.
._619__1" class="block_" lang="en">Trang 619# 1
Chương 1238: Mây đen che thế
Lạc Trường Sinh đưa tay che trước ngực, từng luồng huyền khí dần dần phong tỏa miệng vết thương vĩ đại ở trước ngực, sau đó từng bước một, mang theo lệ khí hung thần trước nay chưa từng có, đi tới Vân Triệt đã nằm trong vũng máu không nhúc nhích.
Khư Uế tôn giả không tuyên đọc đối chiến kết thúc, bởi vì tuy rằng khí tức của Vân Triệt đã suy yếu vô cùng, nhưng hắn vẫn đang chống đỡ ý thức không để hôn mê đi, càng không nói nhận thua... Ngược lại, bên trong tròng mắt hơi tan rã của hắn vẫn có quang mang giãy giụa trong không cam lòng -- giãy giụa gần như theo bản năng.
- Vân huynh đệ hắn... Không mất đi ý thức?
Hỏa Phá Vân thấp giọng nói.
Lạc Trường Sinh từng bước một tới gần trước mặt Vân Triệt, một luồng sát khí âm lãnh cũng bao phủ ở trên người Vân Triệt, hắn giơ cánh tay lên... Ngay khi mọi người cho rằng hắn sẽ mang lên một trận cuồng phong, mang đối thủ ngay cả lực giãy giụa đều không có xuống dưới phong thần đài, trên tay hắn, lại đột nhiên ngưng tụ một luồng gió lốc làm cho người ta sợ hãi, sau đó ở trong tiếng kinh hô không thể tin được của vô số người vô tình đánh lên trên người Vân Triệt.
Cho dù Vân Triệt ở dưới trạng thái toàn thịnh, đều khó có thể đối kháng một kích này, huống chi bị thương nặng như thế, lại dưới tình huống không hề có huyền khí chống đỡ, trong một tiếng nổ vang làm cho lòng người run rẩy dữ dội, trong cơ thể Vân Triệt giống như có một ngọn núi lửa nổ tung, cho dù một chút rên rỉ đều không thể phát ra, liền hóa thành một túi máu bị tàn phá trong gió lốc, bay thẳng ra rất xa rất xa.
- Vân Triệt!
- Vân... Vân huynh đệ!
- A a!
Toàn bộ người của Ngâm Tuyết Viêm Thần đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, người của các tinh giới khác cũng không khỏi vẻ mặt khiếp sợ, Khư Uế tôn giả cau chặt chân mày, gần như không nhịn được muốn quát lớn.
Hắn đường đường là Trường Sinh công tử, một kỳ tài có một không hai ở nửa giáp đã đột phá Thần Vương, khi Vân Triệt đã trọng thương toàn thân, không hề có sức phản kháng, lại hạ thủ ác như vậy!?
Vân Triệt từ trên không trung rơi xuống, vẽ ra một đường máu thật dài ở trên phong thần đài mới khó khăn dừng lại, một mảng lớn bụi máu hồi lâu chưa tiêu tan ở trên không trung, khiến một đám huyền giả thần đạo nhìn đều trong lòng thắt chặt.
Nơi Vân Triệt hạ xuống, cách bên rìa phong thần đài chẳng qua chỉ vài bước. Hắn vẫn không nhúc nhích, càng không hề có chút âm thanh, dưới một kích âm ngoan độc ác này của Lạc Trường Sinh, Vân Triệt vốn không có khả năng chống đỡ gì, cho dù hắn đột tử ngay tại chỗ, cũng sẽ không có người kỳ quái.
Nhưng mà, tuy rằng sắc mặt Khư Uế tôn giả biến đổi, lại không tuyên đọc đối chiến kết thúc.
- Lạc Trường Sinh... Hắn thế mà lại...
Lửa giận của Hỏa Như Liệt lên đến tận đỉnh.
- Có lẽ đây mới là bản tính của hắn.
Viêm Tuyệt Hải trầm giọng nói, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi:
- Sao còn chưa kết thúc? Chẳng lẽ Vân Triệt hắn... Còn chưa ngất đi? Hắn đang làm cái gì? Hắn rốt cuộc còn đang gắng gượng chống đỡ cái gì?
Toàn thân Vân Triệt bị thương nặng, hơi thở mong manh, ở dưới trạng thái như vậy, vốn không cần cố hết sức, bất cứ kẻ nào đều sẽ trực tiếp chết ngất. Vân Triệt còn giữ lại ý thức, cũng chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là hắn đang giãy giụa, hơn nữa còn dồn hết toàn bộ ý chí còn sót lại mà cố hết sức giãy giụa, không để ý thức yên lặng đi.
Bóng dáng của Lạc Trường Sinh chớp động, đã lại đi đến phía trước Vân Triệt.
Vân Triệt tê liệt ngã xuống trong vũng máu, toàn thân nứt toác, bị thương nghiêm trọng đến tuy là một người khát máu đều khó nhìn thẳng vào được, khí tức càng bạc nhược đến cực điểm. Nhưng mà, Vân Triệt đã ở tình trạng thảm như vậy, thân thể lại vẫn hơi run rẩy, trong tròng mắt tan rã lưu lại một tia tàn quang mỏng manh, nhưng cực kỳ ngoan cường.
Lạc Trường Sinh đưa tay, chụp vào yết hầu của Vân Triệt, xách hắn từ dưới mặt đất lên, gắt gao nhìn vào ánh mắt chỉ còn lại một tia sáng rọi cuối cùng của hắn... Không biết vì sao, ở trước mặt hắn Vân Triệt đã tan tác đến nông nỗi như thế này, hiện giờ càng mặc cho hắn thao túng, nhưng trong lòng hắn lại không hề có quá nhiều khoái ý, vẫn giống như có một thứ gì đó gắt gao đè trên tâm hồn.
Bởi vì, đối với Vân Triệt, hắn oán hận rất nhiều, thật ra nhiều hơn nữa là ghen tỵ với sợ hãi.
Vân Triệt có thể sử dụng huyễn thần, có thể dung hợp thần viêm, có thể phóng thích long hồn mạnh mẽ tới cực điểm... Huyền lực của Vân Triệt mới là Thần Kiếp cảnh, nhưng có thể đánh bại hắn là Thần Linh cảnh đỉnh phong, vẫn là Thần Kiếp cảnh, lại có thể khiến thân thể Thần Vương của hắn bị thương nặng!
Những thứ này, tất cả hắn đều làm không được, hơn nữa đời này đều khó có khả năng làm được.
Sao hắn có thể không ghen tỵ, có thể nào không sợ!
Nhưng hắn sẽ không thừa nhận một điểm này, bởi vì hắn là người đệ nhất trong lứa trẻ tuổi của đông thần vực, hắn chỉ cần thổi một ngụm khí, liền có thể đẩy Vân Triệt xuống dưới phong thần đài, kết thúc trận đối chiến nghiêng về một phía này, cũng kết thúc trận chiến phong thần lần này.
Nhưng mà, Lạc Trường Sinh lại đột nhiên xoay người lại, một tiếng gầm nhẹ, huyền quang trên người bắt đầu khởi động, hung hăng nện Vân Triệt rơi xuống phong thần đài.
- Vân Triệt!!
Mộc Băng Vân nháy mắt tuyết dung thất sắc.
Rầm!!!!
Huyền lực của Lạc Trường Sinh khủng bố dữ dội, dưới luồng lực lớn này, chính là một huyền giả Thần Linh khai hỏa toàn bộ huyền lực cũng sẽ nháy mắt bị chia năm xẻ bảy, huyết nhục mơ hồ.
Thân hình của Vân Triệt nặng nề nện lên trên mặt đất, một tiếng vang thật lớn, phong thần đài trực tiếp vỡ ra, mà thân hình của Vân Triệt bị phản chấn lên trời cao mười mấy dặm, sau đó như lá khô điêu linh vô lực rơi xuống, cũng kèm theo một mảng mưa máu màu đỏ tươi.
Rầm!
Vân Triệt rơi xuống, vẫn không nhúc nhích, nhưng vào lúc này, Lạc Trường Sinh lại đột nhiên nhảy lên cao, rơi thẳng xuống chỗ Vân Triệt, ở trong vô số đôi mắt nhanh chóng co rụt lại, khuỷu tay của hắn hung hăng đụng lên trên ngực Vân Triệt.
Rầm!!!!!
Phong thần đài dưới thân Vân Triệt chia năm xẻ bảy, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi cao mấy trượng... Gần như phun ra toàn bộ máu còn thừa lại trong cơ thể tàn phế.
- Ngươi...
Chân mày của Khư Uế tôn giả trầm xuống, suýt chút nữa không khống chế được cảm xúc.
Phía trên đám mây xa xôi, ngón tay của Mạt Lỵ rướm máu, toàn thân sợ run, ánh mắt bắn ra ánh sáng màu máu, sát khí gắt gao đè nén giống như mãnh thú bất cứ lúc nào sẽ không khống chế được:
- Nghiệt... Súc... Tìm... Chết!!
- Rầm!!
Long hoàng đột nhiên vỗ án, trên mặt hiện lên một chút âm trầm đáng sợ.
Hành động này của hắn khiến toàn bộ các đại thần đế liếc mắt, kinh sợ trong lòng.
Trầm mặc ngắn ngủi, Long hoàng lại chậm rãi ngồi về chỗ, thấp giọng nói
- Thật có lỗi, Long mỗ thất thố.
"..." Các đại thần đế đều khẽ gật đầu, nhưng lại không có một ai dám lên tiếng.
- Có thể làm cho đường đường là Long hoàng thất thố, xem ra long hồn trên người Vân Triệt... Tuyệt đối không giống với tầm thường.
Thiên Diệp Ảnh Nhi như có đăm chiêu nói.
Phạm Thiên thần đế nhắc nhở:
- Đừng nói chuyện. Trên đời này, thứ không thể xúc phạm nhất chính là"Long nộ".
Bên kia, Lạc Thượng Trần cuối cùng không cách nào kiềm chế, gầm lên một tiếng dữ dội:
- Lạc Trường Sinh!! Ngươi đang làm cái gì vậy! Ngươi điên rồi sao!
Lạc Cô Tà lạnh lùng nói:
- Ta nói, để cho nó phát tiết! Không để cho nó xả phẫn nộ, oán hận, khuất nhục, ghen tỵ trong lòng ra... Tóm lại, đừng ngăn cản hắn, nếu có hậu quả gì, ta nhất định chịu trách nhiệm!
- Ngươi sẽ không sợ nó thân bại danh liệt sao!
Trong giọng nói của Lạc Thượng Trần mang theo run run.
Lạc Cô Tà lại hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, nó là Trường Sinh, không phải là người mà ngươi Thánh Vũ Giới Vương vĩnh viễn đặt danh vọng thể diện ở hạng nhất, thứ khác đều chẳng thèm quan tâm!
Lạc Thượng Trần:"..."
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến ồ lên, mỗi một gương mặt đều đang kịch liệt động dung. Bọn họ không thể tin được"Trường Sinh công tử" trong truyền thuyết lại sẽ làm ra cử chỉ tàn nhẫn vô tâm như thế, lại không dám tin tưởng... Một trận chiến này, lại vẫn chưa kết thúc.
- Lạc Trường Sinh, ngươi... Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi còn dám làm tổn thương Vân Triệt ca ca của ta, chờ ta trưởng thành, ta nhất định sẽ giết chết ngươi... Ưm ưm ưm...
Giọng nói của Thủy Mị Âm mang theo phẫn nộ chưa bao giờ có, nhưng nàng còn chưa kêu xong, giọng nói và thân thể mềm mại liền đã bị Thủy Thiên Hành lấy huyền khí cứng rắn ngăn chặn. nàng kịch liệt giãy giụa, trong con mắt như sao đêm bất tri bất giác đã hiện lên đầy lệ quang buồn bã...
Cùng với... Một chút hắc quang oán hận mà chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra.
- Vân Triệt hắn... Còn giữ lại ý thức... Đã đến mức độ như vậy rồi, hắn rốt cuộc... Còn đang kiên trì cái gì?
Thủy Ánh Nguyệt thất thần nói.
Vân Triệt chỉ cần tự nhiên hôn mê đi, tất cả đã có thể kết thúc, nhưng Lạc Trường Sinh hết lần này đến lần khác tàn nhẫn ra đòn nặng, hắn vẫn gắng gượng chống đỡ ý thức không chịu yên lặng... Ở dưới lực lượng có hình thức như thế, hắn không chết đã có thể nói là kỳ tích, không người nào có thể tưởng tượng được, rốt cuộc phải cần ý chí và tín niệm cực hạn cỡ nào, mới có thể chống đỡ tiếp.
Hắn rốt cuộc đang kiên trì cái gì? Hắn không cam lòng, còn muốn thắng lợi? Cục diện hiện giờ, sao hắn còn có thể có hy vọng xoay người được, chính hắn cũng nên rõ ràng mới đúng... Hắn rốt cuộc còn đang kiên trì cái gì? Tình nguyện bị Lạc Trường Sinh chà đạp như thế, cũng không cam chịu nhận mệnh yên lặng...
Rầm!
Lạc Trường Sinh đạp một cước lên trên ngực Vân Triệt, giẫm đạp ngực Vân Triệt kịch liệt lõm xuống. Hắn híp nửa mắt, âm trầm nói
- Vân Triệt, ta đột nhiên có phần bội phục ngươi, lại vẫn ráng chống đỡ đến hiện giờ không chịu ngất đi, đây đã có thể hiếm thấy, ta nên nói ngươi kiên cường, hay nên nói ngươi ngu xuẩn đây?
Rầm --
Một tiếng nổ đùng, huyết nhục trước ngực Vân Triệt tung bay.
- Vân Triệt!
Mộc Băng Vân lại thất thanh, lực lượng trong một cước này của Lạc Trường Sinh hướng tới, rõ ràng là huyền mạch của Vân Triệt. Nàng lắc mình lơ lửng lên, đi đến trên không phong thần đài, mặt lộ vẻ cầu xin:
- Khư Uế tôn giả, cầu ngươi thoáng mở một mặt, cho phép vãn bối nói với Vân Triệt mấy câu. Vãn bối biết rõ quy tắc của cuộc chiến phong thần không thể xúc phạm, nhưng tiếp tục như thế... Vân Triệt chính là cửu tử nhất sinh.
Khư Uế tôn giả liếc nhìn nàng, lại không đáp ứng, khi Mộc Băng Vân chuẩn bị lại cầu xin tiếp, giọng nói trầm thấp của Khư Uế tôn giả đột nhiên phủ xuống phong thần đài:
- Vân Triệt! Một trận chiến này, ngươi đã xác định, buông bỏ ý thức, trận đấu liền có thể kết thúc, ngươi lấy thứ vị phong thần, vinh quang cả đời. Mà nếu ngươi tiếp tục gắng gượng chống đỡ, Lạc Trường Sinh liền có thể vẫn công kích hợp lý đối với ngươi, ai cũng không thể can thiệp! Ngươi cũng không nên vì kiên cường khó hiểu nhất thời, mà hủy đi tương lai của mình!
Giọng Khư Uế tôn giả vừa dứt, toàn trường hoàn toàn tĩnh lặng.
Nhưng một tia ý chí liều chống đỡ của Vân Triệt vẫn không hề tán loạn.
Thế giới của Vân Triệt khi thì màu đỏ, khi thì trắng bệch, hắn đã không cảm thấy được thống khổ, liền ngay cả sự hiện hữu của mình cũng cực kỳ mơ hồ, hắn có thể cảm thụ được duy nhất là khí tức của Lạc Trường Sinh, cùng với đủ loại âm thanh hỗn tạp ở bên ngoài.
Kiêu cường khó hiểu...
A... Chê cười...
Một Lạc Trường Sinh... Cũng xứng để cho ta không cam lòng?
Vân Triệt cười thảm trong tâm hồn... Khi một bóng dáng màu đỏ thoáng lộ ra, tâm hồn hắn lại trở nên vô cùng ấm áp.
Mạt Lỵ...
Ta có thể hái bà la hoa cho ngươi...
Ta có thể vì ngươi đi đến thần giới...
Mà lúc này... Ta lại không cách nào vấn đỉnh trận chiến phong thần này cho ngươi...
Chẳng lẽ nhất định... Ta đã vô duyên gặp lại ngươi rồi sao...
Ta và ngươi không thiếu nợ nhau, lại không gặp được nhau... A, đùa giỡn gì thế, đời này... Đều khó có khả năng!
Tuy rằng, ta đây vô năng, đã không cách nào trèo lên đỉnh cuộc chiến phong thần...
Nhưng ít ra, để cho ta vì ngươi, chống đỡ đến một khắc cuối cùng, một tia ý chí cuối cùng, một luồng tín niệm cuối cùng...
Đây là ta... Chứng minh chấp nhất đối với ngươi... Cũng là... Ta trừng phạt vì bản thân vô năng...
Rầm!!
Thân thể của hắn lại một lần nữa bị Lạc Trường Sinh nặng nề đá bay ra ngoài...
Hắn không biết mình rơi vào nơi nào, cũng đã không cách nào kiểm tra xem thương tổn của mình hiện giờ đã đến trình độ nào, chính là dùng toàn bộ, chống đỡ tia ý thức cuối cùng.
Ta không cảm thấy đau đớn, cũng không cảm giác được thân thể của chính mình, hiện giờ, ngay cả sự tồn tại của huyền mạch, đều đã hoàn toàn không cảm giác được...
Là huyền khí khô kiệt đến mức tận cùng... Hay là... Huyền mạch của ta... Bị hủy diệt sao...
Ý thức của ta... Cũng...
Tròng mắt của Vân Triệt dần dần tới gần tan rã, trên thân hắn, một luồng huyền khí cuối cùng vào lúc này đột nhiên hỗn loạn, trên dưới toàn thân, từ trong ra ngoài, không còn một chút khí tức huyền lực nào.
- A, không tệ không tệ, lại vẫn còn chống đỡ.
Lạc Trường Sinh không nhanh không chậm đi tới chỗ Vân Triệt, Vân Triệt chống đỡ càng lâu, hắn càng khoái ý nhưng đồng thời cũng càng tức giận, bước chân của hắn thong thả, nhưng trên tay, đã ngưng tụ lại hai luồng lực lượng gió bão tàn nhẫn...
Lần này, hắn muốn trực tiếp cắt hai tay của Vân Triệt xuống.
Mà khi hắn cách Vân Triệt chỉ còn mười bước, thế giới đột nhiên tối sầm xuống.
Không có bất kỳ khí tức thay đổi, không có bất cứ tiếng vang lạ thường nào, không hề có bất cứ điềm báo trước nào, ánh sáng đột nhiên trở nên vô cùng âm trầm. Mọi người theo bản năng ngẩng đầu, sau đó lại trong nháy mắt nhất tề trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Phía trên trời cao, mây đen cuồn cuộn, vô biên vô hạn, che phủ tất cả ánh sáng.
Mà trong nháy mắt trước đó, bầu trời vẫn sáng trong vạn dặm thỉnh thoảng có mây trôi.
Các đại Thần Chủ, thần đế đều ào ào đứng lên, chân mày cau chặt, bởi vì liền ngay cả bọn họ, cũng không hề phát hiện ra đống mây đen này là từ đâu tới -- từ sáng trong vạn dặm đến mây đen đầy trời, hoàn toàn chỉ trong một nháy mắt... Trong một nháy mắt không cách nào lý giải, vô cùng quỷ dị.
Mây đen trùng trùng điệp điệp, cuồn cuộn không thôi, trong nháy mắt ở giữa trời đất đã khó có thể thấy được mọi vật. Mà người trên phong thần đài lại không biết rằng ở trong cùng một thời gian, trên không toàn bộ đông thần vực đều đã che phủ đầy mây đen.
Mây đen trong cuộn đến chậm rãi hạ xuống, như một đầu ma thần hắc ám đột nhiên thức tỉnh, muốn nuốt trọn cả đông thần vực vào vực sâu hắc ám.