.
._66__1" class="block_" lang="en">Trang 66# 1
Chương 131: Mộ Dung Dật
Ầm!!!
Lúc vết nứt lan ra đến ngoài rìa của lá chắn huyền lực, Huyền Huyết Chướng rốt cuộc hoàn toàn nổ tung, vỡ thành vô số mảnh vỡ huyền lực bay tán loạn."Vẫn Nguyệt Trầm Tinh" của Vân Triệt giống như mãnh hổ xuống núi, cuồng bạo hướng về phía trước, trùng điệp đánh lên trên ngực… Khoảng cách từ bình chướng đến ngực Phong Việt chỉ có không đến nửa thước lại mang theo tiếng rít điếc tai.
Oanh!!
Một tiếng vang tựa như bàn thạch nổ tung vang lên bên tai Phong Việt. Đại não và hai lỗ tai của hắn chấn động dữ dội, trên ngực cảm giác giống như bị nện bởi một thanh đại chùy vạn quân (1 quân = 30 cân), điên cuồng phun ra một ngụm máu, thân thể bay ngược đi như tên bay... Nơi hắn bay qua, phía dưới mặt đất bị lực lượng cực kỳ cuồng bạo của Vẫn Nguyệt Trầm Tinh cày ra một đường rãnh sâu càng lúc càng dài.
Thân thể Phong Việt bay ra khỏi đài cao vượt qua đám người vây xem dày đặc, bay ra khoảng cách ước chừng gần hai mươi trượng mới rơi đập xuống mặt đất. Sau đó lại lăn ra rất xa như hồ lô lăn trên đất, gục tại chỗ không còn động tĩnh, dưới người hắn một bãi huyết dịch đỏ thắm chậm rãi lan ra.
Trong khoảnh khắc này, toàn bộ thế giới dường như đều rơi vào trong yên tĩnh đáng sợ.
Vân Triệt chậm rãi thu bàn tay về. Phía trước hắn, một đường rãnh sâu hoắm liên tục lan ra ngoài đến mười trượng, nhìn thấy mà giật mình. Khóe miệng của hắn chợt lóe lên một tia cười lạnh. Xưa nay hắn là người đối với địch nhân của mình sẽ không có chút thương hại gì đáng nói. Nếu như nơi này không có người ngoài, hắn sẽ không chút do dự đánh chết Phong Việt này. Nhưng suy cho cùng nơi này là Thương Phong huyền phủ, mà hắn cũng sắp trở thành đệ tử ở đây, vì thế sẽ không hạ sát thủ đối với Phong Việt. Có điều, ít nhất một tháng kế tiếp, Phong Việt đừng nghĩ xuống được giường, cũng đừng nghĩ vọng động cái gì huyền lực. Hơn nữa, lá chắn Xích Huyền bị cưỡng ép đánh tan, cũng tạo thành tổn thương tương đối lớn đối với thọ nguyên và huyền mạch của Phong Việt. Hậu quả tuyệt đối không đơn giản chỉ là hạ xuống một cấp huyền lực.
Tất cả những người có mặt toàn bộ lặng ngắt như tờ. Nhìn thấy ở kia Phong Việt bay ra hơn mười trượng không rõ sống chết, nhìn thấy ở kia đường rãnh vừa dài lại thâm sâu, toàn thân của bọn họ đều nổi lên hơi lạnh, nhìn về phía Vân Triệt ánh mắt giống như đang nhìn một con quái vật!
Năng lực mạnh nhất của Phong Việt đó chính là phòng ngự. Vậy mà ngay cả khi hắn không tấn công, tất cả huyền lực tập trung ở phòng ngự, thậm chí cuối cùng hắn không quản bản thân sẽ bị tổn thương vĩnh viễn sử dụng cấm kỹ bảo mệnh như thế, vẫn bị Vân Triệt ba chiêu đánh cho trọng thương. Không có ai hoài nghi, nếu không phải một công một thủ, mà là giao đấu bình thường, Phong Việt vẫn sẽ bị Vân Triệt đánh bại, hơn nữa khả năng bại càng nhanh, càng thảm hại hơn!
Nhập Huyền cảnh cấp mười đánh bại hoàn toàn Chân Huyền cảnh cấp ba! Hơn nữa không chỉ chênh lệch ba cấp bình thường, mà là cách một cái đại cảnh giới, ranh giới đó như một con sông lớn không thể vượt qua. Lúc trước ở trong nhận thức của tất cả mọi người, đây là chuyện căn bản không có khả năng xảy ra! Nhưng, sự thực như vậy lại hiện ra sống động trước mắt bọn họ, phá vỡ đi nhận thức của bọn họ.
Trong đình Tần Vô Ưu cũng sớm đã đứng dậy. Hắn có cực mạnh huyền lực Địa Huyền cảnh, lại là đạo sư trong Thương Phong huyền phủ, kiến thức của hắn có bao nhiêu uyên bác, tâm cảnh có bao nhiêu cứng cỏi, lúc này sắc mặt lại kích động đỏ bừng. Giờ khắc này, hắn rốt cục bắt đầu thực sự hiểu rõ, vì sao lại cố chấp lựa chọn Vân Triệt như vậy... Đế Vương Tâm Quyết có thể ở một mức độ nào đó thăm dò số mệnh và khí vận, quả nhiên không phải là có tiếng không có miếng.
- Ha ha, ngươi mang về tiểu gia hỏa này, thật đúng là ghê gớm nha.
Sau lưng Tần Vô Ưu, một nam tử trung niên mặc một bộ thanh bào, râu đen rủ xuống ngực chậm rãi đi tới. Tướng mạo của hắn và Tần Vô Ưu có chút tương tự, nhưng nhìn qua so với Tần Vô Ưu thì nhỏ hơn một chút. Hắn đứng ở bên cạnh Tần Vô Ưu, nhìn Vân Triệt trên đài cao, mặt mũi tràn đầy tán thưởng.
- Hắn chính là người Thương Nguyệt công chúa chọn trúng đó.
Tần Vô Ưu chậm rãi nói.
- Ồ?
Nam tử trung niên trên mặt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó khẽ vuốt cằm suy tư.
Trên đài cao, Vân Triệt đã hoàn toàn trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, nhất là những tân đệ tử vừa mới thông qua khảo hạch, bất kể là nam hay nữ, mỗi người ánh mắt đều trở nên vô cùng cuồng nhiệt, những đệ tử trước đó bị Phong Việt đánh sưng mặt sưng mũi trong lòng triệt để kính phục, hơn nữa còn tràn đầy cảm kích và hả giận. Vân Tiểu Phàm quật cường dựng thẳng người lên, mặc dù trên người đau đớn khó nhịn, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười ngạc nhiên, hai mắt nhìn về phía Vân Triệt tràn đầy nồng nhiệt sùng bái.
Khiếp sợ trong lòng kéo dài thật lâu mới chậm rãi lắng xuống. Những người khác có lẽ không rõ ràng, nhưng hắn hiểu rất rõ Huyền Huyết Chướng sau cùng của Phong Việt cường đại đến mức nào, cho dù hắn ngay cả khi có huyền lực cấp mười Chân Huyền cảnh, không nghiêm túc cũng khó có thể một kích đánh tan.
Khó trách Tần đạo sư coi trọng đối với hắn như thế, còn cố ý tự mình quan sát quá trình khảo hạch của hắn. Có thể lấy huyền lực cấp mười Nhập Huyền cảnh phát huy ra uy lực kinh khủng như vậy, thiên phú của kẻ này quả thực làm cho ai ai cũng khiếp sợ... Lo lắng và cảnh cáo trước đó đối với hắn quả thực hoàn toàn dư thừa.
Vân Triệt ánh mắt ở trên thân thể của Phong Việt nhìn chằm chằm một chút, rồi nhìn khắp bốn phía, sau đó rơi vào trên người Ngạo Nham.
Tại thời điểm Phong Việt bị đánh bay, sắc mặt Ngạo Nham ngay lập tức biến thành hoàn toàn trắng bệch, bỗng nhiên lúc này tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng kia của Vân Triệt, toàn thân hắn run rẩy một cái, thân thể không tự chủ được hốt hoảng lùi lại hai bước, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, mồ hôi lạnh trên trán điên cuồng rơi xuống.
Vân Triệt khinh thường cười một tiếng, đem ánh mắt dời sang Tề đạo sư sắc mặt đang cực kỳ khó coi, cất cao giọng nói:
- Tề đạo sư, ngươi một mực ở bên cạnh tận mắt chứng kiến, ta và Phong Việt “Ba chiêu ước hẹn”, hẳn là ta thắng đi? Dựa theo ước định trước đó, về sau chỉ cần ở nơi có ta, Phong Việt nhất định phải đi đường vòng. Mời tất cả các bằng hữu ở đây thay ta chứng kiến.
Sắc mặt tề đạo sư âm u bất định một hồi, hắn cắn răng, nhắm mắt nói:
- Vân Triệt! Coi như là ngươi thắng... Nhưng nói cho cùng chỉ là một trận luận bàn, vậy mà ngươi xuất thủ nặng như vậy! Tâm địa ác độc như thế, làm sao xứng đáng trở thành đệ tử của Thương Phong Huyền phủ!
- A...
Vân Triệt khinh bỉ cười, thản nhiên nói:
- Huyền lực của ta mới là Nhập Huyền cảnh cấp mười mà thôi, mà Phong Việt lại là Chân Huyền cảnh cấp ba, chênh lệch giữa chúng ta xa như vậy, ta làm sao dám không thi triển toàn lực nha? Chỉ là ta nào biết Phong Việt rõ ràng có huyền lực đẳng cấp cao như vậy, lại chỉ là cái bao cỏ, vậy mà ngay cả công kích ở trình độ Nhập Huyền cảnh cũng chịu không nổi, cái này sao có thể trách ta? Vả lại Phong Việt trước đó cũng có nói, đệ tử trong phủ luận bàn, thụ thương là chuyện thường xảy ra, Tề đạo sư ngươi cũng ngầm thừa nhận. Phong Việt trọng thương Vân Tiểu Phàm, ngươi nửa câu cũng không có trách cứ, hiện tại ta đả thương Phong Việt, ngươi lại đến trách cứ ta, thậm chí nói ta không xứng đáng là đệ tử Thương Phong Huyền phủ. Chuyện này hình như có chút nói không thông nha?
Tề đạo sư dù sao cũng là đạo sư của Thương Phong Huyền phủ, làm Huyền phủ đệ tử, cho dù là nội phủ đệ tử, cũng sẽ không dám tuỳ tiện đắc tội, trung phủ và ngoại phủ càng là một chút cũng không dám. Nhưng Vân Triệt là cái tính tình gì? Ai cho hắn mặt mũi, hắn liền cho người đó mặt mũi, ai không cho hắn mặt mũi, coi như đối phương là thiên vương lão tử, hắn cũng tuyệt không cho đối phương nửa điểm mặt mũi. Tề đạo sư thế nào cũng không nghĩ tới, Vân Triệt chỉ là một đệ tử sắp nhập phủ vậy mà ở trước mặt mọi người trần trụi chỉ trích và mỉa mai hắn, mà lại nói có lý có cứ, giọt nước không lọt, khiến hắn hoàn toàn không thể nào phản bác, mặt mo trực tiếp nghẹn đỏ bừng, nộ khí bừng bừng nhưng lại không thể nào phát tác.
Tư Không Độ đi tới, cười tủm tỉm nói:
- Tề trưởng lão, khảo hạch lần này Vân Triệt chắc là qua chứ? Cùng Phong Việt ba chiêu ước hẹn, cũng là Vân Triệt thắng. Ở đây hết thảy mọi người đều tận mắt nhìn thấy. Tin tưởng Tề đạo sư luôn luôn công chính nghiêm minh, sẽ không có bất kỳ dị nghị gì. Hơn nữa, Vân Triệt ở trong khảo hạch đã trực tiếp đánh bại trung phủ đệ tử Phong Việt. Như vậy, Vân Triệt hoàn toàn có thể trực tiếp tiến vào trung phủ, điều này Tề đạo sư cũng sẽ không có dị nghị chứ? Về phần khảo hạch chiến lực tiếp theo, nếu Phong Việt đã trọng thương vậy thì do đệ tử làm thay, Tề đạo sư ngài cảm thấy thế nào?
Khuôn mặt của Tề đạo sư co giật một hồi, hắn nhẫn nhịn nửa ngày, chỉ có thể hung hăng"Hừ" một tiếng. Việc này phát sinh ở trung tâm quảng trường, biết bao nhiêu con mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, coi như hắn muốn che chở cho Phong Việt, làm khó dễ hay trả thù Vân Triệt là điều hoàn toàn không có khả năng. Nếu không, chính hắn cũng đừng mong tiếp tục ở lại Thương Phong Huyền phủ.
Trực tiếp tiến vào trung phủ? Trong đám người truyền đến từng mảnh tiếng kinh hô. Nhất là những đệ tử mới nhập phủ và những đệ tử một mực lưu lại ngoại phủ hoàn toàn không có hi vọng có thể đi vào trung phủ, tất cả vẻ mặt tràn đầy hâm mộ. Ở bên trong Thương Phong Huyền phủ, muốn đi vào trung phủ, huyền lực ít nhất phải là Chân Huyền cảnh cấp ba, Phong Việt chính là đệ tử trung phủ hạng bét nhất. Mà huyền lực của Vân Triệt mặc dù chỉ có Nhập Huyền cảnh cấp mười, nhưng hắn đánh bại Phong Việt chính là chuyện người người thấy, hoàn toàn có tư cách trực tiếp tiến thân vào trung phủ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng rống như sấm vang lên từ phía sau:
- Tránh ra! Cái nào là Vân Triệt, cút ngay ra đây cho ta!
Trong tiếng kêu to đám người bị thô bạo tách ra. Một nam tử vóc dáng cao lớn tráng kiện, niên kỷ trên dưới hai mươi tuổi đi ra. Phía sau hắn, thình lình có thêm Mộ Dung Dạ. Cả má phải Mộ Dung Dạ vẫn sưng đỏ một mảng, vết thương kia mặc dù sớm đã cầm máu, nhưng trông vẫn đẫm máu dọa người. Vừa nhìn thấy Vân Triệt trên đài cao, ánh mắt hắn trừng một cái, chỉ một ngón tay, dắt cuống họng kêu lên:
- Đường ca! Chính là hắn, chính là hắn đánh ta!
- Người đeo băng trên tay kia... Cũng là đệ tử nội phủ!
- Là vị trí thứ bảy mươi ba trên Thiên Huyền bảng! Hôm nay có chuyện gì, những nội phủ đệ tử này bình thường hơn nửa năm cũng không nhất định có thể gặp một lần, hôm nay vậy mà một lần xuất hiện hai cái!
- Nghe nói Mộ Dung Dật người này có phụ thân là Trấn Bắc nguyên soái đó! Chẳng những thiên phú kinh người, mà còn thế lực ngập trời... Hình như là hắn nhằm vào Vân Triệt mà tới? Không phải là Vân Triệt đắc tội hắn chứ?
- Đắc tội đệ tử nội phủ, lại là con trai Trấn Bắc nguyên soái, vậy sau này hắn sao có thể yên ổn.
Dọc theo Mộ Dung Dạ chỉ, Mộ Dung Dật liếc qua một cái Vân Triệt, nhảy một cái bay lên đài cao, ánh mắt âm lãnh quan sát Vân Triệt:
- Ngươi chính là Vân Triệt?
- Là ta.
Vừa nhìn thấy Mộ Dung Dạ, Vân Triệt biết ngay chuyện gì. Sự tình đường ca Mộ Dung Dật của Mộ Dung Dạ, Tần Vô Ưu vừa mới cùng hắn nói đến... Quả nhiên thứ củi mục này vừa bị mình đánh, liền phát huy đặc tính của phế vật, đi khóc lóc hô hào ôm đùi.
- Mặt của hắn là ngươi đánh?
Mộ Dung Dật một chỉ Mộ Dung Dạ, ánh mắt một đường âm trầm.
- Không sai, chính là ta đánh.
Vân Triệt cực kì thản nhiên thừa nhận.
- Rất tốt. Mộ Dung Dật chậm rãi gật đầu, sau đó bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống, thân thể đột ngột vọt tới trước, mang theo một cỗ khí lưu mãnh liệt như gió lốc, tay phải thành trảo, như mỏ ưng chụp vào yết hầu Vân Triệt.
Thân thể Mộ Dung Dật vừa có động tác, một thân ảnh bỗng nhiên từ bên cạnh xông ra, huyền lực ngoại phóng, một quyền đụng vào bên trên hữu trảo của Mộ Dung Dật,"Ầm" một tiếng, hai người đồng thời bay ngược ra ngoài, kèm theo một tiếng răng rắc, tại nơi hai tay bọn hắn đụng nhau, đài cao bằng nham thạch cao chừng hơn một mét trực tiếp nổ tung, vết rách rộng nửa thước trực tiếp lan ra đến biên giới đài cao, đem toàn bộ đài cao chia làm hai nửa.
Một cỗ khí lưu huyền lực từ đối diện vọt tới, khiến thân thể Vân Triệt nhoáng một cái, suýt nữa té ngửa, trong lòng nhất thời âm thầm giật mình: Không hổ là đệ tử nội phủ! Chỉ là dư âm vậy mà có uy lực kinh người như vậy.
Mộ Dung Dật do lực phản chấn đáp xuống bên rìa đài cao, thiếu chút nữa rơi xuống. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt hằm hằm nhìn người ngăn lại công kích của hắn, trầm giọng nói:
- Tư Không Độ, ngươi có ý gì!