.
._59__1" class="block_" lang="en">Trang 59# 1
Chương 117: Phượng dực thiên khung vũ
- Lão Quỷ! Lão Hổ!!
Nhìn thấy hai người Hắc Quỷ và Hắc Hổ nháy mắt bị chém đầu, tim mật Hắc Ma muốn nứt ra, suýt chút nữa phun ra máu tại chỗ. Các dong binh của Hắc Ma càng hoàn toàn ngây ngốc ở đó, như thế nào cũng không thể tin được ba phó đoàn trưởng có thực lực Chân Huyền cảnh thế mà lại trong nháy mắt chết trong tay thiếu niên tuổi mới chỉ mười sáu tuổi.
- Ha ha, đừng bi thống như vậy, các ngươi sẽ lập tức gặp mặt.
Vân Triệt lướt người đi đến, cười lạnh nhìn về phía Hắc Ma. Kiếm hổ phách bỗng nhiên nâng lên, một ngọn lửa cao hơn bảy thước từ xa quét về phía hắn.
- Ngươi tên hỗn đản này! Ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu, ta muốn bầm thây vạn đoạn ngươi!
Hắc Ma tức giận ngập trời, hắn vung lang nha bổng, đánh tan tác ngọn lửa của Vân Triệt, sau đó nhảy lên thật cao, một công kích vọt lên đánh về phía Vân Triệt, Vân Triệt cũng nhảy người lên, hai tay nắm chặt kiếm hổ phách, cùng Hắc Ma chạm vào nhau ở trên không.
Keng!!
Hoa lửa văng khắp nơi, thân thể hai người đồng thời kịch liệt run lên, sau đó bay ngược lại. Vân Triệt rơi xuống đất, thân thể hơi lắc lư liền vững vàng đứng lại, lúc Hắc Ma rơi xuống đất, liên tục lui về phía sau năm sáu bước mới khó khăn đứng vững, trên lang nha bổng bằng kim loại trong tay, rõ ràng xuất hiện một lỗ hổng rất sâu.
Giao thủ đối mặt với Vân Triệt một chiêu, Hắc Ma cuối cùng rõ ràng vì sao Hắc Quỷ, Hắc Hổ, Hắc Lang sẽ liên tục bị Vân Triệt dễ dàng chém giết, bởi vì va chạm với huyền lực thuần khiết này, thậm chí ngay cả hắn cũng rơi vào thế hạ phong!!
Tròng mắt Hắc Ma rung chuyển kịch liệt, khuôn mặt khó có thể tin… Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Hắn rõ ràng chỉ có huyền lực Nhập Huyền cảnh cấp mười, còn bản thân mình đã là Chân Huyền cảnh cấp ba! Cường độ huyền lực của hắn, sao có thể còn mạnh hơn mình! Điều này không có khả năng, vốn không có khả năng!
Nhưng cho dù hắn không bằng lòng tin tưởng, sự thật trước mắt rõ ràng còn ở đó. Cấp bậc huyền lực của đối phương rõ ràng không bằng hắn, nhưng cường độ huyền lực lại còn vững vàng hơn, hơn nữa, vũ khí của đối phương càng chiếm ưu thế rất lớn, lang nha bổng của hắn là một thanh Chân Huyền khí, lúc chiến đấu càng rót thêm vào huyền lực của hắn, nhưng một kích của đối phương đã đánh ra một lỗ hổng lớn như vậy, lại mấy cái nữa, vô cùng có khả năng liền bị chặt đứt.
- Xem ra ngươi cũng không hơn gì cái này.
Vân Triệt nâng tay sờ sống kiếm hổ phách, châm chọc nói.
- Tiểu tử, đừng đắc ý quá sớm, mới vừa rồi chẳng qua lão tử nhường cho ngươi! Ngươi một rác rưởi Nhập Huyền cảnh, sao có thể là đối thủ của Hắc Ma ta, a! Bạo phong kích!
Hắc Ma lăn lộn ngoài giang hồ vài thập niên, không có tông môn truyền thừa, tự nhiên không học được huyền công huyền kỹ cao cấp gì, nhưng chút huyền kỹ thấp hơn thượng vàng hạ cám nơi nơi có thể mua được cũng học tương đối nhiều, hắn tới gần Vân Triệt, thân thể nhanh chóng xoay tròn, vung mạnh lang nha bổng lên cuốn lấy một huyền lực gió lốc có uy lực không thể khinh thường.
Keng keng keng keng!!
Thân hình Vân Triệt rút lui, lấy kiếm hổ phách cấp tốc chắn ngang, chống đỡ toàn bộ công kích của Hắc Ma. Mỗi một lần kiếm hổ phách va chạm với lang nha bổng, đều sẽ vang lên tiếng vang thanh thúy và hoa lửa đầy trời. Sau liên tục hơn ba mươi lần va chạm, Vân Triệt phi thân rút lui, một mực rút lui đến ngoài vài chục bước, còn công kích của Hắc Ma cũng dừng lại vào lúc này, sau đó chỉ vào Vân Triệt quát dữ dội:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì! Bắt hắn làm thịt cho ta! Ai giết hắn, người đó chính là phó đoàn trưởng!!
Các dong binh của Hắc Ma còn đang vì các phó đoàn trưởng mất mạng trong nháy mắt mà kinh hãi chưa hoàn toàn phản ứng kịp, lúc này nghe được tiếng gầm to của Hắc Ma, bọn họ như trong mộng mới tỉnh, nhất thời từ bốn phía nhảy lên, vây công về phía Vân Triệt.
- Sư tỷ, bảo vệ tốt cho bản thân!
Bảy tám chục dong binh Hắc Ma Nhập Huyền cảnh vây đánh, Vân Triệt tuyệt đối không dám khinh thường, mà chính là dưới tình cảnh này, hắn đã vốn không chú ý được tới Lam Tuyết Nhược, lấy thực lực của Lam Tuyết Nhược, tuy rằng thân thể suy nhược, nhưng nếu chỉ đối mặt với địch nhân Nhập Huyền cảnh, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm gì.
- Muốn chết!!
Mười mấy dong binh Hắc Ma vây kín thành một trận thế đơn giản, cùng một lúc đánh về phía Vân Triệt, Vân Triệt không e sợ, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, một kiếm quét ngang đón lấy công kích của bọn hắn, một ngọn lửa vĩ đại bay lượn mà ra, khiến kiếm hổ phách trong tay hắn giống như đột nhiên dài tới tám thước.
Phập phập phập phập phập…
Ngọn lửa quét qua trên người đầu tiên, một phát gãy xương cổ của hắn, sau đó thế đi không giảm, quét về phía người thứ hai, thứ ba, thứ tư… Khi đối mặt với nhiều kẻ địch, trừ phi có thực lực tuyệt đối có tính áp đảo, bằng không rất kiêng kỵ một kích đánh toàn bộ, bởi vì sẽ tạo thành lực công kích phân tán trên phạm vi lớn, mà nên tập trung lực lượng tiêu diệt từng bộ phận, khiến áp lực bản thân càng ngày càng nhỏ.
Nhưng lựa chọn của Vân Triệt lại là huyền lực hỏa diễm quét ngang! Ở trước mặt địch nhân Nhập Huyền cảnh, huyền lực của hắn hoàn toàn không thể tự xưng mang tính áp đảo, nhưng vũ khí của hắn, là một thanh Địa Huyền kiếm có thể dễ dàng rạch bỏ huyền lực phòng ngự của Nhập Huyền cảnh! Hỏa diễm hắn phóng thích ra, là phượng hoàng lửa dưới thao túng của lực Tà thần! Trên ưu thế về huyền lực, hơn nữa huyền công và vũ khí tuyệt đối nghiền ép, hắn quét ngang, là quét ngang chân chính, một chút cũng không miễn cưỡng.
Mười mấy người vây công về phía hắn dưới một kích như vậy liền quét bay bảy tám tên, tiếng gió tới gần phía sau hắn, một lưỡi búa to nặng nề cắt về phía cổ của hắn, hắn cũng không quay đầu lại, nắm tay trái, đón gió đánh tới.
Rầm!!
Xương ngực của dong binh Hắc Ma đánh lén kia nhất thời chia năm xẻ bảy, hộc máu bay rất xa ra ngoài.
- Chết!!
Đối với vài dong binh Hắc Ma này, Vân Triệt không hề có dù chỉ một chút không đành lòng và thương hại, hắn vừa nhảy dựng lên, tránh được công kích của ba dong binh Hắc ma, một cước đạp lệch lên ngực của dong binh Hắc Ma phía sau, trực tiếp dẫm lồng ngực của hắn ra thành một lỗ máu, nương theo lực phản chấn, thân thể hắn lao ra khoảng cách xa, quét qua trên không, cuốn ba người vào trong ngọn lửa, lúc rơi xuống đất, lại là ba người bị hắn một kiếm đánh bay.
Dong binh Hắc Ma vây công tới càng lúc càng nhiều, giống như thủy triều vây Vân Triệt vào trong đám người. Sắc mặt Vân Triệt bình tĩnh không gợn sóng, mượn dùng Tinh thần toái ảnh, thân thể như chim yến trong gió bão tung hoành xuyên qua trong đám người, kiếm hổ phách đến đâu, đụng tới vũ khí, vũ khí tất nhiên bị gãy toàn bộ, đụng đến người, tất nhiên một kích trí mạng, huyền lực phòng ngự của huyền giả Nhập Huyền cảnh này ở trước kiếm hổ phách, thật sự không khác gì một tầng giấy mỏng.
Không bao lâu, trên người Vân Triệt đã bắn tung tóe lên mảng lớn giọt máu, chỉ có điều hắn không hề hay biết điều này, cả dời này hắn từng giết rất nhiều người, đối với hắn mà nói, giết người giống như cắt lúa mạch tùy ý bình thường, không nổi lên chút gợn sóng nào trong lòng hắn.
Hắc Ma đứng ở đằng xa vốn định thừa dịp Vân Triệt bị vây công tiến hành đánh lén, đến một kích tuyệt mệnh, nhưng nhìn toàn thân hắn đẫm máu, giết hại một đám giống như cắt rơm rác, khi một đám dong binh Hắc Ma ngã xuống, trong lòng hắn bắt đầu nổi lên ý lạnh thật sâu… Đây rõ ràng chỉ là thiếu niên, nhưng khi giết người lại gọn gàng như thế, không hề do dự chùn tay, hơn nữa ánh mắt khi hắn giết người, biểu cảm đều quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến giống như tên sát nhân!
Cả đời này người hắn từng giết cũng không ít, không có một trăm cũng có tám mươi người, nhưng tuyệt đối không có khả năng lúc giết người còn bình tĩnh được như thế. Hơn nữa Vân Triệt này rõ ràng chỉ có Nhập Huyền cảnh, lại có lực lượng đáng sợ như thế… Từng ngọn lửa nhìn ghê người kia, thanh trường kiếm chạm vào ai người đó chết kia… Trái tim Hắc Ma đập càng lúc càng nhanh, ý tưởng tiến lên đánh lén Vân Triệt nhanh chóng biến mất, một chút sợ hãi càng lúc càng sâu nảy sinh ở sâu trong đáy lòng hắn, bước chân của hắn bắt đầu lui dần, sau đó xoay người, điên cuồng chạy trốn rời đi.
- Muốn chạy?
Cử động của hắn hoàn toàn rơi vào trong mắt Vân Triệt, ánh mắt Vân Triệt âm u, kiểm hổ phách đảo qua, ép rời toàn bộ dong binh Hắc Ma xung quanh, sau đó dẫm chân, liền nhảy lên độ cao gần mười trượng, ánh mắt nghiêm nghị tập trung vào Hắc Ma, toàn thân bỗng nhiên bừng cháy lên ngọn lửa đỏ bừng.
- Phượng dực thiên khung vũ!
Ngọn lửa trên toàn thân Vân Triệt điên cuồng bùng lên, sau lưng, hai hỏa diễm phượng dực (dực = cánh chim) mở ra, cả người bay vụt xuống, từ xa nhìn lại, giống như một con chim phượng hoàng kiểu hình nhỏ từ trên không phi xuống, mơ hồ còn kèm theo một loạt tiếng phượng hót.
Phượng dực thiên khung vũ, phượng hoàng viêm kỹ tầng thứ năm của “Phượng hoàng tụng thế điển”, sau khi phát động sau lưng mọc lên hai cánh hỏa diễm, láy uy thế dũng mãnh tuyệt luân đánh sâu về phía địch nhân, cũng mang theo hỏa diễm nổ mạnh trên phạm vi lớn. Vốn phải lấy Phượng hoàng viêm lực tầng thứ năm của “Phượng hoàng tụng thế điển” mới có thể phát động, nhưng dưới lĩnh ngộ cực cao của Vân Triệt, dám lấy lực lượng mầm mống hỏa của Tà thần sơ phá huyền quan, lấy viêm lực Tà thần của mình pha trộn với viêm lực phượng hoàng liền có thể thúc giục.
Trong không khí truyền đến áp bách kịch liệt và độ nóng rực cháy khiến Hắc Ma theo bản năng quay đầu lại, nhưng cho dù hắn phát hiện ra từ sớm, cũng vốn không có khả năng tránh được thế tới không gì sánh được của Phượng dực thiên khung vũ…
Ầm!!
Tiếng gầm rú khổng lồ gần như vang vọng tới phía chân trời, trên mặt đất khô nẻ, vết nứt không đếm được giống như mạng nhện điên cuồng kéo dài, nhưng lại lập tức bị ngọn lửa bùng cháy điên cuồng dấy lên che giấu, trong ngọn lửa hừng hực, một bóng đen nổ bắn ra, trong không trung bắn ra một mảng lớn máu tươi, sau đó như một túi vải rách bị ném ra ngã xuống, văng lên một đống tro bụi.
Động tác của toàn bộ dong binh Hắc Ma đều dừng lại, bọn họ trừng lớn mắt, hoảng sợ nhìn bóng dáng đen thui đang run rẩy trên mặt đất phía sau ngọn lửa kia. Cả người Lam Tuyết Nhược cũng ngây ngốc ở đó, tay nhỏ bé che miệng, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi và mông lung.
Vân Triệt chậm rãi đi tới phía trước Hắc Ma, nhìn hắn quỳ rạp trên mặt đất, thân thể đã không cách nào đứng lên, ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng. Phát động một lần Phượng dực thiên khung vũ cần tiêu tốn vĩ đại, hôm nay đã là lần sử dụng thứ hai của hắn, hơn nữa huyền quan tà phách mở ra thời gian dài, cũng khiến cho thân thể hắn bắt đầu xuất hiện cảm giác suy yếu tương đối nghiêm trọng, nhưng hiệu quả rõ ràng của một kích này, vừa rồi đánh sâu vào, hắn rõ ràng nghe được tiếng xương sống của Hắc Ma gãy.
Xương sống gãy, xem như Hắc Ma hoàn toàn bị phế đi, cho dù có thể sống lại, cũng chỉ có thể cả đời tê liệt.
- Buông tha cho ta… Buông tha cho ta… Ta còn không muốn chết…
Cảm giác được Vân Triệt đến gần, Hắc Ma phát ra tiếng cầu xin tha thứ thống khổ.
Tiếc mạng là bản năng của con người, huống chi hắn kiểu thuần ác nhân tiêu dao hơn nửa đời, còn chưa tiêu dao đủ. Vân Triệt khom người xuống, lấy không gian giới chỉ màu vàng trên tay hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã không có giá trị tồn tại.
Giọng nói vừa dứt, Vân Triệt bổ một chưởng lên trên cổ Hắc Ma.
“Rắc” một tiếng, cổ Hắc Ma liền gãy, tròng mắt lồi ra ngoài, lại không một tiếng động.