.
._60__2" class="block_" lang="en">Trang 60# 2
Chương 120: Đi Thương Phong hoàng thành trước
Dùng xong thời gian một buổi sáng, Vân Triệt đốt diệt toàn bộ nguyền rủa huyết mạch cho phượng hoàng di tộc, sau đó cùng Lam Tuyết Nhược cáo biệt mọi người, khống chế cự tuyết điêu bay lên không rời đi. Tộc nhân của phượng hoàng di tộc đi ra tiễn, bọn họ nhìn lên bầu trời, cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất hoàn toàn trong tầm mắt vẫn như cũ thật lâu không rời di.
- Phụ thân, Vân Triệt ca ca thật sự là do thần phượng hoàng phái tới cứu vớt chúng ta sao?
Phượng Tổ Nhi lưu luyến nhìn lên không trung, hồn nhiên hỏi
Phượng Bách Xuyên sờ đầu nhi tử, chậm rãi vuốt cằm:
- Phải. Năm đó tổ tiên của chúng ta phạm sai lầm lớn, trả qua nhiều năm chuộc tội sám hối như vậy, thần phượng hoàng cuối cùng tha thứ cho chúng ta. Chỉ có điều, ta có một cảm giác kỳ diệu, có lẽ có một ngày, chúng ta còn có thể gặp lại hắn.
- Thật vậy không?
Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi đều đôi mắt sáng ngời, trên mặt tràn ngập chờ mong.
- Nhất định vậy.
Phượng Bách Xuyên mỉm cười, không có nguyền rủa huyết mạch, huyền lực của bọn họ không hề bị hạn chế, ấn ký phượng hoàng trên trán cũng có thể ẩn xuống bất cứ lúc nào, cho nên đời sau của bọn họ vốn không cần ẩn náu trong nơi thâm sơn hiểm địa này:
- Chỉ có điều, chờ khi chúng ta lại thấy hắn, có lẽ nơi hắn đứng, đã là độ cao đủ để cho tất cả mọi người ngưỡng vọng. Cho nên, Tổ Nhi, Tiên Nhi, nếu các con thật sự muốn gặp lại hắn, tiếp theo, sẽ bắt đầu vất vả tu luyện. Chúng ta hiện giờ không có tư cách hồi báo đại ân của hắn, nhưng chờ các con lớn lên, cũng có đủ năng lực, là có thể đi ra nơi này, trở thành trợ lực của hắn… Cho dù chỉ là trợ lực nhỏ bé, cũng có thể là lòng cảm kích của bộ tộc chúng ta.
- Vâng!
Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi đều dùng sức gật đầu, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy kiên quyết.
––––––––––––––––
- Từ đây đến Thương Phong hoàng thành, đại khái phải bao lâu?
- Lấy tốc độ của tiểu Tuyết, mỗi ngày bay bảy canh giờ, chừng mười ngày có thể đến.
Thương Phong hoàng thành, quốc đô của Thương Phong đế quốc, trước kia khi ở Lưu Vân thành, Vân Triệt chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bước vào Thương Phong hoàng thành. Làm quốc đô của Thương Phong đế quốc, cấp độ tài phú, cấp độ quyền lợi, cấp độ huyền lực của Thương Phong đế quốc, cũng không thể nghi ngờ là đỉnh của đế quốc, ở thành thị phổ thông là giàu có một vùng, quyền quý một phương, cùng với cường giả có thể coi khinh quần hùng, đến quốc đô, tối đa cơ bản chỉ có thể biến thành tầng lớp trung thượng.
Trời dần tối xuống, cự tuyết điêu tiếp tục bay thật lâu, cuối cùng tìm được một thành trấn không được tính là quá lớn, sau đó hạ xuống.
- Xin chào chưởng quầy, nơi này có bán vạn lý truyền âm phù không?
Đi vào cửa hàng lớn nhất trấn nhỏ, Lam Tuyết Nhược lễ phép hỏi.
- Vạn… Vạn lý truyền âm phù?
Chưởng quầy bị một câu nói của Lam Tuyết Nhược làm kinh hãi quá mức. Tuy rằng Lam Tuyết Nhược trước mắt ăn mặc tầm thường, nhưng khó giấu nổi quý khí ẩn trong lòng, hơn nữa dung nhan của nàng cực đẹp, thêm vào đó há mồm liền “Vạn lý truyền âm phù”, người chưởng quỹ này không dám chậm trễ, dè dặt cẩn trọng nói:
- Cô nương, chúng ta tiểu điếm bực này, đừng nói vạn lý truyền âm phù, ngay cả thiên lý cũng không có. Cả đời ta đây còn chưa từng thấy vạn lý truyền âm phù… Chỉ có điều, bách lý ngược lại có mấy cái, ngươi xem có thể tạm sử dụng không?
- … Vậy không cần, quấy rầy rồi.
Lam Tuyết Nhược hơi thất vọng lắc đầu. Nàng định truyền âm đến bên hoàng thành, bách lý truyền âm phù vốn ngoài tầm tay với.
- Chưởng quầy, gần đây có khách sạn không?
Vân Triệt hỏi.
- Có có.
Chưởng quầy gật đầu, đưa tay chỉ bên phải:
- Đi tới con phố hướng bắc, còn có một khách sạn. Cũng là một nhà duy nhất trên trấn này.
Vân Triệt gật gật đầu, nói với Lam Tuyết Nhược:
- Sư tỷ, chúng ta nghỉ lại trong khách sạn này một chút đi, tiểu Tuyết cũng cần nghỉ ngơi.
Đi không bao lâu, Vân Triệt và Lam Tuyết Nhược liền tìm được khách sạn duy nhất trên trấn này. Thời gian đã hơi trễ, khách điếm cũng im ắng, khi đi vào, dưới nguồn sáng lờ mờ, chỉ có một mình chưởng quầy ngồi trước đại sảnh ngủ gà ngủ gật, nghe được có tiếng bước chân người vào mới vội vàng mở mắt.
Vân Triệt đi trước Lam Tuyết Nhược một bước, hai tay ôm ngực, nghiêm túc nói:
- Chưởng quầy, phiền toái chuẩn bị cho chúng ta hai gian phòng khách.
Chương quầy khách sạn ngáp một cái, vừa định mở miệng nói chuyện, một tia sáng tím chợt lóe lên trong mắt hắn, ánh mắt hắn bỗng nhiên trừng lên còn lớn hơn mắt trâu.
Bởi vì tay phải khoanh trước ngực của Vân Triệt, ngón trỏ giơ lên, còn giữa ngón giữa và ngón áp út, rõ ràng mang theo một đồng tím lóng lánh… Tử huyền tệ!!
Cơn buồn ngủ của chưởng quầy lập tức biến mất vô ảnh vô tung, ngay cả nước miếng cũng thiếu chút nữa chảy ra. Kinh doanh khách sạn này nửa đời người, hắn còn không rõ là cái gì sao, vội vàng bày ra một sắc mặt khó xử, nói:
- Hai vị khách quý, thật sự xin lỗi, tiểu điếm chỉ còn lại một gian phòng khách.
- Chỉ còn một gian?
Vân Triệt quay đầu lại, nói với Lam Tuyết Nhược:
- Sư tỷ, nếu không chúng ta tìm khách sạn khác?
Chưởng quầy lập tức nghiêm mặt:
- Hai vị khách quý, không phải ta hù dọa các ngươi, trong trấn nhỏ này, chỉ có một khách sạn này của chúng ta. Hơn nữa ra k hỏi trấn nhỏ này của chúng ta, trong phạm vi hai trăm dặm đều đừng mong tìm được chỗ đặt chân, ta đây bình thường giờ này đều chật ních, hôm nay còn có thể có một gian phòng, đã là các ngươi gặp may mắn. Lại nói, hai vị khách quý trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, quả thật là một đôi trời đất tạo nên, hơn nửa đêm kết bạn mà đi, vừa thấy chính là vợ chồng son ngọt ngọt ngào ngào đi, một gian phòng không phải vừa vặn sao, vì sao phải muốn hai căn phòng?
Vân Triệt tỏ vẻ khó xử, nhìn Lam Tuyết Nhược nói:
- Sư tỷ, nếu không chúng ta liền tạm chấp nhận một gian phòng được không? Trừ này ra, dường như không có biện pháp gì khác.
Cô nam quả nữ… Một gian phòng? Trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện hình ảnh khiến tim Lam Tuyết Nhược bỗng chốc không hiểu sao đập nhanh hơn, hơi lúng túng nói:
- Nhưng… Nhưng mà…
Không đợi nàng nói xong, chưởng quầy kia đã hắng giọng kêu lên:
- Được rồi! Ta đây liền mang các ngươi đến phòng khách đi, mặc dù điếm chúng ta nhỏ, nhưng cam đoan sạch sẽ thoải mái khiến các ngươi hài lòng… Bên này mời.
Lời Lam Tuyết Nhược liền bị cản về, cắn cắn môi, nghĩ tới lời chưởng quầy vừa nói, chỉ đành thuận theo.
Chỗ sâu trong đôi mắt Vân Triệt thoáng qua ý cười, ngón út nhẹ nhàng bắn ra, đồng tử huyền tệ kia liền im hơi lặng tiếng bắn vào trong tay chưởng quầy, chưởng quầy kia lập tức mặt mày hớn hở, vui mừng đi phía trước… Hắn mở khách sạn này làm ăn không tệ, một năm có thể kiếm được mười mấy tử huyền tệ, Vân Triệt này vừa ra tay, chính là thu vào cả một tháng của hắn, hắn từng gặp người hào phóng, nhưng đời này vẫn là lần đầu tiên gặp được người hào phóng như vậy.
Cung kính dẫn bọn họ đến phòng, khi đi ra ngoài còn cố ý đóng kỹ cửa phòng cho bọn họ, sau đó trong lòng than thở: Cô nương này, thật sự xinh đẹp không tưởng tượng nổi, người trẻ tuổi kia cũng nhiều tiền lắm của, không biết là nam nữ đại gia tộc nào ra ngoài du sơn ngoạn thủy.
Phòng khách không tính là lớn, nhưng coi như sạch sẽ lịch sự tao nhã. Bài trí bên trong rất đơn giản, nhìn giường cũng khá lớn, ngủ hai người hoàn toàn không có vấn đề.
Hứng gió trên lưng cự tuyết điêu cả một ngày trời, hai người người đều sớm mệt mỏi. Sau khi Lam Tuyết Nhược đi vào phòng, tim liền đập như hươu chạy, thần sắc trong câu nệ mang chút hoảng loạn, hoàn toàn không có vẻ hào phóng bình thản như thường ngày, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần còn mang theo một chút ửng hồng như ánh bình minh, khiến cho nàng bớt đi vài phần cao quý thanh lịch trong ngày thường, nhiều thêm vài phần dáng vẻ thiếu nữ khiến cho nam nhân say mê. Vân Triệt mỉm cười nói:
- Sư tỷ, ngươi chắc rất mệt, lên giường nghỉ ngơi trước đi.
- Vậy… Vậy ngươi…
Lam Tuyết Nhược cố giả bộ trấn định, nhưng nội tâm kinh hoàng như thế nào cũng không thể ngừng… Hắn không phải định… Là định…
- Ta đương nhiên sẽ ngủ trên đất, ta một nam nhân, chẳng lẽ còn có thể để cho sư tỷ ngủ trên đất sao.
Cả mặt Vân Triệt tỏ vẻ người vật vô hại, ôn hòa dễ gần tươi cười, nói xong, đã đi đến trong góc đối diện với giường, đặt mông ngồi xuống trên sàn lạnh như băng, lưng dựa vào vách tường nói:
- Sư tỷ yên tâm ngủ đi là được, ta ở đây bảo vệ sư tỷ.
Hoảng loạn bất an trong lòng Lam Tuyết Nhược biến mất, thay vào đó là từng dòng nước ấm chảy trôi trong lòng, mỉm cười hiện ra trên mặt hắn, và ánh mắt ôn hòa nhìn nàng khi hắn từ trên cao rơi xuống, trọng thương nằm trên mặt đất giống nhau như đúc, đó là lần đầu tiên nàng đối mặt với hắn, cũng là lần đầu tiên trong đời này, trong lòng có một rung động không cách nào nói rõ.
Sàn nơi này không phải bằng gỗ, mà là đá thường lạnh như băng, cho dù ôm một bộ chăn nệm lót trên mặt đất, hơi lâu một chút sẽ truyền đến cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Lam Tuyết Nhược lắc lắc đầu, nói:
- Không được, mặt đất lạnh như vậy, làm sao có thể ngủ được. Vết thương trên người ngươi cũng mới tốt lên không lâu… Ngươi ngủ giường, ta ngủ trên đất là được rồi.
Lời Lam Tuyết Nhược nói khiến Vân Triệt ngẩn ra, sau đó vô cùng kiên quyết lắc đầu:
- Không được không được! Tuyệt đối không được! Ta một đại nam nhân, sao có thể để sư tỷ ngủ trên đất!
- Không sao, trước kia ta từng thường xuyên ngủ trên đất, cho nên…
- Vậy không giống!
Vân Triệt vẫn như trước tỏ vẻ kiên quyết:
- Chuyện đó và chuyện sư tỷ thích ngủ ở đâu không liên quan, đây là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân chúng ta! Ta tình nguyện để sư tỷ một kiếm đâm ta, cũng sẽ không làm ra chuyện mình ngủ giường, nữ nhân ngủ dưới đất.
Khi nói ra lời này, trong lòng Vân Triệt nói thầm một phen: Ủa? Lời này nói ra khỏi miệng sao lại quen thuộc như vậy? Cứ có cảm giác hình như mình đã từng nói như vậy với một nữ nhân khác…
- Phì…
Lời “Tôn nghiêm của nam nhân” từ trong miệng Vân Triệt nói ra và dáng vẻ quật cường kia, lặng yên đánh trúng vào nơi nào đó mềm mại trong lòng Lam Tuyết Nhược, khiến cho nàng không nhịn được mà phì cười.