.
._61__1" class="block_" lang="en">Trang 61# 1
Chương 121: Thương Phong Huyền Phủ
Cùng một chiêu thức, lúc trước Hạ Khuynh Nguyệt có thể thành công, là bởi vì thời điểm đó Vân Triệt liên tục mấy ngày Thông Huyền, vào nửa đêm thể lực tiêu hao nhiều hơn, vô cùng suy yếu, mặc dù dưới thân phận phu thế, Hạ Khuynh Nguyệt lại giữ vững nguyên tắc, lại không nhẫn tâm để cho Vân Triệt ngủ đất...... Mà Vân Triệt nơi đó kêu gào thà chết không lên giường để nữ nhân ngủ dưới đất, vậy mới có chuyện cùng giường cùng gối với Hạ Khuynh Nguyệt...... Tuy rằng cái gì cũng không phát sinh.
Có điều ở trên người Lam Tuyết Nhược, sử dụng chiêu thức giống nhau nên hiệu quả hiển nhiên rõ ràng hơn nhiều.
Lam Tuyết Nhược dù sao lớn hơn Vân Triệt hai tuổi, trong tiềm thức đối với Vân Triệt giống như chăm sóc tiểu đệ đệ. Hơn nữa khác xa sự lạnh lùng của Hạ Khuynh Nguyệt, Lam Tuyết Nhược tính cách mềm mại ôn hòa, làm sao lại nhẫn tâm để Vân Triệt người phấn đấu quên mình nhiều lần cứu nàng ngủ dưới sàn nhà lạnh lẽo......
Do đó, kết quả tất nhiên là thuận lý thành chương.
Lam Tuyết Như ngủ bên trong, Vân Triệt ngủ ở ngoài, trung gian cách một tấm chăn đã cuốn lại
- Không cho vượt qua, bằng không...... Nếu không thì......
Lam Tuyết Nhược một mặt nghiêm túc, nhưng vẻ mặt lúc cảnh cáo khiến Vân Triệt không cảm giác được bất kỳ uy hiếp nào, trái lại hắn nhìn lại thấy vui tai vui mắt.
- Sư tỷ còn chưa tin ta sao?
Vân Triệt cười tủm tỉm nói, sau đó nằm thẳng, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu:
- Nhưng là...... Nếu như sư tỷ lén lút tiến đến phía ta...... Nên làm cái gì bây giờ? Ta nên chạy trốn, hay làm bộ cái gì cũng không biết đây.....
Lam Tuyết Nhược làm như không nghe thấy, quay người về bên trong.
Ánh nếu tắt, bên trong phòng một mảnh tối om. Trong yên tĩnh, Lam Tuyết Nhượng tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng rất lâu không cách nào ngủ, tim đập nhanh không thể khống chế, ngay cả nàng cơ hồ có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Hồi tưởng đến khi cùng Vân Triệt gặp lại, ở chung, nàng không thể không thừa nhận, bản thân cho tới nay đều bị hắn hấp dẫn làm cảm động. Mà tối nay cùng hắn ngủ trên một cái giường...... Cùng giường mà ngủ, nàng phát hiện trong lòng có chỉ có thấp thỏm căng thẳng, nhưng không có một tia sợ sệt và bài xích, điều này làm cho nàng cảm giác được một loại cảm giác nguy hiểm, rồi lại không cách nào chống cự xóa bỏ.
Bản thân lại cùng một nam tử ngủ ở chung một cái giường...... Còn là nàng chủ động đề nghị, ngay cả nàng cũng khó mà tin nổi. Bởi vì... chuyện này đối với nàng mà nói, căn bản chưa bao giờ mường tượng đến. Nàng bắt đầu thử nghĩ, nếu như tình cảnh tương tự, Vân Triệt đổi thành người khác, liệu nàng có thể mềm yếu mà làm như thế......
Nàng suy nghĩ kỹ một lúc, nghĩ đến rất nhiều người, đáp án đều là...... Tuyệt đối sẽ không!
Chẳng lẽ là ta quá tín nhiệm hắn...... Hẳn là vậy. Dù sao hắn thậm chí không tiếc dùng mạng của mình đến bảo vệ ta, lại vô tư chính trực, chắc chắn sẽ không dưới tình cảnh này mạo phạm ta đi......
Lam Tuyết Nhược tâm phiền ý loạn, bên tai nàng truyền đến tiếng hít thở đều đều, có lẽ đối phương đã ngủ yên lành.
Nội tâm Lam Tuyết Nhược vốn căng thẳng đã giảm bớt, nhưng lại có một loại cảm giác không tên len lỏi. Nội tâm bình tĩnh, một trận mệt mỏi nhất thời kéo tới, không lâu lắm, nàng liền chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, Lam Tuyết Nhược vốn tưởng rằng sẽ trắng đêm khó ngủ, nhưng không nghĩ tới sẽ ngủ nhanh như vậy, còn ngủ an ổn. Trong giấc mộng, nàng mơ hồ cảm giác mình từ từ chìm đắm vào một vòng tay ấm áp, loại ấm áp này làm cho lòng của nàng vô cùng an tâm, rất ôn hòa, nàng khát vọng đi tới gần, muốn ôm lấy hơi ấm, kiên quyết giữ chặt cho riêng mình, sau đó nàng mới thỏa mãn rơi vào giấc ngủ sâu, một đêm không bị tỉnh giấc, càng không gặp ác mộng.
Ngày tiếp theo.
Khi Lam Tuyết Nhược tỉnh lại, mắt tiếp xúc với ánh sáng mạnh, ánh mắt mông lung trở nên rõ ràng, vô thức hướng lên trên, liếc nhìn Vân Triệt tựa tiếu phi tiếu.
- Sư tỷ, sớm a.
Lam Tuyết Nhược theo bản năng chuẩn bị đáp lại, vừa hé môi, bất chợt hô lên một tiếng kêu sợ hãi.
Hai cánh tay của nàng đang vững vàng ôm chặt phần trên của hắn, ngay cả bộ ngực cũng đặt ở trước ngực hắn, chân trái thon dài quấn quanh hông, cả người ghì sát không một khe hở.
Lam Tuyết Nhược cả người giống như điện giật, từ trên người Vân Triệt nhảy xuống, hoảng loạn sửa sang sợi tóc cùng góc áo lộn xộn, tim đập như hươu chạy, mặt đỏ hồng.
- Sư tỷ, lúc ngủ thật giống như không có cảm giác an toàn, là vì sợ thứ gì sao?
Vân Triệt nhìn vào mắt nàng hỏi.
- Ta...... Không...... Không có......
Lam Tuyết Nhược trả lời có chút luống cuống...... Nàng mơ hồ nhớ lại cảm giác an tâm ấm áp trong giấc mộng tối qua, cũng hoàn toàn hiểu rõ, loại cảm giác này là đến từ Vân Triệt. Mà bản thân cũng theo bản năng mà chủ động tới gần, ôm chặt hắn.
Vân Triệt đã tỉnh từ rất sớm, nhưng vẫn duy trì tư thế, mãi đến tận khi Lam Tuyết Nhược tỉnh lại. Lam Tuyết Nhược chủ động ôm chặt hắn không phải khiến hắn cảm nhận được cảm giác yếu đuối, mà là một loại thương tâm cùng đau lòng, bởi vì trong giấc ngủ của nàng, chứng minh vẻ ôn hòa chỉ là bề ngoài, bên trong cất giấu vô số băn khoăn thậm chí sợ sệt, chỉ là không biết điều gì khiến nàng như vậy.
Vân Triệt ngồi dậy, sau đó bỗng nhiên duỗi hai tay, cầm lấy tay phải Lam Tuyết, chân thành nói:
- Sư tỷ, tuy rằng ta không biết thân phận của ngươi, không biết gia thế của ngươi, càng không biết ngươi trải qua quá cái gì...... Thế nhưng, ta nói rồi, chỉ cần có ta ở bên cạnh, ta nhất định sẽ toàn lực bảo vệ tốt sư tỷ, không tiếp tục để sư tỷ chịu đến bất cứ thương tổn gì.
Tay bỗng nhiên được một nam tử ám muội cầm lấy, bên tai còn truyền đến tiếng nói ôn nhu, Lam Tuyết Nhược chưa bao giờ phải bối rối như thế này, đầu óc trống rỗng. Bàn tay được hắn cầm hồi lâu mới trong mộng tỉnh lại, vội vàng tránh thoát khỏi bàn tay hắn, thần thái hoảng loạn nhảy xuống giường.
- Ngươi...... Ngươi đã có thê tử......
Bỏ lại một câu này, Lam Tuyết Nhược thật nhanh chạy đi. Hình bóng mỹ lệ rõ ràng chạy chối chết.
Sau khi Lam Tuyết Nhược bỏ chạy, Vân Triệt lắc đầu nở nụ cười, sau đó vuốt cằm, tự nhủ:
- Xem ra là ta lầm. Biểu hiện này của nàng chắc chắn không phải có tình ý với ta, chỉ là bản thân nàng cũng không rõ ràng mà thôi, nhưng trước kia tại sao phải như thế đối với ta...... Thậm chí liều lĩnh không tiếc nguy hiểm đi Tiêu Tông cứu ta?
Trong bầu không khí lúng túng, hai người tiếp tục đi tới Thương Phong đế quốc. Khi màn đêm buông xuống, bọn họ tìm phòng trọ lần thứ hai, nhà trọ này cũng là chỉ còn lại một gian phòng, ngay cả gia chủ cũng khẳng định trăm dặm quanh Phương Viên chỉ có một nhà trọ này, ở được liền ở, không được cũng chỉ có thể ngủ đầu đường xó chợ.
Vân Triệt cùng Lam Tuyết Nhược không thể làm gì khác hơn là"Bất đắc dĩ" tiến vào một gian phòng.
Mà có lần thứ nhất, lần thứ hai áp dụng liền đơn giản tự nhiên hơn nhiều, hai người lại ngủ chung một cái giường, trung gian vẫn là cách một cái chăn......
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lam Tuyết Nhược thấy tình cảnh giống ngày hôm qua như đúc, chăn không biết bị rơi xuống nơi nào, cả người nàng như bạch tuộc cuốn chặt trên người Vân Triệt, ôm chặt không một khe hở......
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm......
Bọn họ mỗi lần đến nhà trọ dường như đã thương lượng từ trước, không nhiều không ít, vừa vặn còn lại một gian phòng, tuyệt đối không có thêm. Có nhà trọ chỉ còn duy nhất một phòng, dù thêm vài nhà trọ, nhưng hết thảy đều chỉ có một gian phòng...... Chuyện này khiến cho Lam Tuyết Nhược có cảm giác không bình thường. Có lần thứ hai lần thứ ba, lần thứ bốn lần thứ năm thì càng thêm quen thuộc. Mà những ngày gần đây, mỗi ngày nàng rời giường, đều thấy chính mình đang gắt gao ôm chặt Vân Triệt, cho dù nỗ lực nhắc nhở bản thân, sau khi tỉnh lại vẫn như vậy, hơn nữa mơ hồ còn tiếp xúc chặt chẽ.
Bởi vì trải qua mấy ngày cùng giường cùng gối, chút bài xích trong tiềm thức đối với Vân Triệt đã hoàn toàn biến mất.
Tới ngày thứ sáu, lúc tới nhà trọ, Vân Triệt trực tiếp hướng tay về quầy hàng vỗ một cái, công khai nói:
- Chưởng quỹ, ta muốn một gian phòng.
Lam Tuyết Nhược há miệng mắc quai, sau đó cúi đầu, không hề phản đối.
Nếu như Lam Tuyết Nhược đi cùng nam tử khác, đừng nói cùng giường mà ngủ, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể cho đối phương chạm vào. Nhưng gặp phải Vân Triệt có hai đời kinh nghiệm, một tay già đời bề ngoài thiếu niên, đừng nói nàng năm nay chỉ có mười tám tuổi, coi như là 28 tuổi, cũng nhất định cứ như vậy mà luân hãm...... Thậm chí bản thân nàng cũng không hề phát hiện.
————————————
Thương Phong Hoàng Thành, kinh đô của Thương Phong đế quốc, nằm ở phía Bắc trên bản đồ Thương Phong đế quốc, cũng là thành trì lớn nhất trong Thương Phong đế quốc, diện tích lớn hơn Tân Nguyệt thành gấp ba mươi lần. Vị trí trung tâm của Hoàng Thành chính là trung tâm quyền lực cao nhất của Thương Phong đế quốc —— hoàng cung.
Hoàng cung vị trí tuyến tính bốn mươi dặm về phía Bắc, là Huyền phủ đứng đầu Thương Phong đế quốc —— Thương Phong Huyền phủ.
Thương Phong Huyền phủ đã có ngàn năm lịch sử, là Thương Phong Hoàng thất thành lập, nơi đào tạo cao đẳng Huyền giả tu huyền cho Hoàng Gia, càng là thánh địa mà các Huyền giả tha thiết ước mơ. Thương Phong Huyền phủ bên trong tổng cộng chia làm ba mức độ: Ngoại phủ, trung phủ, nội phủ, có thể vào nội phủ, tương lai sẽ được phục vụ Hoàng thất, được Hoàng thất trọng dụng. Một khi gia nhập, khởi điểm chính là Thiên phu trưởng cấp một. Mà một Huyền giả nếu như có thể đi vào phủ, như vậy, hắn chắc chắn được Hoàng thất vô cùng coi trọng. Trong thời gian học tập ở Thương Phong Huyền phủ đặc biệt được ưu ái tài nguyên, điều kiện tốt nhất, khi trưởng thành đều sẽ nhận được chú ý từ Hoàng thất, ra khỏi Thương Phong Huyền phủ, Hoàng thất sẽ chủ động thịnh tình mời, một khi gia nhập Hoàng thất, Phong Hầu thêm tước vẫn còn thứ yếu, cả gia tộc đều sẽ vì đó mà phú quý vinh quang, gà chó lên trời.
Vì lẽ đó, có thể vào Thương Phong Huyền phủ nội phủ, không biết là bao nhiêu Huyền giả ước mơ...... Thậm chí có thể nói hy vọng xa vời.
Nhưng, Thương Phong Huyền phủ dù sao cũng là Huyền phủ quyền lực nhất trong Thương Phong đế quốc, đừng nói đi vào phủ, cho dù là vào tiêu chuẩn thấp nhất ở ngoài phủ, điều kiện cũng cực kỳ hà khắc, đủ để đập tan hơn chín mươi phần trăm khát vọng gia nhập Thương Phong Huyền phủ của các Huyền giả, chỉ có thể rút lui mà cầu việc khác, gia nhập những tức phủ nhỏ khác.