Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1232 - Chương 1234: Thần Vương Lạc Trường Sinh

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1233" class="block_" lang="en">Trang 617# 1

 

 

 

Chương 1234: Thần Vương Lạc Trường Sinh



Trên bầu trời xa xăm xuất hiện ba bóng người sóng vai mà đi đến, tuy rằng còn cách thật xa, nhưng một đám cường giả liếc mắt một cái liền nhận ra kia rõ ràng là ba người quan trọng nhất của Thánh Vũ giới: Lạc Thượng Trần, Lạc Cô Tà, cùng với Lạc Trường Sinh.

Lúc này, cách thời gian mở ra trận chiến cuối cùng đã rất gần, nhưng tốc độ phi hành của ba người lại không nhanh không chậm, hơn nữa không hề có thái độ khẩn trương, thản nhiên giống như đến xem trận đấu.

Nhưng mà, sự xuất hiện của bọn họ lại khiến trên phong thần đài xuất hiện yên tĩnh quỷ dị, những Thần Quân, Thần Chủ thực lực cường đại kia đều sắc mặt chợt biến đổi, mà cường giả Thần Vương, gần như toàn bộ lộ ra vẻ hoảng sợ thật sâu.

- Khí tức của Lạc Trường Sinh như thế nào?

Không khí biến đổi khác lạ, cùng với câu nói nhỏ của Mộc Băng Vân khiến trong lòng Vân Triệt nảy sinh bất an.

- Thần... Vương...

Bên kia, giọng Hỏa Như Liệt truyền tới, hai chữ ngắn ngủi, lại trầm trọng tới cực điểm, càng cả kinh một đám đệ tử Ngâm Tuyết Viêm Thần lập tức trố mắt, không thể tin được vào lỗ tai của mình.

Vân Triệt:"!!?"

Hỏa Phá Vân thất thố đưa tay túm lấy cánh tay Hỏa Như Liệt:

- Thần Vương... Là có ý gì? Sư tôn, người... Người không phải đang nói... Lạc Trường Sinh hắn... Hắn...

Tất cả, đều chỉ đến một khả năng đáng sợ, nhưng Hỏa Phá Vân không thể tin được, không dám thừa nhận.

Như một tiếng sấm sét giữa trời quang, nổ tung ở bên tai tất cả đệ tử trẻ tuổi.

Thần Vương cảnh là khái niệm gì? Nếu nói vắt ngang giữa Thần Kiếp cảnh với Thần Linh cảnh là một cái hào rộng vĩ đại, như vậy, ở giữa Thần Linh cảnh với Thần Vương cảnh, đó là một rãnh trời chân chính.

Không chỉ là rãnh trời về cảnh giới, càng là rãnh trời về thực lực, về địa vị! Một khi đã vượt qua, đó là một bước đi lên một thế giới có cấp bậc hoàn toàn khác biệt.

Thần giới trăm vạn năm, đủ loại thiên tài vô số kể. Bên trong những thiên tài này, có rất nhiều người dùng hết mười mấy năm ngắn ngủi liền được Thần Linh cảnh, nhưng mà, một phần lớn trong số bọn họ, lại dừng lại ở Thần Linh cảnh đỉnh phong mấy trăm năm, mấy ngàn năm, trên vạn năm, thậm chí cả đời đều không thể đột phá tới Thần Vương cảnh.

Thiên tài còn như thế, huống chi là huyền giả có tư chất bình thường.

Trước mắt trong số huyền giả trẻ tuổi của đông thần vực, có bốn người tuổi chưa đến một giáp liền tu luyện tới Thần Linh cảnh cấp mười, nhưng mà, bốn người này cho dù qua một giáp nữa cũng không có ai thành tựu Thần Vương, đều sẽ không có ai cảm thấy kỳ quái.

Thần Linh cảnh là cảnh giới cao nhất của lứa trẻ tuổi. Mà một khi thành Thần Vương, sẽ đạt đến trình độ"Cường giả" của cấp bậc ở toàn bộ thần giới. Ở tinh giới hạ vị, Thần Vương có thể làm vương một giới, chúng sinh thế giới tất cả đều sẽ cúi đầu, ở tinh giới trung vị cũng là tồn tại siêu nhiên, cho dù đến tinh giới thượng vị tầng cấp cao nhất, cũng có thể xưng bá một phương.

Hai chữ"Thần Vương" vốn có ý chỉ người có tư cách thành tựu vương một phương ở thần giới.

Mà cấp bậc Thần Vương này nếu như xuất hiện trên người trẻ tuổi, đây tuyệt đối là"Thần tích" kinh động xé trời.

Mà"Thần tích" này, lại đang rõ rõ ràng ràng xuất hiện ở trước mắt bọn họ, hung hăng đánh thẳng vào ánh mắt và thần kinh của mọi người.

- Thần Vương cảnh... Đây... Đây...

- Thần Vương ba mươi tuổi, đây... Làm sao có thể?

Một Giới Vương hạ vị ánh mắt nhìn thẳng, như ở trong mộng. Hắn khổ tu sáu ngàn năm, mới thành Thần Vương, là Thần Vương duy nhất ở tinh giới hắn ở, cũng là người đệ nhất không người có thể là kẻ địch, không người có thể nghịch. Mà nam tử trong tầm mắt, mới khó khăn chừng ba mươi tuổi đầu...

Lạc Trường Sinh dần dần tới gần, một luồng khí tức Thần Vương cảnh cũng theo tới, vô cùng rõ ràng... Cho dù như thế, vẫn có vô số cường giả trố mắt giật mình như trước, nghi ngờ ở trong mộng, vốn không thể tin được.

Một trận chiến phong thần lần này, bọn họ đã bị rung động hết lần này đến lần khác, nhất là một trận chiến trước đó, Vân Triệt và Lạc Trường Sinh đều chiến đến cực hạn, cũng bày ra phong thái của hai đại thần tử mạnh nhất trong cùng lứa của đông thần vực đến mức tận cùng, xúc động nó mang đến cho tới bây giờ đều vẫn vô cùng mãnh liệt, lại không nghĩ tới, trận kết thúc của cuộc chiến phong thần, lại một"Kinh lôi" lớn hơn nữa ngang trời mà giáng xuống.

- Thần vương ba mươi tuổi... Đông thần vực chúng ta chưa từng có?

- Trừ bỏ"Truyền thừa" đặc thù của Vương giới ra, nhìn chung trong lịch sử toàn bộ đông thần vực, tuyệt đối chưa từng có.

- Lạc Trường Sinh... Đây mới thật sự là sáng tạo một kỳ tích vang dội cổ kim. Một trận chiến này, đã không cần đánh.

Một Giới Vương trung vị thở dài thật sâu.

Lạc Trường Sinh đã đến, lại không đi đến chỗ ngồi của Thánh Vũ giới, mà đạp không mà đi, trên không trung lững thững sân vắng, bồng bềnh hạ xuống, trực tiếp đứng ở trên phong thần đài.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người hắn, kinh thán, khẩn thiết, hoảng sợ, khó có thể tin. Trong đó có một phần ánh mắt tương đối tràn đầy vẻ hèn mọn, như đang sợ hãi nhìn chăm chú vào thần linh... Bởi vì đứng thẳng trong tầm mắt của bọn họ là một Thần Vương mới chỉ có ba mươi tuổi!

Lạc Trường Sinh chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu mà đứng. Ở dưới cái nhìn chăm chú của toàn trường, hắn khí tức bình tĩnh như nước, gương mặt tuấn dật cười như không cười, ánh mắt không hề có bất kỳ gợn sóng gì... Thậm chí, không thèm liếc mắt về phía đối thủ ngày hôm nay của hắn dù chỉ trong nháy mắt.

Ở dưới khí tức Thần Vương của hắn, vầng hào quang vốn vô cùng bỏng mắt đã ngầm ở phía trên Vân Triệt bỗng chốc trở nên vô cùng ảm đạm. Thậm chí, rất nhiều người ở dưới chấn động và kinh hãi cực độ đều gần như quên lãng sự tồn tại của Vân Triệt.

- Thần Vương... Thế mà lại là... Thần Vương...

Mắt đẹp của Thủy Ánh Nguyệt nhíu lại, trong mắt run run không thôi.

Cánh môi của Thủy Mị Âm khẽ nhếch, thật lâu không phát ra một lời.

- Chẳng lẽ, là trong khoảng thời gian gần đây Thánh Vũ giới lấy linh dược đặc thù gì giúp Lạc Trường Sinh mạnh mẽ đột phá? Thánh Vũ giới đây cũng quá thua không nổi đi.

Thủy Ánh Ngấn nói. Nhờ ngoại lực đột phá mặc dù có thể khiến tu vi sải bước tăng mạnh, nhưng sẽ hao tổn đến thiên phú, có thể nói là mổ gà lấy trứng.

Thủy Thiên Hành lại chậm rãi lắc đầu:

- Không, Thánh Vũ giới không có khả năng làm chuyện như vậy ở trên người Lạc Trường Sinh. Hơn nữa, khí tức Thần Vương ở trên người Lạc Trường Sinh chẳng những không phù phiếm, ngược lại vững chắc kinh người. Không chỉ có là tự nhiên đột phá, chắc còn là tích lũy chuẩn bị lâu dài, dưới tích lũy đủ một lượng lớn hoàn mỹ đột phá.

Ánh mắt Thủy Thiên Hành chớp lên:

- Nếu ta đoán không sai, Lạc Trường Sinh hẳn đã sớm thành Thần Vương, nhưng bị sư phụ của hắn Lạc Cô Tà mạnh mẽ áp chế không cho đột phá.

- Cái gì?

Thủy Ánh Nguyệt kinh sợ ngước mắt.

Thủy Thiên Hành nói, trong lòng có phần tiếc hận:

- Tuy rằng tính tình Lạc Cô Tà quái dị, nhưng lý giải đối với huyền đạo, thiên hạ ít người có thể bì kịp, Lạc Trường Sinh có thể có được thành tựu này, hơn phân nửa phải quy công lao về cho Lạc Cô Tà. Một trận chiến cuối cùng này, đã không cần đánh. Tuy rằng Vân Triệt khỏi hẳn thương thế, nhưng khí tức cũng không biến hóa rõ ràng. Còn Lạc Trường Sinh lại sải bước thẳng qua một đại cảnh giới. Thần Linh cảnh đỉnh phong và Thần vương cảnh tuy chỉ cách nhau nửa bước, nhưng nửa bước này, lại là rãnh trời mà vô số huyền giả cả đời đều không vượt qua được. Hai người có bao nhiêu chênh lệch, chờ các ngươi đến một ngày đó, thì sẽ biết được.

- Hai người vốn thế lực ngang nhau, nhưng hiện giờ, đã có thể nói cách biệt một trời. Lạc Trường Sinh thành Thần Vương muốn thắng Vân Triệt... Vốn dễ như trở bàn tay! Vân Triệt cho dù có nhiều kỳ chiêu hơn nữa, cũng không thể có dù chỉ một chút cơ hội thắng.

Đây là lời của một Thần Chủ, vô cùng khẳng định, không hề có đường sống.

Thủy Mị Âm hếch chóp mũi lên, mất hứng hừ nói:

- Hừ, không sao! Cho dù hiện giờ Vân Triệt ca ca không đánh lại Lạc Trường Sinh, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, tương lai, hắn nhất định còn lợi hại hơn Lạc Trường Sinh... Hơn nữa lợi hại rất nhiều rất nhiều.

Thủy Ánh Ngấn gục đầu xuống, nhỏ giọng tự nói:

- Haizzz, sớm biết rằng như vậy, sẽ không nên lãng phí giọt thái... Ưm!

Thủy Ánh Ngấn giật nảy cả người, hai tay nhanh như tia chớp che miệng lại, trên trán ào ào đổ mồ hôi... Cũng may lực chú ý của Thủy Thiên Hành vẫn luôn dừng lại ở trên người Lạc Trường Sinh, trong lúc tâm hồn lay động, vẫn chưa chú ý đến lời tự nói của hắn.

Long hoàng tán thưởng một tiếng:

- Thần Vương ba mươi tuổi, còn không liên quan đến"Truyền thừa", tự nhiên đột phá. Tiềm lực của nhân loại, quả nhiên kinh người.

Trụ Thiên thần đế nở nụ cười:

- Ha ha, có thể bằng chừng ấy tuổi thành Thần Vương, đông thần vực ta chưa bao giờ có. Thánh Vũ giới lần này mang cho chúng ta một kinh hỉ quá lớn rồi.

- Hừ, vậy cũng thật sự chúc mừng.

Thích Thiên thần đế hừ nói. Giọng điệu rõ ràng mang theo khó chịu và ghen tỵ, bởi vì ba mươi tuổi tự thành Thần Vương, không chỉ có đông thần vực, nam thần vực bọn họ cũng chưa bao giờ có.

- Ha ha.

Trụ Thiên thần đế lại không hề cáu giận chút nào, đầy mặt vui vẻ, trong mắt ẩn chứa quang mang kỳ lạ. Cho dù là hắn tồn tại bậc này, đối mặt với một Thần Vương mới ba mươi tuổi, cũng quả quyết không có cách nào lạnh nhạt.

Long hoàng lại đột nhiên chậm rãi nói:

- Xem ra, cảm giác lúc trước của ta không sai. Hắn vốn đã sớm có thể thành Thần Vương, nhưng trong huyền mạch lại bị hạ cấm chế, do đó không được đột phá. Hoặc là, vì tích lũy chuẩn bị lâu dài, cũng hoặc là, sợ tài năng quá lộ, đưa tới phiền toái không cần thiết.

Lời Long hoàng nói cũng đủ hàm xúc,"Phiền toái không cần thiết" là cái gì, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng.

Mặc dù Lạc Trường Sinh vẫn là người đứng đầu đông vực tứ thần tử, người đệ nhất trong cùng lứa này, nhưng chính là vẫn còn có đám người Quân Tích Lệ, Thủy Ánh Nguyệt có khả năng đánh đồng cùng hắn. Nhưng nếu như hắn sớm thành Thần Vương... Kia không thể nghi ngờ sẽ làm người bị kiêng dè sâu sắc.

Trụ Thiên thần đế khẽ gật đầu.

- Haizzz, đáng tiếc.

Long hoàng than nhẹ một tiếng, âm thanh thở dài này cũng vang lên ở trong lòng vô số người... Vì Vân Triệt mà tiếc hận, vì trận chiến cuối cùng vốn nên phấn khích tuyệt luân mà tiếc hận.

Không khí trên chỗ ngồi xem cuộc chiến hoàn toàn thay đổi, tất cả khẩn thiết chờ mong lúc trước đã biến mất toàn bộ, lưu lại chỉ có khiếp sợ và tiếc hận thật sâu. Trận chiến cuối cùng của cuộc chiến phong thần, cũng là trận chiến kết thúc của đại hội huyền thần, chưa bắt đầu, mọi người đã vô cùng rõ ràng thấy được kết cục.

Đánh hay không đánh, đã không hề có chút ý nghĩa nào.

Khư Uế tôn giả đi đến trên không phong thần đài, mắt quét toàn trường:

- Hôm nay, là trận thứ hai trận chiến vấn đỉnh phong thần, cũng là trận chiến kết thúc! Người thắng hôm nay, sẽ là người đứng đầu đại hội huyền thần lần này và các thần tử, kẻ thua là thứ vị, cũng đều là kiêu ngạo của lứa trẻ tuổi đông thần vực ta.

- Mà người đoạt được vị trí hạng đầu, có thể lựa chọn một bộ công pháp của các Vương giới tu tập, ban thưởng này chưa bao giờ có! Nếu không muốn sai sót, liền dốc hết toàn lực đi!

Ánh mắt Khư Uế tôn giả liếc sang bên, chuyển hướng sang chỗ ngồi của Ngâm Tuyết giới:

- Canh giờ đã đến, Vân Triệt, lên phong thần đài đi.

Giọng điệu của Khư Uế tôn giả đặc biệt bình thản, nếu Vân Triệt trực tiếp bỏ chiến, mặc dù hắn sẽ cảm thấy thất vọng, nhưng không có gì kinh ngạc.

Ánh mắt của toàn trường nhất thời chuyển hướng lên trên người Vân Triệt, kèm với lượng lớn thổn thức và nói nhỏ khe khẽ.

Từ sau khi nghe được ba chữ"Thần Vương cảnh", Vân Triệt vẫn luôn luôn không nói một lời, chân mày nhíu chặt lại cũng chưa từng giãn ra chút nào.

Hắn không cảm giác được khí tức hiện giờ của Lạc Trường Sinh đã là cảnh giới nào, bởi vì từ trên người Lạc Trường Sinh, hắn liền ngay cả uy áp đều không cảm thấy được, giống như kia là một thư sinh văn nhược không hề có huyền lực, thậm chí tay trói gà không chặt.

Cảm giác này, khiến cho trong lòng hắn như phủ vạn quân, hít thở không thông thật lâu.

Lạc Trường Sinh thủy chung không liếc hắn một lần, kia rõ ràng là một loại khinh thường... Nhưng mà, Vân Triệt lại có thể ngầm cảm giác được một lệ khí cực kỳ đè nén tập trung lên trên bản thân.

Ở dưới vô số ánh mắt, Vân Triệt chậm rãi đứng lên.

- Vân Triệt!

Mộc Băng Vân gấp gáp gọi một tiếng.

Thân thể Vân Triệt thoáng dừng lại, nhưng vẫn phi thân lên, rơi thẳng lên phong thần đài.

Mộc Băng Vân không khuyên Vân Triệt bỏ chiến, bởi vì nàng biết, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Cũng chính vì như thế, trong lòng nàng dâng lên lo lắng thật sâu.

Nơi này chỉ có nàng biết vì sao Vân Triệt lại muốn tham gia đại hội huyền thần, cũng chỉ có nàng biết Vân Triệt đi đến một bước này đã bỏ ra bao nhiêu, đã trải qua bao nhiêu...

Nhưng mà, chính ở điểm cuối cùng này, khoảng cách chỉ kém nửa bước, vận mệnh lại đột nhiên mở ra một trò đùa vô cùng tàn nhẫn, vô cùng tuyệt vọng đối với hắn.

Vân Triệt hắn nào chịu cam tâm... Nàng hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được trong lòng Vân Triệt vào lúc này đang phải hỗn loạn cỡ nào, lại thừa nhận áp lực nặng nề tàn khốc cỡ nào.

- Haizzz, đây má nó là có chuyện gì, Lạc Trường Sinh tiểu tử này... Haizzz, khó chíu!

Hỏa Như Liệt nhe răng nói.

Viêm Tuyệt Hải bỗng nhiên cau mày nói:

- Băng Vân cung chủ, thừa dịp còn chưa giao chiến, lập tức truyền âm cho Vân Triệt, nhắc nhở hắn vào thời cơ thích hợp nhận thua đi. Lạc Trường Sinh đã thành Thần Vương, bản thân Vân Triệt cũng phải biết đã không còn cơ hội thắng nào nữa, nhận thua cũng không hề dọa người chút nào, nếu hắn gắng gượng chống đỡ... Ta sợ Lạc Trường Sinh sẽ nhân cơ hội trả thù.

Mộc Băng Vân:"..."

Hỏa Phá Vân nói:

- Chuyện này... Không thể nào? Tuy rằng Lạc Trường Sinh cực kỳ lợi hại, nhưng hắn đã có tiếng là quý công tử, rất tao nhã, tuyệt đối không phải là người như Lạc Trường An huynh trưởng hắn, sẽ không nên làm ra chuyện như vậy... Huống chi đây còn đang ở trước mắt bao nhiêu người.

Chân mày của Hỏa Như Liệt lại nhíu sâu lại:

- Không, Vân nhi, con không hiểu. Một người chưa bao giờ bị bại đột nhiên gặp thất bại, đả kích sẽ cực kỳ to lớn. Một người đã quen ôn hòa như nước nếu đúng vì một người mà sinh ra giận dữ căm hận, thường thường có thể sẽ còn đáng sợ hơn dã thú đột nhiên phát cuồng.

- Hơn nữa, Lạc Trường Sinh ngày hôm nay, cho ta cảm giác... Luôn luôn có điểm không thích hợp.

- Hả...

Hỏa Phá Vân há to miệng, mặt lờ mờ ngây ngốc.

Ngực Mộc Băng Vân phập phồng, băng mâu lo lắng, lại không truyền âm khuyên bảo cho Vân Triệt, mà thầm nói nhỏ:

- Chính hắn cũng rõ ràng. Nhưng hắn... Sẽ không nghe theo.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment