.
._57__2" class="block_" lang="en">Trang 57# 2
Chương 114: Sơn cùng thủy tận
- Ngươi định làm gì?
Bỗng nhiên cảm nhận được huyền lực trong cơ thể Vân Triệt lấy phương thức lưu động tương đương với không bình thường, Mạt Lỵ lập tức cảnh giác, trầm giọng nói:
- Ngươi định mạnh mẽ lĩnh ngộ tầng thứ năm và tầng thứ sáu của “Phượng hoàng tụng thế điển” này? Ngươi điên rồi sao!
- Cả đời chỉ có một lần cơ hội đặt ra ở trước mặt ta, không nếm thử, ta vĩnh viễn sẽ không cam lòng!
Vân Triệt nhắm mắt nói. Tâm niệm và suy nghĩ hoàn toàn chìm vào trong ấn ký linh hồn của ngọc thạch. Phần “Phượng hoàng tụng thế điển” này là ấn ký linh hồn ghi lại, chỉ có thể lấy linh hồn lực đọc. Nếu có thể lĩnh ngộ thành công, như vậy sẽ chân chính ghi lại trong linh hồn của mình. Mà nếu không cách nào lĩnh ngộ thành công, sau khi rời đi nơi này, văn tự, hình vẽ, phương thức lưu động huyền lực chứa đựng trong đó đều không thể nhớ kỹ dù chỉ một chút. Cho nên, thời gian Vân Triệt tìm hiểu phần tàn quyển này chỉ có một tháng, muốn học thuộc lòng nó, sau này tìm được bốn trọng trước rồi tìm hiểu thêm vốn không có khả năng.
- Không có bốn tầng cảnh giới trước, ngươi lĩnh ngộ tầng thứ năm và tầng thứ sáu như thế nào? Cả gốc đều không có, ngươi đã muốn trực tiếp thu hoạch quả thật? Nếu ngươi mạnh mẽ đi ngược, kết quả có khả năng nhất chính là huyền mạch vặn vẹo, kinh mạch đại loạn, thậm chí toàn bộ huyền quan đã mở ra của ngươi, cũng có thể nối tiếp nhau khép kín.
- Không có trụ cột từ tầng thứ nhất đến tầng thứ bốn, ta đây liền tự mình đến xây dựng!
Vân Triệt bình tĩnh nói.
- Tự mình xây dựng? Ngươi có biết bộ tộc phượng hoàng thượng cổ dùng bao nhiêu vạn năm mới có phần “Phượng hoàng tụng thế điển” này? Sau khi “Phượng hoàng tụng thế điển” được tạo ra, lại trải qua bao nhiêu lần biến hóa, sửa đổi và tiến hóa? Ngươi nhiều nhất chỉ có thời gian một tháng, lại muốn tự mình xây dựng trực tiếp tìm hiểu tầng cảnh giới thứ năm và thứ sáu?
Mạt Lỵ lắc đầu,
- Cho dù ngươi thật sự là thiên tài tuyệt thế gì, cũng không thể nào làm được!
- Ít nhất phải để cho ta thử một lần!
Vân Triệt bướng bỉnh thấp giọng nói. Sau đó liền chặt đứt ý thức khác, để cho mình hoàn toàn chìm đắm trong ấn ký linh hồn của “Phượng hoàng tụng thế điển”…
Mà lúc này, hắn không chú ý tới, Mạt Lỵ cũng không chú ý tới, ở dưới áo ngoài của hắn, trên dây chuyền hắn mang từ nhỏ đến lớn, bỗng nhiên lóng lánh lên một tia sáng yêu dị… Chợt lóe rồi biến mất.
––––––––––––––––––
Ngoài phong ấn trận, Lam Tuyết Nhược luôn sốt ruột và chờ đợi, nửa canh giờ đi qua… Một canh giờ đi qua… Sáu canh giờ đi qua… Suốt một ngày một đêm đi qua… Thần sắc của nàng, đã sớm trở nên tối tăm. Trong lòng Phượng Bách Xuyên cũng hoàn toàn chết lặng.
- Thí luyện này, thật sự sẽ chết người sao?
Nhìn Phượng Bách Xuyên lại một lần nữa đi tới, Lam Tuyết Nhược nghiêng người, ánh mắt vô thần hỏi. Vấn đề giống như trước, nàng đã hỏi mười mấy lần.
Trong lòng Phượng Bách Xuyên thở dài thật dài một tiếng, chỉ có thể miễn cưỡng an ủi:
- Có một vài tộc nhân, thật sự đã từng bị chôn vùi trong thí luyện này. Chỉ có điều… Chỉ có điều chúng ta cũng đừng bi quan như vậy, có lẽ Vân tiểu huynh đệ thông qua thí luyện cũng không chừng. Tổ tiên thông qua thí luyện này, dừng lại ở bên trong lâu nhất mười ngày mới đi ra. Cho nên… Chờ một chút, nói không chừng hắn liền lập tức đi ra.
Khi nói lời này, Phượng Bách Xuyên đã tự mình trải qua phượng hoàng thí luyện rất rõ ràng lấy thực lực Nhập Huyền cảnh cấp một muốn thông qua trận thí luyện này, vốn là chuyện không có khả năng. Đến bây giờ Vân Triệt vẫn còn chưa đi ra, theo ý hắn khả năng duy nhất chính là đã chôn vùi trong nơi thí luyện. Nhưng giờ này khắc này, hắn cũng chỉ có thể lấy những lời này an ủi Lam Tuyết Nhược, để cho nàng tiếp tục ôm lấy hy vọng mỏng manh.
- Phượng tộc trưởng, ngươi có biện pháp nào cho ta đi vào không?
Phượng Bách Xuyên lắc đầu:
- Nơi thí luyện một tháng chỉ có thể đi vào một người, ta không có cách nào.
Lam Tuyết Nhược cắn cắn môi, không nói gì thêm, đứng yên ở trước cửa thí luyện, ngây ngốc ngơ ngác nhìn về phía trước, trong lòng điên cuồng khát vọng bóng dáng kia xuất hiện… Nàng không biết mình rốt cuộc như thế nào, nhưng lại sẽ âm thầm lo lắng đến mức độ này, nghĩ đến hắn có khả năng chết trong nơi thí luyện, trong lòng lại đau tê tâm liệt phế.
Dong binh đoàn Hắc Ma quấy nhiễu bên ngoài, thiên lý truyền âm phù dùng xong, cự tuyết điêu chưa tỉnh lại… Chuyện này đều không khiến cho nàng luống cuống. Mà Vân Triệt một ngày không đi ra, lại khiến cho tâm thần nàng hoảng loạn thủy chung không cách nào bình tĩnh.
Hai ngày đi qua… Ba ngày đi qua… Mười ngày đi qua… Mười lăm ngày đi qua…
Vân Triệt như trước vẫn không xuất hiện.
Còn Lam Tuyết Nhược cũng không cách nào ôm bất cứ ảo tưởng gì, không thể không đau lòng thừa nhận sự thật Vân Triệt đã chết ở nơi thí luyện, vĩnh viễn không có khả năng đi ra.
Những ngày này, nàng vẫn luôn trôi qua trong tối tăm, đau đớn trong lòng cho dù ngày đêm đều vĩnh viễn không cách nào ngừng lại. Vốn, nàng cho rằng mình vì mất đi một “Hy vọng” cuối cùng tìm được mà đau xót, nhưng khi đau xót này vĩnh viễn không cách nào bình ổn, nghĩ tới gương mặt Vân Triệt liền trong lòng đau run rẩy, nàng dần dần mê man, bởi vì nàng cảm giác được, thống khổ này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù tiếc hận và đau xót, nhưng phần vượt qua kia là thứ gì, nàng không biết, bởi vì cảm giác này thật hư ảo, thật xa lạ.
- Má nó, đã nửa tháng, lại không đi ra! Trong động này hiển nhiên chuẩn bị lương thực!
- Gấp cái gì! Cho dù bọn họ có nhiều lương thực và nguồn nước hơn nữa, cũng chỉ có thể xài hết là thôi. Hừ, xem bọn họ còn có thể chống đỡ đến khi nào.
Dong binh đoàn Hắc Ma vẫn không rời đi, bọn họ khẳng định bên trong nhất định có bảo vật vĩ đại, mỗi ngày hai tiểu đội thay phiên nhau canh chừng, không rút lui đi lúc nào.
Lúc trước lương thực và nguồn nước Vân Triệt đưa cho Phượng Bách Xuyên, dưới phân phối tiết kiệm của Phượng Bách Xuyên, nửa tháng trôi qua, vẫn còn dư lại không đến một phần ba. Mỗi ngày hắn đều cau mày, đau khổ suy tư nghĩ cách thoát đi, nhưng đối mặt với thực lực mang tính áp đảo tuyệt đối bên ngoài, hắn cho dù nghĩ nát đầu, cũng không có kế sách gì, chỉ có thể đau khổ chống đỡ.
Hai mươi ngày đi qua… Hai mươi lăm ngày đi qua…
Một tháng đi qua.
Dưới che giấu của phong ấn trận, phượng hoàng di tộc khó khăn chống đỡ suốt cả một tháng, cuối cùng đã tới mức độ sơn cùng thủy tận (cùng đường).
Hai ngày trước không gian giới chỉ mà Vân Triệt giao cho Phượng Bách Xuyên đã trống không toàn bộ, không còn tồn tại chút lương thực và một giọt nước. Người trưởng thành có huyền lực thấp hơn trong người, có thể miễn cưỡng chống đỡ, còn lão nhân và hài tử trong đói khát và sợ hãi vẫn không tản đi một người tiếp một người ngã xuống, một khi hôn mê, sẽ không thể đánh thức.
Hốc mắt Phượng Bách Xuyên đã hõm sâu xuống, hắn ngồi trên xó góc lạnh như băng, vô lực và tuyệt vọng thật sâu khiến cho hắn hít thở không thông. Đến mức độ này, hắn đã không biết tiếp theo nên đi đâu… Tiếp tục dừng lại ở đây, toàn tộc bọn họ đều sẽ bị đói chết, mà lúc này rời đi, ác tặc cùng hung cực ác bên ngoài sẽ giết chết toàn bộ bọn họ… Nói không chừng còn có thể bởi vì bọn họ không giao ra cái gọi là bảo vật mà tìm mọi cách tàn phá ngược đãi bọn họ, chết càng thêm thê thảm.
- Người ở bên trong nghe kỹ cho ta. Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn đi ra, sau đó giao bảo vật và nữ nhân kia, chúng ta có thể cam đoan nam nữ già trẻ, một người cũng không chạm vào, hơn nữa về sau tuyệt đối sẽ không lại tiến vào chỗ này.
- Thật là một đám ngu xuẩn, các ngươi cứ gắng gượng chống đỡ như vậy có chỗ tốt gì? Các ngươi không quản mạng của mình, ngay cả mạng của người nhà và hài tử cũng không quản sao? Ở bên trong sớm muộn gì cũng phải chết, ngoan ngoãn đi ra đầu hàng, sau đó thỏa mãn điều kiện của chúng ta, chúng ta cam đoan một người cũng không chết, còn có thể cho các ngươi ăn một bữa ngon trước!
Khi tất cả mọi người đều tuyệt vọng, tiếng gào của dong binh đoàn Hắc Ma vào trong tai bọn họ càng ngày càng khó kháng cự. Lúc này, một lão giả tuổi đã già run rẩy đứng lên, nói:
- Tộc trưởng, bọn họ nói cũng không sai, chúng ta ở trong này sớm muộn gì cũng toàn bộ đói chết, đến một bước này, lại trốn ở đây vốn cũng không có ý nghĩa, vẫn đi ra ngoài đầu hàng đi, nói không chừng bọn họ sẽ giống như lời họ nói, cũng sẽ không tổn thương chúng ta.
- Không được!
Phượng Bách Xuyên ngược lại lắc đầu, chán nản nói:
- Lúc trước các ngươi chắc cũng cảm giác được, trên người bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều nổi lên lệ khí. Đây hoàn toàn là một bang cùng hung cực ác không coi sinh mệnh là quan trọng, nếu đi ra ngoài, chúng ta chỉ biết sẽ chết thảm hại hơn, còn có thể nhận hết khuất nhục. Lại kiên trì một thời gian ngắn… Tuyết Nhược cô nương nói linh thú khế ước của nàng đã sắp tỉnh, đến lúc đó, chúng ta có hy vọng được cứu vớt. Mà cho dù cuối cùng vẫn phải chết… Ta tình nguyện lựa chọn đói chết, cũng tuyệt đối không khuất nhục mà chết!
- Tổ Nhi ~~ Tiên Nhi!!!
Phượng Bách Xuyên vừa dứt lời, tiếng kêu gào tê tâm liệt phế của Phượng Thải Vân liền vang lên. Phượng Bách Xuyên lập tức đứng lên, bổ nhào về phía thê tử Phượng Thải Vân… Mà Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi ở trong ngực Phượng Thải Vân đã hôn mê, sắc mặt trong tái nhợt lộ ra vàng như nến, mặc cho Phượng Thải Vân la như thế nào, đều không hề có phản ứng.
- Tổ Nhi, Tiên Nhi…
Đầu ngón tay Phượng Bách Xuyên rướm máu, hai mắt rưng rưng, giơ tay dùng sức vỗ đầu mình, tuyệt vọng sắp ngất.
Lam Tuyết Nhược luôn lui ở trong góc chậm rãi đứng dậy. Có lẽ cạn kiệt quá mức lợi hại, đã qua một tháng, cự tuyết điêu vẫn như trước không tỉnh lại. Đến lúc này, nàng biết nếu không nghĩ biện pháp gì, chính là một ngày cũng sống không qua.
- Phượng tộc trưởng, phiền ngươi tạm thời mở phong ấn trận bên ngoài ra, ta đi ra ngoài cướp một ít đồ ăn đi vào.
Nghe xong lời Lam Tuyết Nhược nói, Phượng Bách Xuyên ngớ ra, sau đó nhanh chóng lắc đầu:
- Không được! Quá nguy hiểm, bên ngoài nhiều người như vậy, sao ngươi có thể cướp đồ ăn từ trong tay bọn họ được.
Ánh mắt Lam Tuyết Nhược kiên định nói:
- Dù sao ta cũng có thực lực Chân Huyền cảnh, chỉ cần mấy thủ lĩnh Chân Huyền cảnh của bọn họ không ở đó, còn không đến mức nguy hiểm gì. Trước mắt, bọn nhỏ đã không chống đỡ nổi, thật sự nếu không kiếm một ít đồ ăn tới, bọn họ liền…
Môi Phượng Bách Xuyên giật giật, nhìn Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi hôn mê bất tỉnh, hắn cuối cùng gật gật đầu, khổ sở nói:
- Lam cô nương, vậy ngươi nhất định phải cẩn thận… Chúng ta nhiều đại nam nhân ở trong này bất lực như vậy, lại chỉ có thể để cho ngươi một nữ nhi gia phải vì chúng ta mà mạo hiểm như vậy, thật sự là…
- Phượng tộc trưởng đừng nói như vậy, tin tưởng nếu thực lực của Phượng tộc trưởng có đủ, nhất định sẽ là người đầu tiên ra ngoài… Lập tức mở cửa phong ấn, sau khi ta đi ra ngoài lại lập tức đóng lại, sau khi lấy được đồ ăn, ta sẽ dùng giọng nói báo cho ngươi biết lại mở phong ấn trận.
Tuy rằng kèm theo phiêu lưu cực cao, nhưng đây dường như đã trở thành kế hoãn binh duy nhất trong tuyệt cảnh này. Phượng Bách Xuyên đứng ở cửa động, cắn đầu ngón tay, nhỏ giọt máu lên trên phong ấn trận, lo lắng nói:
- Nhất định phải cẩn thận!
Trong giọng nói của Phượng Bách Xuyên, phong ấn trận màu đỏ sáng rọi chợt lóe, sau đó chậm rãi biến mất, Lam Tuyết Nhược trường kiếm trong tay, thân thể nhất thời lướt lên một bóng trắng, bay ra ngoài.