Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1237 - Chương 1239: Thiên Đạo Tức Giận

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1238" class="block_" lang="en">Trang 619# 2

 

 

 

Chương 1239: Thiên đạo tức giận



- Đây là có chuyện gì?

Phong thần đài hoàn toàn bị kinh hoàng tràn ngập, bầu trời càng ngày càng đen, lấy thị lực của huyền giả thần đạo, đều gần như đưa tay không thấy được năm ngón. Mà một luồng khí tức đè nén vô cùng nặng nề từ trên không áp chế, cũng càng ngày càng trầm trọng, khiến mọi người trong ngạt thở không thể khống chế co rút linh hồn lại.

Đây là một cảm giác sợ hãi toàn bộ trời cao sắp sụp đổ, cắn nuốt chư thế.

Tất cả mọi người trên phong thần đài đứng dậy, ngẩng đầu ngửa mặt nhìn lên trời, trong lòng đều giật mình. Dị tượng đáng sợ mây đen che trời trong nháy mắt như vậy, đừng nói huyền giả trẻ tuổi, các đại thần đế và Long hoàng đều chưa bao giờ từng thấy.

- Mạc Ngữ, Mạc Vấn, Mạc Tri, đây rốt cuộc là dị tượng thiên địa gì?

Hai hàng chân mày của Trụ Thiên thần đế nhanh chóng nhíu lại, hỏi ba lão Thiên Cơ.

Đối với lời Trụ Thiên thần đế nói, ba lão Thiên Cơ lại không hề có phản ứng, ba người đều ngơ ngác nhìn trời cao cuồn cuộn trong bóng đêm, vẻ kinh hãi ngưng tụ trong mắt còn vượt xa người khác đâu chỉ gấp bội.

Thân là ba lão Thiên Cơ, ba người bọn họ là người ở thần giới cách thiên đạo gần nhất, cả đời đều dòm trộm thiên cơ, từng gặp vô số dị tượng thiên địa. Nhưng trong thần điển thiên cơ của Thiên Cơ giới cũng ghi chép lại toàn bộ dị tượng thiên địa đã từng phát sinh cho tới nay.

Nhưng mà, dị tượng trước mắt, bọn họ thấy những điều chưa hề thấy, nghe những điều chưa hề nghe, trong thần điển thiên cơ càng không hề có ghi chép lại. Còn chân chính khiến cho bọn họ kinh hãi muốn chết là lực lượng thiên đạo gần như trong gang tấc kia.

Cố tình dòm trộm thiên cơ, ắt gặp trời phạt cho nên người của Thiên Cơ giới bọn họ có tuổi thọ quá ngắn. Bọn họ có thể nhìn xem thiên cơ, nhưng cũng càng thêm kính sợ thiên đạo hơn người khác, mà cả đời này của bọn họ lại chưa bao giờ cảm nhận được lực lượng thiên đạo tồn tại rõ ràng giống như lúc này.

Lực lượng thiên đạo vốn hư vô mờ mịt, lúc này lại điên cuồng cuốn động ở ngay trên không bọn họ, giống như có thể đụng tay chạm tới.

Phịch phịch...

Mạc Ngữ, Mạc Vấn, Mạc Tri ba lão trong cùng một lúc đột nhiên quỳ xuống, toàn thân gục xuống, run rẩy không thôi.

Hành động khác lạ của ba lão Thiên Cơ khiến trong lòng Trụ Thiên thần giới thoáng kinh ngạc, huyền quang trên người hắn chợt lóe, một truyền âm từ xa xa tới, để cho sắc hắn đột nhiên thay đổi, gầm nhẹ một tiếng:

- Ngươi nói cái gì!?

Đường đường là Trụ Thiên thần đế thế mà lại sẽ phát ra âm thanh kinh hãi như thế, chúng thần đế, Tinh Thần, Nguyệt Thần, người thủ hộ không khỏi lập tức liếc mắt sang, Long hoàng thấp giọng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Ngực của Trụ Thiên thần đế phập phồng, dùng giọng điệu vô cùng trầm thấp nói:

- Mây đen quái dị này không chỉ có ở Trụ Thiên giới ta, đông tới Thần Hải, tây tới Phi Tinh... Toàn bộ tinh giới có khả năng truyền âm đến, đều là mây đen đầy trời, không thể nhìn thấy thứ gì!

- Vô cùng có khả năng, toàn bộ đông thần vực... Đều bị mây đen bao phủ!

- Cái gì!?

Lời Trụ Thiên thần đế nói, khiến toàn bộ huyền giả trên phong thần đài đều hoảng hốt.

- Đây... Rốt cuộc sao lại như thế này? Long hoàng điện hạ, ngươi tại thế ba mươi lăm vạn năm, có thể từng nhìn thấy dị tượng như thế chứ?

Phạm Thiên thần đế trầm giọng nói.

"..." Long hoàng chậm rãi lắc đầu.

- Là thiên đạo... Là thiên đạo đang tức giận!

Mạc Ngữ đại sư đang cúi đầu trên đất khàn giọng kêu, từng lời nói mang theo run rẩy từ tận trong xương tủy.

Ầm ầm ầm ----

Mây đen vẫn đang cuồn cuộn bốc lên, cũng đang trong quay cuồng không ngừng hạ thấp xuống, đen ngòm che lên trên đỉnh đầu và tâm hồn của mọi người, khiến cho bọn họ không cách nào kháng cự được trong tim đập nhanh đè nén triệt để hít thở không thông.

Toàn bộ đông thần vực đều rơi vào một mảnh hỗn loạn, bọn họ nhìn lên bầu trời đen thui... Mây đen vô biên vô hạn, giống như điềm báo tận thế tiến đến.

Mọi người dưới hoảng sợ cực độ, đều đã sớm quên thân đang ở chỗ nào, đã quên lúc này chính đang là một trận chiến cuối cùng của cuộc chiến phong thần.

Rầm...

Rầm...

Thịch...

Thịch...

Thịch!

Thịch thịch thịch thịch thịch thịch...

Đôi mắt của Vân Triệt hoàn toàn âm u, rõ ràng đã tắt đi ý thức, nhưng không biết vì sao tiếng trái tim nhảy lên lại vô cùng rõ ràng.

Huyền khí trong huyền mạch vốn đã hoàn toàn biến mất, ngay cả sự tồn tại của huyền mạch đều đã không cảm thấy. Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một chút huyền khí không biết từ chỗ nào đột nhiên xuất hiện, nhưng mà luồng huyền khí này rõ ràng vốn dâng lên từ trong thân thể hắn lại vô cùng xa lạ, nó đang không ngừng xao động và bành trướng, lại giống như con mãnh thú bị khóa chết ở trong lồng không cách nào thoát ra, chỉ có mãnh liệt giãy giụa.

Cùng lúc đó, một luồng uy áp kỳ dị phủ lên toàn thân hắn. Ý thức của hắn đã vô cùng mong manh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự khủng bố không gì sánh kịp của luồng uy áp kia, bên trong uy áp, pha tạp phẫn nộ, khiếp sợ, nóng nảy... Dường như còn có sợ hãi?

Kia... Là... Cái gì...

Tròng mắt thất sắc của Vân Triệt mờ mịt nhìn trên không tối đen.

Mà phía trước Vân Triệt cách không đến mười bước, thân hình, tròng mắt, linh hồn... Mỗi một dây thần kinh, mỗi một cọng lông tóc từ trên xuống dưới của Lạc Trường Sinh đều đang điên cuồng run rẩy.

Hắn cách Vân Triệt gần nhất, muốn tới gần người Vân Triệt, chỉ cần trong thoáng chốc. Nhưng mà, thân thể của hắn vốn định tới gần lại gắt gao cứng đờ ở đó, bước chân nâng lên được một nửa lại trong run run dừng lại... Bởi vì một cảm giác không biết từ đâu mà đến, lại đáng sợ tới cực điểm đang nói cho hắn biết, nếu như lại tiến lên trước nửa bước, sẽ gặp triệt để rơi vào vực sâu tử vong, trọn đời không thể xoay người.

Hắn đang trong sợ hãi lui về phía sau, mỗi khi lui về phía sau một bước, cảm giác khủng bố này sẽ nhẹ hơn một phần, bước chân lui về phía sau của hắn càng nhanh hơn, về sau gần như hoảng hốt chạy xa, nhưng toàn thân vẫn run rẩy không nghỉ.

Rốt cuộc sao lại thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Cái gì mà thiên đạo tức giận? Rốt cuộc có ý tứ gì?

Trụ Thiên thần đế trầm giọng nói, tuy rằng âm điệu cố hết sức vững vàng, nhưng ánh mắt của hắn đã sớm tràn đầy rung chuyển.

Ầm ầm ầm ù ù --

Một tia sáng màu tím đột nhiên lóng lánh lên.

Thế giới âm u đè nén, tia sáng màu tím lóng lánh chiếu xuống này không thể nghi ngờ trong nháy mắt hấp dẫn tâm thần của mọi người, từng ánh mắt toàn bộ chuyển hướng về nơi tia sáng màu tím phát ra. Ngay ở phía trên bọn họ, chỗ hai đám mây đen chạm nhau, sáng lên một vết lôi lóe lên màu tím, sau đó là ba vết, năm vết, mười vết... Trăm vết... Ngàn vạn vết, vô số vết tích rót thành một lôi vực vĩ đại.

- Đây... Đây là!?

Vết lôi hiện ra và lôi vực do vết lôi tạo thành, vô số huyền giả thần đạo ở đây tuyệt đối không hề xa lạ.

Bởi vì... Đây rõ ràng là khúc nhạc dạo của lôi kiếp sẽ gặp phải khi đột phá bình cảnh của Thần Kiếp cảnh!

Người phàm tu thần, đều nhất định gặp trời phạt. Trừ bỏ Vương giới có"Truyền thừa" đặc thù một bước lên trời ra, cho dù người, yêu, thú, linh, muốn đột phá Thần Kiếp cảnh, đều nhất định gặp thiên đạo lên án phạt, thành công chống đỡ liền có thể thành Thần Linh cảnh, không chống đỡ được, nhẹ thì phế, nặng thì bị mất mạng.

Ở thần giới, mỗi ngày đều sẽ có lượng lớn huyền giả trải qua lôi kiếp, cho nên, ở cấp bậc thượng đẳng của thần giới, lôi kiếp là chuyện đã sớm nhìn quen lắm rồi, sẽ không hề lấy chi là lạ chút nào.

Nhưng mà...

Ở trong nhận thức của huyền giả tại thần giới, khúc nhạc dạo khi lôi kiếp tiến đến là sẽ tụ tập lôi vân ở phạm vi nhỏ trên không của huyền giả muốn đột phá, sau đó hình thành lôi vực, đánh xuống lôi kiếp. Huyền giả phổ thông bình thường ngưng tụ lôi vân chừng mười dặm, mà nhiều nhất nhiều nữa, cũng chẳng qua hơn mười dặm, ít nhất chưa từng nghe nói tới có lôi vân của huyền giả nào có thể vượt qua trăm dặm.

Mà trên đỉnh đầu mây đen che lấp mặt trời, đắm chìm toàn bộ đông thần vực vào trong đó, giống như điềm báo trước của đại kiếp nạn tận thế, lại làm sao có thể là mây của lôi kiếp.

Cho nên, sau khi ý niệm kia lóe lên trong khoảnh khắc, lại bị mọi người hoàn toàn dụi tắt... Tuy rằng thật giống nhau, nhưng tuyệt đối không thể nào là khúc nhạc dạo của lôi kiếp.

Như vậy, trong mây đen che trời này xuất hiện lôi vực màu tím, rốt cuộc là cái gì?

Mây đen đang nặng nề hạ xuống, lôi vực cũng đang nặng nề hạ xuống, theo lôi vực càng ngày càng xuống thấp, uy áp của thiên đạo cũng càng ngày càng nặng đã đè lên trên toàn bộ tâm hồn, mọi người trong kinh hãi dần dần phát hiện, chính diện phía dưới của trung tâm lôi vực, rõ ràng là chỗ của Vân Triệt!

Khí tức của Vân Triệt mong manh, vẫn không nhúc nhích, mà toàn thân của hắn, cho dù thân thể hay là máu, đều hoàn toàn đắm chìm giữa ánh sáng tím trong lôi vực, ở trong thế giới sáng ngời che không toàn bộ nơi này, có vẻ càng chói mắt.

Tất cả của tất cả, đều giống với khúc nhạc dạo của lôi kiếp thiên đạo như đúc.

Trụ Thiên đế lẩm bẩm nói:

- Huyền lực của Vân Triệt... Vừa lúc là... Thần Kiếp cảnh đỉnh phong... Chẳng lẽ... Thật sự là...

Nguyệt Thần đế ngẩng đầu ngửa mặt lên trời:

- Không, tuyệt đối không có khả năng. Đây sao có thể sẽ chính là lôi kiếp? Cho dù là ma thần thượng cổ hàng thế, cũng không đến mức...

Xoẹt!

Trên không đột nhiên truyền đến một tiếng xé vang kinh thiên động địa, một vết lôi xẹt qua, giống như muốn xé rách toàn bộ trời cao thành hai nửa, một đường lôi quang màu tím trong đột nhiên ngưng tụ trong lôi vực, cũng liên tục phát ra tiếng rít đáng sợ.

- Thiên... Thiên kiếp lôi quang!?

Vào một khắc này vô số huyền giả toàn bộ lỡ lời kinh hô, liền ngay cả các đại Thần Chủ cũng toàn bộ lộ vẻ mặt kinh hãi, ánh mắt nhìn thẳng.

Quang mang lôi điện đặc thù này, khí tức lôi điện đặc thù này... Rõ ràng là thiên kiếp lôi quang mà bọn họ đã quá quen thuộc rồi!

- Thật... Thật... Thật... Thật sự là lôi kiếp?

Một Giới Vương trung vị lắp bắp nói.

- Không! Không có khả năng, dị tượng kinh hãi thế tục này, sao có thể chỉ là một lôi kiếp... Lôi kiếp này chắc chính là may mắn gặp dịp đi.

- Đúng đúng đúng! Nhất định là như vậy! A? Không đúng! Vân Triệt rõ ràng người bị thương nặng, huyền lực khô kiệt, đây rõ ràng là lúc không có khả năng đột phá nhất, tại sao hắn sẽ vào giờ phút này đưa tới lôi kiếp?

- Ở dưới trạng thái này mà lôi kiếp đánh xuống, hắn chẳng phải chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ sao?

Mây đen đắm chìm đông thần vực... Lôi vực đột nhiên xuất hiện ở trên không Vân Triệt...

Hai chuyện này, cho dù như thế nào bọn họ đều sẽ không, cũng không dám liên hệ lại với nhau.

- Long hoàng, theo ý kiến của ngươi... Đám mây đen này... Sẽ là lôi vân sao?

Trụ Thiên thần đế hỏi, giọng nói vô cùng thong thả.

"..." Long hoàng ngửa mặt nhìn trời, hồi lâu chưa trả lời... Hoặc là không dám trả lời.

Lôi vực vẫn đang nặng nề giáng xuống, thiên kiếp lôi quang ngưng tụ trong đó cũng càng ngày càng nồng đậm, tất cả sáng rọi và khí tức, toàn bộ chặt chẽ tập trung ở trên người Vân Triệt.

Người của Ngâm Tuyết giới đã sớm toàn bộ đứng khựng ở đó, ngơ ngác nhìn Vân Triệt bị ánh sáng màu tím che phủ toàn thân, vào lúc này Mộc Băng Vân đột nhiên thay đổi sắc mặt:

- Nguy rồi!

- Vân Triệt!

Nàng hô nhỏ một tiếng, liền định tiến lên phía trước, lại bị Mộc Hoán Chi nháy mắt ngăn cản:

- Không được đi qua! Nếu kia thật sự là lôi kiếp của Vân Triệt, ngươi phải biết, ai cũng không có khả năng ngăn cản và can thiệp!

Kiếp lôi của thiên đạo, đúng là lên án trừng phạt đối với người tu thần, cũng là một loại khảo nghiệm, trước khi thừa nhận lôi kiêp lấy linh dược, huyền khí, huyền trận cao cấp đủ các phương thức chuẩn bị, đây cũng là lý do vì sao tinh giới ở cấp bậc địa vị cao thông qua lôi kiếp có xác suất thành công rất cao... Nhưng tuyệt đối không thể dựa vào lực của người ngoài can thiệp, bằng không chẳng những không được trợ giúp chút nào, người can thiệp còn nhất định bị trời phạt.

Mộc Băng Vân gấp giọng nói:

- Tông chủ từng hết lần này đến lần khác dặn dò, tư chất của Vân Triệt kỳ dị, nếu như đột phá Thần Kiếp, nhất định đưa tới nhiều tầng lôi kiếp, cho nên tuyệt đối không thể tự tiện bước ra một bước này, phải do tông chủ tự mình làm xong chuẩn bị vẹn toàn. Làm sao lại sẽ... Tại sao lại sẽ vào lúc này đột nhiên...

Rắc rắc!!

Lôi quang bùng lên, sét đánh kinh trời, một đường thiên kiếp lôi quang xé rách trời cao, chém thẳng vào Vân Triệt.

- A!!

Trên phong thần đài vang lên tiếng kinh hô, âm thanh giật mình vô số. Ở trong nhận thức của huyền giả tại thần giới, thời gian thiên kiếp lôi quang hiện lên đều chừng trăm giây, đây coi như thiên đạo thương hại huyền giả, ban cho cơ hội có trăm giây chuẩn bị, nhưng mà, đường thiên kiếp lôi quang này đánh xuống, mới thoáng hiện ngắn ngủi không đến năm giây!

- Vân Triệt!

Băng mâu của Mộc Băng Vân co rút lại, chỉ kêu lên được một tiếng kinh hãi.

- Trường Sinh lui lại!!

Lạc Cô Tà cũng gầm to một tiếng.

Khư Uế tôn giả phản ứng cực nhanh, nháy mắt thu hồi kết giới trên phong thần đài, một luồng huyền lực phất thẳng tới Lạc Trường Sinh, đưa hắn rời đi xa xa.

Ầm ầm!!

Thiên kiếp lôi quang đánh lên trên người Vân Triệt, một đường sáng màu tím ngàn trượng lấy thân hình Vân Triệt làm trung tâm nổ tung, phóng thích ra thần uy của thiên đạo không thể đụng chạm, không thể ngỗ nghịch.

- Vân... Vân Triệt...

Mộc Băng Vân hoa dung thất sắc, thân thể mềm mại vô lực muốn ngã.

Hắn vốn đã mạng treo lơ lửng, lại làm thế nào chịu đựng được lực lượng thiên đạo đánh xuống như thế. Hậu quả duy nhất chính là bụi tan khói diệt...

Rắc rắc!!!!

Mọi người còn chưa phản ứng kịp, trên trời cao đột nhiên lại một lần nữa nổ vang tiếng sét, hai đường thiên kiếp lôi quang từ trên lôi vực đồng thời đánh xuống, rơi thẳng vào Vân Triệt.

Ầm ầm ----

Lôi quang thiên đạo đánh vào Vân Triệt chưa hề tiêu tán chút nào, liền lại một lần nữa nổ tung ra tử mang càng thêm nồng đậm khủng bố.

- Cái... Cái gì!?

- Đây là... Tầng lôi kiếp thứ hai?

- Đây đây đây... Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thiên tư càng cao, lôi kiếp gặp phải sẽ càng mạnh. Huyền giả phổ thông giống nhau đều chỉ sẽ thừa nhận một tầng lôi kiếp, người có thể gặp được hai tầng lôi kiếp đã là thiên phú siêu quần, người có ba tầng cực nhỏ, mỗi người đều chắc là thiên tài kinh động một phương, người có bốn tầng càng như lông phượng sừng lân, nếu không chết yểu, tương lai tất nhiên làm Thần Quân Thần Chủ, còn Vân Triệt triển lộ ra phong tư trên phong thần đài, hắn đang đột phá Thần Kiếp cảnh chính là đưa tới nhiều tầng lôi kiếp, ba tầng, thậm chí bốn tầng, tuyệt đối sẽ không có ai cảm thấy kỳ quái, cho dù năm tầng, đều sẽ không khiến cho người ta quá mức kinh ngạc.

Nhưng mà, khi nhiều tầng lôi kiếp đánh xuống, giữa mỗi một tầng lôi kiếp, đều sẽ có khoảng cách chừng mười giây, tuy rằng không lâu, nhưng cũng là cơ hội thở dốc cực kỳ trân quý và trọng yếu.

Nhưng mà, tầng lôi kiếp thứ hai của Vân Triệt lại chỉ cách tầng thứ nhất có nửa giây liền đột nhiên đánh xuống!

Rắc rắc!!!!!!

Mọi người kinh hãi nghi hoặc còn chưa biến mất, theo sát thiên kiếp lôi quang của tầng thứ hai vừa mới phá nát, trời cao lại bị lôi quang xé rách, thiên kiếp lôi quang ở trong kinh hãi của tất cả mọi người giống như gặp quỷ thần lại đánh xuống... Còn lần này, là vẻn vẹn bốn đường lôi quang!

Lôi kiếp tầng thứ ba!

Trong vòng một giây, ba tầng lôi kiếp, bảy đường thiên kiếp lôi quang!

Đối với người thường, thiên đạo tồn tại thương hại.

Nhưng giờ phút này, lại giống như vội vàng xao động quyết tuyệt muốn xóa bỏ từ trong trời đất.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment