Thủy Ánh Nguyệt cảm thán nói, đoàn người bọn họ lấy Thủy Thiên Hành ở phía trước, đang bay về phía phong thần đài.

Thủy Thiên Hành hừ nhẹ một tiếng:

- Vậy cũng không nhất định. Thương tổn của hai người kia nặng giống nhau, nhưng phía sau Lạc Trường Sinh là Thánh Vũ giới, tự nhiên không có chuyện gì. Về phần tiểu tử Vân Triệt kia, có thể khôi phục lại hay không còn không chắc.

Thủy Ánh Nguyệt nhíu nhíu mày, nàng liếc mắt sang bên, nhìn thấy Thủy Mị Âm đang cong mi, dáng vẻ cười nhẹ thản nhiên, nghi ngờ nói:

- Mị Âm, ngày đó Vân Triệt bị thương nặng, muội sợ đến mặt mũi trắng bệch hồi lâu, hôm nay sao lại không hề lo lắng một chút nào rồi?

Toàn thân Thủy Ánh Ngấn căng thẳng, cổ co rụt lại, lặng yên không một tiếng động lui lại về phía sau một bước.

Thủy Mị Âm cười khanh khách nói:

- Đương nhiên không lo lắng rồi. Vân Triệt ca ca của muội lợi hại như vậy, chút thương tổn này đối với hắn mà nói mới không coi vào đâu đó!

Thủy Ánh Nguyệt:"..."

- Cái gì mà Vân Triệt ca ca của con, nói bao nhiêu lần, không được gọi như vậy.

Thủy Thiên Hành trách mắng.

- Biết rồi cha.

Thủy Mị Âm lặng lẽ thè đầu lưỡi mềm.

Đi đến phong thần đài, ánh mắt Thủy Thiên Hành đảo qua:

Khi Thủy Thiên Hành đến nơi, đã nhìn thấy Vân Triệt đang ngồi trên chỗ ngồi của Ngâm Tuyết giới, sắc mặt bình tĩnh, mắt sáng như sao, hơi thở ngưng thực, không hề có vẻ trống rỗng, hắn nói nhỏ một tiếng:

- Hả? Lại đã tới rồi... Xem ra, còn giống như đã khôi phục hoàn toàn. Đã hoàn toàn khôi phục, xem ra hôm nay lại có đánh rồi.

Hắn nhìn thoáng qua bên phải, phát hiện Lạc Trường Sinh vẫn chưa đến. Từng ánh mắt đều không ngừng nhìn về phía đông, cùng đợi một nhân vật chính khác của ngày hôm nay đến.

- Vân Triệt, hôm nay tái chiến Lạc Trường Sinh, ngươi đại khái có bao nhiêu phần nắm chắc?

Mộc Băng Vân nhẹ giọng hỏi.

Vân Triệt nhíu mày, chân thật nói:

- Một trận chiến trước, ta đã đánh giá sai thực lực của Lạc Trường Sinh, do đó ngay từ đầu có phần giữ lại. Một lần này, làm như thế nào để chiến thắng Lạc Trường Sinh, ta đã nghĩ ngợi rõ ràng rất nhiều. Hơn nữa ta khôi phục đồng thời cũng có chỗ tu luyện, dung hợp kim ô viêm và phượng hoàng viêm càng thêm thành thục một ít.

- Cho nên, một trận chiến này, ta tự tin cơ hội thắng có thể nhiều hơn Lạc Trường Sinh một chút. Đã có thể thắng hắn lần đầu tiên, tự nhiên càng có thể chiến thắng hắn lần thứ hai!

Giọng nói của Vân Triệt cũng không miễn cưỡng, có phần chắc chắn. Mộc Băng Vân gật gật đầu:

- Vậy thì tốt.

Nói xong, ánh mắt của nàng đột nhiên chuyển sang phía đông:

- Lạc Trường Sinh đến... Hả?

Chân mày của Mộc Băng Vân đột nhiên chợt động, lộ ra khí tức nghi hoặc, sau đó lại hơi trầm xuống, trong ánh mắt hiện ra kinh sợ thật sâu.

Không chỉ có Mộc Băng Vân, đám người Mộc Hoán Chi, Hỏa Như Liệt cũng đều vào một khắc này sắc mặt cứng ngắc, ánh mắt đột nhiên thay đổi, như đột nhiên nhìn thấy hình ảnh đáng sợ không thể tin nổi.

- Băng Vân cung chủ, như thế nào?

Vân Triệt nhíu mày hỏi.

Mộc Băng Vân vẫn nhìn về hướng đông, trong mắt rung chuyển càng ngày càng kịch liệt:

- Đây là... Khí tức của Lạc Trường Sinh?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment