Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 129 - Chương 130: Làm Một Tay Kết Thúc Đẹp

. ._65__2" class="block_" lang="en">Trang 65# 2

 

 

 

Chương 130: Làm một tay kết thúc đẹp



- Má nó! Vân Triệt này có phải đầu óc có bệnh không?

- Tư Không Độ là nhân vật bậc nào! Ngay cả hắn cũng nói phòng ngự của Phong Việt thật biến thái, Vân Triệt lại còn đi đến tìm chết! Quả thật không thể nói lý.

- Ngừng! Khảo nghiệm huyền lực đứng hạng nhất liền tự cho là rất giỏi rồi? Xem ra bình thường ở những nơi khác cuồng ngạo quen, lần này chắc phải nhận một bài học tử tế, lát nữa sẽ có lúc hắn khóc.

- Chỉ số thông minh như này, lại còn là hạng nhất khảo nghiệm huyền lực của một tổ này, quả thật ông trời mắt mù mà!

Chung quanh tràn ngập châm chọc và khiêu khích Vân Triệt, hiện giờ, ấn tượng của mọi người đối với Vân Triệt đơn giản chỉ có hai chữ:

Ngu ngốc!

m thanh chung quanh, Vân Triệt mắt điếc tai ngơ, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào Phong Việt đang cao giọng cười.

- Đối phó với ngươi, ta còn cần chuẩn bị?

Phong Việt khinh miệt ngoắc một đầu ngón tay về phía Vân Triệt:

- Ngươi có thể tấn công bất cứ lúc nào, muốn chuẩn bị thêm một chút cũng không sao, ha ha ha ha.

- Rất tốt.

Khóe miệng Vân Triệt khẽ nhếch, tiến về phía trước một bước, “Tà phách” mở ra, huyền lực toàn thân vốn bình ổn trong nháy mắt điên cuồng bành trướng, chạy loạn, giống như một đầu ác long bị đánh thức, khí tức xung quanh thân thể của hắn cũng nhất thời biến hóa, dòng khí trong lúc hỗn loạn xao động không yên.

Khí tức huyền lực này vừa ra, Tư Không Độ, Tề đạo sư, còn có Phong Việt hoàn toàn thay đổi sắc mặt, bởi vì khí tức huyền lực này cường đại, vốn không nên thuộc về một huyền giả Nhập Huyền cảnh, nhất là Phong Việt, lại bỗng nhiên có một cảm giác áp bách ngay mặt mà đến.

- Chiêu thứ nhất, a!!

Vân Triệt hét lớn một tiếng, thân thể hung bạo xông lên, kéo ra một hư ảnh thật dài, quyền phải dẫn theo huyền lực đánh thẳng vào ngực Phong Việt.

Quyền lực chưa tới, quyền phong hít thở không thông đã đập vào mặt. Trong lòng Phong Việt cả kinh, cũng không dám sơ ý nữa, huyền lực toàn thân nhanh chóng xoay chuyển, một bình phong che chắn màu vàng nhạt cao chừng hai thước, trong nháy mắt xuất hiện trước người của hắn. “Bình phong huyền thổ” này xây dựng lên từ huyền công của gia tộc bọn họ, mức độ bền bỉ, chưa bao giờ có một huyền giả ngang cấp có thể một kích đánh vỡ nát.

Ầm!!!

Nắm tay của Vân Triệt mạnh mẽ đập lên bình phong huyền thổ của Phong Việt, huyền lực dữ dội cuồng bạo phóng thích, khi phát ra, chính là tiếng nổ của hai tảng đá lớn chạm nhau.

Mặt đất dưới chân Vân Triệt trong nháy mắt nứt vỡ trên diện tích lớn. Tiếng vang thật lớn này, cũng chấn động tất cả mọi người chung quanh ngây ngốc. Nhìn Vân Triệt trên đài, bọn họ trừng lớn mắt, thật lâu chưa lấy lại được tinh thần. Bởi vì bọn họ không thể tin, đây lại là một kích do huyền giả Nhập Huyền cảnh phóng thích ra.

Bình phong phía trước Phong Việt kịch liệt rung rung, sau đó xuất hiện từng vết rách nhanh chóng lan tràn. Trong nháy mắt, vết rách bao trùm toàn bộ bình phong, khó khăn lắm mới ngừng nứt toác, mà quyền lực của Vân Triệt, cũng tại lúc này cuối cùng mất hết.

Vân Triệt chậm rãi thu cánh tay lại, nhìn Phong Việt đứng ở đó không hề động, hời hợt nói:

- Không hổ là huyền công sở trường phòng ngự, đúng là có chút ý tứ.

Phong Việt nhìn bình phong huyền thổ đầy vết rách phía trước, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Hắn vốn không cách nào thừa nhận và tin tưởng, bình phong huyền thổ của mình hoàn toàn bị một huyền giả Nhập Huyền cảnh một kích hủy thành dạng này. Nghe xong lời Vân Triệt nói, hắn miễn cưỡng nở nụ cười, âm trầm nói:

- Xem ra ta dường như đã xem thường ngươi. Nhưng mà, đây không sai biệt lắm là toàn lực của ngươi đi? Hừ, chẳng qua chỉ là một bình phong huyền thổ mà thôi, ta ngược lại đồng thời xây được ba cái, ngươi tin không?

- Tin!

Vân Triệt rất chân thành gật đầu, sau đó cười tủm tỉm nói:

- Ta nói chiêu thứ nhất này ta chỉ dùng một nửa huyền lực, ngươi có tin không?

- Một nửa? Ha ha ha ha!

Phong Việt khinh thường nở nụ cười:

- Đây quả thật là chuyện cười lớn nhất mà ta nghe được ngày hôm nay.

- Vậy ngươi cứ việc cười là được.

Vân Triệt lui về phía sau một bước, cánh tay phải một lần nữa đưa lên:

- Chuẩn bị đón chiêu thứ hai của ta!

Giọng Vân Triệt vừa dứt, ngoài thân thể, bỗng nhiên bùng lên một tầng hỏa diễm màu đỏ thẫm. Lúc hỏa diễm bốc lên, máu phượng hoàng trong người kịch liệt bốc cháy lên. Khí tức huyền lực của Vân Triệt đột nhiên biến hóa, trở nên càng thêm cuồng bạo và nóng cháy.

- Huyền công hệ hỏa? Hắn thậm chí có huyền công hệ hỏa!

Tư Không Độ kinh dị thấp giọng nói.

Đúng lúc này, chiêu thứ hai của Vân Triệt mãnh liệt đánh ra, vẫn là một quyền bình thường chân thực, không hề xinh đẹp. Trong nháy mắt khi nắm tay đánh ra, lại như giao long rời bến, theo bóng dáng của hắn di chuyển, huyền lực mang theo cuồng bạo vô cùng và hỏa diễm đỏ đậm như máu đánh về phía Phong Việt.

Lực lượng của một kích này khiến Phong Việt cảm thấy bị áp bách, mạnh hơn vừa rồi gần gấp đôi.

Phong Việt cuối cùng biến sắc, trong nháy mắt này, hắn hoảng sợ ý thức được, mới vừa rồi Vân Triệt nói một chiêu đầu tiên của hắn chỉ dùng một nửa huyền lực… Dĩ nhiên là thật!

- Tam trọng huyền chướng!

Phong Việt cuối cùng bắt đầu hối hận, trước khi hắn kêu “Ba chiêu ước hẹn” kia, nào nghĩ đến Vân Triệt mới có huyền lực Nhập Huyền cảnh cấp mười, lại có thể phóng xuất ra lực lượng kinh khủng đến thế. Đến lúc này, hắn nào còn dám giữ lại chút gì, một tiếng gầm nhẹ, ngoài thân thể đã hiện lên ánh sáng vàng, liên tiếp ba bình phong huyền thổ vô cùng cứng cỏi trong nháy mắt xuất hiện ở trước người của hắn…

Ầm!!!

Bình phong huyền thổ đầu tiên yếu ớt như thủy tinh, trực tiếp văng tung tóe thành từng mảnh nhỏ, hoàn toàn tiêu tán.

Ầm!!

Bình phong thứ hai hoàn toàn nứt nẻ, sau đó trong nứt nẻ sụp đổ, cũng tiêu tán vô tung giống vậy.

Ầm!

Quyền phải của Vân Triệt nặng nề dừng trên bình phong thứ ba, trong tạm dừng ngắn ngủi, bình phong thứ ba cũng ầm ầm nát vụn, nắm tay xuyên thủng qua ba lớp bình phong tiếp tục hướng tới trước, nện vào trước ngực Phong Việt, một tiếng trầm đục, thân thể Phong Việt hơi choáng váng, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, nhưng vẫn không lui lại phía sau.

Ba bình phong huyền thổ hoàn toàn bị Vân Triệt đánh nát, nhưng khiến cho huyền lực của hắn bị hạ bớt hơn phân nửa.

- Không… thể nào!

Phong Việt cứng rắn nuốt ngụm máu tươi đã vọt tới cổ họng xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Tuy rằng thân thể hắn vẫn như trước không lui lại, nhưng cuồng bạo sau khi một kích này của Vân Triệt xuyên qua ba lớp bình phong, như trước vẫn khiến cho hắn trực tiếp bị nội thương.

Toàn bộ người chung quanh đều ngây người, nhất là Tư Không Độ và Tề đạo sư biết rõ thực lực của Phong Việt đều vẻ mặt khiếp sợ. Một kích phá tan ba lớp bình phong huyền thổ… Cho dù Chân Huyền cảnh cấp năm dốc hết sức lực đánh một kích, vẫn cơ bản không thể nào làm được!

- Khó trách Tần đạo sư coi trọng hắn như vậy, Vân Triệt này thế mà lại…

Tư Không Độ không biết dùng từ ngữ gì để hình dung khiếp sợ trong lòng mình, hắn cuối cùng đã rõ ràng Vân Triệt kiên trì “Ba chiêu ước hẹn” này vốn không phải ngu xuẩn và lỗ mãng, mà là thật sự chân chính tự tin. Nhưng lo lắng trong lòng hắn vẫn như trước không giảm bớt, bởi vì đã qua hai chiêu, Phong Việt vẫn không lui xuống, mà một kích, rõ ràng cho thấy là một kích mà Vân Triệt dốc hết toàn lực. Phong Việt chỉ cần lấy tam trọng huyền chướng ngăn cản, khả năng Vân Triệt có thể đánh lui hắn… Thật nhỏ.

- Không sai, tương đối khá.

Vân Triệt tỏ vẻ nghiêm trang gật đầu, vẻ mặt cường giả nhìn nhược giả kia khiến Phong Việt thiếu chút nữa phun ra máu:

- Như vậy, chiêu thứ ba!

Vù!!

Không khí chung quanh Vân Triệt bạo động một trận, ánh lửa ngoài thân thể hắn bỗng nhiên bốc lên cao trong nháy mắt, khiến toàn bộ thân thể hắn đều bị bao trùm hoàn toàn trong đó, cực nóng do hỏa diễm phát tán khiến nhiệt độ chung quanh nhanh chóng tăng lên, Phong Việt có khoảng cách tương đối gần Vân Triệt đã cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác thiêu cháy nóng bừng.

Sắc mặt Tư Không Độ lại kịch liệt thay đổi, sắc mặt Phong Việt càng khó thấy được giống như ăn một đống ruồi bọ… Hỏa diễm huyền lực bỗng nhiên vọt lên cao kia, chứng minh một kích vừa rồi của Vân Triệt… Vẫn như trước không phải cực hạn!

- Lưu Vân thành nho nhỏ này, lại ra một tiểu tử biến thái như vậy!

Tư Không Độ tỏ vẻ khiếp sợ nhìn Vân Triệt:

- Tuy rằng chỉ có Nhập Huyền cảnh cấp mười, nhưng có thể phóng xuất ra lực lượng như vậy, hoàn toàn có thể trực tiếp vào trung phủ!

Mà ruột Phong Việt cũng hối hận đến xanh. Hắn vốn chuẩn bị dùng ba chiêu ước hẹn để trợ giúp Ngạo Nham hại Vân Triệt, hiện giờ rõ ràng đã trở thành vác đá đập chân. Lúc trước hắn còn chính miệng nói ra: Nếu thua, về sau chỗ có Vân Triệt, hắn liền trồng cây chuối mà đi. Hắn sở dĩ nói ra câu như vậy, là từ đầu hắn đã không nghĩ tới mình có khả năng bị thua… Lúc này đối mặt với Vân Triệt lại tăng trưởng huyền lực, trái tim hắn run rẩy một trận, nếu thua thật, có thể nghĩ đó là nhục nhã vô cùng vĩ đại cỡ nào.

Nếu chỉ có hai người, hắn có thể lật lọng. Nhưng mà, nơi này là quảng trường trung tâm của Thương Phong huyền phủ, đám người dày đặc. Chuyện nơi đây khiến cho người vây xem sớm vây tới trong ba tầng ngoài ba tầng, còn có Tề trưởng lão, Tư Không Độ ở đây, cách đó không xa, Tần Vô Ưu rõ ràng cũng luôn luôn nhìn chăm chú vào nơi này… Tất cả đều là người chứng kiến tận mắt nhìn thấy, chính tai lắng nghe! Hắn vốn không có đường lui.

Chỉ có thể liều mạng! Phong Việt âm thầm cắn răng… Tuy rằng sử dụng cấm kỵ này sẽ khiến hueyefn lực vĩnh viễn giảm xuống một cấp bậc, nhưng mà, luôn tốt hơn nhận lấy nhục nhã vô cùng!!

- Chiêu thứ ba!

Van Triệt chậm rãi tiến về phía trước một bước, một bước nhẹ nhàng, nham thạch dưới chân nhất thời văng tung tóe, thân thể Vân Triệt đã lên cao cao, từ trên không đánh xuống dưới, hữu chưởng bị ngọn lửa bao vây dốc hết toàn lực đánh lên ba lớp bình phong Phong Việt lại một lần nữa xây mới lên.

Ầm!!!!

Dưới một kích toàn lực của Vân Triệt, lớp bình phong huyền thổ đầu tiên giống như giấy mỏng, đâm một cái liền rách.

Ầm!!

Thời gian nửa hơi ngắn ngủi, lớp bình phong thứ hai cũng trực tiếp nứt toác.

Phong Việt lại biến sắc, hắn mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, phun ra một mảng lớn sương máu, phun lên lớp bình phong sau cùng.

Hành động quái dị này của hắn khiến Tư Không Độ ngẩn ra, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi mạnh, thầm nghĩ một tiếng: Nguy rồi!! Phong Việt này vì thắng lợi, thế mà lại không tiếc dùng cấm kỹ bảo mệnh vĩnh viễn tổn hại bản thân này!

- Huyền huyết chướng!!

Trong một tiếng than nhẹ của Phong Việt, huyền lực toàn thân hắn không hề giữ lại mà trút lên lớp bình phong cuối cùng này, trong chớp mắt này, lớp bình phong được hắn phun sương máu lên thế mà lại biến thành màu đỏ thẫm kinh người…

Rầm!!

Hữu chưởng của Vân Triệt nặng nề đánh lên lớp bình phong cuối cùng này, phát ra, cũng là một tiếng đánh nặng nề, sau đó liền không cách nào đi tới một chút, sau bình phong, là gương mặt tái nhợt của Phong Việt, hắn dữ dằn cười rộ lên:

- Ha ha ha ha! Vân Triệt, chỉ bằng ngươi một Nhập Huyền cảnh, làm sao có thể đột phá phòng ngự của ta… Bình phong huyền lực này, là huyền huyết chướng mạnh nhất của ta! Cho dù mười ngươi, cũng đừng mong đánh phá nó… Ngươi đã bị bại, cứ đợi vĩnh viễn lăn ra khỏi Thương Phong huyền phủ đi, ha ha ha ha!

Huyền huyết chướng là huyền kỹ cấm kỵ của tộc môn Phong Việt, khi phát động sẽ tiêu hao máu của bản thân và huyền lực thật lớn, cũng sẽ khiến tuổi thọ và cấp bậc huyền lực vĩnh viễn giảm xuống, chỉ khi gặp phải nguy hiểm vĩ đại mới có thể thi triển dùng để bảo vệ mạng. Dùng bình phong huyền huyết này, Phong Việt biết mình đã thắng, nhưng rơi vào bỏ ra cái giá vĩ đại. Cho nên mặc dù hắn cuồng tiếu, nhưng trong lòng lại tất cả đều hối hận, oán hận và không cam lòng.

Một kích của Vân Triệt toàn lực đánh lên bình phong huyền huyết này, huyền lực bùng nổ, nhưng không cách nào lay động bình phong một chút, đầu chân mày hắn đầu tiên nhíu lại, sau đó nheo mắt, huyền lực toàn thân trong một nháy mắt giống như rồng cuốn gió mạnh vĩ đại thổi quét, vô cùng điên cuồng toàn bộ tiến lên cánh tay phải của hắn…

- Vẫn… Nguyệt… Trầm… Tinh!!

Rắc!

Hỏa diễm trên thân thể Vân Triệt biến mất, mà hỏa diễm trên cánh tay phải trong nháy mắt bốc cao lên mấy lần. Phong Việt ngừng cuồng tiếu, hắn trơ mắt nhìn vết nứt nơi hữu chưởng của Vân Triệt và bình phong huyền huyết đụng chạm, đôi tròng mắt co rút lại lớn chừng lỗ kim.

Không có khả năng! Làm sao có thể! Huyền huyết chướng làm sao có thể xuất hiện vết rách? Không có khả năng! Đây nhất định là ảo giác! Ảo giác!!

Rắc!

Rắc!!

Rắc!!!

Từng vết rách nhanh chóng xuất hiện giống như từng thanh cương đao đâm vào trái tim yếu ớt của Phong Việt, âm thanh vết rách lan tràn giống như ma quỷ than nhẹ, khiến tinh thần của hắn liên tục tới gần biên giới chuẩn bị sụp đổ…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment