Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 121 - Chương 122: Tương Phùng

. ._61__2" class="block_" lang="en">Trang 61# 2

 

 

 

Chương 122: Tương phùng



Đứng trước cổng Thương Phong Huyền phủ, Vân Triệt than thở một trận:

- Không hổ là Thương Phong đế quốc đệ nhất Huyền phủ, so với Tân Nguyệt Huyền phủ khí phái đâu chỉ gấp mười lần, về khí thế, càng không thể so sánh.

Trải qua mười ngày lặn lội đường xa, Vân Triệt cùng Lam Tuyết Nhược rốt cục đi tới Thương Phong Hoàng Thành. Vân Triệt lần đầu tiên tới nơi hắn được sinh ra, xác thực xúc động ít nhiều. Lam Tuyết Nhược đối với Thương Phong Hoàng Thành rất quen thuộc, giới thiệu cho hắn vị trí đông đúc nhất của Thương Phong Hoàng Thành, sau đó liền trực tiếp tới cửa lướn Thương Phong Huyền phủ.

Nàng đầu tiên muốn làm, chính là dàn xếp cho Vân Triệt ở Thương Phong Huyền phủ.

- Đó là đương nhiên. Thương Phong Huyền phủ có lịch sử 1800 năm, có Hoàng thất trực tiếp quản lí cùng cung cấp, có phong phú tài nguyên và điều kiện để tu huyền, còn có đạo sư danh chấn đế quốc hướng dẫn, những Huyền phủ nhánh khác tự nhiên không cách nào đánh đồng với nhau.

Lam Tuyết Nhược vừa nói, lấy ra một lá bùa truyền âm mua ven đường, đặt ở truyền âm ngọc trên người, một khắc bùa Truyền Âm bị phá vụn đó, một trận pháp nhỏ xuất hiện trên ngọc truyền âm.

- Ta đã đến rồi, ngay ở cửa lớn Huyền phủ.

Lam Tuyết như quay về phía truyền âm ngọc nói. Âm thanh vừa dứt, trận pháp trên truyền âm ngọc cũng biến mất theo.

Không lâu sai, một người người đàn ông trung niên mặc áo dài tím, diện mạo tao nhã bước chân vội vàng từ trong Huyền phủ lao ra, nhìn thấy bọn họ trong nháy mắt, cách thật xa kích động hô:

- Tuyết Nhược, Vân Triệt!? Hai người các ngươi không xẩy ra chuyện gì? Thật sự là quá tốt!

- Tần Phủ chủ? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Người đối diện thực sự là phủ chủ đương nhiệm của Tân Nguyệt Huyền phủ - Tần Vô Ưu! Điều này ngoài dự liệu của Vân triệt. Làm phủ chủ Tân Nguyệt Huyền phủ đời mới nhất, hắn ta không ở Tân Nguyệt thành, tại sao lại xuất hiện ở đây? Quay đầu nhìn về phía Lam Tuyết Nhược, ngạc nhiên nói:

- Người vừa nãy truyền âm, chính là Tần Phủ chủ?

Lam Tuyết Nhược mỉm cười gật đầu.

- Còn hỏi ta tại sao lại ở chỗ này?

Tần Vô ưu nhìn bọn họ, thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo sự sợ nói:

- Ngươi đầu tiên biến mất chừng mấy ngày, Tuyết Nhược vì tìm ngươi, một mình đi Phân môn của Tiêu Tông. Sau đó không có tin tức, ta không thể không tự mình đi một chuyến, mới phát hiện toàn bộ tông môn đã chướng khí mù mịt, sau khi cùng này Tiêu Thiên Nam đánh một trận, sau đó Tiêu Tại Hách trở về, nói các ngươi đã rơi xuống Vạn Thú sơn mạch, hài cốt không còn, ta sợ hãi đến thất hồn lạc phách. Hơn một tháng ta càng nơm nớp lo sợ, cũng không còn cách nào ở Tân Nguyệt thành tiếp tục chờ đợi, bỏ chạy tới đây tìm kiếm tin tức của các ngươi. Bởi vì trước kia Tuyết Nhược nói sẽ mang ngươi tới đây.

Tần Vô Ưu biểu hiện sợ hãi xong như trút được gánh nặng đều không hề giả tạo. Điều này làm cho Vân Triệt sinh điểm khả nghi, hắn tuyệt không tin tưởng mình sẽ làm Tần Vô Ưu lo lắng thành như vậy, nguyên nhân Tần Vô ưu phản ứng như thế này, không nghi ngờ chút nào là vì Lam Tuyết Nhược. Để đường đường một Huyền phủ Phủ chủ trong lòng run sợ như vậy, thậm chí không tiếc chạy một chuyến tới Thương Phong Hoàng Thành...... Giải thích duy nhất, chính là Tần Vô Ưu đã sớm biết Lam Tuyết Nhược, hơn nữa có mối quan hệ không bình thường.

- Tần Phủ chủ, ngươi có hay không...... Nói cho phụ thân ta biết?

Lam Tuyết Nhược cẩn thận nói.

- Ôi, ta nào dám a. Bằng không nếu để cho ngươi...... Phụ thân ngươi biết ta không thể bảo vệ tốt ngươi, đầu ta đây...... Ho khan một cái, cũng còn tốt ngươi bình an trở về, nếu không thì, ta cũng thật không chống đỡ nổi rồi.

- Tần Vô Ưu lau mồ hôi lạnh trên trán nói.

Vân Triệt:"......"

- Tần Phủ chủ, ngươi không quay về Tân Nguyệt Huyền phủ sao?

Vân Triệt bỗng nhiên nói.

Tần Vô Ưu sững sờ, sau đó gật gật đầu:

- Không sai. Tân Nguyệt Huyền phủ bên kia cũng đã có tân Phủ chủ. Có điều, ngươi là làm sao mà biết được?

- Đoán.

Vân Triệt cười cợt, thuận miệng nói. Trong lòng lặng lẽ nghĩ đến:"quả nhiên, Tần Vô Ưu rời Tân Nguyệt Huyền phủ, chính là vì Lam Tuyết Nhược. Xem ra, thân phận Lam Tuyết Nhược thật không bình thường a. Hiện tại Lam Tuyết Nhược trở lại Thương Phong Hoàng Thành, hắn ta cũng không cần thiết ở lại Tân Nguyệt Huyền phủ rồi."

- Vân Triệt, ngươi đã ở đâu trong mấy ngày qua? Tại sao ngươi và Tuyết Nhược đi cùng nhau, còn bị Tiêu Tông truy sát? Các ngươi rơi xuống Vạn Thú sơn mạch làm sao có thể thoát hiểm? Lẽ nào tên Tiêu Tại Hách là bởi vì không đuổi kịp mà cố ý nói dối?

Tần Vô ưu hỏi liên tiếp.

- Những việc này, ta sẽ giải thích sau. Tần Phủ chủ, thời điểm ngươi rời Tân Nguyệt thành, Tiêu Tông bên kia tình trạng gì?

Lam Tuyết Nhược hỏi.

- Ha ha, một nhánh của Tiêu Tông kia.

Tần Vô ưu nở nụ cười:

- Ta nghĩ là sắp xong đời rồi.

- Sắp...... Xong?

Lam Tuyết Nhược ngạc nhiên.

- Không sai.

Tần Vô Ưu gật đầu, chậm rãi nói:

- Cũng không biết bọn họ gặp cái vận sát tinh nào, căn cứ tin tức ta thám thính được, bọn họ hình như mời một tên thần y giả mạo, sau đó làm cho Tiêu Lạc Thành tàn phế, kinh mạch toàn bộ phế, huyền mạch toàn bộ hủy, đừng nói lại nắm giữ huyền lực, đời này ngay cả đứng cũng đừng nghĩ đứng dậy được, chỉ có thể vĩnh viễn ở trên giường, cái này cũng chưa tính cái gì, có người nói tên lang băm trước khi đi, không biết dùng thủ đoạn gì, cướp đoạt sạch sành sanh bảo vật trong kho. Chuyện này quả thật chẳng khác gì đào đi hơn nửa căn cơ của phân Tông.

- Sau đó, không tra được tên ‘ lang băm ’ là ai đúng không?

Lam Tuyết Nhược liếc mắt sang Vân Triệt, buồn cười nói.

Tần Vô Ưu lắc đầu:

- Không có. Nghe nói lang băm kia đã dịch dung, căn bản không thể nào tra được.

Vân Triệt bĩu môi, hắn liền biết, Tiêu Thiên Nam coi như biết rõ hết thảy đều là hắn làm ra, cũng tuyệt đối sẽ không lộ chuyện ra ngoài. Bởi vì nếu là để người ngoài biết bọn họ đường đường là Tông môn lại bị thảm hại dưới tay thiếu niên mười sáu tuổi, huyền lực mới phải vào Huyền Cảnh, đừng nói bọn họ phân tông, phỏng chừng cả trên dưới Tông môn đều không dám ngẩng đầu.

- Có điều phân tông dù sao rất lớn, khẽ cắn răng cũng có thể miễn cưỡng chịu đựng được. Nhưng chuyện sau đó, thì càng thú vị hơn.

Tần Vô Ưu bắt đầu xuất hiện vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác:

- Có người nói này Tiêu Thiên Nam vì cứu nhi tử hắn Tiêu Lạc thành, tự mình đi Hắc Nguyệt Thương Hội mua một viên Vương Huyền Long đan! Đúng, các ngươi không có nghe lầm, là Vương Huyền cảnh giới Long đan! Nhưng Ngày hôm sau, hắn lại xông đến Hắc Nguyệt Thương Hội, không cần đề cập đến cái viên Vương Huyền Long đan này là giả. Vốn tất cả những thứ này đều là bí mật...... Nhưng Hắc Nguyệt Thương Hội là dạng gì tồn tại? Bọn họ bán đấu giá ra đồ giả được sao? Lúc trước Tiêu Thiên Nam là cùng Tiêu Bách Thảo mua một lần Long đan, nếu là đồ giả, lúc đó như thế nào không phân biệt được? Đối mặt Tiêu Thiên Nam hùng hổ doạ người, Hắc Nguyệt Thương Hội dưới cơn nóng giận, đem chuyện Tiêu Thiên Nam mua một viên Vương Huyền Long đan chuyện truyền bá ra ngoài.

Lông mày Vân Triệt dựng lên...... Ai nha ai nha! Ban đầu còn tưởng rằng ta bị buộc phải rời khỏi Tân Nguyệt thành, đồ giả Vương Huyền Long đan ngoại trừ đẩy cho Tiêu Thiên Nam cùng Tiêu Bách Thảo, sẽ không biện pháp tái phát huy tác dụng, không nghĩ tới Hắc Nguyệt Thương Hội lại thúc đẩy một cái...... Hơn nữa, so với mình ở lại trong thành nghĩ biện pháp lan rộng ra ngoài hiệu quả tốt có thừa! Giống như Tần Vô Ưu từng nói, Hắc Nguyệt Thương Hội tồn tại như thế nào? Không dối trên lừa dưới, nhất ngôn cửu đỉnh! Đồ bọn họ đã bán đi, truyền ra ngoài, có thể có là giả sao?

Tin tức này vừa xuất hiện, liên tục gây ra cơn sóng lớn. Ngày hôm sau, toàn bộ nhà trọ Tân Nguyệt thành chật ních, trên đường đều là cường giả Linh Huyền cảnh, Địa Huyền cảnh, thậm chí còn có hai Thiên Huyền cảnh cường giả. Có người nói buổi tối ngày thứ nhất, phân tông của Tiêu Tông gặp phải kẻ trộm, sau đó Trưởng Lão Tiêu Tông Tiêu Vô Cơ đích thân đến, muốn phân tông giao ra Vương Huyền Long đan, giao được ra liền lập công lớn, ban thưởng vô hạn, không giao ra được, vĩnh viễn trục xuất khỏi Tiêu Tông. Tiêu Thiên Nam cũng tiến thoái lưỡng nan, đầu tiên không nói đó là đồ giả, sau đó lại bị người đánh cắp đi, nói chung sống chết chính là không giao ra được......

Vân Triệt bí mật cười gằn...... Phí lời! Hắn dù muốn nộp, liệu có nộp được không? Cái viên Vương Huyền Long đan giả là vì Lam Tuyết Nhược ngụy tạo, chỉ có thể duy trì bốn ngày, đến ngày thứ năm, rót vào trong đó Vương Huyền Long đan khí tức sẽ toàn bộ tan hết, màu sắc, cũng sẽ từ màu đỏ thắm biến thành xám đen!

- Sau khi ta rời Tân Nguyệt thành, chuyện về sau cũng không nghe ngóng được. Có điều có thể xác định, phân tông kia triệt để xong đời.

Tần Vô Ưu nói xong, còn cười nhạt. Dù sao hắn và Tiêu Thiên Nam tổng cộng đã gặp mặt hai lần, hai lần đều vừa thấy mặt đã giao chiến, hiện tại Tiêu Thiên Nam có thể nói cùng đường mạt lộ, hắn đương nhiên ít nhiều vui mừng a.

- đúng rồi.

Tần Vô Ưu chuyển hướng sang Tiêu Triệt, nói:

- Ta đã đưa Nguyên Bá đến. Lúc trước ta nói cho hắn biết ngươi đã đi cùng Tuyết Nhược, rất có khả năng sẽ theo cô ấy đến đây. Lúc ta chuẩn bị rời khỏi Tân Nguyệt thành, hắn cầu xin ta dẫn hắn đến đây, nói không thấy được ngươi cả đời không an tâm, ta liền đưa hắn cùng đến. Ngươi chốc lát nữa đi......

- Tỷ...... Tỷ phu!!

Tần Vô Ưu còn chưa dứt lười, một tiếng hét phấn khích từ bên tai truyền đến. Ánh mắt Vân Triệt lướt qua Tần Vô Ưu, liếc nhìn Hạ Nguyên Bá đang đứng ở cửa Thương Phong Huyền phủ, đôi mắt chứa lệ quang.

Mà bên cạnh Hạ Nguyên Bá, còn có một người khác không nên xuất hiện......

Mộ Dung Dạ!

Hắn tại sao lại ở chỗ này?

- Tỷ phu!!

Hạ Nguyên Bá lại hét một tiếng, bước chân vội vã tiến lại, thân thể to lớn lập tức đánh về phía Vân Triệt, hai tay vững vàng ôm lấy hắn, gào khóc:

- Tỷ phu...... Ngươi thật sự không có chuyện gì...... Quá tốt rồi...... Quá tốt rồi...... Một tháng trước nghe nói ngươi rơi xuống Vạn Thú sơn mạch, ta còn tưởng rằng...... Còn tưởng rằng......

Hạ Nguyên Bá có cơ thể tráng kiện, lúc này lại khóc như đứa bé. Viền mắt Vân Triệt cũng hơi ướt át. Từ khi còn nhỏ, hắn liền biết, nếu như một ngày kia mình chết đi, thế giới này cũng chỉ sẽ có ba người vì hắn rơi lệ...... Một là gia gia, một là tiểu cô, một người khác, chính là Hạ Nguyên Bá.

- Được rồi, đừng khóc, ta không phải không có chuyện gì sao.

Vân Triệt vỗ vỗ cánh tay Hạ Nguyên Bá, an ủi nói:

- Còn có, nói với ngươi bao nhiêu lần, không được gọi ta là tỷ phu.

- Ô ô...... Biết rồi, tỷ phu. Sau này nhất định không gọi ngươi tỷ phu...... Ô ô...... Tỷ phu không có chuyện gì thật sự quá tốt rồi, không phải vậy ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ......

Vân Triệt:"......"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment