.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_126" class="block_" lang="en">Trang 63# 2
Chương 126: Khảo nghiệm huyền lực
Người khảo hạch tổ của Vân Triệt là một lão giả diện mạo uy nghiêm, hắn đứng trước đá trắc huyền, lướt nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Cửa khảo hạch thứ nhất, là khảo nghiệm huyền lực. Ta lặp lại một lần, cửa thấp nhất để nhập phủ: Mười lăm tuổi Nhập Huyền cảnh cấp một, mười sáu tuổi Nhập Huyền cảnh cấp ba, mười bảy tuổi Nhập Huyền cảnh cấp năm, mười tám tuổi Nhập Huyền cảnh cấp sáu, tuổi nhỏ hơn mười lăm hoặc vượt qua mười tám tuổi, cùng với huyền lực thấp hơn tiêu chuẩn thấp nhất, mời tự giác rời khỏi, đừng vọng tưởng đá khảo nghiệm trắc huyền sẽ xảy ra sai lầm gì!
Lời như vậy, hàng năm Thương Phong huyền phủ đều sẽ nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, nhưng vòng thứ nhất hàng năm đều bị quét xuống vẫn rất nhiều vô cùng nhiều, bởi vì có rất nhiều huyền giả trẻ tuổi không cam lòng, ôm lấy tâm lý may mắn, không muốn đến uổng công, ngóng trông đá trắc huyền bị trục trặc. Cho nên, tuy rằng đã có quy định rất nghiêm cẩn đặt ra ở đó, vòng thứ nhất vẫn như trước quét xuống đi hơn phân nửa.
Lão giả nói hết lời, ở đây lại không ai rời đi, hắn vung bàn tay to lên, đứng ở bên cạnh đá trắc huyền, nói:
- Hiện giờ, vòng khảo hạch đầu tiên bắt đầu, ta gọi đến tên ai, người đó liền đi lên ấn nắm tay lên đá trắc huyền.
Vừa nói, lão giả cầm danh sách trong tay, kêu:
- Người đầu tiên: Hàn Trì!
- Bắt đầu rồi… Tỷ phu, bây giờ huynh rơi vào nhóm mười sáu tuổi, huyền lực trước mắt lại vượt qua tiêu chuẩn trọn bảy cấp bậc! Chỉ chốc lát nữa, nhất định có thể dọa mọi người nhảy dựng lên.
Hạ Nguyên Bá đi theo phía sau Vân Triệt tỏ vẻ phấn chấn nói. Bắt đầu từ khi Tần Vô Ưu nhận lời bố trí hắn đến ngoại phủ huyền phủ, trong lòng của hắn kích động đến không yên ổn, đến bây giờ còn có một cảm giác đang nằm mơ.
Người được gọi đến tên là một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, hắn đứng ở trước đá trắc huyền, nắm tay cẩn thận ấn lên trên, trên mặt lộ vẻ khẩn trương.
Rất nhanh, đá trắc huyền lóe lên, phía trên xuất hiện ba hàng chữ rõ ràng:
Hàng thứ nhất: Tuổi: Mười bảy tuổi.
Hàng thứ hai: Huyền lực: Nhập Huyền cảnh cấp bốn.
Hàng thứ ba: Không hợp cách.
Đá trắc huyền này chẳng những có thể khảo nghiệm ra huyền lực, còn có thể đo ra tuổi! Khiến Vân Triệt cảm khái chính là, mười bảy tuổi Nhập Huyền cảnh cấp bốn ở Tân Nguyệt huyền phủ tuyệt đối là hàng đệ tử đáng chú ý, mà ở Thương Phong huyền phủ, ngay cả cửa thấp nhất cũng không đạt được. Hoàng thành suy cho cùng là hoàng thành.
- Không hợp cách, lui ra đi.
Lão giả nhìn kết quả trên đá trắc huyền, thần thái lạnh lùng nói.
Vẻ mặt của thiếu niên tên là Hàn Trì trở nên kinh hoảng, hắn cúi người thật sâu với lão giả, gần như cầu khẩn nói:
- Tiền bối, vãn bối chỉ kém một bậc mà thôi, hơn nữa cách đột phá cũng chỉ kém chút xíu, nói không chừng ngày mai có thể hoàn thành đột phá. Xin tiền bối dàn xếp thêm một chút, khiến vãn bối thông qua. Vãn bối nhất định mang ơn, ngày khác khẳng định…
- Không được!
Lão giả vung mạnh tay lên, hắn đã gặp rất nhiều cảnh tượng như vậy, thần sắc không một chút biến hóa:
- Ngươi cho rằng Thương Phong huyền phủ là nơi nào? Dàn xếp như thế nào! Lập tức lui ra.
- Tiền bối, van cầu ngươi.
Hàn Trì đã sốt ruột đến gần như chảy nước mắt xuống, đau khổ cầu khẩn:
- Tiền bối, vãn bối nằm mộng cũng muốn có thể đi vào Thương Phong huyền phủ, lần này đã đến, càng thừa nhận kỳ vọng của người trong gia tộc chúng ta, van cầu ngươi, chỉ cần có thể cho ta thông qua, điều kiện gì ta cũng đáp ứng.
- Không đạt được tiêu chuẩn, ngươi chính là quỳ chết trên mặt đất, cũng sẽ không có người dàn xếp! Rời đi đi, năm nay ngươi mới mười bảy tuổi, sang năm còn có một cơ hội cuối cùng, nắm chắc cơ hội cuối cùng của bản thân đi. Ngươi lại tiếp tục dây dưa, ta liền cướp đoạt tư cách gia nhập Thương Phong huyền phủ một lần cuối cùng của ngươi.
Câu nói sau cùng của lão giả khiến sắc mặt Hàn Trì trở nên trắng bệch, không dám nói nhiều một câu nữa, vẻ mặt ảm đạm rời đi.
Khảo nghiệm giả đầu tiên đã tới rồi ra như vậy, đạo sư trong phủ đều nhìn quen không trách, còn các huyền giả trẻ tuổi chờ đợi khảo nghiệm có không ít người đã bắt đầu đổ mồ hôi đầy đầu.
- Tiếp theo, Lưu Trường Thanh.
- Mười sáu tuổi, Nhập Huyền cảnh cấp hai, không hợp cách! Tiếp theo…
- Mười tám tuổi, Nhập Huyền cảnh cấp năm, không hợp cách! Tiếp theo…
- Mười lăm tuổi, Nhập Huyền cảnh cấp hai… Đủ tư cách! Ừm, tuổi còn nhỏ, rất tốt. Cửa khảo hạch đầu tiên ngươi thông qua, tiếp theo.
Khảo nghiệm tiến hành liên tục, bình quân cứ ba bốn người mứoi có một người thông qua khảo hạch, tỉ lệ thông qua thấp đến khiến Vân Triệt líu lưỡi. Có vết xe đổ của người thất bại đầu tiên, huyền giả trẻ tuổi không thông qua khảo nghiệm đều ủ rũ rời đi, không có một ai dám cầu xin. Còn huyền giả trẻ tuổi thông qua đương nhiên vui mừng, có người thậm chí kích động đến ôm mặt khóc lớn lên.
Huyền giả trẻ tuổi này đến từ các nơi trên cả nước, không biết có bao nhiêu người mang giấc mộng lớn nhất cả đời tiến đến, cũng không biết có bao nhiêu người lưng đeo kỳ vọng của toàn gia tộc. Có thân phận đệ tử Thương Phong huyền phủ, cho dù đi đến đâu, đều là vầng sáng vô cùng chói mắt.
- Mười bảy tuổi, Nhập Huyền cảnh cấp chín, đủ tư cách!
Nhìn chữ số xuất hiện trên đá trắc huyền, trong đám người nhất thời phát ra một trận kinh hô, từng ánh mắt kính nể và cực kỳ hâm mộ tập trung trên người nam tử thiếu niên ở trước đá trắc huyền kia. Ngay cả lão giả phụ trách khảo nghiệm cũng gật gật đầu, trên mặt nở nụ cười:
- Rất tốt. Trước khi xuất phủ, ngươi có hy vọng rất lớn có thể tiến vào trung phủ, cố gắng nỗ lực lên.
Nghe được hai chữ “Trung phủ”, gần như trên mặt tất cả huyền giả trẻ tuổi đều lộ ra vẻ mặt vô cùng hướng tới và khát vọng. Nếu có thể gia nhập trung phủ, đừng nói nơi khác, cho dù là ở Thương Phong hoàng thành này, cũng sắp có được địa vị tương đối cao, là một chuyện đủ để sáng rọi cửa nhà.
Nam tử thanh niên kia dời nắm tay khỏi đá trắc huyền, trên mặt treo nụ cười tự tin mà kiêu ngạo, hắn ngạo nghễ nhìn các huyền giả trẻ tuổi đã thông qua khảo nghiệm và đang chờ khảo nghiệm, nói:
- Tại hạ Ngạo Nham, kính xin chư vị đồng môn sau này chỉ giáo nhiều hơn. Chỉ có điều hạng nhất tổ này, tại hạ đã quyết định.
Ngạo Nham này có thần thái rất kiêu căng, nhưng mười bảy tuổi Nhập Huyền cảnh cấp chín, hoàn toàn có tư cách kiêu ngạo. Một vài bàn luận về hắn cũng ào ào lên ở phía dưới, mọi người thế mới biết, Ngạo Nham này đến từ Cự Mạc thành ở phía tây, gia tộc hắn ở hoàn toàn xứng đáng là bá chủ hạng nhất ở Cự Mạc thành, không kém bất kỳ tông môn nào ở đó.
- Tiếp theo, Vân Triệt.
Giọng lão giả lại một lần nữa truyền đến.
- Tỷ phu, đến huynh!
Nghe được tên Vân Triệt, Hạ Nguyên Bá liền hưng phấn lên.
Vân Triệt đứng trước đá trắc huyền, chìa tay phải, đặt lên đá trắc huyền, khẽ động huyền lực.
Đá trắc huyền lập tức hiện lên sáng rọi.
- Mười sáu tuổi, Nhập Huyền cảnh cấp mười, đủ tư cách.
Khi lão giả hô lên thành tích này, chung quanh nhất thời vang lên một đống lớn tiếng kinh hô, từng ánh mắt kinh thán hơn lúc nãy mấy lần bỗng chốc tập trung vào trên người Vân Triệt. Vừa rồi thành tích của Ngạo Nham đã đủ khiến cho mọi người kinh thán cực kỳ hâm mộ, mà thiếu niên theo sát mà đến này, huyền lực lại còn cao hơn Ngạo Nham một bậc, mà bọn họ chênh lệch hoàn toàn không chỉ như vậy, tuổi của hắn, lại còn nhỏ hơn Ngạo Nham một tuổi. Nếu Vân Triệt cũng đến mười bảy tuổi, siêu việt hơn Ngạo Nham cũng không phải đơn giản một cấp bậc như vậy.
Sắc mặt Ngạo Nham đắc ý phi thường đang đứng thẳng bên cạnh bỗng chốc cứng ngắc ở đó, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào thành tích trên đá trắc huyền, vốn không dám tin vào hai mắt của mình, sau đó, mặt hắn chậm rãi nóng lên… Ngay vừa rồi, hắn còn ngạo nghễ tuyên bố hạng nhất tổ này trừ hắn ra không còn có thể là ai khác, ngay sau đó, một người tuổi còn nhỏ hơn hắn liền trực tiếp giống như cực kỳ rõ ràng cho hắn một bạt tai lên siêu việt của hắn, lời hắn vừa nói.
- Ha ha, mới mười sáu tuổi, đã cách Chân Huyền cảnh chỉ có nửa bước, vô cùng không tệ!
Lão giả chậm rãi gật đầu, trên mặt lộ ra tươi cười khen ngợi thật sâu:
- Ngươi là một khảo nghiệm giả ưu tú nhất mà hôm nay ta tiếp đón, nếu giữ vững thiên phú của ngươi, có lẽ chỉ cần không đến hai năm, ngươi có thể tiến vào trung phủ, cố gắng nỗ lực lên.
Vân Triệt gật đầu, rất bình tĩnh đứng vào trong hàng ngũ những người thông qua, mà những ánh mắt không đếm được vẫn liên tục dõi theo hắn, chung quanh càng không ngừng vang lên tiếng bàn luận xôn xao.
- Người này là ai vậy? Khẳng định là công tử đại gia tộc kia đi?
- Vậy còn cần phải hỏi! Người của đại tông môn sẽ không tiến vào huyền phủ, trừ bỏ đại tông môn, có thể nuôi dưỡng ra thiên tài siêu cấp như vậy, cũng chỉ có đại gia tộc có nội tình và tài nguyên phong phú… Đạo sư nói trong vòng hai năm hắn có thể tiến vào trung phủ, thật sự làm cho người ta hâm mộ muốn chết.
- Vị đại ca này, ngươi thật sự quá thần kỳ, mới mười sáu tuổi, lại đã sắp đến Chân Huyền cảnh! Không biết… Không biết đại ca xưng hô như thế nào?
Vân Triệt vừa đứng qua, một thiếu niên mười lăm tuổi thông qua khảo nghiệm đầu tiên liền bu lại, vẻ mặt sùng bái nhìn Vân Triệt. Vừa rồi lão giả gọi tên Vân Triệt, hắn cũng không nghe rõ.
Vân Triệt nhớ được thiếu niên mười lăm tuổi này tên Vân Tiểu Phàm, cũng họ Vân như hắn, hơn nữa ánh mắt tinh thuần, nhìn qua thật đơn thuần. Hắn mỉm cười nói:
- Ta tên Vân Triệt, ta nhớ được ngươi tên Vân Tiểu Phàm, đúng không?
- Đúng đúng!
Thấy Vân Triệt thế mà lại nhớ kỹ tên hắn, Vân Tiểu Phàm tỏ vẻ kích động, vui vẻ nói:
- A? Ngươi cũng họ Vân? Khéo như vậy!
- Duyên phận.
Vân Triệt cười ha hả nói, thật có cảm tình với Vân Tiểu Phàm.
- Ha ha.
Vốn tưởng rằng người có thành tích dọa người như vậy sẽ là người rất cao ngạo lạnh lùng, không nghĩ tới ôn hòa như vậy, trong lòng Vân Tiểu Phàm cũng ấm áp, khẩn trương bớt đi không ít, nhưng sùng bái trong ánh mắt ngược lại nhiều thêm vài phần:
- Vân đại ca, ngươi là người nơi nào? Ngươi lợi hại như vậy, nhất định là công tử đại gia tộc nhỉ?
Vân Triệt cười lắc lắc đầu:
- Ta lại không phải là công tử đại gia tộc gì, một người phàm tục mà thôi. Đúng rồi, ta tới từ Lưu Vân thành.
- Hả, Lưu Vân thành?
Vân Tiểu Phàm ngẩn ra, cố gắng suy nghĩ, sau đó lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng:
- Ta tuổi còn nhỏ, kiến thức rất ít, hình như chưa từng nghe thấy tên thành này.
- Hừ, chẳng qua chỉ là thành nhỏ cũng không lớn hơn thành trấn bao nhiêu ở phía đông mà thôi. Loại địa phương phân chim cũng không có, người biết được cũng không có mấy ai, người không biết càng nhiều hơn đi.
Một giọng nói kỳ quái từ bên cạnh truyền đến, Ngạo Nham liếc nhìn Vân Triệt, vừa rồi nghe Vân Triệt nói mình không phải là công tử gia tộc gì, mà là “Một người phàm tục”, còn đến từ một thành có thể nói là nhỏ nhất ở trong Thương Phong đế quốc, trong lòng nhất thời sinh ra khinh bỉ, hắn hừ lạnh nói:
- Vân Triệt, đừng tưởng rằng huyền lực của ngươi có cấp bậc cao hơn ta thì có gì đặc biệt hơn người, huyền lực không có nghĩa là chiến lực, huyền giả có huyền công huyền kỹ cường đại mới được xưng tụng là huyền giả chân chính, đáng tiếc loại người huyền giả đến từ nơi nhỏ như ngươi không thể nào biết được. Tuy rằng huyền lực của ngươi cao hơn ta một bậc, nhưng đừng nói một bậc, cho dù hơn ba bậc, cũng không thể nào là đối thủ của ta.