.
._65__1" class="block_" lang="en">Trang 65# 1
Chương 129: Tư Không Độ
Nhìn thấy biểu cảm Vân Triệt bỗng nhiên thả lỏng, dường như còn có chút ý tứ mừng thầm, Phong Việt thiếu chút nữa không cười lớn ra tiếng:
- Xác định! Ta đương nhiên xác định, nhưng là ngươi, có lá gan đáp ứng không? Nghe nói huyền lực của ngươi là Nhập Huyền cảnh cấp mười, chậc chậc, đúng là tương đối khá, đường đường Nhập Huyền cảnh cấp mười nếu như ngay cả lời này cũng không dám đón lấy, vậy ngươi vẫn nên ngoan ngoãn lăn ra khỏi đây, đừng ở đây mất mặt xấu hổ nữa.
Nơi xa xa, trong một đình nhỏ phong cách cổ xưa, Tần Vô Ưu một thân áo bào màu tím yên tĩnh ngồi trên ghế đá, nhàn nhã phẩm trà. Sự chú ý của hắn luôn đặt trên chỗ Vân Triệt, tuy rằng cách rất xa, nhưng bên chỗ Vân Triệt xảy ra chuyện gì, hắn đều nhìn, nghe cực kỳ rõ ràng. Nghe được Phong Việt đưa ra “Ba chiêu ước hẹn” giống như cuồng vọng quá mức đối với Vân Triệt, sắc mặt Tần Vô Ưu lập tức thay đổi, đứng dậy, nói:
- Tư Không, lập tức di ngăn cản Vân Triệt, ngàn vạn lần đừng để cho hắn đáp ứng lời Phong Việt. Phong Việt kia am hiểu cái gì nhất, ngươi chắc rất rõ ràng.
- Vâng, Tần đạo sư.
Một nam tử thanh niên tuổi chừng trên dưới hai mươi ở bên cạnh Tần Vô Ưu gật đầu lên tiếng trả lời, bước nhanh về phía Vân Triệt.
Vân Tiểu Phàm bị trọng thương, khiến cho rất nhiều ánh mắt đều chú ý về phía bên này. Huyền giả trẻ tuổi đợi khảo hạch đều tỏ vẻ kinh ngạc… Huyền lực của Vân Triệt là Nhập Huyền cảnh cấp mười, mà huyền lực của Phong Việt là Chân Huyền cảnh cấp ba, tuy rằng không những cao hơn Vân Triệt ba cấp bậc, còn có chênh lệch về cảnh giới, nhưng đón đỡ lấy ba chiêu của đối phương mà thân thể không động, đây cũng đúng là một điểm quá hỗ trợ. Đừng nói Nhập Huyền cảnh cấp mười, cho dù là Nhập Huyền cảnh cấp bảy ba kích toàn lực, tuy rằng không đến mức đánh hắn bị thương, nhưng như thế nào cũng không đến mức không thể đánh lui hắn đi?
Nhưng mà các đệ tử huyền phủ xem náo nhiệt đều ào ào lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, nhìn dáng vẻ Vân Triệt rõ ràng lập tức đáp ứng, trong lòng bọn họ bắt đầu ào ào thương hại.
Nếu như là huyền giả Chân Huyền cảnh cấp ba khác, thật đúng là cơ bản không có khả năng vẫn không nhúc nhích dưới ba lần công kích toàn lực của Nhập Huyền cảnh cấp mười, nhưng Phong Việt lại không giống, hắn hoàn toàn có thể vô cùng thoải mái làm được.
Ngay khi Vân Triệt vừa định mở miệng đáp lời, một giọng nói trầm giọng điếc tai bỗng nhiên từ phía sau truyền đến:
- Phong Việt, đã sớm nghe ngươi âm hiểm đê tiện, thật đúng là một chút cũng không oan uổng ngươi! Lại dùng kỹ xảo đê tiện này, đi hại một đệ tử sắp nhập phủ, quả thật mất hết mặt mũi của Thương Phong huyền phủ.
Lời này khiến Phong Việt biến sắc, hắn vừa sắp giận tím mặt, nhưng khi nhìn xuyên qua đám người, khi thấy nam tử thanh nhiên xuất hiện ở phía trước hắn, sắc mặt của hắn chợt biến đổi, lời nói vừa định xuất khẩu ngoan ngoãn nuốt về, gương mặt chợt đỏ bừng, chính là giận mà không dám nói gì.
Nam tử này vừa xuất hiện, chung quanh nhất thời xuất hiện yên tĩnh trong thời gian ngắn, sau đó, một mảng lớn tiếng nghị luận, tiếng kinh hô vang lên từ trong đám người, từng ánh mắt cũng biến thành vô cùng nóng cháy.
- Nhìn phù hiệu của hắn, đó là… Đó là dấu hiệu của đệ tử nội phủ! Ông trời của ta, đệ tử nội phủ đó!
Một đệ tử vừa thông qua khảo hạch đầy mặt sùng bái và hướng tới nói.
- Là Tư Không Độ sư huynh vị trí thứ ba mươi chín Thiên Huyền bảng! Má nó, thật sự là hắn! Các sư huynh sư tỷ nội phủ bình thường đều ở trong phủ, vốn khó gặp, hắn thế mà lại đến đây.
- Nghe nói huyền lực của Tư Không Độ sư huynh đã đạt đến Chân Huyền cảnh cấp mười! Không quá thời gian một năm, liền có thể đạt tới Linh Huyền cảnh. Nếu ta đến ba mươi tuổi có thể đạt tới cảnh giới như bây giờ của hắn, ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
- Chỉ có điều sao Tư Không sư huynh lại đến đây? Còn thống mạ Phong Việt, chẳng lẽ hắn và Phong Việt có thù? Không nghe nói tới. Lại nói tuy rằng Phong Việt thường xuyên khi dễ đệ tử ngoại phủ, nhưng cho dù có lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám đi trêu chọc đệ tử nội phủ đi.
Thương Phong huyền phủ hơn năm vạn đệ tử, đệ tử nội phủ chỉ có một trăm người, có thể nghĩ một trăm người này là một đám thiên tài như thế nào, xưng bọn họ là yêu nghiệt tuyệt thế cũng không đủ. Mà chỉ có một trăm người nội phủ cạnh tranh cũng kịch liệt nhất, bọn họ đã đạt tới tầng cấp cao nhất ở Thương Phong huyền phủ, theo đuổi và mục tiêu của bọn họ, cũng tập trung trên Thiên Huyền bảng, bọn họ liều mạng tu luyện, tăng bài danh của mình trên Thiên Huyền bảng. Về phần ngoại phủ và trung phủ, bọn họ vốn khinh thường đi tới, cho nên đệ tử ngoại phủ và trung phủ bình thường vốn khó có thể nhìn thấy đệ tử nội phủ.
Đối với tiếng nghị luận và cái nhìn chăm chú của xung quanh, Tư Không Độ hoàn toàn bình tĩnh, hiển nhiên đã sớm tập mãi thành thói quen, hắn đánh giá Vân Triệt ở khoảng cách gần, lộ ra ánh mắt hiền hòa:
- Ngươi tên là Vân Triệt, đúng không? Đừng đáp ứng ba chiêu ước hẹn mà hắn đưa ra! Phong Việt này đến từ sơn trang Hậu Thổ ở sa mạc lớn phía tây, mà huyền công của gia tộc sơn trang Hậu Thổ tập trung về phòng ngự! Huyền lực của hắn tuy rằng chỉ có Chân Huyền cảnh cấp ba, nhưng nếu như hắn toàn lực phòng ngự, đừng nói ngươi, cho dù huyền giả ngang cấp, ba chiêu cũng khó khiến cho hắn lui về sau dù chỉ một chút! Nếu ngươi đáp ứng rồi, liền hoàn toàn rơi vào trong cạm bẫy hắn thiết kế.
Tư Không Độ vừa nói xong, người chung quanh nhất thời hoàn toàn giật mình, sau đó trong lòng sinh ra phẫn nộ, ánh mắt nhìn về phía Phong Việt càng tràn đầy khinh bỉ và chán ghét. Dựa vào sở trường của mình, phát ra “Ba chiêu ước hẹn” như vậy với một đệ tử đang tiến hành khảo hạch nhập phủ, quả thật vô cùng đê tiện, cộng thêm âm u tới cực điểm.
Vân Triệt gật gật đầu, cười cảm kích với Tư Không Độ, nói:
- Thì ra là thế. Cảm tạ Tư Không đại ca nhắc nhở… Xin hỏi, phụ thân Tư Không đại ca là Tư Không Hàn trưởng lão Tân Nguyệt huyền phủ?
Tư Không Độ này thân là đệ tử nội phủ, vốn không đến mức để ý tới chuyện vớ vẩn này, càng sẽ không vô duyên vô cớ đến trợ giúp hắn một người còn chưa nhập phủ, hơn nữa Tư Không Độ vừa lên tiếng liền biểu đạt thiện ý với hắn, cộng thêm họ “Tư Không” này, khiến Vân Triệt lập tức nghĩ đến một khả năng. Bởi vì người kia lúc trước từng nói với hắn, nhi tử của hắn đang ở trong Thương Phong huyền phủ.
Tư Không Độ sửng sốt, sau đó gật đầu cười:
- Không sai, Tư Không Hàn đúng là gia phụ. Tần đạo sư nói ngươi tâm tư vô cùng kín đáo, ha ha, quả nhiên không khen ngươi vô ích.
Vân Triệt nhất thời hoàn toàn hiểu rõ, Tư Không Độ là nhi tử của Tư Không Hàn, mà Tần Vô Ưu lại nói thân phận của mình cho Tư Không Độ, Tư Không Độ làm như vậy cũng dễ giải thích. Khó trách lúc trước Tư Không Hàn nhắc tới nhi tử của mình liền có vẻ mặt tự hào, bởi vì nhi tử của hắn lại chính là đệ tử nội phủ Thương Phong huyền phủ oai phong tám hướng!
Tư Không Hàn thi lễ với Tề đạo sư, nói:
- Tề đạo sư, Phong Việt này nhân cơ hội hỗ trợ khảo hạch, ác ý trọng thương đệ tử nhận khảo hạch, còn thiết lập cạm bẫy hiểm ác như vậy với đệ tử khảo hạch, quả thật không thể tha thứ. Đệ tử cho rằng Phong Việt đã vốn không có tư cách ở lại chỗ này, nên để cho hắn lập tức cút ngay, cũng nhận lấy phạt nặng. Về phần chuyện khảo hạch, đệ tử tình nguyện ra sức.
- Chuyện này…
Trên mặt Tề đạo sư lộ ra vẻ khó xử. Lời một đệ tử nội phủ nói, hơn nữa còn là đệ tử top năm mươi Thiên Huyền bảng, hắn cho dù thân là đạo sư ngoại phủ, cũng không dám cứng rắn từ chối. Nhưng mà, sở dĩ Tề đạo sư lựa chọn Phong Việt trở thành người hỗ trợ khảo hạch, chính là vì khi Phong Việt ở ngoại phủ, là một trong vài đệ tử đắc ý mà hắn tự mình giám sát, sau này Phong Việt tiến vào trung phủ, cũng khiến cho trên mặt hắn vinh quang mấy lần. Phong Việt vẫn tôn tôn kính kính hắn, càng không gián đoạn tặng cho hắn đủ loại quà tặng quý giá, hắn đương nhiên hài lòng cực kỳ yêu thích người đệ tử này.
Điều này cũng chính là nguyên nhân Phong Việt dám không kiêng nể gì trước mặt Tề đạo sư.
Nếu làm dựa theo lời Tư Không Độ nói, Phong Việt chính là mất hết mặt mũi, ác danh ác ý tổn thương và hại đệ tử khảo hạch cũng từ đó ngồi thật, đây cực kỳ bất lợi cho cuộc sống sau này của hắn ở trong huyền phủ. Lập tức, Tề đạo sư nghiêm mặt nói:
- Phong Việt làm đúng là hơi quá mức, nhưng khi luận bàn, khó khống chế độ mạnh yếu, đánh giá sai huyền lực đối thủ, nếu ra tay quá nặng về tình có thể tha thứ, cũng không cố ý, bởi vì hắn vốn không có lý do đi trọng thương một đệ tử khảo hạch không hề quen biết. Đến khi hắn đưa ra “Ba chiêu ước hẹn”, cũng là hai bên tự nguyện ước định, Phong Việt không hề có chút ý tứ bức bách, nếu có lòng tin, có thể đáp ứng, nếu như cảm thấy không ổn, không đáp ứng cũng có thể, ta cho rằng cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Lời Tề trưởng lão nói khiến thần sắc Phong Việt bỗng chốc thả lỏng xuống, hắn liền vẻ mặt tươi cười nói
- Tề đạo sư nói rất đúng. Tư Không sư huynh, lời Tề đạo sư nói là thật, ta cho dù có gan lớn như trời, cũng tuyệt đối không dám làm ra chuyện cố ý hại sư đệ tương lai. Về phần trọng thương Vân Tiểu Phàm, ta hoàn toàn vô tâm. Lát nữa ta sẽ hai tay dâng một viên tiểu hồi thiên đan làm xin lỗi. À, nếu Tư Không sư huynh có hứng thú với khảo hạch chiến lực đệ tử, ta đương nhiên vui vẻ nhường lại. Nhường các sư đệ tương lai tự mình lĩnh giáo phong tư của Tư Không sư huynh, đối với bọn họ ngược lại là may mắn cực lớn.
Lời Tề đạo sư nói rõ ràng cho thấy thiên vị, lại nói một giọt nước không rỉ, Phong Việt càng tỏ vẻ nhận sai, cũng khiến cho Tư Không Độ không có biện pháp phát giận, dù sao, cho dù hắn là đệ tử nội phủ, cũng sẽ không thể bằng lòng đắc tội một đạo sư ngoại phủ.
Lúc này lại nghe Vân Triệt bỗng nhiên nói:
- Tề đạo sư nói không sai, “Ba chiêu ước hẹn” của Phong Việt đúng là muốn hai bên tự nguyện, mặc dù nhiều ít có chút đê tiện vô sỉ, nhưng nếu Phong Việt đề xuất, ta đương nhiên muốn đón lấy. Bằng không nếu ta không đón lấy, lấy chậm tiến vào huyền phủ, chẳng phải sẽ bị rất nhiều người cười thành rùa đen rút đầu sao?
Lời này của Vân Triệt vừa ra, nhất thời khiến mọi người sửng sốt.
Tư Không Độ cau mày, nói:
- Vân Triệt, lời vừa rồi của ta ngươi nghe không lọt sao? Huyền công của gia tộc bọn hắn từ huyền lực phòng ngự xây nên! Hắn đứng ở đó, đừng nói cho ngươi ba chiêu, cho dù là ba mươi chiêu, ngươi cũng không thể khiến cho hắn lui lại nửa bước! Nhanh chóng thu hồi lời ngươi mới vừa rồi, không tiếp nhận “Ba chiêu ước hẹn” tất bại này, đối với ngươi mà nói một chút cũng không dọa người, lại càng không có người nói ngươi là rùa đen rụt đầu. Nếu ngươi nhận lời, mới thật là ngu xuẩn!
Ngoài dự kiến của Tư Không Độ, Vân Triệt lại lắc lắc đầu:
- Cảm tạ nhắc nhở của Tư Không đại ca, chỉ có điều, ta vẫn luôn luôn rất có lòng tin với huyền lực của ta, ba chiêu ước hẹn này, ta cũng không nhất định thất bại, nếu may mắn thắng, vị Phong Việt sư huynh này về sau sẽ trồng cây chuối mà đi trước mặt ta, chỉ cần nghĩ thôi đã là chuyện khoái trá.
- Ngươi… Sao ngươi lại ngang ngược tự phụ như vậy!
Sắc mặt Tư Không Độ trở nên cứng rắn, ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên không giải thích được và thất vọng:
- Ngươi vốn không rõ huyền lực của Phong Việt kia có năng lực phòng ngự mạnh cỡ nào, kia tuyệt đối vượt xa sự tưởng tượng của ngươi! Ngươi vốn không có khả năng thắng nào cả! Ngươi chỉ hy vọng thấy hắn xấu mặt giải hận, liền không nghĩ tới thua, sẽ vĩnh viễn lăn ra khỏi Thương Phong huyền phủ sao?
Vân Triệt cố chấp tự phụ khiến trong giọng nói của Tư Không Hàn mang theo tức giận, nhưng sau khi hắn nói phen này, Vân Triệt vẫn mặt không chút để ý cười nhạt:
- Tư Không đại ca, ngươi ở bên cạnh nhìn là được rồi. Ta quyết tâm muốn nhìn xem vị sư huynh này trồng cây chuối chạy đi là dáng vẻ gì.
- Ngươi!
Tư Không Độ buồn bực vung tay một cái:
- Thôi! Nên nói ta đều nói, lựa chọn như thế nào là chuyện của ngươi! Hy vọng đến lúc đó ngươi đừng quá hối hận!
Nói xong, hắn tức giận đứng sang bên, nhưng không rời đi, mà nhíu mày nghĩ sau khi Vân Triệt thua hắn sẽ giúp đỡ thu tràng cho Vân Triệt như thế nào… Hắn là người có ân tất báo. Tiêu Liệt gia gia của Vân Triệt năm đó có ân cứu mạng với hắn, hắn sẽ không thể mắt thấy tôn tử của ân nhân bị hại như vậy.
Vân Triệt đã đứng trước mặt Phong Việt, cười nhạt nói:
- Chuẩn bị xong chưa? Ta muốn ra tay.
- Ha ha ha ha ha…
Phong Việt đã sớm ở đó cười to đến phổi sắp cười nổ. Tư Không Độ đại nhân vật bực này đặc biệt ra mặt giải vây cho Vân Triệt, thế nhưng Vân Triệt lại tự gắng tiến lên rước lấy nhục. Hắn từng gặp kẻ đần độn, nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng thấy đần độn đến như vậy.