.
._58__2" class="block_" lang="en">Trang 58# 2
Chương 116: Nháy mắt giết chết
Nhìn Vân Triệt bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, ánh mắt của Lam Tuyết Nhược lờ mờ, nàng ngẩn ngơ nhìn Vân Triệt một lúc lâu, cuối cùng mới tin rằng mọi thứ đều không phải là ảo giác, không phải đang nằm mơ, khóe miệng nàng giương lên độ cong ấm áp, trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, vui mừng, dễ chịu… còn có chút nhu tình mà chính nàng không hề phát hiện ra…
-Vân sư đệ, đệ vẫn còn sống sao…tốt quá rồi…
Nàng nhẹ nhàng mỉm cười. Lần đầu tiên bị một nam nhân ôm chặt thắt lưng, trong lòng nàng lại không sinh ra cảm giác bài xích, ngược lại thần kinh toàn thâ căng thẳng được thả lỏng hoàn toàn. Biết được Vân Triệt vẫn còn sống, mọi sự lo lắng, sợ hãi, cùng toàn bộ thống khổ trên người nàng thay thế bởi sự vui mừng. Được Vân Triệt ôm như vậy, nàng cảm thấy được sự thỏa mãn và an lòng trước nay chưa từng có.
-Ta đã từng nói với sư tỷ, ta là người rất quý trọng tính mạng của mình, sao có thể dễ dàng chết như vậy được… Nào, uống cái này đi.
Vân Triệt lấy ra một viên Hồi Thiên đan, nhẹ nhàng bỏ vào miệng Lam Tuyết Nhược. Lam Tuyết Nhược không chút do dự nuốt xuống, theo đó gương mặt lộ ra vô cùng kinh ngạc, bởi vì vừa mới uống viên đan dược này, nàng cảm nhận được một dòng nước ấm rất nhanh đã lan ra toàn thân, tất cả chỗ đau nhanh chóng thôi khó chịu, sau đó nhanh chóng lành lại.
-Hồi Thiên đan.
Đan dược có thể nhanh chóng trị khỏi hết thương thế trong thời gian ngắn như vậy, dùng nguyên liệu trân quý hãy còn lần sau, yêu cầu đối với thủ pháp luyện chế rất nghiêm khắc, đồng thời cần thời gian luyện chế rất dài. Nuốt đan dược xong, Lam Tuyết Nhược biết được viên đan bất chợt đó chính là thánh dược chữa thương Hồi Thiên đan, còn là Trung Hồi Thiên đan đứng sau Đại Hồi Thiên đan, cho dù đặt ở những tông môn đỉnh cấp, đều là đan dược đỉnh cấp vô cùng trân quý.
Vân Triệt mỉm cười, đỡ Lam Tuyết Nhược lên, nhẹ giọng nói:
-Sư tỷ, tỷ nghỉ ngơi một lát đi, những kẻ ác này giao cho ta.
Bên kia, vừa rồi ngọn lửa xông đến, trực tiếp nháy mắt giết chết mười ba tên dụng binh hắc ma, khiến mấy tên hắc ma không thể khong kinh hồn bạt vía. Hắc Lang đứng cạnh hắn nói:
-Đội trưởng, không nên kinh hoảng! Đó nhất định là vũ khí đặc biệt giống như một tháng trước! Hơn nữa vũ khí như vậy, chắc hẳn chỉ có một cái như vậy, bằng không hắn sẽ không sử dụng đến tận giờ!
Nghe Hắc Lang nói như vậy, sự kiêng dè trong lòng hắc ma lập tức biến mất, đây chính là giải thích hợp lý nhất, đánh chết hắn cũng không tin một Huyền giả mới bước vào Nhập Huyền cảnh có thể giải phóng được lực công kích như vậy. Hắn bước một bước dài lên trước, gầm lên với Vân Triệt đang điên cuồng ngang ngược:
-Thằng nhãi con ngươi, lại dám giết chết mười mấy huynh đệ của ta! Thấy ta không lột sống ngươi! Lên, bắt lấy hai người bọn họ cho ra! Cả nam cả nữ đều phải sống!
Các dụng binh hắc ma xung quanh hét lớn, vung vũ khí đồng loạt xông lên. Nội tâm Lam Tuyết Nhược vừa mới thả lỏng lập tức lại bất thình lình căng cứng, gấp gáp nói:
-Vân sư đệ, đệ mau đi đi! Đệ có thân pháp Huyền kỹ mạnh như vậy, nhất định có thể chạy thoát được, sau khi đệ chạy rồi, ta cũng sẽ có cách lập tức trốn thoát tụ họp với đệ!
Vân Triệt cười lắc đầu, nói:
-Nếu như sư tỷ thực sự có cách, vừa rồi sẽ không suýt nữa bị bọn họ bắt được. Ta sẽ không chạy trốn, cũng không cần chạy… nơi có ta, ta tuyệt đối sẽ không để sư tỷ bị thương!
Vừa dứt lời, thanh kiếm hổ phách trong tay Vân Triệt bỗng nhiên vung về phía trước, khi vung ra, trên thanh kiếm dài ba thước chợt phun ra ngọn lửa dài hơn bảy thước, ngọn lửa thoát kiếm phun ra, quét ngang xông đến trước mặt dụng binh hắc ma.
-A!
Ngọn lửa bay múa giống như một con giao long lửa đang giận dữ, gầm gừ xông đến chỗ dụng binh hắc ma, tiếng kêu gào thê thảm chồng lên nhau, năm tên dụng binh hắc ma đồng thời bị quét ngang, trên người mỗi tên đều có thêm vết thương dài hơn nửa thước, máu tươi tuôn ra, quần áo, cùng da đều bị thiêu đỏ… Người đứng ngay trước mắt, xung quanh vết thương đã bị thiêu cháy đen.
Năm người đau đớn rên lên nằm quằn quại dưới đất, thanh âm đó giống như tiếng gào khóc thảm thiết của quỷ vậy.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Lam Tuyết Nhược mở to, nàng ngây người một lúc lâu, mới khiếp sợ cùng vui sướng hét lên:
-Vân sư đệ, Huyền lực của đệ… đã là… Nhập Huyền cảnh cấp mười rồi!
Nàng cảm giác được cường độ Huyền lực lúc này của Vân Triệt, nhưng thanh âm hét ra lại mang theo sự không thể tin tưởng được.
Mới chỉ một tháng trôi qua! Hắn lại từ Nhập Huyền cảnh cấp một, đạt đến Nhập Huyền cảnh cấp mười như hiện giờ! Thời gian một tháng, gần như vượt qua một đại cảnh giới! Không chỉ vậy, ngọn lửa hắn vừa thi triển ra, còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với hệ hỏa huyền công trước kia của hắn.
-Đúng vậy! Bởi vì, ta thành công thông qua thử luyện phượng hoàng kia! Có được một viên Phượng Thần đan thần kỳ, giúp Huyền lực của ta trực tiếp bước vào đỉnh cao của Nhập Huyền cảnh.
Nửa người Vân Triệt chặn trước mặt Lam Tuyết Nhược, mỉm cười nói. Hắn vốn tưởng rằng Phượng Thần đan có lẽ có thể thăng cấp Huyền lực của hắn lên đến khoảng cấp năm cấp sáu, không ngờ lại nâng liền tận chín cấp. Đây hiển nhiên cùng mồi lửa tà thân trên người hắn, đối với sức mạnh của Phượng Thần đan có thể hấp thu hữu quan gần như một trăm phần trăm.
Một phát kiếm đánh lui năm tên dụng binh hắc ma có Huyền lực đang bước vào Nhập Huyền cảnh cấp năm, toàn bộ đám người hắc ma đều kinh ngạc, thấy ngọn lửa đang cháy trên thanh kiếm hổ phách trong tay Vân Triệt, Hắc Lang lớn tiếng nói:
-Thì ra ngươi không phải người của Tiêu tông, ngươi là người của Phần Thiên môn!
Vân Triệt vừa mới công kích một lần, bọn họ cũng nhận ra được cấp bậc Huyền lực của Vân Triệt – Nhập Huyền cảnh cấp mười! Mà có thể ở Nhập Huyền cảnh giới giải phóng ra được ngọn lửa Huyền lực kinh người như vừa rồi, ngoại trừ đệ tử của Phần Thiên môn, hắn không nghĩ ra được tông môn nào có thể làm được!
-Phần Thiên môn… cho dù là người là Tiêu tông hay là Phần Thiên môn, hắn đều phải chết! Bằng không tất cả chúng ta phải chết!
Hắc Ma trầm mặt nói. Có điều không có lấy chút sợ hãi nào, tuy rằng có chút phiền phức, nhưng chẳng qua chỉ là Nhập Huyền cảnh cấp mười mà thôi, căn bản không đủ đáng sợ. Không cần bản thân ra tay, bất cứ ai trong ba tên phó đội trưởng cũng có thể đánh bại hắn.
-Tiểu tử này, gương mặt lại hung hăng như vậy… Để ta phế hắn!
Hắc Lang khẽ quát một tiếng, Huyền lực của Chân Huyền cảnh bao trùm lấy toàn thân, một chân đạp đất, thân thể phi thẳng về phía Vân Triệt, tay cầm lang nha bảng cắm đầy gai nhọn nhắm thẳng vào mặt Vân Triệt mà đập… Rất hiển nhiên, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn vừa trẻ vừa xinh đẹp, khiến trong tiềm thức hắn sinh lòng ganh tỵ.
Vân Triệt cau mày, cánh tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lam Tuyết Nhược, thân ảnh khẽ lảo đảo.
Lang nha bảng hung ác vung lên, dễ dàng đập lên mặt Vân Triệt… nhưng Hắc Lang còn chưa kịp cười, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, bởi vì rõ ràng lang nha bảng đã đánh trúng lại không vì đánh trúng mục tiêu đã dừng lại, mà là trực tiếp xuyên qua “thân thể” của Vân Triệt, sau khi xuyên qua cả cơ thể, hư ảnh đó mới biến mất ở đó.
Mà chân thân của Vân Triệt ôm lấy Lam Tuyết Nhược đã xuất hiện ở bên cạnh Hắc Lang, hắn không quay đầu, cũng không liếc mắt, khuỷu tay trái bỗng nhiên bị đụng vào, hung hăng đập vào hai bên thắt lưng của Hắc Lang, sau đó nháy mắt thu hồi lại. Tất cả động tác đều trôi chảy lưu loát như mây bay nước chảy.
Cùng với sự thăng cấp của Huyền lực, tốc độ vỡ ảnh tinh thần và khoảng cách vỡ ảnh cũng tăng lên cực đại. Thuật di chuyển nhanh của hắn vừa rồi, đừng nói Hắc Lang, ngay cả Hắc Ma và Lam Tuyết Nhược cũng hoàn toàn không nhìn rõ… hơn nữa còn là dưới tình huống hắn ôm theo Lam Tuyết Nhược di chuyển.
Hắc Lang bị Vân Triệt đánh trọng thương chật vật ngã nhào xuống đất, tứ chi co rúm.
Hắc Hổ và Hắc Quỷ trợn tròn mắt. Hắc Hổ hít sâu một hơi, nói:
-Hừ, không hổ là người của tứ đại tông môn, thân pháp Huyền kỹ này quả nhiên rất lợi hại.
-Mẹ nó! Vậy thì làm thế nào.
Hắc Quỷ khinh thường bĩu môi:
-Có làm gì cũng chẳng qua chỉ là một tên Nhập Huyền cảnh cấp mười mà thôi. Tuy rằng Hắc Lang chịu chút thiệt thòi, nhưng muốn bắt hắn, là chuyện dễ như trở bàn tay… Này, Hắc Lang, ngươi còn nằm sấp ra đó làm gì vậy, ngắm cái mông ngươi à? Còn không mau đứng dậy giết chết tên tiểu tử này... Hắc Lang? Hắc Lang!?
Hắc Quỷ gọi liên tục mấy tiếng, nhưng Hắc Lang lại nằm đó không phản ứng, không nhúc nhích.
-Đừng gọi nữa.
Vân Triệt nhếch môi, trầm giọng cười nói:
-Cả đời này hắn không thể trả lời các ngươi được nữa.
-Cái gì!?
Hắc Hổ và Hắc Quỷ sầm mặt, bọn họ đồng thời xông lên, một chân đá Hắc Lang lại, lập tức, hai người bọn họ đồng thời biến sắc, cả khuôn mặt của Hắc Lang đã xanh đen một mảng, bên miệng dính bọt mép và máu tươi, mắt trừng lớn, hai con ngươi lồi ra ngoài, nhưng lại không hề có tiêu cự cùng vẻ mặt, chỉ có một mảnh tro tàn.
Chết rồi!!
Vậy mà lại... chết rồi!
-Không thể! Không thể nào! Sao có thể chết như vậy được, hắn chẳng qua chỉ chịu một chưởng của tiểu tử này mà thôi! Không thể nào!
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Hắc Lang, Hắc Ma vô cùng hoảng sợ, căn bản không dám tin vào mắt mình. Một Huyền giả Chân Huyền cảnh cấp một, chịu một đòn của Huyền giả Nhập Huyền cảnh cấp mười, sao có thể chết luôn như vậy được? Sự chênh lệch của bọn họ không chỉ là một cấp bậc, mà là ranh giới của một đại cảnh giới!
Ngay cả Lam Tuyết Nhược cũng trợn tròn mắt, ngẩn người, nhưng khi nghĩ đến hắn còn là Nhập Huyền cảnh cấp một đã phế được Tiêu Lạc Thành đang là Nhập Huyền cảnh cấp mười. lập tức thoải mái hơn không ít.
Một chưởng của Nhập Huyền cảnh cấp mười, đương nhiên không thể nào giết chết được một Huyền giả Chân Huyền cảnh. Nhưng, đẳng cấp Huyền lực của Vân Triệt tuy là Nhập Huyền cảnh cấp mười, nhưng dưới “tà phách”, cường độ Huyền lực của hắn lại vĩnh viễn không dừng lại như thế. Lại thêm hắn giết vô số người, tạo nên sự vô cùng quen thuộc đối với thân thể, hiểu rõ tử huyệt của cơ thể ở đâu, một chưởng mất mạng, không ngoài suy đoán!
-Ngươi... Ngươi giết chết tam đệ của bọn ta! Ta phải chém ngươi thành nghìn mảnh!!
Hắc Quỷ và Hắc Hổ nổi điên, toàn thân mang theo sự giận dữ cùng sát ý, bọn họ cùng xông về phía Vân Triệt, hai chiếc lang nha bảng nổi lên gió bão Huyền lực kinh người, đánh mạnh về phía Vân Triệt.
Vân Triệt nhẹ đẩy Lam Tuyết Nhược ra phía sau, lần này hắn không hề tránh né, mà nhẹ hít một hơi, khẽ gầm một tiếng, tà phách trong người, hổ phách trên tay, thân kiếm nổi lên ngọn lửa nóng rực, rõ ràng là muốn chặn đứng công kích hợp lực của hai Huyền giả Chân Huyền cảnh!
-Vân sư đệ cẩn thận!
Lam Tuyết Nhược lập tức cả kinh, thất thanh kêu lên. Một Nhập Huyền cảnh, sao có thể ngăn cản chính diện với công kích của hai Chân Huyền cảnh.
Leng keng!
Kiếm hổ phách đụng vào hai lang nha bảng bền chắc, tiếng kim loại va chạm chói tai kéo dài rất lâu. Trong nháy mắt đó, khóe miệng Hắc Quỷ và Hắc Hổ lộ ra nụ cười lạnh, nếu như đối phương dùng thân pháp huyền kỹ huyền diệu vừa rồi, có lẽ bọn họ sẽ có chút đau đầu, nhưng đối phương không biết sống chết, bọn họ tin chắc hậu quả duy nhất, chính là hai cánh tay sẽ bị chấn thương, thậm chí tan vỡ tại chỗ. Nhưng nụ cười của bọn họ mới vừa giữ được nháy mắt, hoàn toàn cứng đơ, bởi vì trên hai cánh tay truyền đến lực phản chấn lớn đến mức khiến bọn họ không sao tin nổi, khiến cánh tay bọn họ nhất thời đau đớn kịch liệt, hổ khẩu vỡ tan.
Mà hai cánh tay Vân Triệt cũng trĩu xuống, nhưng lập tức, ấn ký phượng hoàng trên trán hắn lóe sáng, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, kiếm hổ phách ngừng lại dưới sự áp chế của lang nha bảng trong nháy mắt, bỗng nhiên giải phóng ra tiếng hổ gầm chói tai, ngang qua hai cây lang nha bảng, mang theo ngọn lửa nóng rực bay về phía Hắc Quỷ và Hắc Hổ đang trợn tròn mắt.
Roạt!!!
Hai cây lang nha bảng bị chặt đứt gọn gàng, tinh thần toái ảnh của Vân Triệt cũng nháy mắt hiện lên, mang theo một tia chớp ánh lửa xuyên qua cơ thể hai người bọn họ, xuất hiện ở vị trí cách phía sau họ năm bước.
Thần sắc của Hắc Hổ và Hắc Quỷ dừng lại, mắt mở to, dưới sự yên tĩnh giống như đã chết, đầu của hai người bọn họ rơi từ trên cổ xuống, lăn trên mặt đất khô ráo.