.
._618__2" class="block_" lang="en">Trang 618# 2
Chương 1237: Tàn quang tuyệt diệt
- A!!
Một tiếng kêu thảm thiết sợ hãi, Lạc Trường Sinh bị hung hăng nện bay ra ngoài, nháy mắt bay ngang vài dặm, nện mạnh lên trên mặt đất.
Vân Triệt cắn chặt răng, lập tức đuổi theo, Kiếp Thiên kiếm lại đánh xuống... Nhưng mà, vào lúc này Lạc Trường Sinh đột nhiên ngẩng đầu, trong tròng mắt vẫn lay động lên tan rã và sợ hãi, nhưng hai tay của hắn lại khó khăn ngưng tụ vài phần huyền khí, nghênh đón Kiếp Thiên kiếm của Vân Triệt.
Rầm!
Một tiếng vang nặng nề, Lạc Trường Sinh lại bị quét bay ra ngoài, Lạc Trường Sinh dưới sợ hãi hoảng hốt khởi động huyền khí có lẽ một thành cũng chưa tới, nhưng đây dù sao cũng là lực lượng Thần Vương, Vân Triệt bị phản chấn lật mình ra sau xa xa, qua một hồi lâu mới gắt gao dừng lại.
Hắn ngẩng đầu, trong tầm mắt, Lạc Trường Sinh đưa tay phải ôm trán, chậm rãi đứng lên, trên người quấn quanh lấy một luồng lệ khí làm cho người ta sợ hãi.
Giữa khe hở ngón tay bàn tay phải, chậm rãi tràn ra vệt máu màu đỏ tươi.
"..." Vân Triệt như bị sét đánh, đứng khựng ở đó, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Lạc Trường Sinh buông bàn tay ra, nhìn máu tươi trong tay, hai cánh tay của hắn run run một trận, chợt ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vân Triệt hiện lên hung lệ đáng sợ:
- Vân Triệt... Ngươi lại khiến cho ta đổ máu... Ngươi lại tổn thương đến thân thể Thần Vương của ta!
"..." Vân Triệt không hề có chút phản ứng, tâm hồn như bị vực sâu nuốt hết.
Long hồn lĩnh vực làm tan tác hết tâm hồn và huyền khí phòng ngự của Lạc Trường Sinh, một kiếm vừa rồi, lại nện thẳng lên trên đầu.
Nhưng mà... Chính là lưu lại một vết thương râu ria ở trên đầu hắn thôi!?
Nhưng vết thương này đối với Lạc Trường Sinh mà nói lại không thể nghi ngờ là sỉ nhục cực lớn. Mà một kiếm nện vào đầu, đâu chỉ có ngoại thương, khi hắn đứng dậy, trước mắt choáng váng, chính là lảo đảo một cái, suýt chút nữa gục trên đất.
Thành Thần Vương, hắn mặc kệ cho bản thân oán giận, vốn tưởng rằng có thể hoàn toàn triệt để chà đạp nghiền áp Vân Triệt, hỏa diễm màu đỏ gì cũng được, huyễn thần long hồn gì cũng thế, tuyệt đối không hề có một chút uy hiếp đối với hắn.
Nhưng mà, bản thân lại ở dưới long hồn của hắn tinh thần tan vỡ trong nháy mắt, còn bị hắn đánh bị thương, còn lộ ra chật vật trong khoảnh khắc.
Bản thân chính là Thần Vương đó!!
Ánh mắt của Lạc Trường Sinh âm trầm như ác quỷ:
- Vân Triệt, làm rất tốt! Quả thật rất tốt, ngươi nói, ta nên ban thưởng cho ngươi như thế nào đây!!
Một người vốn đang phát tiết oán hận lại thẹn quá thành giận, không thể nghi ngờ là cực đoan đáng sợ. Gió lốc trên người Lạc Trường Sinh bắt đầu khởi động, một tiếng gầm nhẹ, cuối cùng lần đầu tiên lao thẳng tới Vân Triệt, khí tức phóng thích ra trê người cũng không còn vẻ ôn hòa giống như lúc trước.
- Cẩn thận!
Trong lòng đám người Mộc Băng Vân đều kéo căng.
Vân Triệt chưa động, trong tròng mắt, lại đột nhiên lóe lên một chút quang mang màu thương lam.
Long ảnh tái hiện, lại một tiếng rồng ngâm chấn thế vang vọng ở trên không phong thần đài.
Grào ------------
Long hồn lĩnh vực phóng thích lần thứ hai.
Dưới rồng ngâm, toàn trường đều giật mình, liền ngay cả Thần Quân, Thần Chủ rõ ràng không bị ảnh hưởng đều mặt lộ vẻ kinh sợ.
- Hắn còn có thể thúc giục lần thứ hai...
Long hoàng khẽ lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Vân Triệt lại khẽ biến.
Trong khoảng thời gian ngắn liên tục hai lần mở long hồn lĩnh vực, không thể nghi ngờ sẽ tạo thành tổn hại nặng nề đối với tinh thần, nhưng Vân Triệt đã hồn nhiên không để ý đến, bởi vì... Hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Mà long hồn lần thứ hai đã mở ra, hắn cũng không có đường lui nào.
Lĩnh vực long hồn lần thứ hai tự nhiên không mạnh mẽ giống như lần đầu tiên, nhưng vẫn khiến toàn thân Lạc Trường Sinh chấn động mạnh, tâm thần rơi vào vực sâu sợ hãi, huyền khí Thần Vương mới vừa dâng lên giống như thủy triều tán loạn. Còn Vân Triệt nhảy dựng lên, trên người đột nhiên nổ tung ánh lửa nhằm thẳng lên trời cao.
Mười giọt máu phượng hoàng...
Chín giọt máu kim ô...
Vào trận chiến lần trước cưỡng ép dẫn cháy sau đó mới ở trong thì luân châu mới khó khăn khôi phục không được bao lâu, lại vào giờ phút này bị hắn dẫn cháy toàn bộ trong nháy mắt.
Uy thế của phượng hoàng với kim ô hai đại thần linh chồng lên nhau phủ xuống, viêm quang cháy bùng chói lọi chiếu thẳng đến mắt của mọi người mở không ra. nhưng đây đều không phải là toàn bộ, mà gần như chính là bắt đầu.
Vân Triệt trong quang mang quyết tuyệt trong mắt chấn động, sau đó hóa thành hai điểm ánh lửa màu đỏ tươi.
Cảnh giới Tà thần tầng thứ năm... Diêm hoàng!!
Rầm!!!!
Trên người của Vân Triệt, đột nhiên nổ tung ra huyền quang đáng sợ còn nồng đậm hơn máu, toàn thân giống như trực tiếp bị nổ tung ra hơn mười đường máu bắn nhanh, tới cùng với nó, là một luồng khí tức khủng bố bạo tăng không biết bao nhiêu lần, mạnh mẽ đến làm cho người ta nháy mắt tim đập nhanh.
- Là.... Là cái lần trước...
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến kinh hãi kêu lên.
Thế giới trước mắt Vân Triệt hoàn toàn đỏ bừng, lực lượng quá mức cuồng bạo có lẽ trong nháy mắt tiếp theo sẽ triệt để cắn nát thân thể hắn, hai lần long hồn lĩnh vực liên tục, cũng khiến cho tinh thần hắn tới gần bên bờ chuẩn bị sụp đổ.
Cưỡng ép mở long hồn, cưỡng ép đốt cháy thần huyết, cưỡng ép mở Diêm hoàng... Phía sau của Vân Triệt đã là hoàng tuyền bát ngát, không còn dù chỉ một chút đường lui.
Bởi vì đây là hy vọng duy nhất mà hắn có khả năng tìm được...
Thế giới màu máu, tầm mắt của Vân Triệt vốn đã không tìm thấy được bóng dáng của Lạc Trường Sinh, nhưng một tia ý chí không chịu tán loạn lại chặt chẽ tập trung vào sự hiện hữu của hắn, Kiếp Thiên kiếm giơ lên, ở trong một tiếng gầm dữ dội như dã thú phát cuồng nện xuống.
Ở trận chiến lần trước khi cưỡng ép mở Diêm hoàng, trạng thái của Vân Triệt đã cực kém, cho nên nháy mắt thân hồn đều tan vỡ, một kiếm dùng mạng đổi lấy cũng hoàn toàn mất khống chế, không thể nhằm thẳng vào Lạc Trường Sinh, mà chính là dư ba quét đến.
Nhưng một lần này, trạng thái của Vân Triệt tốt hơn lần trước nhiều lắm, ít nhất thân thể dưới tan vỡ nứt ra nhưng chưa hoàn toàn không khống chế được, một kiếm trút xuống tất cả lực lượng với ý chí, cùng với hy vọng cuối cùng của hắn đánh về phía Lạc Trường Sinh, trong nháy mắt khi Kiếp Thiên kiếm nện xuống, huyết nhục trên hai tay Vân Triệt lật ra ngoài, kinh mạch gãy toàn bộ.
Toàn thân Lạc Trường Sinh ở trong sợ hãi run rẩy, trong mắt thất sắc miễn cưỡng còn sót lại hai phần tỉnh táo, hai tay vào thời điểm sau cùng để ngang phía trước, chớp động lên một chút huyền quang màu vàng...
Rầm ----------------
Hai tay và huyền lực mà Lạc Trường Sinh khởi động lên bị đánh văng ra trong chớp mắt, một đường kiếm quang màu máu thật sự đánh lên trên người Lạc Trường Sinh, thoáng chốc như sao trời bùng nổ, phong thần đài mấy trăm trượng đột nhiên nứt vỡ, một luồng huyền lực gió lốc nhuộm màu máu điên cuồng cuốn động lên trên toàn bộ phong thần đài, thật lâu không ngừng.
- A a a a a a!!
Một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương hỗn loạn trong tiếng nổ vang của huyền lực, thê thảm đến làm cho người ta vốn không thể tin nổi kia chính là đến từ một Thần Vương vô cùng cường đại. Nơi trung tâm lực lượng Diêm hoàng nổ tung, Lạc Trường Sinh giống như lá rách bị cơn lốc thổi quét, bị đánh bay ra ngoài rất xa, bay ngang hơn mười dặm xa, hơn mười dặm cao... Lại bỏ lại trên không trung mưa máu đỏ tươi liên tiếp.
- Trường Sinh!!
Lạc Cô Tà thất thanh kinh hãi kêu lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
- Trường Sinh...
Lạc Thượng Trần cũng đứng bật lên, kịch liệt động dung.
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến vang lên xôn xao, tròng mắt cằm rớt trên đất... Vô số người dùng sức dụi hai mắt của mình, cho dù như thế nào đều không dám tin tưởng tất cả đã phát sinh ở ngay trước mắt.
Rõ ràng là cục diện hoàn toàn nghiền áp...
Rõ ràng là Lạc Trường Sinh một bàn tay có thể đỡ được Vân Triệt toàn lực oanh kích...
Rõ ràng là Lạc Trường Sinh đã trở thành Thần Vương cường đại.
Cấp bậc lực lượng này của Vân Triệt, đối mặt với một Thần Vương chân chính, tạo thành vết thương rất nhỏ đối với Lạc Trường Sinh đều là chuyện cực kỳ gian nan!
Nhưng mà...
Lúc trước Vân Triệt long hồn trấn áp, lại một kiếm làm bị thương đầu của Lạc Trường Sinh, đã khiến cho người ta trố mắt kinh sợ. mà bây giờ... Bọn họ chính là nhìn thấy Lạc Trường Sinh có được lực lượng Thần Vương bắn máu bay tứ tung dưới một kiếm của Vân Triệt...
- Điều đó không có khả năng...
Lạc Cô Tà thân là Thần Chủ chí tôn, lại là người quen thuộc với thực lực hiện giờ của Lạc Trường Sinh đều có vẻ mặt kinh hãi không thể tin nổi.
Lực lượng Tà thần là lực lượng sáng thế thần siêu việt cấp bậc chân thần, đâu phải người phàm có khả năng lý giải.
Nhưng mà, bản thân Vân Triệt, lại chung quy chính là phàm nhân.
Trút xuống tất cả tín niệm cuối cùng của hắn, thậm chí dưới một kiếm của sinh mệnh, thế giới của hắn hoàn toàn hỗn độn.
Keng!
Kiếp Thiên kiếm từ trong tay hắn rớt xuống, nặng nề nện lên trên đất.
Sau đó, thân thể của hắn ngã thẳng tắp về phía sau, ngã xuống trên mặt đất vỡ nát.
Vô số đường máu chảy từ vết rách theo thân thể nổ tung của hắn cấp tốc lan tràn, trong nháy mắt, đã tích thành một vũng máu nhìn thấy mà ghê người ở dưới thân hắn.
- Kia rốt cuộc là lực lượng gì? Lại... Có thể trọng thương một Thần Vương.
Viêm Tuyệt Hải kinh ngạc nói.
- Vân Triệt...
Mộc Băng Vân đứng dậy, thất thần khẽ lẩm bẩm. Một kiếm này tuy rằng khủng bố tuyệt luân, nhưng giá cao là cái gì, một trận chiến trước đã lộ ra rõ ràng.
Nàng nhìn Vân Triệt ngã xuống, nhìn toàn bộ khí tức của Vân Triệt cấp tốc tán loạn, nhìn dưới thân Vân Triệt trải rộng ra vũng máu càng lúc càng lớn...
Đây là một kiếm dốc tất cả của Vân Triệt, chỉ cầu kéo ra được một hy vọng xa vời duy nhất...
Rầm!!
Phong thần đài dù sao quá lớn, một kiếm này chung quy không cách nào đánh Lạc Trường Sinh ra, Lạc Trường Sinh bay ngang trong không trung rất xa, hung hăng nện xuống, lại liên tiếp té ngã mười mấy cái, cuối cùng ngã xuống bất động.
"..." Khư Uế tôn giả nhíu thật chặt chân mày, không nói tiếng nào.
Ngất đi... Nhất định phải ngất đi! Đôi băng mi của Mộc Huyền Âm gắt gao nhíu chặt dùng hết tất cả tâm niệm la lên.
Nhưng mà, mới trôi qua mấy giây ngắn ngủi, lòng nàng liền nặng nề xuống...
Bởi vì cánh tay của Lạc Trường Sinh đột nhiên chống đất, sau đó đứng thẳng tắp lên... Trên người, chiếm giữ lấy tức giận với sát khí táo bạo tới cực điểm.
Trước ngực hắn, vắt ngang một vết máu thật dài thật sâu, xương ngực, xương sườn dày đặc trắng hếu rõ ràng có thể thấy được, toàn bộ trước ngực đều bị màu máu nhuộm đầy, nhìn thấy ghê người.
Dưới thống khổ cơ bắp trên mặt Lạc Trường Sinh kịch liệt run run, nhưng càng nặng nề mãnh liệt hơn thống khổ, là khuất nhục với tức giận hoàn toàn sắp cắn nuốt toàn bộ lý trí, cho dù sắc mặt hay là trong mắt, đều dữ tợn đến làm cho người ta vô cùng sợ hãi, như một đầu mãnh thú điên cuồng muốn cắn nuốt tất cả xương thịt của người.
Tuy rằng thương thế của hắn xem dọa người, nhưng khí tức vẫn là huyền khí Thần Vương mạnh mẽ tuyệt luân, cũng không có suy nhược quá mức rõ ràng, ngược lại dưới khuất nhục nổi giận cảm xúc của hắn không khống chế được, để cho khí tức của hắn càng thêm khiếp sợ tâm hồn người ta.
Mộc Băng Vân khẽ nhắm hai mắt lại:
- Haizzz, kết thúc...
- Kết thúc...
Ngoài phong thần đài, trên đám mây xa xôi, một bóng dáng màu đỏ bé bỏng giấu mình trong đám mây cũng thì thầm một tiếng giống vậy.
Theo Lạc Trường Sinh đứng lên, một tia ao ước xa vời cuối cùng của Vân Triệt cũng hoàn toàn triệt để đoạn tuyệt.
Vị trí hạng đầu của phong thần đối với hắn mà nói... Không có dù chỉ một chút khả năng.
Nhưng chẳng biết tại sao, nàng lại không hề có một chút cảm giác thoải mái, tràn ngập toàn thân ngược lại là một đè nén thống khổ.
Ta muốn hắn đoạt lấy vị trí hạng đầu của phong thàn, là vì buộc hắn tuyệt vọng rời đi... Vì sao lại sẽ phát triển đến kết quả này.
Hắn bị đánh bại, ta chính là lấy danh chính ngôn thuận không gặp hắn. Nhưng mà, hắn hiện giờ, còn quay về được sao?
Hắn khi đó tuy rằng bị rất nhiều người chú ý tới, nhưng nếu hắn rời đi, cũng sẽ nhanh chóng bị người hoàn toàn quên lãng.
Nhưng hiện giờ, hắn đã quá mức chói mắt, hắn vì thắng lợi, càng không tiếc bại lộ rất nhiều bí mật giấu kín ở trên người, hậu quả không thể nghi ngờ... Đã mãnh liệt dẫn đến sự chú ý của một đám nhân vật cấp bậc đỉnh của đông thần vực.
Đây là kết quả mà ta muốn sao... Mạt Lỵ nhắm mắt lại, tâm hồn chua xót ở đó lẩm bẩm.
Trên dưới toàn thân Vân Triệt đều là vết thương nặng, gần như không tìm thấy một chỗ nào hoàn hảo, khí tức càng trở nên mỏng manh không chịu nổi, có lẽ ngay cả nâng người lên đều đã khó có thể làm được. Còn Lạc Trường Sinh tuy rằng bị thương không nhẹ, nhưng ngược lại còn tốt hơn Vân Triệt nhiều, khí tức càng khủng bố tuyệt luân như trước.
Tất cả, đều đã thành kết cục hoàn toàn đã định, không còn chút khả năng nào khác.