.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_123" class="block_" lang="en">Trang 62# 1
Chương 123: Căm ghét
- Hai đại nam nhân các người có cảm tình cũng thật là khiến người ta ghen tị a.
- Lam Tuyết Nhược mỉm cười nói. Miệng bình thản nói"Ghen tị", nhưng trong càng mãnh liệt hơn không biết bao nhiêu lần. Bọn họ tuy là người thân, nhưng chỉ có thể cũng coi là kết giao bên ngoài, lại có cảm tình như vậy. Mà nàng, nghĩ đến những kia ca ca ruột thịt, nội tâm cũng chỉ có thất vọng và bi thương.
- Tuyết Nhược, nhìn thấy ngươi không có chuyện gì, ta cũng yên tâm.
Mộ Dung Dạ đi tới, trên mặt thoáng vui mừng:
- Một tháng trước nghe nói ngươi rơi xuống Vạn Thú sơn mạch, ta lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, chỉ hận chính mình không có năng lực, bằng không, coi như liều mạng, ta nhất định cũng sẽ xuống Vạn Thú sơn mạch cứu ngươi.
- Cảm tạ sư huynh quan tâm.
Lam Tuyết Nhược lễ phép nở nụ cười. Đối với chuyện Mộ Dung Dạ xuất hiện tại nơi này, nàng một chút cũng không bất ngờ. Thương Phong Huyền phủ hàng năm sẽ chọn ra ba trong số các đệ tử ưu tú nhất của các chi nhánh Huyền phủ đưa đến Thương Phong Huyền phủ, Mộ Dung Dạ vốn là một người của Tân Nguyệt Huyền phủ được chọn năm nay. Thời gian Thương Phong Huyền phủ đưa tin cũng vừa một tháng này. Có lẽ, Mộ Dung Dạ hẳn là theo Tần Vô Ưu cùng đến.
- Tuyết Nhược, sau này ngươi sẽ ở lại Thương Phong Huyền phủ phải không? Nếu như vậy cũng quá được rồi, chúng ta lại có thể tu huyền cùng nhau.
Mộ Dung Dạ cười nói.
Lam Tuyết Nhược không gật đầu, ôn hòa nói:
- Sau này, ta xác thực sẽ ở lại Thương Phong Huyền phủ.
Nói đơn giản xong, nàng không tiếp tục để ý đến Mộ Dung Dạ, hướng về Tần Vô Ưu nói:
- Tần Phủ chủ...... Đúng rồi, hiện tại nên gọi ngươi Tần đạo sư, Vân Triệt hiện tại vừa tới Thương Phong Hoàng Thành, không có chỗ ở, còn phải làm phiền ngài giúp an bài vào Thương Phong Huyền phủ.
- Ha ha, cái này đương nhiên không thành vấn đề.
Tần Vô ưu ôn hòa gật đầu:
- Vậy còn ngươi thì sao? Có muốn cùng ở lại không? Tên của ngươi, vẫn còn lưu lại ở trung phủ a.
Tên lưu lại ở trung phủ? Mộ Dung Dạ trợn trừng mắt...... Sao có thể có chuyện đó! Ở trung phủ, cấp thấp nhất cũng Chân Huyền Cảnh cấp ba. Chính mình vào Nhập Huyền Cảnh cấp tám, ở Tân Nguyệt Huyền phủ đứng đầu, nhưng đến Thương Phong Huyền phủ, cho dù thứ hạng kém nhất ngoại phủ cũng có thể coi thường. Lam Tuyết Nhược huyền lực giống ta, tại sao có thể ở trung phủ?
Thương Phong Huyền phủ cùng Tân Nguyệt Huyền phủ cũng không giống nhau, Tân Nguyệt Huyền phủ còn có thể chú ý ân tình mà dàn xếp, nhưng Thương Phong Huyền phủ tuyệt đối không thể! Ngoại phủ, trung phủ, nội phủ giới hạn cực kỳ rõ ràng, muốn từ ngoại phủ tiến vào trung phủ, con đường duy nhất chính là đánh bại một đệ tử bên trong trung phủ, muốn từ trung phủ vào nội phủ, bắt buộc phải đánh bại một nội phủ đệ tử...... Ngoài ra, không còn cách nào khác. Dù Phủ chủ có đứng ra dùng chuyện tư để một đệ tử ngoại phủ tiến vào trung phủ là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Duy nhất có thể châm trước, chính là để một đệ tử ngoại phủ tiến vào trung phủ. Nhưng là chỉ có ít đạo sư có trọng lượng mới có quyền lợi như vậy, hơn nữa một năm không được vượt quá ba người.
- Ta sẽ xem xét. Bất quá ta rời đi quá lâu, có chút bận tâm phụ thân của ta, trước hết phải trở lại xem xem, Vân sư đệ trước hết phó thác cho Tần đạo sư rồi. Vân sư đệ, Tần Phủ chủ bây giờ là đạo sư của Thương Phong Huyền phủ, ngươi trước tiên theo Tần đạo sư dàn xếp, ta về nhà một chuyến, chuyện trong nhà xử lý xong, ta sẽ lập tức đi vấn an sau.
Lam Tuyết Nhược nhắc tới hai chữ"Phụ thân", trong mắt của nàng thoáng qua nhàn nhạt lo âu và phiền muộn.
Mộ Dung Dạ khóe miệng co rút...... Dàn xếp cho Vân Triệt...... Vấn an Vân Triệt...... Lời nói Lam Tuyết Nhược đơn giản, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể thấy Vân Triệt được quan tâm thế nào, mà căn bản không có nửa điểm liên quan đến Mộ Dung Dạ hắn.
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ lập tức an bài Vân Triệt vào ở ngoại phủ, cũng sẽ chiếu cố hắn tốt nhất.
Tần Vô Ưu vuốt cằm nói. Hắn là người duy nhất biết nguyên nhân Lam Tuyết Nhược đối xử tử tốt với Vân Triệt...... Tuy rằng bản thân hắn cũng không xem trọng Vân Triệt, chỉ là có chút thưởng thức mà thôi, nhưng nếu là Lam Tuyết Nhược lựa chọn, hắn chỉ có thể vâng theo.
- Sư tỷ, ngươi muốn về nhà một mình sao? Nếu không, ta đưa ngươi trở về trước.
Vân Triệt dò hỏi. Đáy lòng rất muốn biết"Nhà" Lam Tuyết Nhược đến tột cùng là loại khái niệm gì.
Lam Tuyết Nhược mỉm cười lắc đầu, động tác rất nhẹ, cũng không có nói gì thêm, vẻ mặt mềm mỏng mà kiên quyết.
- Yên tâm đi, tại Thương Phong Hoàng Thành, ta sẽ không có chuyện gì.
Bỏ lại một câu nói, Lam Tuyết Nhược hướng về Vân Triệt nở nụ cười ôn nhu, quay lưng lại với hắn, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Chỉ là, khoảnh khắc bước chân đi, trong lòng Lam Tuyết Nhược bỗng nhiên nổi lên một cảm giác khó chịu, giống như bên người mất đi thứ gì cực kỳ quan trọng...... Đình chỉ một lúc, nàng liền hiểu được loại cảm giác hư không này là cái gì......
Bởi vì...một khắc này, bên cạnh nàng, đã không còn Vân Triệt.
Cùng nhau lưu vong, cùng lâm hoạn nạn, thậm chí suýt chút nữa trải qua sinh tử, sớm chiều ở chung lâu như vậy, bản thân nàng cũng không biết, trong lúc vô tình thành thói quen Vân Triệt tồn tại. Lúc ở Tân Nguyệt Huyền phủ, Mộ Dung Dạ mỗi ngày đều quấn bên cạnh nàng, cũng giằng co cực kỳ lâu, nhưng, mang cho nàng hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng. Mộ Dung Dạ dây dưa, nàng tuy rằng lễ phép ôn hòa, nhưng nội tâm phiền chán mà bài xích, với Vân Triệt luôn luôn bên người, đáy lòng ngày càng ỷ lại...... Còn có một loại không muốn xa rời.
Ngay cả cùng hắn trên một chiếc giường, sáng sớm ôm lấy hắn tỉnh lại, đều lặng lẽ trở thành một loại quen thuộc.
Trở lại Thương Phong Hoàng Thành, nàng nóng lòng muốn về nhà thăm phụ thân, nhưng giờ khắc này bỗng nhiên phải rời xa Vân Triệt, bên người thiếu đi Vân Triệt, loại cảm giác đó càng thêm khó chịu như vậy, giống như linh hồn của mình bỗng nhiên bị kéo ra một phần, làm cho bước chân trở nên chậm chạp.
- Sư tỷ!
Phía sau nàng, bỗng nhiên truyền đến hét, làm cho bước chân nằng lập tức đình chỉ, cũng không tiếp tục muốn bước đi.
Vân Triệt bước nhanh chạy tới trước mặt Lam Tuyết Nhược, từ bên trong Thiên Độc Châu lấy ra hai đồ vật, giao cho Lam Tuyết Nhược:
- Sư tỷ nhận biết Chấn Thiên Lôi, nhất định biết cái này đến từ Tiêu Tông để cúng tế tông độc hoả súng. Lúc ta không ở bên cạnh, sư tỷ nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, đối mặt với kẻ thù, khi đánh không lại kẻ địch, không được lòng dạ mềm yếu, dùng độc hoả súng giết hắn. Còn có nén hương này, là từ trong xào huyệt Hắc Ma lấy được, là một loại hương đặc biệt, sử dụng vật liệu bào chế ngoài Thương Phong đế quốc, hẳn là Hắc Ma chiếm được của phú thương nước khác, đốt lửa có thể xua đi Thiên Huyền thú trở xuống, bọn họ cũng là dùng cái này tiến vào Vạn Thú sơn mạch. Nếu như tiến vào vùng đất của quái thú, lập tức đốt cháy nó.
Lam Tuyết Nhược cười mỉm, làm nổi lên thần thái động lòng người:
- Ta chỉ là về nhà một chuyến, cũng không phải sinh ly tử biệt......
Nàng đem độc hoả súng cùng khu thú hương cất cẩn thận, nhẹ nhàng nói:
- Vân sư đệ, cám ơn ngươi.
- Khà khà.
Vân Triệt xấu xa cười cợt:
- Chúng ta đều là mỗi ngày ngủ cùng nhau, còn nói cảm tạ, khách khí như vậy làm gì...... A đau quá đau quá đau!
Khuôn mặt Lam Tuyết Nhược đỏ rực, nàng buồn bực bấm mu bàn tay Vân Triệt một hồi, giậm chân một cái bỏ chạy.
Mà Vân Triệt không biết là vô tình hay là cố ý, không có hạ thấp giọng, Tần Vô Ưu, Hạ Nguyên Bá, Mộ Dung Dạ đều nghe rõ ràng, khiến cho bọn họ kinh ngạc đến ngây người, miệng mở lớn, cằm đều suýt chút nữa rớt xuống mặt đất.
- Ngươi...... Ngươi mới vừa nói cái gì!
Ngực Mộ Dung Dạ một trận phập phồng, sau đó bỗng nhiên như chó điên nổi giận xông đến, bắt lấy cổ áo Vân Triệt, hai mắt đỏ chót, quát lớn:
- Đem lời ngươi mới vừa nói nói lại cho ta nghe.
"Đùng" một tiếng, Vân Triệt hất tay đem Mộ Dung Dạ đẩy ra, mắt liếc thấy hắn, lạnh nhạt nói:
- Ngươi là thứ gì? Ngươi muốn ta lặp lại lần nữa thì ta phải lập lại lần nữa sao?
Tần Vô Ưu lắp ba lắp bắp nói:
- Vân Triệt, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi...... Ngươi thật cùng Tuyết Nhược nàng...... Ngủ ở cùng nhau?
Vân Triệt dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn Tần Vô Ưu:
- Cái này...... Ta cùng Tuyết Nhược sư tỷ cô nam quả nữ hơn một tháng...... Ừ, còn là trai tài gái sắc, hai bên tình nguyện, củi khô lửa bốc...... Ngủ cùng không phải rất bình thường sao?
- Này này này này chuyện này......
Tần Vô Ưu râu mép run rẩy, con mắt trừng lớn, đại não không phản ứng kịp thời. Lại nghĩ tới Vân Triệt mới vừa nói những câu nói kia, lúc Lam Tuyết Nhược phản ứng...... Không phải mạnh mẽ cho một bạt tai, mà là giống như làm nũng bấm hắn một hồi sau đó xấu hổ chạy đi......
Tần Vô Ưu cơ hồ còn muốn quỳ xuống tại chỗ Vân Triệt......
- A a a a!
Hạ Nguyên Bá miệng mở lớn nửa ngày không thu lại được,
- Tỷ phu, ngươi lại cùng Tuyết Nhược sư tỷ ngủ...... Ta thật là sùng bái ngươi a!
- Không thể! Cái này không thể nào là thật! Tuyết Nhược làm sao có khả năng coi trọng ngươi! Hơn nữa Tuyết Nhược băng thanh ngọc khiết, làm sao có khả năng...... Làm sao có khả năng......
Mộ Dung Dạ hô hấp ồ ồ, hai mắt đỏ đậm, tinh thần gần như tan vỡ, bỗng nhiên, trên tay hắn lóe lên một thanh kiếm dài nhỏ đâm về phía Vân Triệt:
- Ngươi làm bẩn Tuyết Nhược, ta giết ngươi!!
- Dừng tay!
Mộ Dung Dạ xuất chiêu, Tần Vô Ưu cùng Hạ Nguyên Bá đều không kịp chuẩn bị, hơn nữa Mộ Dung Dạ gần Vân Triệt, bọn họ ngoại trừ phát sinh một tiếng thét kinh hãi, căn bản không kịp ra tay ngăn cản.
Vân Triệt không tránh không né, động tác rất tự nhiên đưa tay phải ra, trực tiếp chụp vào trường kiếm Mộ Dung Dạ. Hành động này làm cho Tần Vô Ưu và Hạ Nguyên Bá kinh hãi...... Dùng tay đi bắt kiếm? Mộ Dung Dạ đã vào Nhập Huyền Cảnh cấp tám, Vân Triệt đây là không muốn tay à!
Coong!!
Một khắc ngón tay Vân Triệt tiếp xúc với kiếm Mộ Dung Dạ, Mộ Dung Dạ cười nhạo bám còn chưa kịp, đã hoàn toàn thu lại. Bởi vì kiếm của mình dường như đâm vào tảng đá, cũng không còn cách nào đâm tới nửa phân.
Mà giữ mũi kiếm, chỉ bằng ngón giữa tay phải Vân Triệt mà thôi.
Mộ Dung Dạ kinh ngạc đến ngây người, Tần Vô Ưu với Hạ Nguyên Bá cũng hoàn toàn ngây người, mà ở lúc này, Tần Vô Ưu rốt cuộc mới chú ý tới huyền lực Vân Triệt, một tiếng mang theo tia kinh ngạc thốt lên:
- Vào Nhập Huyền Cảnh...... Cấp mười!? Chuyện này...... Sao có thể có chuyện đó!!
Lần trước thấy Vân Triệt, hắn mới phải vào Nhập Huyền Cảnh cấp một. Mà mới nửa tháng, đã vào Nhập Huyền Cảnh cấp mười!
Tốc độ như vậy...... Chỉ có thể dùng đầm rồng hang hổ để hình dung.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Vào Nhập Huyền Cảnh cấp mười?
Hạ Nguyên Há hai mắt mở trừng trừng, cho rằng tai mình có vấn đề.
Tay phải Vân Triệt duỗi ra, toàn bộ bàn tay đều chộp vào bên trên lưỡi kiếm, bỗng nhiên run lên, huyền lực mạnh mẽ theo thân kiếm đánh tới tay cầm kiếm Mộ Dung Dạ, mu bàn tay hắn vỡ toang, kêu thảm thả lỏng tay ra. Vân Triệt dùng tay bắt lưỡi kiếm, cánh tay vung một cái, cán kiếm hung hăng đánh trên mặt Mộ Dung Dạ, làm hắn trực tiếp ngã trên mặt đất.
Mộ Dung Dạ nằm trên mặt đất, chỉnh nửa má phải sưng lên thật lướn, đầm đìa máu tươi. Vân Triệt vứt kiếm đi, mắt nhìn xuống hắn lạnh lùng nói:
- Ta cùng Tuyết Nhược sư tỷ trong lúc đó bất luận xảy ra chuyện gì, không có nửa điểm quan hệ đến ngươi. Lo liệu tốt thân phận cóc ghẻ của ngươi, hiểu không?