.
._617__2" class="block_" lang="en">Trang 617# 2
Chương 1235: Khoảng cách một trời một vực
Khi Vân Triệt rơi xuống phong thần đài, đứng đối mặt ở khoảng cách gần với Lạc Trường Sinh.
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến yên tĩnh lại, nhưng hoàn toàn không có không khí khẩn trương. Trên người Lạc Trường Sinh không hề có huyền khí, nhưng khí tức vô hình thuộc về Thần Vương đã tuyên bố tất cả. Ở trước mặt luồng khí tức này, sự tồn tại của Vân Triệt lộ ra hèn mọn vô hình mà bất cứ kẻ nào đều có thể nhận thấy.
Một trận chiến trước đó thảm thiết cỡ nào, ba ngày ngắn ngủi, đã cách biệt một trời. Vân Triệt vẫn là Thần Kiếp cảnh cấp chín, còn Lạc Trường Sinh đã bước chân vào một lĩnh vực hoàn toàn không giống trước, vốn không còn là Lạc Trường Sinh của ba ngày trước nữa.
Đối mặt với Vân Triệt, vẻ mặt của hắn vẫn như trước, không hề rung chuyển gợn sóng, giống như vốn không nhìn thấy Vân Triệt.
"..." Vân Triệt hít một hơi thật sâu.
Khư Uế tôn giả vung cánh tay lên:
- Quy tắc đã không cần lắm lời, khai chiến đi!
Rầm!
Giọng Khư Uế tôn giả vừa dứt, Vân Triệt đã mở cảnh quan"Oanh thiên" ra, huyền khí nổ tung, cho đến cao nhất, Kiếp Thiên kiếm đã nắm trong tay, phóng thích ra kiếm uy trầm trọng.
Nhưng mà, Lạc Trường Sinh lại không hề nhúc nhích, liền ngay cả huyền khí cũng không hề phóng thích, chỉ có ánh mắt của hắn cuối cùng có biến hóa, khóe miệng nhếch lên một ý cười rất nhạt:
- Vân Triệt, ngươi quả nhiên không khiến cho ta thất vọng, nếu ngươi sợ bể mật, trực tiếp nhận thua mà nói, vậy cũng liền rất không thú vị.
Hai mắt Vân Triệt híp lại:
- Hừ. Lạc Trường Sinh, tu vi của ngươi tiến bộ đồng thời lời vô nghĩa cũng nhiều chứ không ít.
Một trận chiến trước đó, sau tiếng la của Khư Uế tôn giả, hai người trong nháy mắt đầu tiên liền mãnh liệt giao thủ, không có nửa câu nửa lời trao đổi.
Lạc Trường Sinh cười nhạt:
- A, đó là bởi vì, lần trước ta coi ngươi là đối thủ. Nhưng giờ này ngày này, ngươi đã không xứng.
Vân Triệt:"..."
- A a, tiểu tử này sao lại điên cuồng lên.
Ánh mắt của Thích Thiên thần đế nheo lại.
Phạm Thiên thần đế nói:
- Bản tính của người chắc sẽ không đột nhiên thay đổi trong khoảng thời gian ngắn. Nếu như đã phóng thích ra thực lực vẫn luôn luôn khống chế, vậy tại sao còn phải tiếp tục đè nén bản tính? Nhất là ở trước mặt Vân Triệt đã để cho hắn lần đầu tiên thừa nhận thất bại và chật vật.
- Chỉ có điều, Thần Vương ba mươi tuổi, cho dù điên cuồng lên đến tận trời đi, cũng có đủ tư cách.
Tinh Thần đế nói.
Một câu nói phóng thích ra ngạo mạn và khinh miệt kia của Lạc Trường Sinh khiến chúng huyền giả trên chỗ ngồi xem cuộc chiến đều kinh ngạc trong lòng... Lúc trước, mỗi một trận chiến ở cuộc chiến phong thần, cho dù đối mặt với đối thủ yếu đi nữa, Lạc Trường Sinh vẫn luôn không hạ nặng tay, càng sẽ không khinh miệt trào phúng kẻ địch, thậm chí sẽ cố hết sức không để đối thủ thua khó nhìn.
Cho dù một trận chiến trước đối mặt với Vân Triệt, hắn ban đầu tuy rằng ở tư thế từ trên nhìn xuống, nhưng tuyệt đối không có thái độ hèn mọn ngạo mạn.
Lạc Trường Sinh của hôm nay, chẳng những thực lực bước chân vào một cảnh giới hoàn toàn mới, liền ngay cả lời nói tư thái của hắn, cũng giống như theo đó xảy ra biến đổi.
Thánh Vũ Giới Vương Lạc Thượng Trần nhíu nhíu mày.
Vân Triệt cười lạnh một tiếng:
- A, xem ra một trận chiến lần trước, mặt ngươi bị đánh còn chưa đủ sưng nhỉ!
Dưới cười lạnh, thân hình Vân Triệt dữ dội lên, hóa thành một tia sáng nhanh chóng, một kiếm chém thẳng vào Lạc Trường Sinh.
Khí tức, tư thái của cả người Lạc Trường Sinh, ánh mắt tất cả đều thay đổi, trước mắt vẫn là Lạc Trường Sinh, nhưng Vân Triệt lại giống như đối mặt với một người hoàn toàn khác trước.
Cảm giác này khiến cho hắn hít thở không thông, nhưng tâm tính lại hoàn toàn sáng sủa, Lạc Trường Sinh phóng thích ra cuồng ngạo khinh miệt không khiến cho hắn tức giận, ngược lại... Là sơ hở của Lạc Trường Sinh!
Khoảnh khắc khi Kiếp Thiên kiếm chém ra, đã là kim viêm bùng cháy, ánh lửa tận trời. Uy thế của một kiếm này có bao nhiêu đáng sợ, ba ngày trước tất cả mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy, khiến không ít huyền giả vì vậy mà căng thẳng trong lòng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của bọn họ lại bỗng chốc trừng lớn, nét mặt đầy kinh ngạc.
Bởi vì đối mặt với kiếm uy và viêm uy đột nhiên đánh tới, Lạc Trường Sinh lại làm một hành động khiến cho không ai có thể lý giải được, dưới chân hắn vẫn không nhúc nhích, tay phải nhẹ nhàng bâng quơ thả lỏng phía sau, mà tay trái không nhanh không chậm chìa ra, nghênh đón về phía Kiếp Thiên kiếm uy đang đánh thẳng tới.
- A!? Lạc Trường Sinh hắn... Hắn đang làm cái gì? Chẳng lẽ hắn định...
- Đó chính là kiếm uy của Vân Triệt, còn có kim ô viêm, cho dù hắn là Thần Vương, cũng vốn không có khả năng...
Rầm ---
Kiếp Thiên kiếm va chạm với bàn tay của Lạc Trường Sinh ở trên không, phát ra lại không phải là tiếng nổ của kiếm uy bùng nổ, mà là một tiếng nổ vang hết sức nặng nề, âm thanh nổ vang này vang lên ở trên không phong thần đài, cũng vang vọng ở chỗ sâu trong tâm hồn của tất cả mọi người.
Thân thể Vân Triệt khựng lại ở đó, toàn thân cương cứng, tròng mắt mãnh liệt co rút lại.
Thân thể Lạc Trường Sinh vẫn không nhúc nhích, chỉ có cánh tay trái chìa ra bị áp chế thoáng thu lại. Mà bên trong cánh tay trái khẽ vươn lên của hắn, đã cố định mũi kiếm màu son của Kiếp Thiên kiếm rất nặng.
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến thoáng chốc hoàn toàn tĩnh mịch, vô số ánh mắt gắt gao trừng lớn, cho dù như thế nào đều không dám tin tưởng một màn trước mắt.
Kiếm uy đáng sợ kia của Vân Triệt đủ để tạo thành vết nứt trên phong thần đài, hoàn toàn bị Lạc Trường Sinh dùng tay không... Còn là một tay tiếp được!
Thậm chí, không hề rút lui nửa bước!
Nhìn tròng mắt đột nhiên co rúm lại của Vân Triệt, khóe miệng Lạc Trường Sinh khẽ câu, năm ngón tay chậm rãi thu lại, chộp vào phía trên mũi kiếm, theo động tác nhẹ nhàng chậm chạp của hắn, Kiếp Thiên kiếm uy như đổ xuống nước, cấp tốc tán loạn, kim vô viêm bị diệt trừ từng tầng, thiêu đốt lên càng ngày càng mỏng manh.
- A... A... A...
Thân thể của Hỏa Phá Vân đã nghiêng tới trước, vẻ mặt thất sắc. Mà bên người hắn, Hỏa Như Liệt chỉ có vẻ mặt ngưng trọng, lại không hề có vẻ kinh ngạc. Hắn thân là Thần Quân cường đại, sao lại không biết được"Thần Vương" là khái niệm như thế nào, sao lại không biết được khác biệt một trời một vực giữa Thần Vương cảnh và Thần Linh cảnh.
Cánh tay Lạc Trường Sinh bị áp chế chậm rãi nâng lên, động tác không nhanh không chậm, giống như rất tùy ý, nhưng Vân Triệt lại cảm giác được giống như có một lực lớn chống trời đè trên thân kiếm, cho dù hắn ngưng lực như thế nào, đều không thể tạo thành chút kháng cự nào, thân thể cứng rắn lui về phía sau, kim ô viêm trên thân kiếm cũng vào một khắc này hoàn toàn tắt.
Lạc Trường Sinh liếc nửa con mắt về phía Vân Triệt, giống như là ánh mắt thương hại:
- Lực lượng không tệ, lại để cho xúc cảm của ta cảm thấy đau đau một chút, đáng ngợi khen.
Giọng tán thưởng, lại mang theo miệt thị cười nhạo không hề che giấu chút nào. Khóe miệng Lạc Trường Sinh khẽ nhếch, bàn tay cầm lấy Kiếp Thiên kiếm nhẹ nhàng dúi xuống trước
Rầm!
Một lực lớn vô hình từ trên Kiếp Thiên kiếm truyền đến, toàn thân Vân Triệt chấn động mạnh, hoảng hốt rút lui, lui liền mười mấy bước mới miễn cưỡng dừng lại, khí huyết quanh thân bốc lên một trận kịch liệt, trong lòng càng nảy lên hoảng sợ thật sâu.
Kiếp Thiên kiếm... Hoàn toàn bị... Một tay tiếp được...
Tuy rằng Vân Triệt chưa bao giờ giao thủ với Thần Vương, nhưng hắn rõ ràng vượt qua bình cảnh của một đại cảnh giới có ý vị như thế nào, cho nên, hắn tuyệt đối không dám xem nhẹ thực lực lúc này của Lạc Trường Sinh.
Một kiếm mới vừa rồi, tuy rằng hắn đang thử, nhưng gần như dùng tới toàn lực. Hắn tự tin lấy kiếm uy của mình, cho dù là Thần Vương, cũng không đến mức thoải mái ứng đối...
Hắn thật sự nằm mơ cũng không nghĩ đến Lạc Trường Sinh lại chỉ dùng một tay, còn là tay không tiếp được, hơn nữa tư thái thoải mái vô cùng, như phất bụi trần.
Ngực của Vân Triệt phập phồng kịch liệt, thở dốc hỗn loạn một trận... Tại sao có thể như vậy, cho dù hắn vượt qua một đại cảnh giới, cũng chỉ mới vào Thần Vương cảnh mà thôi. Thần Vương cảnh và Thần Linh cảnh, tại sao có thể có chênh lệch to lớn như thế!
Vân Triệt hoảng sợ trong lòng, một đám huyền giả trẻ tuổi càng đều nghẹn họng nhìn trân trối. Toàn bộ đệ tử Ngâm Tuyết Viêm Thần ngây cả người, Hỏa Phá Vân cũng ánh mắt ngây ngốc, không cách nào hoàn hồn.
Ba ngày trước, bọn họ đánh đến trời đất u ám, gần như chiến đến một lực lượng cuối cùng, một giọt máu cuối cùng. Mới cách xa ngắn ngủi ba ngày, Lạc Trường Sinh chỉ bước qua một bước... Chênh lệch lại sẽ xoay mình tăng đến tận đây!?
Lạc Trường Sinh không chủ động tiến công, đứng thẳng tại chỗ, tay phải vẫn chắp ở sau lưng, trên mặt trong mỉm cười mang theo vài phần lười nhác, tay trái mềm nhũn nâng lên:
- Đến, tiếp tục, để cho ta nhìn thật kỳ xem ngươi có thể giãy giụa đến trình độ nào, nhưng ngàn vạn lần đừng làm cho ta quá thất vọng đó.
Dáng vẻ của hắn, giống như một vị thần linh cao cao tại thượng, đang từ bi truyền đạt thần dụ về phía một phàm nhân hèn mọn.
Hô hấp của Vân Triệt dần dần vững vàng lại, trên Kiếp Thiên kiếm lại một lần nữa dấy lên kim viêm, thiêu đốt càng mãnh liệt hơn lúc trước. Hắn nhảy dựng lên, lực lượng toàn thân ngưng tụ trên thân kiếm, đánh xuống ngay đầu Lạc Trường Sinh.
Hắn không tin tất cả mới vừa phát sinh, hắn không tin Lạc Trường Sinh mới vừa đột phá tới Thần Vương cảnh nhưng lại sẽ cường đại đến mức đủ để tay không tiếp được Kiếp Thiên kiếm của hắn.
Đối mặt với một kiếm có uy thế rõ ràng hơn xa lúc trước của Vân Triệt, Lạc Trường Sinh vẫn không nhúc nhích, trực tiếp đưa tay chộp tới.
Rầm!
Tiếng đánh vẫn vô cùng nặng nề, Kiếp Thiên kiếm bị Lạc Trường Sinh trực tiếp chộp vào trong tay, kiếp uy mạnh mẽ ở trong nháy mắt đó giống như đột nhiên bị nhốt vào trong lồng giam không cách nào giãy giụa, chưa bùng nổ, liền cấp tốc trôi đi, kim ô viêm cũng tắt đi từng tầng.
"!!!" Một lần này, trong lòng Vân Triệt kinh hãi tột đỉnh, hắn hoảng hốt lui về phía sau, sau đó lại đột nhiên bùng nổ, Kiếp Thiên kiếm cuốn lên uy áp ngập trời, lại một kiếm quét ngang.
Rầm!
Rầm!
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm...
Vân Triệt kiếm sau hung ác hơn kiếm trước, kiếm sau cuồng bạo hơn kiếm trước, ánh lửa cháy động cháy lên một hỏa vực càng lúc càng lớn ở chung quanh. Nhưng mà, cho dù kiếm uy liên tục đánh xuống, kim viêm cuồng cháy, thân hình Lạc Trường Sinh thủy chung đều dừng ở xa xa, không hề lệch đi dù nửa bước, mỗi một kiếm của Vân Triệt, toàn bộ bị hắn dùng tay trái tay không đón lấy, không hề có một chút kiếm uy, một chút kim viêm đụng chạm đến được thân thể của hắn, chỉ có một đầu tóc dài vung vẩy bay lượn.
Mà tay phải của hắn thủy chung chắp ở sau lưng, không hề thu hồi dù chỉ một khắc.
"..." Toàn bộ chúng đệ tử Ngâm Tuyết Viêm Thần đều giống như hóa đá, triệt để đứng ở đó, hồi lâu, cũng không có ai có thể nói ra một câu, một chữ.
Hỏa Như Liệt than nhẹ một tiếng:
- Đây chính là cường đại của Thần Vương. Vân nhi, đây chính là vì sao con đã là Thần Linh cảnh hậu kỳ, nhưng vi sư lại không hy vọng xa vời con có thể trước trăm tuổi thành Thần Vương, cho dù lấy thiên phú của con lại lưu lại ở Thần Linh cảnh đỉnh phong trăm năm, vi sư đều sẽ không cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì muốn thành Thần Vương, thật sự quá khó khăn cực kỳ khó khăn.
- Mà một khi có thể bước vào lĩnh vực này... Đó là từ"Phàm" thành"Vương".
Viêm Tuyệt Hải chậm rãi nói:
- Hiện giờ, bản thân Vân Triệt chắc cũng đã nhìn thấy chênh lệch vĩ đại giữa mình với Lạc Trường Sinh, cũng nên hết hy vọng đi. Thực lực sai biệt không tính là lớn, có thể dùng sách lược hoặc kỳ chiêu nào đó mà tranh thủ cơ hội thắng, nhưng mà, loại chênh lệch tuyệt đối này, là dùng thủ đoạn gì đều không thể bù lại được.
Mộc Băng Vân:"..."
Rầm!!
Lại một kiếm bị Lạc Trường Sinh một tay vung ra, Vân Triệt bị đánh bay ra rất xa, lại ở giữa không trung lật ngược người lại, lại một kiếm nện xuống... Ngay mà ngay khi Kiếp Thiên kiếm sắp nện xuống, bóng dáng của Vân Triệt lại đột nhiên thoát phá biến mất, giống như quỷ mị xuất hiện ở sau lưng Lạc Trường Sinh.
- Diệt... Thiên... Tuyệt... Địa!
Kiếm uy ở trong một nháy mắt điên cuồng tăng vọt, mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa đột nhiên đánh về phía sau lưng Lạc Trường Sinh.
Rầm -----------
Kiếm uy bùng nổ, mang lên nổ vang giống như rung trời. Nhưng mà, một kiếm này lại không thể nện lên trên người Lạc Trường Sinh, mà đụng chạm lên một tầng vách chắn màu vàng nhạt, vách chắn hơi cong xuống, nhưng hoàn toàn ngăn cách Kiếp Thiên kiếm uy ở bên ngoài, không thương tổn đến Lạc Trường Sinh một chút nào.
"..." Trong nháy mắt này, tâm hồn của Vân Triệt giống như đột nhiên chìm vào vực sâu.
Lạc Trường Sinh chậm rãi quay khẽ đầu lại, chậm rãi nói:
- Có chuyện, có lẽ ta nên nhắc nhở ngươi. Từ hai năm trước, ta thật ra đã có thể hoàn thành đột phá, thành Thần Vương.
Vân Triệt:"..."
Hai mắt Lạc Trường Sinh hơi nheo lại, lóe lên chút ý hận lạnh như băng:
- Nhưng sư phụ lo lắng ta quá mức chói mắt, chọc người ghen ty, vì vậy hạ cấm chế cho ta, áp chế mạnh mẽ huyền lực của ta ở Thần Linh cảnh đỉnh phong, đây chính là lý do vì sao ba ngày trước ngươi có thể may mắn thắng được ta. Nói cách khác, ngươi có thể thắng được ta, chẳng qua bởi vì khi đó ta không có cách nào sử dụng toàn lực. Từ vừa mới bắt đầu, ngươi liền vốn không xứng làm đối thủ của ta!
Một chữ cuối cùng vừa dứt, tầng vách chắn màu vàng kia đột nhiên nổ tung, một luồng lực lớn cực kỳ khủng bố quét ngang trên người Vân Triệt.
Vân Triệt như bị búa tạ đánh vào người, nháy mắt bay ngang ra ngoài, lúc rơi xuống đất, trên mặt ngược lại hiện lên một chút tái nhợt, hắn mạnh mẽ áp chế máu muốn tuôn ngược mà lên, nhưng vẫn có một vết máu màu đỏ tươi cấp tốc tràn ra bên khóe miệng hắn.