Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 117 - Chương 118: Phần Tinh Yêu Liên

. ._59__2" class="block_" lang="en">Trang 59# 2

 

 

 

Chương 118: Phần tinh yêu liên



- Đã chết… Đoàn trưởng đã chết… Đoàn trưởng đã chết!

Sau khi ba phó đoàn trưởng nối tiếp bỏ mạng, người mạnh nhất của dong binh đoàn Hắc Ma, cũng là thủ lĩnh cao nhất đầu tiên khiếp đảm mà chạy, lại trong lúc chạy trốn bị Vân Triệt dễ dàng đánh chết, toàn bộ dong binh Hắc Ma mất đi đầu lĩnh run sợ trong lòng, mất hồn mất vía. Nhìn thiếu niên đứng bên cạnh thi thể Hắc Ma, sắc mặt bình tĩnh như nước, tất cả ý chí chiến đấu của bọn họ đều hóa thành hốt hoảng và sợ hãi vô cùng vô tận.

Trong yên lặng ngắn ngủi, ngọn lửa dần dần tắt. Vân Triệt lạnh mặt, chậm rãi đi về phía trước. Theo hắn cất bước, một dong binh Hắc Ma gần Vân Triệt nhất đột nhiên ánh mắt co rúm lại, sau đó bỗng nhiên phát ra một tiếng hét quái dị, liều mạng chạy trốn về phía sau.

Cử động của hắn nhất thời thức tỉnh tất cả dong binh Hắc Ma, trong lúc sợ hãi ào ào chạy trốn đi, lại bất chấp gì khác.

- Còn muốn chạy?

Bọn họ chạy trốn, cũng không khiến Vân Triệt như trút được gánh nặng, trong đôi mắt, ngược lại thoáng qua một chút sát khí lạnh như băng. Huyền lực của hắn dồn xuống dưới chân, phi thân lên, chỉ mấy hơi đã đuổi tới theo đội ngũ dong binh Hắc Ma chạy trốn… Nếu dong binh Hắc Ma này phân tán chạy thoát đi, hắn sẽ không có cách nào, nhưng hắn liên tiếp chém bốn đoàn trưởng của bọn họ, dong binh Hắc Ma này sinh ra sợ hãi rất lớn đối với hắn, toàn bộ theo bản năng chạy về hướng ngược với hắn và vị trí hắn đứng. Hơn nữa hướng kia, cũng chính là cửa ra sau núi duy nhất.

Phía sau đội ngũ chạy trốn, Vân Triệt nhảy lên phía trước thật cao, tới điểm cao nhất lại một Tinh thần toái ảnh lướt ngang, đạt tới ngay phía trên đội ngũ, kiếm hổ phách chỉ xuống dưới, trên thân kiếm dấy lên lửa cháy hừng hực, ở vị trí mi tâm của hắn, ấn ký phượng hoàng màu vàng phóng xuất ra ánh sáng màu vàng kim chói mắt.

- Phần… Tinh… Yêu… Liên!!

Trong tiếng than nhẹ, toàn thân Vân Triệt bùng cháy, đột nhiên rớt xuống.

Ầm!!!!

Ngọn lửa ngập trời ầm ầm nổ tung từ chỗ Vân Triệt rơi xuống, huyền lực điên cuồng phóng thích hóa thành từng tầng phượng hoàng liệt hỏa tản ra, nháy mắt bao phủ khoảng cách chung quanh hơn hai mươi trượng, lạnh lẽo thổi quét tất cả dong binh Hắc Ma vào trong đó. Từ trên không trung nhìn lại, giống như điểm trung tâm chỗ Vân Triệt đột nhiên nở rộ một đóa hoa sen hình ngọn lửa vô cùng diêm dúa lòe loẹt, nhưng mỗi một cánh hoa, đều thiêu đốt lên phượng hoàng viêm trí mạng, tiếng kêu thảm thiết không đếm được vang lên trong sen lửa vĩ đại, thê thảm giống như tiếng khóc đến từ chín tầng địa ngục. Nhưng Phần tinh yêu liên không vì vậy mà thương hại, vẫn như cũ vô tình nở rộ, tầng tầng lớp lớp miệng lưỡi hỏa diễm dần dần nở rộ thành đóa sen lửa nóng cháy càng lúc càng lớn.

Lam Tuyết Nhược đứng đó không xa đã nhìn đến hoàn toàn ngây ngốc. Tuy rằng tuổi nàng không lớn, nhưng đã gặp rất nhiều cao thủ, trong đó bao gồm cường giả Địa Huyền cảnh cao giai, thậm chí còn có cường giả siêu cấp Thiên Huyền cảnh. Nhưng chưa từng thấy coái có thể phóng thích huyền công hệ hỏa đẹp đẽ như thế, bao gồm cả Phần Thiên môn có huyền công hệ hỏa mạnh nhất Thương Phong đế quốc.

Càng không thể tin, một kích như thế, lại đến từ trong tay Vân Triệt… Một thiếu niên mới mười sáu tuổi!

- Nhập Huyền cảnh cấp một đánh bại Nhập Huyền cảnh cấp mười… Một tháng vượt qua một đại cảnh giới… Nhập Huyền cảnh cấp mười liên tiếp chém bốn huyền giả Chân Huyền cảnh… Cảm giác của ta không lừa gạt ta, hắn nhất định chính là người ta vẫn luôn tìm kiếm.

Lam Tuyết Nhược ngơ ngác nhìn về phía trước, nhẹ giọng rầm rì nói.

Hoa sen lửa đã nở đến lớn nhất, tiếng kêu thảm thiết trong đó cũng nhỏ xuống, xuyên qua từng tầng hỏa diễm, Lam Tuyết Nhược mơ hồ có thể thấy được một đống bóng dáng đang liều mạng quay cuồng trong đó, nàng quay đầu đi chỗ khác, trong lòng nổi lên không đành lòng thật sâu. Lúc này, nàng nhìn thấy trong ngọn lửa, Vân Triệt đang kéo kiếm hổ phách, thần thái mỏi mệt, bước chân nặng nề đi ra. Quần áo trên người hắn đã rách tung tóe, vết máu loang lổ trên mặt ở trong đóa sen lửa cũng đều bị đốt thành màu đen.

- Vân sư đệ!

Lam Tuyết Nhược hét một tiếng kinh hãi, vội vàng nghênh đón, khi bước chân sắp tới gần Vân Triệt, trong lúc nhất thời lại có phần không dám bước về phía trước. Bởi vì Vân Triệt lúc này khiến cho nàng không có cách nào không sinh ra cảm giác xa lạ… Thực lực bạo tăng kia còn ở tiếp theo, lúc trước hắn chém giết ba phó đoàn trưởng, còn khi tàn sát dong binh Hắc Ma kia, toàn bộ từng chiêu đều trí mạng, không có một chút chùn tay, một đóa sen lửa, lại chôn vùi hơn bảy mươi dong binh Hắc Ma… Trong nháy mắt tàn sát hơn trăm người còn mặt không đổi sắc. Rõ ràng mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, thậm chí có tâm tính gần với ma quỷ như vậy.

- Sư tỷ, ta hơi mệt… Đỡ ta xuống.

Bước chân Vân Triệt phù phiếm, thân thể lay động, lúc nói chuyện thân thể mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống. “Phần tinh yêu liên” là phượng hoàng viêm kỹ bao hàm cảnh giới tầng thứ sáu của “Phượng hoàng tụng thế điển”, uy lực giết chóc không bằng Phượng dực thiên khung vũ, nhưng có năng lực đốt diệt trên phạm vi cực kỳ khủng bố. Phượng dực thiên khung vũ phải phát động trên không, còn Phần tinh yêu liên dù ở trạng thái gì, ở phượng diện nào đều có thể nở rộ, nhưng đồng thời cũng kèm theo tiêu hao vĩ đại. Hai lần Phượng dực thiên khung vũ, một lần Phần tinh yêu liên, hơn nữa trạng thái Tà phách liên tục, khiến cho huyền lực của hắn trong khoảng thời gian ngắn gần như hoàn toàn thiếu hụt.

Lam Tuyết Nhược liền tiến bước lên trước đỡ Vân Triệt, do dự một chút, hỏi:

- Vân sư đệ, ngươi trước kia… Từng giết rất nhiều người sao?

Vân Triệt đầu tiên trầm mặc, sau đó chậm rãi gật đầu:

- Từng giết… Rất nhiều rất nhiều, còn nhiều hơn tưởng tượng của ngươi.

Hắn nhìn đóa sen lửa dần dần thu nhỏ ở phía sau, nói:

- Sư tỷ, có phải ngươi cảm thấy ta thật tàn nhẫn, không nên giết chết những kẻ không muốn tiếp tục công kích chúng ta, mà đơn thuần muốn chạy trốn không?

Lam Tuyết Nhược không nói gì, không lên tiếng đồng nghĩa với cam chịu.

Vân Triệt nhìn Lam Tuyết Nhược, nói:

- Sư tỷ, trước ta từng nói tâm tính của ngươi quá mức mềm mại và lương thiện, nhưng câu nói này, không phải là khen ngợi sư tỷ, mà là than thở… Sư tỷ chắc cảm giác được, trên người những kẻ ác này đều mang theo hoặc ít hoặc nhiều lệ khí, bọn họ đều đã từng giết ngươi, hơn nữa giết, chắc đại đa số đều là người lương thiện bị bọn họ tập kích cướp đoạt, những kẻ ác này, đã sớm đáng chết, chết cũng không hết tội. Lúc trước lại vây nhóm người chúng ta ở nơi thí luyện hơn một tháng, nếu không phải ta thông qua phượng hoàng thí luyện này, ta và sư tỷ vốn không có khả năng thoát đi, toàn bộ người của phượng hoàng di tộc đều có khả năng bị diệt tộc, ta giết chết bọn họ, một chút cũng không quá phận.

Lam Tuyết Nhược hơi mấp máy môi, nhìn đóa sen lửa đã tắt, giọng hốt hoảng nói:

- Từ nhỏ, sư phụ của ta đã dạy ta phải lòng mang nhân từ, ôn nhu với người, bác ái chúng sinh… Trên người bọn họ đúng là có tội ác, nhưng dù sao, bọn họ đều có từng đường sinh mệnh rõ ràng. Vừa rồi nếu như bọn họ đã lựa chọn từ bỏ vũ khí, lựa chọn trốn đi, không hề có một chút uy hiếp đối với chúng ta, vì sao… Không thể buông tha cho bọn họ chứ?

- Bọn họ là một đám người cùng hung cực ác, hôm nay buông tha cho bọn họ, ngày mai bọn họ có thể giết chết người khác, hơn nữa có thể là rất nhiều rất nhiều người.

Vân Triệt nghiêm mặt nói:

- Mà giết chết bọn họ, nhưng có thể khiến rất nhiều người vô tội được cứu giúp. Người lương thiện, người vô tội, đương nhiên không thể giết. Nhưng người tội ác này, giết chẳng những không phải là tội ác, ngược lại là cứu người! Thả bọn họ rời đi, mới là tội ác chân chính!

Lam Tuyết Nhược: “…”

- Vân tiểu huynh đệ, ngươi thật sự làm được… Thật tốt quá, thật sự quá tốt!!

Lúc này, Phượng Bách Xuyên ôm lấy Phượng Tổ Nhi vẫn hôn mê như cũ, mang theo người của phượng hoàng di tộc tới rồi, trên mặt mỗi người đều là vẻ kích động, lệ nóng lưng tròng, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt càng khẩn thiết giống như đang nhìn chăm chú thần linh.

Khi Vân Triệt chém giết Hắc Ma, phong ấn trận ở cửa động liền được Phượng Bách Xuyên mở ra, sau đó hình ảnh nhìn được khiến cho bọn họ kích động rung động tột đỉnh. Trong đó có không ít lão giả thậm chí không ngừng than nhẹ:

- Đây nhất định là thần phượng hoàng phái sứ giả tới cứu vớt chúng ta, thần phượng hoàng còn chưa từng quên lãng chúng ta…

Vân Triệt nhìn thoáng qua Phượng Tổ Nhi sắc mặt tái nhợt trong lòng Phượng Bách Xuyên, gấp gáp nói:

- Phượng tộc trưởng, toàn bộ kẻ ác đã dọn sạch. Nhanh dẫn Tổ Nhi bọn họ về nhà đi tìm chút nước uống sạch sẽ uống vào, nhưng đừng lập tức ăn cơm… Nhanh đi, hiện giờ tình huống những hài tử này rất nguy hiểm, chuyện khác, sau này hãy nói.

- Được!

Phượng Bách Xuyên gật đầu, sau đó cùng mọi người mang theo hài tử đã hôn mê bước nhanh chạy về phía cửa hang núi, khi đi ngang qua sen lửa thiêu đốt, bọn họ bỗng nhiên dừng bước toàn bộ, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía trước.

Theo sen lửa tắt, trong tầm mắt xuất hiện hai dong binh Hắc Ma ngồi sững trên đất, sắc mặt tái nhợt, quần áo của bọn hắn đã bị đốt trọi hơn phân nửa, trên người cũng nhiều chỗ bỏng, nhưng cơ bản đều là chút bỏng rất nhỏ. Mới vừa rồi bọn họ ở bên rìa cạnh của Phần tinh yêu liên, cũng không bị sen lửa chân chính lan đến, mà chỉ bị dư âm quét tới, sở dĩ bọn họ ngồi sững trên đất, cũng không phải bị trọng thương, mà bị sen lửa cực lớn kia hù dọa đến hai chân bủn rủn thật lâu không đứng lên được. Lúc này nhìn thấy nhóm người Phượng Bách Xuyên đi đến trước mặt, ánh mắt bọn họ nhất thời trừng lớn, lại như chim sợ cành cong hốt hoảng lui về phía sau.

- Lại còn cá lọt lưới!

Vân Triệt lộ vẻ kinh hãi, phóng kiếm hổ phách vào trong tay Lam Tuyết Nhược, nhanh chóng nói:

- Sư tỷ, hiện giờ huyền lực của ta thiếu hụt, không có cách nào động thủ, ngươi mau đi giết hai người kia đi, tuyệt đối không thể để cho bọn họ chạy trốn!

Theo bản năng tiếp nhận kiếm hổ phách, Lam Tuyết Nhược lại đứng ở đó, cũng không có tác, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, sau đó nàng lắc lắc đầu, nói:

- Ta chưa từng giết người, cũng không muốn giết người. Bọn họ có thể còn sống sót, coi như là số mạng của bọn họ. Toàn đoàn diệt hết, bọn họ đã không có chỗ đi về, lại trải qua kinh hách vừa rồi, bọn họ coi như nhận đến trừng phạt... Hãy bỏ qua cho bọn họ đi. Hắc Ma dong binh đoàn đã không tồn tại nữa, về sau, bọn họ chắc không thể lại làm ác.

- Không được!!

Vân Triệt vô cùng kiên định lắc đầu:

- Nhân từ nương tay, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, vĩnh viễn là cấm kỵ lớn nhất khi đối mặt với kẻ địch! Nếu ngươi không giết bọn họ, nói không chừng sẽ có hậu quả nghiêm trọng gì đó không cách nào đoán trước được, động thủ nhanh lên!

Lời Vân Triệt gấp gáp, cũng rất nghiêm khắc, hoàn toàn khác với hắn ôn hòa khi đối mặt với Lam Tuyết Nhược. Môi Lam Tuyết Nhược mấp máy, tiến lên hai bước, lại dừng lại, kiếm hổ phách cho dù như thế nào cũng không thể giơ lên. Cuối cùng, nàng yên lặng thở dài một tiếng, nói với hai dong binh Hắc Ma may mắn còn sống kia:

- Các ngươi đi đi. Về sau đừng làm ác nhân nữa, nếu không nghe lời, lần sau để cho ta gặp lại, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ!

Lời Lam Tuyết Nhược khiến hai dong binh Hắc Ma tê liệt trên mặt đất giống như từ trong mộng mới tỉnh, bọn họ vội vàng từ trên đất bò lên… Nhưng không quay đầu chạy đi như Lam Tuyết Nhược tưởng, mà ánh mắt bỗng nhiên âm trầm, đánh về phía Phượng Bách Xuyên.

- Phượng tộc trưởng cẩn thận!

Tròng mắt Vân Triệt co lại, lên tiếng hét lớn.

Nhưng tiếng la của Vân Triệt vốn đã không kịp, dong binh Hắc Ma kia đã vọt tới trước mặt Phượng Bách Xuyên đã trở tay không kịp, lấy huyền lực Nhập Huyền cảnh cấp sáu của hắn, Phượng Bách Xuyên sao có khả năng ngăn cản, bỗng chốc đánh Phượng Bách Xuyên ra xa xa, đồng thời túm lấy Phượng Tổ Nhi trong tay hắn, tay phải tạo thành cái móc, bóp vào trên cổ Phượng Tổ Nhi, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn:

- Đều đừng qua đây, lui về phía sau! Lui về phía sau! Bằng không… Ta lập tức cắt đứt cổ của nó!

- Tổ Nhi… Tổ Nhi!

Phượng Bách Xuyên bị đánh ngã về phía sau thất thanh hô to.

Sắc mặt Lam Tuyết Nhược thay đổi, gấp giọng nói:

- Ngươi… Ngươi đồ ác tặc này! Ta có lòng tốt thả ngươi rời đi, ngươi lại làm ra hành vi vô sỉ đê tiện như vậy! Lập tức thả Tổ Nhi!

- Hừ!

Dong binh Hắc Ma cười lạnh:

- Dong binh đoàn Hắc Ma chúng ta tiêu tốn giá cao vĩ đại tiến vào sơn mạch Vạn Thú, vì một món bảo vật mà toàn đoàn bị giết, sao ta cam tâm rời đi! Lập tức giao bảo vật của các ngươi ra đây cho ta! Bằng không, ta liền bóp chết đồ ranh con này! Ta rất rõ ràng, đây là nhi tử của tộc trưởng các ngươi! Ta ngược lại muốn nhìn xem bảo vật gì đó của các ngươi quan trọng, hay là tính mạng của đồ ranh con này quan trọng! Nếu các ngươi không giao ra… Dù sao ta cũng không muốn sống, có thể kéo thêm một cái đệm lưng, trước khi chết thấy dáng vẻ các ngươi khóc lóc nức nở, coi như không thiệt, ha ha ha ha!

Lam Tuyết Nhược nắm chặt hai đấm, tức giận đến mặt trắng bệch. Bên người nàng, truyền đến giọng Vân Triệt bình tĩnh mà lạnh như băng:

- Sư tỷ, đây là kết quả do ngươi do dự, chùn tay, nhân từ tạo thành. Ngươi nhân từ thả hai kẻ ác, lại giao tính mạng của Tổ Nhi vào trong tay bọn họ, đây chính là kết quả mà ngươi muốn thấy sao?

- Ta… Ta…

- Hơn nữa, cho dù bọn họ không làm như vậy, chờ sau khi bọn họ chạy ra khỏi nơi này, ngươi đoán bọn họ có khả năng làm cái gì nhất? Bọn họ sẽ tuyên truyền chuyện nơi đây có giấu một thôn xóm thần bí và cái gọi là “Bảo vật” ra bốn phía, đến lúc đó, không biết sẽ kinh động đến bao nhiêu thế lực cường đại và tông môn đến “Tầm bảo”, khi đó, phượng hoàng di tộc sẽ gặp phải, là nguy hiểm không biết lớn hơn một lần này bao nhiêu lần, thậm chí mọi người, đều sẽ vì vậy mà bị giết hại.

Vân Triệt nhìn Lam Tuyết Nhược, từng chữ như châm, đâm thẳng vào nội tâm nàng:

- Ta giết người, giết trên trăm kẻ ác, là phục thù cho vô số người bị bọn họ làm hại, càng cứu vô số người trong tương lai có khả năng bị bọn họ làm hại. Ngươi không giết người, còn nhân từ thả hai kẻ ác chạy đi, mà hơn hai trăm người vô tội trong số đó, trên đến lão nhân, dưới đến hài đồng, lại phải vì vậy mà chết thảm toàn bộ… Cái này, là nhân từ và bác ái mà ngươi lý giải?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment