.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_125" class="block_" lang="en">Trang 63# 1
Chương 125: Hoàng đế Thương Phong
Thương Phong hoàng thành, trung tâm hoàng cung.
Bước chân Lam Tuyết Nhược vội vàng, xuyên qua thị vệ dày đặc, đi thẳng đến tẩm cung của hoàng đế. Thị vệ hoàng cung gặp được trên đường đi đều ào ào hành lễ.
- Thương Nguyệt công chúa, ngươi đã trở lại. Hoàng thượng vẫn ngày ngày nhắc đến ngươi.
Cửa tẩm cung hoàng đế, một thái giám trung niên khom người bước nhanh đón chào:
- Có cần tiểu nhân thông báo một tiếng không.
- Không cần.
Lam Tuyết Nhược lắc đầu, đi thẳng vào trong tẩm cung của hoàng đế.
Thương Vạn Hác, hoàng đế đời thứ chín mươi chín của Thương Phong đế quốc, đế lâm thiên hạ, uy chấn tứ hải. Năm nay hắn đã năm mươi sáu tuổi, cuộc sống an nhàn sung sướng trong hoàng cung, ở tuổi này, nhất là ở trên người đế vương nên không đủ hiện ra vẻ già nua, nhưng Thương Vạn Hác lại nằm yên tĩnh trên giường, sắc mặt u ám, ánh mắt càng ảm đạm vô thần, cũng giống như một lão nhân tuổi xế chiều tám mươi tuổi.
- Hoàng thượng, Thương Nguyệt công chúa đã trở lại!
Thái giám bên người hắn bước nhanh đến, vẻ mặt vui mừng nói.
Nghe vậy, trên khuôn mặt tử khí nặng nề của Thương Vạn Hác lộ ra chút vội vàng, trên thân vừa động, giãy giụa đứng lên:
- Mau, mau cho nàng vào.
Giọng hắn vừa dừng lại, Lam Tuyết Nhược liền đi đến, nhìn gương mặt rõ ràng đã già đi rất nhiều và tha thiết trong ánh mắt của Thương Vạn Hác, trong lòng nàng chua chát, bước nhanh về phía trước, hai đầu gối quỳ xuống trước mặt Thương Vạn Hác:
- Phụ hoàng, nữ nhi bất hiếu, lần này lâu như vậy mới về thăm ngài.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Thương Vạn Hác vui vẻ gật đầu, lúc nà trên mặt của hắn không hề có chút uy nghiêm của thân là đế vương nào, chỉ có vẻ hiền từ của một người phụ thân bình thường khi đối mặt với nữ nhân yêu thương:
- Mau dậy đi. Cách lần trước con từ Tân Nguyệt thành trở về, đã hơn ba tháng, trong khoảng thời gian này trẫm vẫn ăn không ngon, ngủ không yên, sợ con xảy ra chuyện gì, ha ha, không có việc gì là tốt rồi.
- Bên chỗ nữ nhi xảy ra chút chuyện nhỏ, làm trễ nải một chút thời gian, khiến phụ hoàng bận tâm.
Lam Tuyết Nhược đứng dậy, nhìn dáng vẻ phụ thân nàng, mũi chua xót một trận:
- Phụ hoàng, bệnh tình của người… Sao lại giống như nặng thêm? Có Cổ đại sư tự mình chẩn trị, sao lại còn như vậy?
- Khụ khụ…
Thương Vạn Hác vừa định nói chuyện, lại ho khan kịch liệt một trận, hắn thở gấp mấy hơi, giọng khàn khàn nói:
- Có lẽ, trẫm thật sự đã già, bệnh này tuy nặng, nhưng có Cổ đại sư, còn không đến mức lập tức muốn mạng của trẫm, nhưng trẫm sớm muộn gì, cũng bị bọn nghịch tử này chọc tức chết… Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…
Nói hai câu, Thương Vạn Hác lại ho khan một trận thống khổ, Lam Tuyết Nhược bước lên trước, vỗ nhẹ lên lưng hắn.
Lúc này, giọng thái giám truyền từ ngoài cửa vào:
- Khởi bẩm hoàng thượng, thái tử cầu kiến.
Thân thể Thương Vạn Hác bỗng chốc khựng lại, sắc mặt Lam Tuyết Nhược lập tức trở nên không tốt. Sau đó, một tiếng rít gào từ trong miệng Thương Vạn Hác gầm rú ra:
- Kêu hắn cút! Trẫm không muốn nhìn thấy hắn!
- Ai ya, là chuyện gì khiến phụ hoàng tức giận như vậy. Hiện giờ phụ hoàng có bệnh trong người, nhất định phải bảo trọng thân thể, phải tránh động khí.
Theo một giọng nói thờ ơ vang lên, một nam tử thanh niên tuổi sắp ba mươi, một thân hoa phục hoa văn vàng chắp hai tay sau lưng đi vào, vừa nhìn thấy Lam Tuyết Nhược, hắn híp mắt nở nụ cười:
- Hoàng muội thân ái của ta, vừa rồi nghe hạ nhân nói ngươi đã trở lại, ta đây mới vội vã tới đây, mấy tháng không gặp, ta ngược lại vô cùng nhớ nhung.
- Ngươi tên nghịch tử này, ai cho ngươi đi vào, lập tức cút cho trẫm!
Thương Vạn Hác run run chĩa ngón tay, tức giận quát.
- Phụ hoàng ngàn vạn lần đừng tức giận, cẩn thận thương thân, nhi thần chính là quan tâm bệnh tình của phụ hoàng, đặc biệt đến thăm, nếu phụ hoàng không vui, nhi thần lập tức đi ngay.
Thái tử Thương Lâm cười hề hề nói, biểu cảm thờ ơ kia hoàn toàn không có một chút vẻ sợ hãi khi đối mặt với đế vương phẫn nộ, càng không hề có chút cung kính và kiêng kỵ.
- Vấn an?
Thương Vạn Hác cười lạnh:
- Đến xem trẫm có đột tử trên giường không? Trẫm nói cho ngươi biết, chỉ cần trẫm còn một hơi thở, ngươi cũng đừng nghĩ có được ngôi vị hoàng đế! Càng đừng mong trẫm hạ chỉ truyền ngôi! Lập tức cút cho trẫm!
- Phụ hoàng, làm gì phải ngoan cố không đổi như vậy.
Thái tử Thương Lâm bĩu môi:
- Tiêu tông kia là tồn tại bực nào, hiện giờ ta được Tiêu tông toàn lực duy trì, chỉ cần để cho ta đi lên ngôi vị hoàng đế, Tiêu tông sẽ cho ta sử dụng, Thương Phong hoàng thất chúng ta sẽ càng thêm phồn vinh cường thịnh, uy chấn thiên hạ…
- Im miệng… Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…
Sắc mặt Thương Vạn Hác đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt:
- Tiêu tông mơ ước quyền thế của Thương Phong hoàng thất ta đã lâu, mà các ngươi đồ nghịch tử này, lại dám can đảm dẫn sói vào nhà… Nếu để cho ngươi làm hoàng đế, cơ nghiệp ngàn năm của Thương Phong hoàng thất ta, đều thành danh nghĩa, thành con rối cho người khác! Trẫm tự nhận một đời anh danh thần võ, nhưng lại nuôi các ngươi một đám nghịch tử này! Cút! Cút nhanh lên!
Lam Tuyết Nhược cũng đã phẫn nộ đến nắm chặt hai đấm, nàng cũng không dễ dàng tha thứ, tức giận nói:
- Ngươi không nghe thấy lời phụ hoàng nói sao! Cút ra ngoài nhanh lên! Ta và phụ hoàng không muốn nhìn thấy ngươi nữa!
- Chậc chậc, cần gì chứ.
Thương Lâm lắc lắc đầu, nhếch miệng nói:
- Phụ hoàng, ngươi ở trên ngôi vị hoàng đế đã không ít năm, cũng nên nhường một chút, mà cho dù ngươi không chịu, sớm muộn gì cũng sẽ dừng trong tay ta, Thương Sóc hoàng đệ thân ái của ta bám lấy Phần Thiên môn thì như thế nào? Ở trong mắt của ta, cho tới bây giờ hắn đều không xứng làm đối thủ của ta… Hoàng muội thân ái của ta, nghe nói hai năm này ngươi không yên ổn ngây ngốc ở Thương Phong huyền phủ, mà bôn ba nơi nơi bên ngoài, chẳng lẽ vội tìm phò mã rồi? Chỗ hoàng huynh ngươi ngược lại có không ít người tuổi trẻ tài tuấn, có muốn giới thiệu gặp mặt cho hoàng muội không?
- Cút!
Lam Tuyết Nhược cắn răng, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm.
- Ha ha ha ha! Vậy nhi thần cáo từ.
Thương Lâm cuồng tiếu một trận, chắp hai tay sau lưng, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
- Bọn nghịch tử này… Nghịch tử!
Thương Vạn Hác bị tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, cả người phát run.
- Phụ hoàng, bọn họ đã điên rồi, không đáng giá bởi vì bọn họ mà tức giận, thân thể quan trọng hơn.
Lam Tuyết Nhược vỗ lưng cho phụ thân, nỗ lực bình ổn lửa giận trong lòng.
Trầm mặc một lúc lâu, Thương Vạn Hác cuối cùng bình ổn xuống, hắn thê lương cười, nói:
- Cho tới nay, trẫm đều cho rằng bồi dưỡng được bảy hài tử hổ báo, không nghĩ tới, bảy nhi tử của trẫm… Lại toàn là một đám sài lang. Cũng may, trời thương cho trẫm một chút thương hại, khiến trẫm còn có nữ nhi là con. Đáng tiếc, con là thân nữ nhi, bằng không, trẫm có thể trực tiếp truyền ngôi vị hoàng đế cho con… Nhưng nếu quả thật làm như vậy, sẽ làm khổ cho con… Thương Lâm và Thương Sóc hai tên nghịch tử này một đứa cấu kết với Tiêu tông, một đứa cấu kết với Phần Thiên môn, haizzz… Cho dù trong hai đứa ai cuối cùng đạt được, Thương Phong hoàng thất chúng ta, đều trở thành con rối của người kia… Trời cao không có mắt, trời cao không có mắt mà.
- Phụ hoàng, đừng quá mức lo lắng, con nhất định sẽ dốc toàn lực ngăn cản bọn họ.
Lam Tuyết Nhược cắn môi, hai tròng mắt bao phủ kín một tầng hơi nước nhàn nhạt.
Thương Vạn Hác khẽ cười lắc lắc đầu:
Bảy tên nghịch tử này chia làm hai phe cánh, quyền cao trong triều cơ bản cũng bị bọn chúng khống chế trong tay, còn có Tiêu tông và Phần Thiên môn ám trợ, con lấy cái gì đi ngăn cản bọn họ? Trẫm hy vọng nhất, nếu một ngày này đến, con liền rời khỏi hoàng thành, trốn càng xa càng tốt, ta sợ bọn nghịch tử này, sẽ coi con là quân cờ ích lợi… Như vậy, trẫm thật sự chết không nhắm mắt.
- Sẽ không đâu, phụ hoàng, có Cổ đại sư ở đây, bệnh của người nhất định sẽ tốt, sẽ sống lâu trăm tuổi.
Lam Tuyết Nhược cố nén nước mắt, dùng sức lắc đầu.
- Ha ha.
Thương Vạn Hác thê lương cười cười, tình huống thân thể của mình như thế nào, chính hắn rõ ràng nhất, hắn thậm chí vẫn luôn hoài nghi, bệnh nặng không hiểu mà đến này, có phải bị trúng ám toán của Thương Lâm hay Thương Sóc không? Hắn nhắm mắt lại, mất mát nói
- Trẫm tại vị mười chín năm, kết quả mới biết làm hoàng đế thất bại thảm hại. Dạy dỗ nghịch tử đó còn chưa nói, nguyện vọng đầu tiên vào năm đó khi trẫm đi lên ngôi vị hoàng đế, chính là khiến cho Thương Phong hoàng thất rửa sạch sỉ nhục trong “Thương Phong bài vị chiến”, nhưng mà, mười chín năm trôi qua, trẫm lấy được, lại chỉ có sỉ nhục hết lần này đến lần khác, chưa bao giờ gián đoạn… Ta đường đường là hoàng tộc Thương Phong đế quốc, nhưng lại không có ai có thể tiến vào top một trăm, lần lượt thành trò cười cho người thiên hạ, vĩnh viễn đều không thể ngẩng đầu lên trước những tông môn kia, đây là bi ai bực nào!
Tròng mắt Lam Tuyết Nhược chớp động, trong đầu hiện ra bóng dáng Vân Triệt, một cảm giác ấm áp, cũng nảy sinh ở trong lòng, khiến trong lòng nàng bình tĩnh rất nhiều, nàng khẽ nói:
- Phụ hoàng, nguyện vọng này của người nhất định sẽ thực hiện được. Hai năm nay nữ nhi bôn ba qua các đại huyền phủ, lấy đế vương tâm quyết tìm kiếm một người như vậy, nỗ lực của nữ nhi không uổng phí, ngay nửa tháng trước, nữ nhi tìm được người này, hơn nữa đã dẫn hắn tới Thương Phong huyền phủ, nữ nhi sẽ nghĩ hết các cách để khiến cho hắn đại biểu hoàng thất chúng ta tham gia Thương Phong bài vị chiến đợt tiếp theo… Nữ nhi tin tưởng, hắn nhất định sẽ tiến vào top một trăm, đạt thành mong muốn của phụ hoàng, rửa sạch sỉ nhục cho hoàng thất chúng ta.
- Đợt tiếp theo sao… Chỉ sợ trẫm, chờ không được đến lúc đó, khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…
Thương Vạn Hác lại ho khan một trận kịch liệt, hô hấp cũng trở nên càng thêm dồn dập.
Lam Tuyết Nhược biết lấy thân thể của phụ thân, cũng không thích hợp nói quá nhiều. Nàng giúp phụ thân đắp kín chăn mền, nói khẽ:
- Phụ hoàng, người nghỉ ngơi thật tốt, nhất định phải bồi dưỡng tốt thân thể. Nữ nhi còn có chút chuyện phải làm, ngày mai lại đến thăm phụ hoàng… Đông Phương bá bá, nhờ ngươi nhất định phải bảo hộ phụ hoàng ta.
Lam Tuyết Nhược vừa dứt lời, phía trên tẩm cung truyền đến một giọng nói già dặn trầm thấp:
- Công chúa điện hạ yên tâm, có lão phu ở đây, tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương đến một sợi tóc của hoàng thượng.
Lam Tuyết Nhược cảm kích gật đầu, rời khỏi tẩm cung của hoàng đế.
Không ai biết, nàng là công chúa duy nhất, cũng là nữ nhi duy nhất của Thương Phong hoàng đế, trên bờ vai gầy yếu gánh lấy áp lực bao lớn, trong lòng lại chôn lấy bao nhiêu lo lắng và nặng nề.
––––––––––––––––––
Quảng trường trung tâm Thương Phong huyền phủ vô cùng khổng lồ, bởi vì đây là ngày cuối cùng tuyển nhận đệ tử năm nay, cho nên tràn ngập đám người dày đặc. Hơn phân nửa là huyền giả trẻ tuổi nhận khảo hạch, còn có non nửa là đệ tử huyền phủ tới xem náo nhiệt.
Tuy rằng đã là ngày khảo hạch cuối cùng, số lượng huyền giả trẻ tuổi nhận khảo hạch vẫn như cũ tương đương với khổng lồ, khảo hạch tổng cộng chia làm ba trăm tổ tới tiến hành, dưới can thiệp của Tần Vô Ưu, Vân Triệt trên nửa đường nhảy vào được xếp vào tổ thứ chín mươi chín.
Khảo hạch tổng cộng chia làm hai bộ phận, theo thứ tự là khảo nghiệm huyền lực và khảo nghiệm chiến lực, nghe dường như giống nhau, nhưng hình thức khảo hạch lại có khác nhau về bản chất.