.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1235" class="block_" lang="en">Trang 618# 1
Chương 1236: Tuyệt địa long hồn
Vân Triệt liên tục công kích, Lạc Trường Sinh toàn bộ thoải mái đón đỡ, quả thật không cần tốn nhiều sức. Mà hắn chỉ thoáng phản chấn, Vân Triệt liền trực tiếp bị thương.
Hai người đã từng ác chiến đến ngươi chết ta sống, lúc này lại như có một người đứng ở trên trời cao đến không thể bằng, chỉ vì bước một bước từ Thần Linh cảnh đến Thần Vương cảnh.
Lạc Trường Sinh vẫn bất động, càng không truy kích, hắn chìa tay về phía Vân Triệt, hai mắt híp lại thành một đường chỉ hẹp dài:
- Nào, tiếp tục. Không phải ngươi có rất nhiều thủ đoạn sao, huyễn thần, thần viêm dung hợp, còn có long hồn gì kia, cứ việc lấy ra đi. Để cho ta nhìn thật kỹ xem, những thủ đoạn này của ngươi ở trước mặt lực lượng của Thần Vương có thể giãy giụa như thế nào.
Hỏa Phá Vân dùng sức lắc đầu:
- Không được... Vốn không có khả năng đánh thắng, cho dù là Thần Vương, làm sao có thể đột nhiên chênh lệch đến lớn như vậy. Nếu thực lực của Lạc Trường Sinh đã hoàn toàn còn hơn Vân huynh đệ, vì sao hắn không lập tức kết thúc, chẳng lẽ hắn định...
Hỏa Như Liệt nhíu mày cắn răng:
- Hắn hiển nhiên muốn đánh bại và nhục nhã Vân Triệt ở trình độ lớn hơn. Tiểu tử này, quả nhiên là tên không thua nổi!
Viêm Tuyệt Hải khẽ hít một hơi:
- Lạc Trường Sinh có gia thế hiển hách nhất, thân phận tôn quý nhất, sư phụ cường đại nhất, lại còn thân kiêm tu ba loại thần lực, thân thể trời ban thưởng ba loại nguyên tố, ở trong lứa trẻ tuổi của đông thần vực là tồn tại tuyệt đối vô thượng, lại bị Vân Triệt một người lúc trước hoàn toàn yên lặng vô danh, xuất thân có thể nói là"Ti tiện" ở trong mắt hắn đánh bại ở trước mặt thế nhân... Tiểu tử này, xem ra tâm tính nát vụn. Từ trước cho đến bây giờ hắn đều vân đạm phong khinh, ôn hòa hữu lễ, có lẽ không phải tính tình tâm tính của hắn tốt bao nhiêu, mà là bởi vì hắn chưa bao giờ bị người giẫm đạp lên.
- Hiện giờ thành Thần Vương, thất bại, nhục nhã, phẫn nộ, oán hận mà Vân Triệt mang đến cho hắn, hắn muốn đòi trở về vô số lần để đạt tới tâm lý cân bằng. Hiện giờ hắn muốn đánh bại Vân Triệt dễ như trở lòng bàn tay, nhưng hắn không chỉ muốn đánh bại Vân Triệt, còn muốn đánh bại Vân Triệt hoàn toàn triệt để, còn có thể không tiếc tất cả các thủ đoạn để chà đạp tôn nghiêm của Vân Triệt.
Hỏa Phá Vân sửng sốt, những lời nói này của Viêm Tuyệt Hải khiến cho"Trường Sinh công tử" trong ấn tượng của hắn vốn không cách nào trùng hợp với nhau.
Hỏa Như Liệt nói:
- Hắn sẽ không thực hiện được. Tuy rằng Vân tiểu tử xương cốt thật sự cứng rắn, nhưng hắn cũng là người thông minh, sẽ không thể nào đã biết rõ không hề có một chút cơ hội thắng lợi mà còn muốn cưỡng ép kiên trì mặc người nhục nhã.
Mộc Băng Vân lại lắc đầu, trong băng mâu thoáng qua một chút thống khổ:
- Không, cho dù hắn biết tâm tư của Lạc Trường Sinh, cho dù biết không có khả năng chiến thắng được Lạc Trường Sinh, cũng sẽ không cam tâm nhận thua như vậy... Hắn ngược lại sẽ không tiếc bám trụ tất cả, liều chết tìm kiếm cho dù một chút hy vọng.
Lời Mộc Băng Vân khiến Hỏa Như Liệt và Viêm Tuyệt Hải sửng sốt, tỏ vẻ không hiểu:
- Vì sao? Chẳng lẽ... Còn có ẩn tình gì?
Mộc Băng Vân không trả lời, cũng không có cách nào trả lời, hai tay dưới tuyết tụ không tự chủ siết chặt, trong lòng khẽ lẩm bẩm: Tỷ tỷ, nếu tỷ đang ở đây thì tốt rồi, chỉ có tỷ mới có thể khuyên bảo được hắn. Nhưng mà bây giờ nên làm cái gì đây...
Năm đó dẫn hắn về Ngâm Tuyết giới, âm thanh Trụ Thiên lại đột nhiên tuyên đọc hạn chế đại hội huyền thần cần Thần Kiếp cảnh, đánh hắn rơi vào vực sâu.
Hắn từ trong vực sâu leo ra, cuối cùng đi đến đại hội huyền thần, lại đột nhiên biết chỉ có trở thành một ngàn"Thiên tuyển chi tử" mới có thể vào Trụ Thiên giới.
Hắn không tiếc vi phạm nguyên tắc, đi làm hành động gian lận mà trước kia bản thân khinh thường, không sợ chọc giận Trụ Thiên giới, cuối cùng cưỡng ép vào Trụ Thiên giới... Lấy được, lại chỉ có vị trí hạng đầu phong thần mới gặp được nàng.
Đây là mục tiêu khiến cho bất cứ kẻ nào đều sẽ tuyệt vọng, hắn lại vẫn không chịu buông tha cho, một đường giẫm lên thiên kiêu, đánh bại thần tử, liên tiếp đi thẳng tới trận chiến vấn đỉnh, vì chiến thắng Lạc Trường Sinh, lại không tiếc đánh nhau đến chết.
Những trò đùa của vận mệnh này, hết lần này tới lần khác càng tàn khốc hơn, cái sau còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cái trước, nhưng hắn lại đạp lên giẫm qua toàn bộ. Ai cũng không cách nào tưởng tượng được trong quá trình này hắn đã trải qua bao nhiêu, bỏ ra bao nhiêu, cũng chỉ có một điểm Mộc Băng Vân vô cùng xác định, trên đời này trừ hắn ra, tuyệt đối không có người thứ hai có thể làm được.
Hiện giờ, cuối cùng chỉ còn cách lại nửa bước sau cuối... Lạc Trường Sinh lại trong một đêm, thành Thần Vương.
Đến một bước này, sao Vân Triệt có thể cam tâm.
Trong lòng Mộc Băng Vân níu chặt, lần đầu tiên sinh ra cảm giác oán giận mãnh liệt đối với vận mệnh tuyệt tình... Cho dù nàng thân trúng độc cầu long ngàn năm, cũng không mãnh liệt giống như lúc này.
Hắn rời quê hương, đi đến thần giới, chỉ vì nhìn thấy một người, tâm nguyện nhỏ đến gần như hèn mọn này, hắn đã bỏ ra rất nhiều nhiều lắm... Vì sao vận mệnh lại cố tình hết lần này đến lần khác tàn nhẫn tra tấn hắn như thế!
Trên phong thần đài, Vân Triệt đứng thẳng thân thể, trong mắt hắn không có sợ hãi, chỉ có âm ngoan không ngừng ngưng tụ.
Không nói tiếng nào, trên người Vân Triệt đột nhiên dấy lên hai loại lửa, bên trái người là kim ô viêm, bên phải người là phượng hoàng viêm, sau đó theo ý niệm của hắn trong ngưng tụ chậm rãi giao hòa, nở rộ lên ánh lửa đỏ ửng dần dần nồng đậm.
Đúng lúc này, trong mắt của Lạc Trường Sinh đột nhiên lóe lên một chút âm ngoan, bóng dáng mơ hồ xuất hiện chớp lên nhỏ bé.
Rầm!!!!
Bóng dáng của Lạc Trường Sinh không thấy đâu nữa, như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Vân Triệt, bàn tay phủ lên trên lồng ngực Vân Triệt, một luồng lực gió bão mãnh liệt nổ tung ở ngực Vân Triệt.
Tốc độ của Lạc Trường Sinh vốn cực nhanh, sau khi thành Thần Vương, ở dưới gió lốc thêm vào, càng nhanh đến cực hạn. Một lần thuấn thân này của hắn Vân Triệt trong ngưng tâm vốn không hề phản ứng kịp, cho dù Thủy Ánh Nguyệt, Lục Lãnh Xuyên đám thần tử đang xem cuộc chiến đều vốn không thấy rõ Lạc Trường Sinh rốt cuộc đã xuất hiện ở trước người Vân Triệt như thế nào.
Trong tiếng nổ, Vân Triệt phun ra một ngụm máu, bị đánh bay ra ngoài rất xa, kim ô viêm và phượng hoàng viêm đồng thời diệt vong, khi Vân Triệt nặng nề nện xuống trên mặt đất, trên người đã không còn một chút màu sắc ào.
Hai tay Vân Triệt chống đất, liên tiếp phun ra mười mấy ngụm máu, sắc mặt từ đỏ đậm chuyển thành tái nhợt, khí huyết toàn thân như núi lửa sôi trào lên hỗn loạn không thôi, lục phủ ngũ tạng càng toàn bộ lệch vị trí.
Giọng nói trong ngạo mạn mang theo khoái ý của Lạc Trường Sinh truyền đến:
- A, ta bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Chỉ có điều ngươi đừng nên hiểu lầm, ta chẳng phải sợ hãi hỏa diễm màu đỏ của ngươi, mà muốn nói cho ngươi một chuyện.
- Ở trước mặt ta, ngươi bây giờ, chẳng qua là món đồ chơi đáng thương mặc ta bài bố, ta muốn cho ngươi dùng lực lượng gì, ngươi chỉ có thể dùng lực lượng đó, nếu ta không muốn, ngươi vĩnh viễn đừng mong dùng đến, đã hiểu chưa?
Ngón tay của Lạc Trường Sinh chậm rãi chỉ xuống:
- Hoặc là, ngươi cũng có thể lập tức nhận thua đầu hàng ở trước mặt ta, dù sao, làm chó nhà có tang tuy rằng khó coi, nhưng tốt xấu gì có thể ít ăn đau khổ không ít, ngươi nói đúng không.
"..." Vân Triệt cắn chặt răng.
Lạc Thượng Trần vỗ bàn, trên mặt bao phủ tức giận:
- Vô liêm sỉ! Trường Sinh, con...
Lời Lạc Thượng Trần nói còn chưa xong, liền bị Lạc Cô Tà mạnh mẽ ngăn cản:
- Để cho nó phát tiết! Chẳng lẽ huynh còn không nhìn ra, bại bởi Vân Triệt, đả kích đối với nó thật lớn, nếu không để cho nó thống khoái phát tiết ra, về sau sẽ có khả năng bởi vì vậy mà sinh ra tâm ma.
Lạc Thượng Trần tức giận nói;
- Đó không phải là vấn đề tâm ma! Trường Sinh luôn luôn ôn nhã, hôm nay lại không khống chế được như vậy, chẳng lẽ, để cho người của đông thần vực đều cho rằng nhi tử của Lạc Thượng Trần ta thật ra là kẻ lòng dạ hẹp hòi, lời nói hành động độc ác ti tiện?
Giọng điệu của Lạc Cô Tà lại đột nhiên lạnh xuống:
- Hừ! Lạc Thượng Trần, tuy Trường Sinh là nhi tử của huynh, nhưng từ khi nó sinh ra cho tới bây giờ, đều do ta làm bạn bên cạnh, huynh làm Thánh Vũ Giới Vương cao cao tại thượng của huynh, trừ bỏ thỉnh thoảng khen ngợi Trường Sinh ra, dạy dỗ vài câu, có từng quan tâm sâu sắc nó lần nào không, lại có từng chân chính hiểu biết nó không!
- Ta...
Lạc Thượng Trần nhất thời nghẹn lời.
- Thánh Vũ giới như thế nào, ta không hề quan tâm, nhưng hiểu biết của ta đối với Trường Sinh thắng huynh gấp trăm lần. Trường Sinh như thế, cũng là do gợi ý của ta. Điều này chỉ biết có ích cho tâm cảnh huyền đạo sau này của nó, không cần can thiệp của huynh!
Khóe miệng Lạc Thượng Trần co quắp run rẩy, hồi lâu, lại chậm rãi ngồi xuống, không nhiều lời thêm một câu, nhưng chân mày vẫn gắt gao nhíu chặt như trước.
Vân Triệt biết Lạc Trường Sinh đang cố ý kích hắn, không để cho hắn lập tức nhận thua. Nhưng mà, lời nói hành động của Lạc Trường Sinh chỉ là dư thừa, Vân Triệt vốn không định xin hàng, từ khi bắt đầu đến bây giờ, không hề có dù chỉ trong nháy mắt nghĩ đến.
Trong đầu của hắn, chỉ có thắng... Phải thắng...
Cho dù như thế nào... Cho dù phương pháp gì...
Phải thắng!!
Vân Triệt chậm rãi đứng lên, mặc dù toàn thân đau nhức, nhưng tâm niệm lại dốc hết toàn lực giữ vững tỉnh táo.
Nhất định có biện pháp... Nhất định có biện pháp nào đó.
Cẩn thận suy nghĩ... Mình còn có phương pháp nào có thể sử dụng... Còn có át chủ bài nào có thể dùng.
Nguyệt vãn tinh hồi? Không được... Cho dù một kích toàn lực của Lạc Trường Sinh, phản chấn về chẳng qua cũng chỉ khiến cho hắn bị thương mà thôi, còn có thể bại lộ át chủ bài bảo mệnh quan trọng nhất của bản thân ở toàn bộ thần giới.
Băng viêm? Có lẽ có thể khiến cho hắn bị thương nặng, nhưng thời gian dung hợp dài đến mười giây, vốn không có khả năng thực hiện.
Huyễn thần, hỏa diễm đỏ ửng...
Đều không được! Huyền lực của Lạc Trường Sinh hoàn toàn ở một cấp bậc khác, cho dù dùng thủ đoạn nào, đều vốn không có khả năng thắng được hắn... Một chút khả năng đều không có.
Nhưng mà...
Ánh mắt Vân Triệt chậm rãi nâng lên, trái tim nhảy lên đặc biệt kịch liệt.
Muốn thắng trận chiến vấn đỉnh này, cũng không nhất định cần thắng Lạc Trường Sinh.
Nếu có thể đánh hắn xuống dưới phong thần đài, cũng sẽ trực tiếp thắng lợi!
Ánh mắt của Vân Triệt dần dần ngưng thực... Thắng Lạc Trường Sinh đã thành Thần Vương cảnh vốn không có khả năng, khả năng và hy vọng duy nhất, chính là đánh hắn xuống dưới phong thần đài ba trăm dặm.
Ánh mắt Vân Triệt thay đổi bị Lạc Trường Sinh nhìn vào trong mắt, khóe miệng hắn nhếch lên, chậm rì rì nói:
- Có phải ngươi đang nghĩ dùng biện pháp gì để dẫn ta tới bên cạnh phong thần đài, sau đó lại dùng thủ đoạn nào đó đánh ta xuống không... Nói ví dụ như, long hồn có thể làm cho ý chí của người ta hỏng mất kia?
Ánh mắt của Vân Triệt liền ngưng lại:"..."
Lạc Trường Sinh vỗ tay:
- Chậc chậc chậc, cho đến bây giờ lại vẫn luôn nghĩ như thế nào mới có thể thắng được ta, thật sự làm cho người ta khâm phục. Chỉ tiếc, có vẻ như ngươi chưa từng nghe một câu nói... Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, mưu lược thủ đoạn gì, chẳng qua chỉ là trò cười.
Lạc Trường Sinh nhướn mắt lên, phóng ra ánh mắt khinh miệt tới cực điểm:
- Nhưng mà, ta vẫn còn phi thường đề nghị ngươi cứ thử một chút, dù sao... Như vậy mới chơi vui đi!
Vân Triệt không nói một lời, triệu hồi Kiếp Thiên kiếm quay lại trong tay, hai mắt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Muốn chơi phải không? Vậy ta đây liền chơi với ngươi là được!
Một tiếng nổ vang, Vân Triệt không hề để ý đến thương thế, huyền khí lại một lần nữa hoàn toàn bùng nổ, một kiếm đánh lên trên đầu Lạc Trường Sinh.
- Giãy giụa buồn cười.
Lạc Trường Sinh cười nhẹ một tiếng, đưa tay túm thẳng lấy Kiếp Thiên kiếm, trên tay cuốn động lên lực lượng gió lốc. Một lần này, hắn không muốn dùng tay đón đỡ, mà muốn trực tiếp cướp lấy Kiếp Thiên kiếm.
Vân Triệt lại chợt lóe băng mang, lấy đoạn nguyệt phất ảnh đột nhiên thay đổi vị trí dời thân đi, long ảnh hiện ra ở phía sau, ánh mắt rồng màu thương lam mở ra trên bầu trời, phóng xuất ra tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa:
Long hồn lĩnh vực!
Grào!!!!
Dưới rồng ngâm, trời đất đều ngầm sợ run.
Lạc Trường Sinh mới vừa khinh miệt nói ra hai chữ"Long hòn", là hắn vô cùng tin tưởng lấy linh hồn Thần Vương hiện giờ của bản thân, tuyệt đối không có khả năng lại hỏng mất theo bản năng do long hồn mà Vân Triệt đột nhiên phóng thích giống như lần trước.
Nhưng mà, linh hồn long thần bá đạo, đâu phải hắn có thể lý giải.
Dưới tiếng rồng ngâm rung trời, đôi mắt của Lạc Trường Sinh nháy mắt thất sắc, tất cả khinh miệt hóa thành run rẩy sợ hãi. Vân Triệt thân kiếm cháy lửa, khí thế lại tăng vọt, đánh thẳng lên trên đầu Lạc Trường Sinh.
- A a...
Lạc Trường Sinh sợ hãi run rẩy, ý thức tồn tại của hắn giống nưh cảm thấy nguy hiểm đang tiến đến, theo bản năng duỗi ra ngăn cản...
Rầm!!
Cánh tay duỗi ra của Lạc Trường Sinh trực tiếp bị đánh văng ra, Kiếp Thiên kiếm ngưng tụ lực lượng cực hạn của Vân Triệt hung hăng nện xuống trên đầu Lạc Trường Sinh, một ánh lửa lấy đầu của hắn làm trung tâm mãnh liệt nổ tung.