Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 118 - Chương 119: Đốt Diệt Lời Nguyền Rủa

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_119" class="block_" lang="en">Trang 60# 1

 

 

 

Chương 119: Đốt diệt lời nguyền rủa



- Dừng tay! Đừng tổn thương nó! Chỉ cần ngươi thả Tổ Nhi, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi.

Lúc này khí tức sinh mệnh của Phượng Tổ Nhi đã mỏng manh không chịu nổi, hiện giờ còn rơi vào trong ma trảo của kẻ ác, Phượng Bách Xuyên cũng không còn bình tĩnh như lúc trước, sắc mặt trắng bệch, giơ tay lên kinh hoảng kêu.

- Vậy ngươi còn không lập tức giao bảo vật các ngươi thủ hộ ra đây!

Dong binh Hắc Ma tỏ vẻ dữ tợn, gần như điên cuồng rít gào.

- Nhưng mà… Nhưng mà chúng ta thật sự không có bảo vật gì…

- Còn dám mạnh miệng, xem ra ngươi không muốn mạng của nhi tử ngươi!

Dong binh Hắc Ma nhe răng cười, bàn tay bóp trên cổ Phượng Tổ Nhi đột nhiên bóp chặt. Mặc dù Phượng Tổ Nhi trong cơn hôn mê, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn lộ ra vẻ thống khổ.

- Dừng tay!

Lam Tuyết Nhược tiến lên phía trước một bước, kiếm chỉ vào dong binh Hắc Ma, tức giận đến toàn thân phát run từng trận, nhưng vốn không có cách nào, trong lòng vô cùng hối hận, nếu vừa rồi nàng nghe lời Vân Triệt chém giết bọn họ, liền hoàn toàn sẽ không có chuyện như bây giờ, lại càng không có gì lo trước lo sau, nhưng việc đã đến nước này, hối hận lại có lợi ích gì.

Phía sau nàng, mặt Vân Triệt không có biểu cảm gì giơ tay lên, lòng bàn tay chỉ về phía dong binh Hắc Ma kia, trong miệng nhàn nhạt phun ra một chữ:

- Bạo!

Phụt!!

Một tiếng trầm đục, phía sau lưng và trên gáy dong binh Hắc ma, bỗng nhiên phát ra một ngọn lửa nóng cháy, chỉ trong hai hơi thở ngọn lửa màu đỏ thẫm đã đốt đứt mạch máu ở cổ hắn, khiến cho con mắt hắn lồi ra ngoài, vô lực buông Phượng Tổ Nhi ra, thân thể như cọc gỗ ngã xuống bổ nhào xuống đất, đi đời nhà ma.

Lấy tâm tính của Vân Triệt, đương nhiên không có khả năng thật sự khiến “Cá lọt lưới” nguy hiểm xuất hiện. Hai dong binh Hắc Ma may mắn lưu mạng này, là Vân Triệt cố hết sức làm vậy. Mặc dù Phần tinh yêu liên không tổn thương được bọn họ, nhưng huyền khí chưa thiêu đốt rót vào trong cơ thể bọn hắn, dưới kinh hách vĩ đại của bọn hắn, cho dù đã nhận ra có huyền khí bên ngoài truyền vào trong cơ thể, cũng vốn sẽ không trấn định bức huyền khí bên ngoài đó ra, dưới thời cơ thích hợp, Vân Triệt sẽ dẫn cháy huyền lực đó, dấy lên phượng hoàng viêm ở trong cơ thể này.

Hắn sở dĩ lưu lại hai người kia, vì cho Lam Tuyết Nhược một “Giáo huấn” cần thiết, coi như dụng tâm lương khổ. Bởi vì hắn không muốn nhìn thấy Lam Tuyết Nhược tương lai bởi vì bản thân quá mức mềm lòng mà bị tổn thương.

Phượng Bách Xuyên đầu tiên sửng sốt, sau đó cấp tốc lao về phía trước, ôm Phượng Tổ Nhi vào trong ngực. Một dong binh Hắc Ma khác thấy như thế, thần sắc đại biến, kêu to một tiếng quái dị, điên cuồng chạy trốn đi.

Vân Triệt buông cánh tay xuống, thân thể vì thoát lực quá độ mà chậm rãi ngồi trên mặt đất, trong miệng than nhẹ một tiếng nôn nóng:

- Tuyết Nhược sư tỷ!

Nhìn dong binh Hắc Ma chạy trốn càng lúc càng xa kia, tay phải nắm kiếm hổ phách của Lam Tuyết Nhược nhẹ nhàng run lên. Từng chữ như châm mà Vân Triệt nói, còn có một màn vừa rồi khiến cho nàng hối tiếc nặng nề thoáng hiện lên trong đầu nàng, nàng cuối cùng nâng cánh tay phải lên, huyền lực ngưng tụ, kiếm hổ phách bay về phía giữa lưng dong binh Hắc Ma kia… Khoảnh khắc khi kiếm hổ phách bay ra từ trong tay, nàng quay đầu sang chỗ khác, nhắm hai mắt lại.

Phập!

Kiếm hổ phách vô tình đâm trúng sau lưng dong binh Hắc Ma kia, xuyên thẳng qua thân thể hắn, từ chỗ trước ngực hắn bắn ra, “Phập” một tiếng đâm vào trên tảng đá. Dong binh Hắc Ma bổ nhào trên mặt đất, lại không một tiếng động.

Tiếng mũi kiếm đâm vào thân thể truyền đến rõ ràng, khiến thân thể Lam Tuyết Nhược đột nhiên run lên, ánh mắt càng nhắm thật chặt, thật lâu không dám mở. Nhìn thoáng qua thi thể dong binh Hắc Ma cuối cùng ở xa xa, Vân Triệt im lặng than một tiếng ở trong lòng, nhỏ giọng nói:

- Đây là lần đầu tiên Tuyết Nhược sư tỷ giết người đi? Cảm giác lần đầu tiên giết người sẽ rất khó chịu, rất thống khổ, tiếp theo, chỉ sợ cả mấy buổi tối liên tiếp đều sẽ gặp ác mộng đáng sợ… Chuyện này, ta đều biết. Nếu như, Tuyết Nhược sư tỷ chỉ là một nữ hài tử bình thường, ta sẽ không để cho ngươi làm chuyện thống khổ như vậy, nhưng mà… Tuy rằng ta không biết thân phận thật sự của sư tỷ, nhưng từ khí chất, cử chỉ, huyền lực, còn có huyền thú khế ước có thể khống chế trên không của sư tỷ… Rất nhiều dấu hiệu đều đang nói với ta, xuất thân của sư tỷ tuyệt đối không bình thường. Không phải đến từ đại tông môn, chính là đến từ quý tộc có địa vị cực cao.

- Nếu ở cấp độ như vậy, tất nhiên sẽ đầy rẫy tranh quyền đoạt vị, lục đục với nhau. Tâm tính sư tỷ quá mức mềm lòng nhân từ, sẽ có khả năng mang đến tổn thương hết lần này đến lần khác cho sư tỷ, thậm chí có tổn thương đến tính mạng, ta không muốn nhìn thấy sư tỷ bị tổn thương như vậy. Cho nên, sư tỷ ít nhất phải học lại đối đãi với bằng hữu khác đối đãi với kẻ địch như thế nào. Có một câu nói, nói ra có lẽ là tàn nhẫn đối với sư tỷ, ta tin tưởng, ở bên cạnh sư tỷ, bao gồm bản thân sư tỷ, nhất định có người vì sư tỷ mềm lòng với kẻ địch, mà nhận lấy tổn thương không cách nào cứu vãn.

Lời Vân Triệt nói, mới đầu khiến Lam Tuyết Nhược trầm mặc. Mà khi Vân Triệt nói xong câu cuối cùng, toàn thân của nàng chợt run rẩy lên, sau khi run rẩy thời gian dài, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

Hồi lâu, khi nàng mở mắt ra, Vân Triệt đã được hai người trẻ tuổi của phượng hoàng di tộc nâng lên rời đi rất xa. Ánh mắt nàng hoàn toàn mơ hồ, khóe miệng tràn ra một tiếng lầm bầm nhẹ nhàng:

- Vân Triệt… Cám ơn ngươi…

––––––––––––––––––

Sự kiện dong binh Hắc Ma khiến phượng hoàng di tộc tổn thương nguyên khí, nhưng may mắn chính là, tuy rằng khiến nhiều người thân thể hư nhược một trận, thậm chí bệnh nặng một trận, nhưng có Vân Triệt ở đó, không có người nào bị nguy hiểm đến tính mạng. Vân Triệt thông qua phượng hoàng thí luyện, có phượng hoàng ấn ký, lại giải trừ nguy cơ lần này cho phượng hoàng di tộc, thêm vào nữa triển lộ y thuật thần kỳ chữa trị cho mười mấy tộc nhân tràn đầy nguy cơ, những ngày này, người của phượng hoàng di tộc quả thật coi Vân Triệt như thần linh, cung kính coi trọng đến cực điểm.

Mà ngày này, cự tuyết điêu cuối cùng đã tỉnh lại, đã đến lúc Vân Triệt và Lam Tuyết Nhược nên rời đi.

Khi cáo biệt Phượng Bách Xuyên, Phượng Bách Xuyên tỏ vẻ không nỡ, nhìn Vân Triệt, hắn hơi lo lắng nói:

- Bộ tộc của chúng ta sở dĩ ở ẩn lâu dài, tránh né ở nơi ngăn cách này, chính là bởi vì chúng ta có ấn ký phượng hoàng, lại chỉ có lực lượng mỏng manh không chịu nổi. Nếu toàn tộc không ẩn náu, ấn ký không cách nào ẩn giấu này sẽ mang đến cho chúng ta phiền phức vô cùng, chỉ với, tùy tiện vài huyền giả Nhập Huyền cảnh, chúng ta đều không thể kháng cự, chỉ có thể mặc cho người chém giết. Chuyện lần này, may mà có các ngươi, bằng không, bộ tộc điêu linh của chúng ta, có lẽ đã xong hết rồi. Tuy rằng nguy cơ đã qua, nhưng ta thật sự sợ, tiểu gia tộc chúng ta yếu ớt như vậy, về sau không cách nào tránh khỏi lại xuất hiện sự tình giống vậy, mà tiếp theo nếu như không có các ngươi quý nhân như vậy xuất hiện… Haizzz.

Vân Triệt lại nở nụ cười, nói với Phượng Bách Xuyên:

- Phượng tộc trưởng, thật ra lần này ta tới tìm ngươi, trừ bỏ cáo biệt với các ngươi, còn có một chuyện khác… Chính là giúp các ngươi xóa bỏ nguyền rủa trong huyền mạch của các ngươi.

Một câu nói ngắn ngủi này của Vân Triệt, vang bên tai Phượng Bách Xuyên lại giống như sét đánh kinh trời, thân thể của hắn run lên, ngũ quan cả khuôn mặt bỗng chốc cứng đờ, sau đó, tròng mắt hắn điên cuồng run run, bỗng chốc vọt tới trước mặt Vân Triệt, hai tay nắm thật chặt lấy cánh tay Vân Triệt, dùng giọng nói kích động đến run run nói

- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì… Ngươi… Ngươi đang nói cái gì?

Phản ứng của Phượng Bách Xuyên hoàn toàn trong dự đoán trước của Vân Triệt, hắn nhìn thẳng vào mắt Phượng Bách Xuyên, chân thành nói:

- Thật ra, nguyền rủa huyết mạch của các ngươi rất dễ giải trừ, chỉ cần lấy phượng hoàng viêm thiêu đốt liền có thể hoàn toàn trừ tận gốc. Ngày đó huyền lực của ta tiêu hao quá mức, không dám lại động đến huyền lực, đến hôm nay mới hoàn toàn khôi phục, cho nên cũng đến hôm nay mới nói cho ngươi biết.

Vừa nói, Vân Triệt bỗng nhiên giơ tay lên, ngón trỏ tay phải điểm vào trên ấn ký phượng hoàng màu đỏ sậm trên trán Phượng Bách Xuyên, một chút phượng hoàng viêm ở trên đầu ngón tay hắn nhanh chóng bốc cháy lên, sau đó nháy mắt dũng mãnh vào trong ấn ký phượng hoàng của Phượng Bách Xuyên.

Trên mặt Phượng Bách Xuyên lộ ra vẻ thống khổ, nhưng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó, màu sắc ấn ký phượng hoàng trên trán hắn bỗng nhiên bắt đầu phát sinh biến hóa, từ đỏ sẫm, trở nên tươi sáng một chút, cho đến biến thành màu đỏ thẫm không hề u ám.

Vân Triệt thu ngón tay, mỉm cười nhìn hắn, còn Phượng Bách Xuyên đưa tay phủ lên ấn ký phượng hoàng đã trở nên cực kỳ nóng ran, kích động đến chân tay đã luống cuống, than thở khóc lóc:

- Nguyền rủa… Biến mất… Thật sự hoàn toàn biến mất…

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Trải qua mấy ngày điều dưỡng, thân thể mọi người cũng đều khôi phục không sai biệt lắm. Liền thừa dịp hiện giờ triệu tập toàn bộ mọi người đến một chỗ, ta tới trừ tận gốc ấn ký nguyền rủa cho mọi người.

- Được… Được!

Ánh mắt Phượng Bách Xuyên rưng rưng gật đầu, nhìn Vân Triệt, cảm kích trong lòng hắn đã dày đặc đến không có cách nào dùng ngôn ngữ gì để hình dung. Vân Triệt tiêu diệt dong binh đoàn Hắc ma, cứu vớt tính mạng toàn tộc bọn họ, còn tiêu trừ nguyền rủa trong huyết mạch cho bọn họ, đó là cứu vớt ngàn đời cho tộc nhân bọn họ! Khiến cho toàn tộc bọn họ từ đây có thể một lần nữa có được lực lượng, có được tôn nghiêm! Có được lực lượng tự bảo vệ mình, đến đời sau, liền không cần lén lén lút lút ẩn nấp trong sơn mạch hoang vắng này.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment