Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 127 - Chương 128: Ngươi Xác Định?

. ._64__2" class="block_" lang="en">Trang 64# 2

 

 

 

Chương 128: Ngươi xác định?



Lý Mặc và Phong Việt giao thủ, chỉ có thể dùng thảm không nói nổi để hình dung.

Bảy chiêu luận bàn, Lý Mặc dùng liền bảy kiếm chiêu, sau đó liên tục té ngã bảy lần, kiếm trong tay hắn thủy chung không đụng chạm tới một chút góc áo của Phong Việt. Cấp bậc huyền lực của Phong Việt cao hơn Lý Mặc vẻn vẹn bảy cấp, ở giữa còn có khoảng cách đại cảnh giới, Phong Việt dường như quên mất, có lẽ nói từ đầu không thèm để ý đây chỉ là một phen khảo nghiệm chiến lực, cả quá trình lấy huyền lực của bản thân ra sức nghiền áp, trên mặt rõ ràng còn mang theo một nụ cười nhạt, giống như rất hưởng thụ cảm giác tùy ý giẫm lên này.

Bảy chiêu đi qua, quần áo trên người Lý Mặc đã rách tứ tung, té ngã bảy lần liên tiếp, cũng khiến cho hắn bị thương nhẹ nhiều chỗ.

- Bảy chiêu đã qua, dừng tay đi.

Tề đạo sư lên tiếng, sau đó nhìn Lý Mặc nói:

- Ra chiêu hơi nao núng, nhưng khống chế huyền lực coi như không tệ, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn đi. Buổi sáng ngày mai, ngươi có thể đến ngoại phủ báo cáo.

- A!

Lý Mận kêu nhỏ một tiếng, sao đó lộ ra vẻ mặt mừng như điên, trong cơn vui mừng như điên liền quên mất đau đớn trên người, vô cùng vui sướng liên tục cúi đầu với Tề đạo sư:

- Cám ơn đạo sư thành toàn, cám ơn đạo sư thành toàn…

Sau khi thiên ân vạn tạ một phen, Lý Mặc phấn khởi rời đi trong ánh mắt tràn ngập cực kỳ hâm mộ của các huyền giả khác.

- Tiếp theo, Trần Nhạc!

Người thứ hai nhận khảo hạch bị đãi ngộ không khá hơn Lý Mặc chút nào, vừa lên liền bị Phong Việt đập phá té ngã, sau bảy chiêu, đều mặt mũi bầm dập…

Theo tiến hành khảo hạch chiến lực, người bị khảo hạch phía sau càng ngày càng run sợ trong lòng, bởi vì người đi lên giao thủ với Phong Việt xuống dưới có thể người sau thê thảm hơn người trước. Trong bọn họ, có rất nhiều người từng quan sát khảo hạch mấy ngày trước, phần lớn sư huynh làm đối thủ đều không phản kích, mà ở trong phòng ngự khiến người được khảo hạch hết sức thi triển huyền lực, ngẫu nhiên phản kích, cũng chỉ đánh văng đối phương ra. Nhưng Phong Việt này, càng ra chiêu càng không lưu tình, bảy chiêu luận bàn, người được khảo hạch ra bảy chiêu, hắn cũng một chút không thiếu phản kích bảy chiêu, hơn nữa gần như mỗi một chiêu đều khiến cho đối phương bị thương.

Hắn giống như không phải đến hỗ trợ khảo hạch, mà như tới hưởng thụ khoái cảm khoe oai nghiền ép.

Mà trạng thái này, cho đến sau khi Ngạo Nham đi lên, mới xuất hiện khác biệt.

Sau khi Ngạo Nham đi lên, huyền lực trước tiên phát ra trên phạm vi lớn, khí thế kinh người như gió cuốn mây tuôn, chiêu đầu tiên đã ép lui Phong Việt một bước nhỏ, đưa tới chung quanh ủng hộ và tán thán một trận.

Bảy chiêu này, Ngạo Nham ứng đối cực kỳ thong dong, đừng nói bị thương, còn không bị Phong Việt đánh lui xuống một lần.

- A, vô cùng không tệ.

Xong bảy chiêu, Phong Việt cười tủm tỉm gật đầu, nói với lão giả:

- Tề đạo sư, đây là thiên tài khó có được, chẳng những cấp bậc huyền lực không tầm thường, khống chế và thi triển huyền lực càng xuất thần nhập hóa, có thể ở độ tuổi này đạt được cảnh giới như vậy, có thể nói vạn trung vô nhất.

- Sư huynh khen trật rồi.

Ngạo Nham tỏ vẻ sợ hãi nói, nhưng trong đôi mắt, lại tràn đầy đắc ý.

- Thật là nhân tài khó có được. Ngạo Nham, ngươi cũng thông qua, ngày mai đến huyền phủ báo cáo đi.

Tề đạo sư gật đầu nói.

Vân Triệt giật giật chân mày, không tiếng động cười lạnh: Ánh mắt trao đổi giữa Ngạo Nham và Phong Việt này, thật đúng là ý vị sâu xa.

- Cám ơn Tề đạo sư.

Ngạo Nham thản nhiên thi lễ. Từ trên đài đi xuống, khi đi ngang qua người Phong Việt, hắn dùng giọng nói cực thấp nhanh chóng nói:

- Biểu ca, giúp ta giáo huấn một chút hai người Vân Tiểu Phàm và Vân Triệt kia, khiến cho bọn họ càng khó coi càng tốt… Tối nay Hoàng đô thập bát hoa lâu, tùy huynh chọn lựa.

Ánh mắt Phong Việt bỗng chốc sáng lên, chậm rãi lè lưỡi liếm môi, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm.

- Tiếp theo, Vân Tiểu Phàm.

- Phù, cuối cùng đến ta.

Vân Tiểu Phàm rất khẩn trương kêu nhỏ một tiếng.

- Cẩn thận một chút, Phong Việt này, cũng không phải mặt hàng tốt gì.

Vân Triệt thấp giọng nhắc nhở.

- Ừm, ta sẽ cẩn thận.

Vân Tiểu Phàm gật đầu, đề huyền khí, nhảy lên trên đài cao đứng trước mặt Phong Việt:

- Phong Việt sư huynh, xin chỉ giáo.

- Hả? Vân Tiểu Phàm?

Nhìn thiếu niên trước mắt tính trẻ con còn chưa cởi hết, ánh mắt Phong Việt trở nên hài hước và nguy hiểm, hắn nhàn nhạt cười, nói:

- Nhìn tuổi của ngươi, chắc chỉ có mười lăm tuổi đi, thật đúng là đáng tiếc… Ra chiêu đi, để cho nhìn ngươi có bao nhiêu cân lượng.

Mấy chữ “Thật đúng là đáng tiếc” ở trong miệng Phong Việt khiến Vân Tiểu Phàm nghe như mê hoặc, hắn cũng không dám nói thêm gì, hai tay giao nhau trước thân, huyền lực toàn thân bắt đầu khởi động, trên hai tay, hai luồng lôi quang màu tím chậm rãi ngưng tụ, ngầm rung động.

- Hừm, lại còn có huyền công hệ lôi, không tệ lắm.

Phong Việt thản nhiên chìa tay phải ra, cười hề hề nói.

- Bôn lôi chưởng!

Hai tay Vân Tiểu Phàm chắp vào làm một, huyền công hệ lôi gia truyền phối hợp với huyền kỹ hệ lôi, chính diện vọt tới Phong Việt.

Huyền lực của Vân Tiểu Phàm chỉ có Nhập Huyền cảnh cấp hai, vẻn vẹn kém Phong Việt mười cấp, một kích này của hắn ở trong huyền giả ngang cấp tuyệt đối bất phàm, nhưng đối với Phong Việt nào có một chút uy hiếp. Ngay khi Vân Tiểu Triệt còn chưa đến gần Phong Việt, bóng dáng Phong Việt lại bỗng nhiên nhoáng lên, chủ động tiến đến gần phía trước Vân Tiểu Phàm, khuỷu tay dễ dàng phá mở huyền lực hộ thân của hắn, mạnh mẽ đánh vào trước ngực hắn… Khoảnh khắc khi đánh trúng, khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười ác độc nhỏ không thể thấy.

Răng rắc!

Một tiếng xương gãy rõ nét vang lên bên tai mỗi người. Lôi quang ngưng tụ trong hai tay Vân Tiểu Phàm nháy mắt tiêu tán, thân thể như một bao cát bị bay ra ngoài, bay ngã ra ngoài rất xa, phun lên trên không một ngụm máu tươi, nặng nề ngã ngoài đài.

Chung quanh nhất thời hoàn toàn xôn xao, tất cả mọi người bị một màn kinh hãi này đến mở to hai mắt nhìn. Sắc mặt Vân Triệt trầm xuống, bước nhanh vọt tới trước Vân Tiểu Phàm. Vân Tiểu Phàm nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, trên môi toàn là máu tươi, ba cây xương sườn trên ngực trái gãy, đã vốn không có cách nào đứng dậy từ dưới đất.

Lửa giận của Vân Triệt “Vèo” cái vụt lên, hắn nhìn về phía Phong Việt, trầm giọng nói:

- Phong Việt! Đây chỉ là một trận khảo hạch, ngươi lại hạ nặng tay như vậy!!

Phong Việt dang hai tay, lộ ra vẻ mặt thật vô tội:

- Ta nào biết huyền lực của hắn lại thấp như vậy, ta thấy hắn có huyền công hệ lôi, còn tưởng rằng hắn chịu được đánh, hóa ra… Chậc chậc, thật sự làm cho người ta thất vọng mà.

Ngạo Nham ở bên kia nhếch miệng cười rộ lên: Vân Tiểu Phàm, đây chính là giá cao ngươi nói năng lỗ mãng với ta… Như vậy tiếp theo, chính là Vân Triệt. Lại dám cướp đoạt nổi bật của ta… Ta muốn ngươi cả đời này, đều đừng mong tiến vào Thương Phong huyền phủ.

- Phong Việt, ngươi ra tay quá nặng!

Tề đạo sư cũng nhíu mày, nghiêm khắc nói.

- Đúng là đệ tử không nắm giữ tốt phương tấc.

Phong Việt nói với Tề đạo sư:

- Chỉ có điều, đệ tử cũng không hối hận. Ở trong huyền phủ này, một trong những phương thức tăng huyền lực lên nhanh nhất, chính là giao thủ với cường giả, như vậy bị thương chẳng qua chỉ là chuyện bình thường. Mặc dù ít nhiều cũng có lúc lỡ tay, nhưng vừa vặn có thể khiến cho bọn họ sớ nhận thức và thích ứng với điểm này. So sánh với đệ tử trong phủ khi luận bàn bị thương, chút thương tổn ấy của hắn vốn không coi là gì. Nếu như ngay cả chút thương tổn ấy cũng chịu không nổi, vậy không có tư cách vào Thương Phong huyền phủ chúng ta.

Tề đạo sư nhíu nhíu mày, lại không nói gì thêm.

- Ha ha, thật đúng là mệt cho ngươi nói đường đường chính chính như vậy.

Liếc nhìn vẻ cười lạnh trên mặt Ngạo Nham, lại nghĩ đến ánh mắt quá không bình thường giữa bọn họ lúc trước, Vân Triệt vậy còn gì không rõ ràng. Đây chính là Ngạo Nham mượn tay Phong Việt trả thù Vân Tiểu Phàm… Đơn giản là vì lúc trước Vân Tiểu Phàm mắng Ngạo Nham một câu.

Đã trả thù Vân Tiểu Phàm, vậy bản thân mình, cũng chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Hắn vừa định nói tiếp, bỗng nhiên một bàn tay run rẩy đặt trên tay hắn. Vân Tiểu Phàm cắn chặt răng, thân thể ra sức muốn ngồi dậy, trong miệng phát ra âm thanh thống khổ:

- Vân đại ca… Ta… Ta không sao… Khảo hạch còn chưa kết thúc, ta không sao… Không có chuyện gì…

Vừa giãy giụa, Vân Tiểu Phàm lại cứng rắn muốn ngồi dậy, nội tạng bị thương, ba cây xương sườn gãy, hắn muốn hoàn thành động tác này, không biết cần nghị lực vĩ đại cỡ nào, chịu thống khổ lớn cỡ nào. Khoảnh khắc khi hắn ngồi dậy, Vân Triệt rõ ràng nhìn thấy hai hàng lệ nóng từ trong mắt hắn chảy ra… Bởi vì hắn rõ ràng, lấy tình huống của mình bây giờ, vốn không có khả năng tiếp tục tham gia khảo hạch, không thể tham gia khảo hạch, ý nghĩa với hắn không cách nào tiến vào Thương Phong huyền phủ, giấc mộng của hắn, còn có kỳ vọng của mọi người trong gia tộc hắn, đều tan biến như vậy, hắn sao có thể không tan nát cõi lòng rơi lệ.

- Tiểu Phàm, nguyên nhân sự cố lần này không phải vì ngươi, cho nên ngươi không có lý do bị tước đoạt tư cách tiến vào Thương Phong huyền phủ như vậy. Bây giờ ngươi không nên lộn xộn, bằng không thân thể hủy đi, mới thật sự không có cơ hội vào phủ!

Vân Triệt đè thân thể liều mạng ngồi dậy của Vân Tiểu Phàm xuống, lấy ra một viên trung hồi thiên đan nhét vào trong miệng hắn, sau đó dưới chân cất bước, nhảy đến trước mặt Phong Việt.

- Ta tên Vân Triệt, lần này, ta tới đón nhận “Khảo hạch” của ngươi.

Giọng Vân Triệt bình thản, ánh mắt bình tĩnh như nước, tìm không ra một chút tồn tại của sắc thái tình cảm.

- À? Hóa ra ngươi chính là Vân Triệt, người đứng đầu khảo nghiệm huyền lực của một tổ này?

Phong Việt đánh giá Vân Triệt từ trên xuống dưới, hai mắt nheo lên. Đối với chuyện vừa rồi trọng thương Vân Tiểu Phàm, từ đầu tới cuối đều có dáng vẻ không để trong lòng.

- Không sai.

Vân Triệt thản nhiên nói:

- Trước khi bắt đầu, ta có một vấn đề muốn xác nhận với ngươi, ngươi mới vừa rồi, ở trong Thương Phong huyền phủ, bởi vì luận bàn mà nhận đến trọng thương gì đó đều rất bình thường đúng không? Như vậy nếu ta không cẩn thận tổn thương ngươi, có phải không cần thiết có bất cứ trách nhiệm nào không?

Vân Triệt vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều trong sững sờ, Phong Việt cũng sững sờ, sau đó lớn tiếng cười như điên:

- Ngươi… Tổn thương ta? Ha ha… Ha ha ha ha! Đây quả thật là chuyện cười lớn nhất mà năm nay ta nghe được. Được, rất tốt, người tự tin đến mức này, cũng thật đúng là hiếm thấy. Vậy ngươi cứ thử làm tổn thương ta thử xem, đừng nói tổn thương ta, cho dù ngươi giết ta, vậy cũng là bản lĩnh của ngươi, tuyệt ~ đối~ không có người trách tội ngươi… Ha ha ha ha.

Nói xong câu cuối cùng, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười tới cực điểm, nhịn không được lại cao giọng cười lên.

- Vậy ta đây yên tâm.

Vân Triệt khẽ cười, ánh mắt dần trở nên sắc bén.

- Vậy còn chờ cái gì, bắt đầu đi.

Hai tay Phong Việt ôm ngực, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt giống như nhìn một kẻ ngu ngốc, hắn ngạo nghễ mà khinh thường nói:

- Ngươi đã vọng tưởng muốn tổn thương ta, ta đây cho ngươi một cơ hội. Ta liền đứng ở chỗ này không động, cho ngươi công kích ta ba chiêu, nếu ta động hoặc bị thương, về sau chỗ có ngươi ta trồng cây chuối mà đi. Nếu ta đứng không động mà ba chiêu ngươi đều không tổn thương được ta, ha ha, thì ngoan ngoãn lăn ra khỏi Thương Phong huyền phủ cho ta, hơn nữa trước khi ngươi lăn ra, nói không chừng ta còn có thể đưa cho ngươi “Đại lễ” đó.

Đuôi chân mày Vân Triệt vốn còn lộ vẻ ngưng trọng liền giãn ra, hắn nhíu mũi, cười như không cười nói:

- Ngươi xác định?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment