Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 114 - Chương 115: Xin Lỗi, Ta Đã Tới Chậm

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_115" class="block_" lang="en">Trang 58# 1

 

 

 

Chương 115: Xin lỗi, ta đã tới chậm



- Thật sự khiến cho ta khó có thể tin, ngươi thế mà lại với huyền lực của ngươi lấy thân hòa lực cực mạnh đối với lực lượng hảo diễm, dưới trạng thái ý cảnh vô cùng không đủ của phượng hoàng viêm lực, mạnh mẽ lĩnh ngộ phượng hoàng viêm kỹ tầng cảnh giới thứ năm và thứ sáu của “Phượng hoàng tụng thế điển”! Nhân loại, ngươi khiến cho ta khiếp sợ.

- Lực lượng chủ yếu của hai đại cảnh giới là phượng hoàng viêm lực tăng lên trong phạm vi lớn, mà ta, chẳng qua chỉ đơn thuần lĩnh ngộ hai đại viêm kỹ mà thôi, cũng không có gì đặc biệt hơn người.

Vân Triệt bình tĩnh nói.

- Không! “Phượng dực thiên khung vũ” và “Phần tinh yêu liên” xem như là viêm kỹ bao hàm hai đại cảnh giới này, tương thông với ý cảnh viêm lực này. Ngươi có thể dưới trạng thái không lĩnh ngộ ý cảnh mà hoàn toàn thông hiểu hai đại viêm kỹ này, ta tin tưởng cho dù phượng hoàng còn tại thế, tất nhiên cũng khiếp sợ không thôi. Đây tất nhiên có liên quan đến việc ngươi có mầm mống hỏa của Tà thần, có thân hòa lực cực cao với hỏa diễm, nhưng mà, cho dù Tà thần còn tại thế, trong thời gian một tháng ngắn ngủi cũng cơ bản không thể nào làm được một điểm này. Ngộ tính kinh người của ngươi, đủ để có một không hai đương thời.

Đây là đánh giá của linh hồn phượng hoàng đối với Vân Triệt. Làm linh hồn thần thú nơi không vướng trần thế, nó chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ làm ra đánh giá như vậy với con người.

Ngọc thạch ghi lại “Phượng hoàng tụng thế điển” trong tay Vân Triệt chậm rãi biến mất, giọng linh hồn phượng hoàng lại một lần nữa vang lên:

- Thời gian ngươi ở trong nơi thí luyện này đã gần đến cuối, nên là thời gian ta đưa ngươi ra ngoài. Chỉ có điều trước đó, ta có lẽ nên đưa cho ngươi một lễ vật đặc thù.

Trong thế giới hắc ám, một tia sáng màu vàng bỗng nhiên bay vụt đến, điểm vào trên trán Vân Triệt. Nhất thời, ấn ký phượng hoàng màu đỏ trên trán hắn hiện ra… Nhưng màu sắc, đã từ màu đỏ thẫm như trước, biến thành màu vàng kim thuần túy! Giống như một ngọn lửa màu vàng kim đang thiêu đốt.

- Đây là…

Cảm thấy màu sắc ấn ký phượng hoàng trên trán mình biến hóa, Vân Triệt theo bản năng sờ lên trán mình, nghi ngờ nói.

- Đây là lực lượng đặc thù mà cả đời ta chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng ta đã từng nghĩ sẽ không có một ngày dùng đến, mà ngươi, thừa nhận lực lượng của Tà thần, tương lai của ngươi nhất định không tầm thường, ban lực lượng này cho ngươi, chính là thích hợp hơn hết. Về phần đây là lực lượng như thế nào, khi ngươi dùng đến nó, ngươi tự nhiên sẽ biết.

- Hiện giờ, để cho ta đưa ngươi ra ngoài đi. Bằng hữu của ngươi, còn có bộ tộc phượng hoàng bị ta hạ ấn ký nguyền rủa đang gặp phải nguy cơ khổng lồ, hiện giờ chỉ có ngươi có thể cứu vớt bọn họ… Đi đi.

Giọng linh hồn phượng hoàng vừa dứt, đôi tròng mắt màu vàng kim vĩ đại kia biến mất trong bóng đêm, không gian trước mắt Vân Triệt lập tức vặn vẹo.

––––––––––––––––––

Phong ấn trận tạm thời mở ra, Lam Tuyết Nhược lấy tốc độ nhanh nhất ra ngoài, đầu tiên mắt liền thấy rõ tình huống bên ngoài, ngọc kiếm ra tay, đâm thẳng về phía dong binh Hắc Ma đầu tiên. Mà phong ấn trận sau lưng nàng đã lập tức đóng lại một lần nữa.

Đoàn trưởng Hắc Ma không ở đây, ba kẻ khác Hắc Hổ, Hắc Quỷ, Hắc Lang có thực lực Chân Huyền cảnh dường như cũng không ở đây, đối với Lam Tuyết Nhược mà nói, đây là tình huống không thể nghi ngờ không còn gì tốt hơn. Lấy huyền lực Chân Huyền cảnh cấp ba của nàng, nếu nàng muốn đi qua, ác nhân Nhập Huyền cảnh này vốn không có khả năng ngăn được nàng.

- Nữ nhân kia đi ra… Nhanh! Nhanh đi thông báo cho đoàn trưởng!

Nhìn thấy Lam Tuyết Nhược bỗng nhiên lao ra, một đám người gần nhất trở tay không kịp, bọn họ còn chưa kịp ra tay ngăn cản, vũ khí trong tay đã bị Lam Tuyết Nhược đánh bay toàn bộ… Lấy thực lực của Lam Tuyết Nhược, hoàn toàn đủ để một kiếm miểu sát mấy người bọn họ, nhưng ở trong lòng nàng, lại chưa từng có ý niệm muốn giết người.

Lều trại kho đồ ăn ở ngay trước mặt, Lam Tuyết Nhược liếc mắt một cái liền nhìn thấy, nàng vung ngọc kiếm, thân hình uyển chuyển như bướm vờn hoa nhanh chóng về phía trước, liên tục xông qua vòng vây mười mấy người, chỉ trong thời gian mấy hơi liền vọt tới trước cái lều kia, sau đó nhanh chóng lấy không gian giới chỉ trên tay trái xuống…

Đột nhiên đúng lúc này, hai luồng kình phong nguy hiểm bỗng nhiên ép tới từ hai bên người nàng. Phó đoàn trưởng Hắc Hổ và Hắc Lang đồng thời nhe răng cười từ phía sau lều trại nhảy ra, hai cây lang nha bổng trái phải vung về phía Lam Tuyết Nhược, ép Lam Tuyết Nhược nhanh chóng lui về phía sau, mà ở phía sau nàng, phó đoàn trưởng Hắc Quỷ cũng không biết từ chỗ nào nhảy ra, ba người vung lang nha bổng, vây Lam Tuyết Nhược vào giữa, cười vô cùng đắc ý dâm tà.

- Đã biết các ngươi sẽ có khả năng đến đây, chậc chậc, chúng ta chính là đã đợi ngươi thật lâu.

Hắc Lang liếm khóe miệng, trong đôi mắt nhìn về phía Lam Tuyết Nhược tràn đầy dâm quang.

- Nữ nhân này, lại có thể xinh đẹp đến mức độ này, quả thật muốn mạng già.

Lần đầu tiên nhìn Lam Tuyết Nhược ở khoảng cách gần, nước miếng của Hắc Hổ đã sớm không thể khống chế chảy xuống.

- Còn nói lời vô nghĩa gì! Trước tóm nàng lại. Mỹ nhân này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng huyền lực một chút cũng không kém đoàn trưởng, dù sao phải cẩn thận một chút!

Trong tiếng quát khẽ, ba cây lang nha bổng từ ba phương hướng khác nhau đồng thời vung về phía Lam Tuyết Nhược. Khóe miệng Lam Tuyết Nhược lộ ra một nụ cười cay đắng, nàng đã vẻn vẹn bốn ngày một giọt nước chưa uống, mặc dù lấy huyền lực mạnh mẽ chống đỡ, ngoài mặt nhìn không hề có việc gì, nhưng đói khát trong thời gian dài, dưới lo lắng, đau lòng, thân thể của nàng đã sớm yếu ớt không chịu nổi, huyền lực nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng phát huy ra một nửa bình thường, thậm chí vừa rồi ngay cả ba người này ẩn thân ở đâu cũng không nhận ra được.

Nếu là bình thường, một mình nàng có thể đối phó với ba người Chân Huyền cảnh cấp một này, nhưng trạng thái hiện giờ của nàng, đừng nói chiến thắng, ngay cả thoát thân, đều gần như không thể.

Ngọc kiếm vung lên, huyền lực phóng ra, một kiếm đánh văng toàn bộ công kích của ba người, nhưng chính nàng dưới lực phản chấn suýt nữa mất đi thăng bằng. Nàng cắn răng ngọc, trong mắt thoáng lóe lên, ngưng tụ toàn bộ huyền lực của mình, không có ý định giao chiến tiếp, mà đột nhiên nhảy lên, xoay chuyển trong không trung, muốn thoát khỏi vòng bao vây của bọn họ, nhưng ba người hiển nhiên đã sớm đoán được ý đồ hành động của nàng, Hắc Quỷ cười lạnh một tiếng:

- Muốn chạy? Ha ha, đã đi ra, cũng đừng mong trở lại… Oanh thiên chấn liệt kích!

Hắc Quỷ theo sát nhảy lên, một bổng trong không trung hung hăng đánh về phía Lam Tuyết Nhược, Lam Tuyết Nhược lấy kiếm đón đỡ, lúc rơi xuống đất đã lảo đảo, lúc này, sau lưng nàng truyền đến một trận cười to bừa bãi:

- Ha ha ha ha! Tốt! Thật tốt! Hơn một tháng này quả nhiên không phí công chờ, tiểu mỹ nhân tự đưa đến cửa, ha ha ha ha!

m thanh này, khiến trong lòng Lam Tuyết Nhược chợt lạnh, bởi vì đây rõ ràng là giọng của Hắc Ma.

Giọng nói vừa dứt, một luồng kình phong dột nhiên đánh úp lại từ phía sau, Lam Tuyết Nhược tránh cũng không thể tránh, ngay cả vung kiếm cũng đã không kịp, chỉ đành đưa tay đẩy dời đi, đón đỡ lấy.

Phụt!!

Huyền lực trống rỗng, lại dưới trạng thái bị đánh lén, Lam Tuyết Nhược hiện giờ làm sao có thể chống đỡ được một kích từ sau lưng của Hắc Ma, thân thể mảnh mai của nàng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng chậm rãi chảy xuống một vết máu.

Hắc Ma ngược lại sửng sốt một chút, lúc trước hắn đã từng giao thủ với Lam Tuyết Nhược, còn bị nàng đâm một kiếm làm tổn thương, trong lòng ít nhiều gì còn có chút kiêng kỵ nàng, cho nên mới phải lựa chọn đánh lén đê tiện, nhưng không nghĩ tới một kích này của mình lại tạo thành hiệu quả khả quan như thế. Nhìn Lam Tuyết Nhược chậm rãi lau vết máu nơi khóe miệng, Hắc Ma từng bước một chậm rãi đi tới gần, toét miệng nở nụ cười xấu xí:

- Ha ha, tiểu mỹ nhân, lần này ngươi trốn không thoát, ngoan ngoãn theo ta trở về làm đoàn trưởng phu nhân, cam đoan về sau ngươi sẽ được nhậu nhẹt ăn ngon, đến lúc đó, kêu ta thả tất cả người bên trong, vẫn chỉ là một câu nói của ngươi.

Lam Tuyết Nhược đứng lên từ trên mặt đất, đôi mắt đẹp lạnh lùng, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi bi ai: Không nghĩ tới thân thể tôn quý của bản thân, thế nhưng lại bị một đám ác nhân thấp kém bức bách đến gần như tuyệt vọng. Nàng không nói gì, ngọc kiếm đặt ngang trước người, chuẩn bị mạo hiểm liều chết sau cùng.

- Chậc, tính tình thật đúng là cứng rắn.

Ngón tay Hắc Ma nhéo cằm, từng bước tới gần Lam Tuyết Nhược, cười đến càng ngày càng nguy hiểm:

- Thoạt nhìn, không đánh ngất ngươi, ngươi sẽ không thành thật, đến lúc đó chờ ngươi tỉnh lại nhìn thấy mình bị cởi sạch quần áo, ta xem tính tình ngươi còn cứng rắn như vậy không.

Dong binh chung quanh Hắc Ma lập tức phát ra tiếng cười dâm đãng, Hắc Ma cũng bước về phía trước một bước lớn, lang nha bổng quét ngang về phía Lam Tuyết Nhược.

Keng!

Keng!

Keng!

Lam Tuyết Nhược cắn răng ngọc, toàn lực đón đỡ công kích của Hắc Ma, lần đón đỡ đầu tiên, nàng lui về phía sau một bước lớn, lần thứ hai đón đỡ, cánh tay phải của nàng run lên một trận, suýt chút nữa ngã sấp xuống, lần thứ ba, nàng trực tiếp bị chấn ngã trên mặt đất, ngọc kiếm trong tay cũng bị bắn ra ngoài xa xa.

- Ha ha ha ha.

Hắc Ma ném lang nha bổng trong tay về phía sau, xoa xoa tay về phía Lam Tuyết Nhược ngã xuống đất, ở trong tiếng cười dâm đãng, một tay chộp nàng tới.

Chiếp ~~~~~~~~

Đúng lúc này, một tiếng phượng hót lảnh lót đến chói tai bỗng nhiên từ bên tai truyền đến, khiến cho hai tai bọn họ ù ù một trận, Hắc Ma cũng toàn thân cứng đờ, động tác khựng lại ở đó, hắn còn chưa kịp phản ứng gì, liền nhìn thấy một bóng hỏa diễm cực lớn bỗng nhiên phá tan trận pháp phong ấn cửa động kia, mang theo sóng nhiệt nóng rực, nhào về phía bọn họ.

Bóng hỏa diễm kia… Cũng giống như phượng hoàng loại nhỏ đang giương cánh bay lượn!

Đợi chút… Phượng… Phượng hoàng

Ánh mắt mọi người bỗng chốc trừng thật lớn, miệng mở ra thật lớn, mà con “Phượng hoàng” sau khi lao ra khỏi phong ấn trận pháp, giống như một sao băng thiên thạch lao xuống thật nhanh, bay vụt tới vị trí của Lam Tuyết Nhược.

Ầm!!!!

Phượng hoàng rơi xuống đất, dẫn tới một hỏa diễm nổ tung có chiều dài chừng hơn năm mươi thước.

Hắc Ma, Hắc Hổ, Hắc Quỷ, Hắc Lang, còn có tất cả dong binh Hắc Ma gần đó toàn bộ đều bị sóng nhiệt đánh bay ra ngoài, ngã lộn xộn, sau đó lại trong tiếng kêu gào thảm thiết lăn lộn trên mặt đất, dập tắt ngọn lửa bốc cháy trên người.

Hắc Ma bị đánh ra ngoài mấy chục thước, hắn chật vật đứng lên, liều mạng dập ngọn lửa trên người, điên cuồng hét lên:

- Ai! Là ai!!

Hắn vừa kêu lên, ánh mắt bỗng nhiên trừng thật lớn… Bởi vì theo màu đỏ của ngọn lửa dần dần tán đi, hắn phát hiện trước mắt mình thế mà lại đã nhiều thêm một thi thể đã không hề có tiếng động. Trong phạm vi hỏa diễm nổ mạnh vừa rồi, tất cả người Nhập Huyền cảnh cấp năm trở xuống đều chết ngay tại chỗ, có người thân thể bị đánh thành vài khúc, chết không toàn thây, có thi thể còn đang hừng hực thiêu đốt, dần dần hóa thành một thi thể cháy sém vô cùng thê thảm.

Màu đỏ ngọn lửa dần dần tán đi, trung tâm nơi nổ mạnh, Vân Triệt ôm ngang eo Lam Tuyết Nhược, bằng động tác mềm nhẹ ôm lấy thân thể suy yếu của nàng. Trên người hắn còn bao phủ một tầng ánh lửa màu đỏ nhàn nhạt, nhưng không hề làm bỏng đến thân thể Lam Tuyết Nhược và xiêm y. Nhìn vẻ trắng bệch trên mặt và vết máu nơi khóe miệng nàng, cảm nhận được thân thể nàng truyền đến cảm giác suy yếu thật sâu, trong lòng Vân Triệt co rút đau đớn, nhẹ nhàng nói:

- Sư tỷ, xin lỗi, ta đã tới chậm…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment