Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 126 - Chương 127: Phong Việt

. ._64__1" class="block_" lang="en">Trang 64# 1

 

 

 

Chương 127: Phong Việt



Đối mặt với khiêu khích và miệt thị của Ngạo Nham, Vân Triệt chính là nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua hắn rồi thu ánh mắt về. Lúc trước còn có ít nhiều điểm chú ý đến hắn, hiện giờ liền thấp tới cực điểm, đừng nói đáp lại, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái. Cuồng vọng, ngạo mạn, tự cao tự đại, đoán chừng ngay cả chỉ số thông minh cũng thấp kém, người như vậy, đánh giá mà Vân Triệt cho chỉ có hai chữ “Phế vật”, không có tư cách trở thành bằng hữu của hắn, càng không có tư cách trở thành kẻ địch của hắn, đoán chừng huyền lực không tầm thường kia, cũng là dựa vào tài nguyên gia tộc cứng rắn tích tụ ra.

Ngạo Nham thấy Vân Triệt không đáp lời, cho rằng hắn hiển nhiên sợ hãi, ngay cả trả lời cũng không dám, càng cười lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

- Rất, rất quá đáng!

Vân Tiểu Phàm tỏ vẻ tức giận, khó chịu thấp giọng nói ở bên cạnh Vân Triệt:

- Rõ ràng không bằng Vân đại ca, lại còn nói mấy lời này, quả thật không biết xấu hổ.

- Ngươi nói cái gì?

Tuy rằng Vân Tiểu Phàm cố hết sức hạ thấp giọng, nhưng Ngạo Nham đứng cách rất gần chỗ này, vẫn bị hắn nghe lọt vào trong tai, ánh mắt hắn liếc xéo, trong ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn:

- Ngươi nói thêm một lần cho ta.

- Ta…

Thân thể Vân Tiểu Phàm theo bản năng co rút lại, sắc mặt hơi trắng bệch. Hắn biết bối cảnh của Ngạo Nham, mà chính hắn chẳng qua chỉ là một gia tộc bình thường đi ra, nhận hy vọng của gia tộc một mình tới đây theo đuổi giấc mộng thiếu niên, nào dám vừa mới vào Thương Phong huyền phủ đã kết thành kẻ địch với một kẻ có thế lực cực mạnh.

Chỉ có điều, nơi này dù sao cũng là nơi khảo hạch của Thương Phong huyền phủ, Ngạo Nham cũng không dám lỗ mãng công khai ở đây, hừ lạnh một tiếng quay đầu sang chỗ khác, chỉ có điều cười lạnh trong mắt hắn, chứng minh hắn đã mang thù trong lòng.

Vân Tiểu Phàm có thế mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thần thái trở nên thấp thỏm bất an. Vân Triệt nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Vân Tiểu Phàm, nói:

- Tiểu Phàm, ngươi sợ hãi Ngạo Nham này?

- Ta…

Vân Tiểu Phàm chần chừ một chút, vẫn gật đầu:

- Ta không phải là người nhát gan gì, chính là, chính là nghe nói hắn là người thừa kế đời thứ hai của gia tộc Ngạo Thiên ở Cự Mạc thành phía tây, thế lực rất lớn, hơn nữa huyền lực mạnh hơn ta rất nhiều, nếu đắc tội với hắn, ta sợ ta sẽ không thể ở lại trong Thương Phong huyền phủ. Có thể vào được Thương Phong huyền phủ là mơ ước lớn nhất đời của ta và người nhà ta, ta không muốn để cho chuyện như vậy phát sinh.

- Yên tâm đi.

Vân Triệt cười lắc lắc đầu:

- Thân phận người thừa kế của gia tộc nghe ra đúng là rất lớn, nhưng ở đây chính là Thương Phong huyền phủ, thân phận của hắn ở trong này không đáng một đồng, nhiều lắm là lấy huyền lực đè ép ngươi. Mà ngươi không muốn bị đè ép, chỉ càng nỗ lực tu luyện, Ngạo Nham này vừa khéo có thể trở thành một trong những động lực để cho ngươi tu luyện. Hơn nữa, quang cảnh hiện giờ của Ngạo Nham này, không dùng được vài năm, ngươi có thể siêu việt hơn hắn, cho nên vốn không cần vì hắn có gì mà sợ.

Lời nói của Vân Triệt khiến Vân Tiểu Phàm thoải mái trong lòng, ở trong lòng sùng bái Vân Triệt rất nhiều, có nhiều thêm một phần cảm kích, vẻ mặt hắn trở nên thả lỏng hơn, dùng sức gật đầu một cái:

- Vân đại ca, ngươi nói rất đúng, ta mới sẽ không sợ hắn… Ta quyết định, mục tiêu đầu tiên ở Thương Phong huyền phủ này chính là siêu việt hơn Ngạo Nham, ha ha!

Lại qua hồi lâu, khảo nghiệm huyền lực của tổ Vân Triệt cuối cùng hoàn thành, một trăm hai mươi huyền giả trẻ tuổi nhận khảo hạch, cuối cùng chỉ có hai mươi chín người thông qua, ngay cả một phần tư cũng chưa tới, như vậy huyền giả trẻ tuổi bị quét xuống cũng đều có được huyền lực và thiên phú tương đương với không tầm thường, bọn họ ôm tâm lý may mắn mà đến, nhưng cuối cùng, lại chỉ có thể ảm đạm rời đi dưới cửa quá cao của Thương Phong huyền phủ.

Sau đó, là trận khảo hạch thứ hai: Khảo nghiệm chiến lực.

Lão giả phụ trách khảo hạch nhìn thoáng qua số người thông qua khảo hạch trận đầu, mặt không biểu cảm nói:

- Trong lòng các ngươi cũng nên rõ ràng, trận khảo hạch này, vốn không tính là khảo hạch gì, chỉ thanh lọc những người rõ ràng không đạt tiêu chuẩn, lại muốn lẫn lộn vào đây. Đợi khảo hạch thứ hai khảo nghiệm chiến lực, mới là khảo hạch chân chính.

- Độ cao của huyền lực, không có nghĩa là độ cao của chiến lực. Thương Phong huyền phủ chúng ta cần chính là huyền giả ưu tú nhất trong đế quốc, một huyền giả ưu tú, chẳng những phải có cấp bậc huyền lực đủ cao, càng quan trọng hơn là có năng lực phát huy ra huyền lực này với uy lực lớn nhất! Một thiên tài chân chính, chẳng những có thể dễ dàng chiến thắng đối thủ cùng cấp, thậm chí cao hơn hai cấp, ngay cả khiêu chiến bốn cấp cũng có khả năng! Mà một người không có huyền lực, lại không biết vận dụng như thế nào, cho dù cấp bậc cao tới đâu, chung quy cũng chỉ là củi mục. Trận khảo hạch thứ hai này, chính là khảo hạch năng lực vận dụng huyền lực của các ngươi, năng lực này, hiển lộ trực quan rõ ràng thiên phú khống chế huyền lực của các ngươi, mà thiên phú này, trên mức độ rất lớn quyết định một huyền giả tương lai có thể đạt tới độ cao bao nhiêu!

- Đừng tưởng rằng thông qua khảo nghiệm huyền lực thì mọi sự thuận lợi, hai mươi chín người các ngươi, có thể thông qua khảo nghiệm chiến lực này, nhiều lắm chỉ có một nửa, nếu như muốn ở lại Thương Phong huyền phủ, phải lấy năng lực lớn nhất của ngươi đi thi triển huyền lực của ngươi… Hiện giờ, đợt khảo hạch thứ hai bắt đầu!

Lời lão giả áo đen khiến phần lớn mọi người âm thầm nuốt nước miếng, thần sắc lại trở nên khẩn trương… Trải qua vòng đầu tiên, bị quét xuống chỉ còn lại hai mươi chín người, mà đợt thứ hai, trong hai mươi chín người này còn phải bị quét xuống ít nhất một nửa, điều này thật sự có phần quá tàn khốc.

- Nội dung khảo hạch rất đơn giản. Mỗi một người các ngươi, so chiêu với một vị sư huynh tương lai của các ngươi, mỗi người so bảy chiêu. Trận so chiêu này không bàn thắng bại, các ngươi cũng không cần thắng, mà muốn thấy các ngươi ở trong thực chiến, có thể phát huy huyền lực của bản thân tới trình độ như thế nào. Ta sẽ ở bên cạnh nhìn cuộc chiến làm ra phán định cuối cùng, người thông qua, trở thành đệ tử của Thương Phong huyền phủ ta. Người không thông qua, rời khỏi nơi này, Phong Việt, đến ngươi ra sân.

Khi lão giả nói chuyện, một nam tử tuổi chừng mười tám mười chín, sắc mặt hơi tái nhợt tươi cười đầy mặt đi ra, đứng ở phía trước lão giả, khẽ gật đầu với hắn:

- Tề đạo sư, yên tâm giao cho đệ tử đi.

Hắn vừa xuất hiện, các đệ tử ngoại phủ xem náo nhiệt chung quanh nhất thời phát ra một trận kinh hô:

- Mau nhìn! Đối thủ của một tổ này lại là Phong Việt sư huynh trung phủ!

- Cái gì? Chính là Phong Việt của trung phủ kia? Nghe nói vài ngày nay hơn một ngàn tổ khảo hạch, đối thủ là đệ tử nội phủ không hề đến mười người. Một tổ này thật đúng không hay ho. Tuy rằng chỉ là khảo nghiệm thực chiến, cho dù gặp được đệ tử ngoại phủ hay đệ tử trung phủ đều khó có khả năng thắng, nhưng gặp trung phủ, áp lực cũng lớn nhiều lắm. Hơn nữa nghe nói Phong Việt sư huynh ra tay rất nặng, người một tổ này lại phải chịu khổ sở.

Tiếng nghị luận từ xa xa truyền đến khiến người tổ này bị khảo hạch run sợ trong lòng… Bọn họ cơ bản đều biết được nội dung của đợt khảo hạch thứ hai, là muốn tiến hành so chiêu với đệ tử hàng đầu ngoại phủ, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới chính là, bọn họ phải đối mặt, lại là đệ tử trung phủ! Phong Việt này tuy là đệ tử mạt lưu (top cuối) của trung phủ, nhưng dù sao cũng thuộc trung phủ!

- Phong Việt, mười chín tuổi, Chân Huyền cảnh cấp ba, các vị sư đệ cần phải chỉ giáo nhiều hơn.

Phong Việt đứng trước mặt mọi người, mặt mỉm cười, thần thái ngạo nghễ và ánh mắt kia giống như một đế vương nhìn xem thần dân của mình.

Nghe được mấy chữ “Chân Huyền cảnh cấp ba”, trái tim không ít người đều run rẩy một ít, nhất là những huyền giả trẻ tuổi còn nhỏ, cấp bậc huyền lực tương đối thấp kia, càng hai tay nắm chặt, khẩn trương đến đầu đầy mồ hôi.

Mà Ngạo Nham đứng trong đội ngũ thấy đối thủ là Phong Việt, ánh mắt bỗng chốc sáng rất nhiều, khóe miệng a lên, yên lặng cho Phong Việt một ánh mắt.

- Hiện giờ, đợt khảo hạch thứ hai chính thức bắt đầu, ta đọc đến tên ai, liền lập tức đi lên so bảy chiêu với Phong Việt.

Lão giả được Phong Việt gọi là Tề đạo sư nói:

- Người thứ nhất, Lý Mặc!

Người được gọi đến tên từ trong hàng ngũ đi ra, đứng ở trước mặt Phong Việt, tuy rằng hắn nỗ lực duy trì bình thản, nhưng vẫn như trước khó có thể che giấu khẩn trương giữa hai chân mày, dù sao, còn chưa chính thức vào Thương Phong huyền phủ, đã giao thủ với một đệ tử trung phủ, đây là chuyện có nghĩ cũng không dám nghĩ.

- Phong Việt sư huynh, kính xin… Hạ thủ lưu tình.

Lý Mặc khom người hành lễ với Phong Việt.

- Đừng nói lời thừa thãi, liền bắt đầu đi!

Phong Việt thản nhiên nói.

Lý Mặc hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên bình tĩnh, trong tay đã cầm lấy một thanh trường kiếm, khẽ quát một tiếng, đột nhiên xuất kiếm.

- Bát vân kiến nhật!

Đối mặt với đối thủ là Chân Huyền cảnh cường đại, lại là trong khảo hạch chiến lực, Lý Mặc không dám lưu tay, vừa ra tay, liền là một trong những kiếm kỹ gia truyền mạnh nhất, một kiếm này mang theo luồng kiếm khí tương đương với không tầm thường, thẳng đến Phong Việt, trên thân kiếm, lay động khí tức huyền lực liên miên không dứt.

Mà động tác ứng đối của Phong Việt đơn giản lại thô bạo, tiến lên một bước, một quyền chém ra.

Phực!!

Kiếm thế liên miên trong nháy mắt bị đánh tan, một quyền của Phong Việt ở chính giữa ngực Vân Triệt, dưới huyền lực cường đại của Chân Huyền cảnh, Lý Mặc như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, ngã thật mạnh ở trên mặt đất, trên mặt hoàn toàn trắng bệch, nhưng tay phải… Vẫn còn cầm chặt lấy kiếm.

- Chiêu thứ nhất.

Phong Việt chỉ ngón tay về phía Lý Mặc, trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt.

Người đầu tiên đối mặt lần thứ nhất, khiến trong lòng mọi người mạnh mẽ lộp bộp. Bọn họ vốn tưởng rằng đây là một phen luận bàn khảo nghiệm chiến lực, Phong Việt hẳn nên lấy phòng ngự làm chủ, khiến người được khảo hạch phát huy trình độ lớn nhất, nhưng ai cũng không nghĩ tới, Phong Việt này lại trực tiếp phản kích, hơn nữa ra tay lại nặng như vậy, không nể mặt như thế!

Tề đạo sư cũng cau mày, nhưng không nói gì thêm. Phong Việt trực tiếp hạ nặng tay, đúng là có phần hơi quá phận, dù sao cũng không phải đối chiến, hắn chỉ là người khảo nghiệm, cấp bậc huyền lực của đối phương kém hắn khá xa, hắn phản kích như thế huyền giả trẻ tuổi còn chưa nhập phủ sao có khả năng thừa nhận. Nhưng mà, Tề đạo sư ngược lại nghĩ đến, có thể thông qua khảo nghiệm đầu tiên, không có ai mà thiên tư không tầm thường, lòng có ngạo khí, bị áp chế nặng như vậy, ở mức độ nhất định sẽ làm mờ đi ngạo khí của bọn họ, cũng là một chuyện tốt đối với bọn họ. Hơn nữa, lấy hiểu biết của hắn về Phong Việt, chuyện này phát sinh trên người Phong Việt chẳng qua bình thường, lát nữa nếu Phong Việt ra tay làm trọng thương đối phương, hắn cũng không kỳ quái.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment