Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 131 - Chương 132: Ước Chiến!

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_132" class="block_" lang="en">Trang 66# 2

 

 

 

Chương 132: Ước chiến!



- Ta cũng phải hỏi một chút là ngươi có ý gì!

Tư Không Độ ngăn ở trước mặt Vân Triệt, mặt mũi ngưng trọng, không nhượng bộ chút nào nói:

- Mộ Dung Dật, nơi này là địa phương trọng yếu khảo hạch tân đệ tử, không phải là chỗ để ngươi tùy ý hô to gọi nhỏ đả thương người!

- Tùy ý đả thương người?

Mộ Dung Dật cuồng ngạo cười lạnh một tiếng:

- Ta chính là muốn đả thương hắn thì thế nào?

Hắn chỉ hướng Mộ Dung Dạ, tức giận nói:

- Đường đệ của ta bị thương trên mặt, chính là do tên Vân Triệt ở đằng sau ngươi ra tay! Hắn đánh đường đệ của ta như vậy, ngươi chẳng lẽ kêu ta ngồi yên mặc kệ? Mau tránh ra, không nên ở chỗ này xen vào việc của người khác! Nếu không thì đừng trách ta trở mặt!

- Trở mặt?

Tư Không Độ cười lớn một tiếng:

- Ta còn sợ ngươi không trở mặt đây. Chuyện này ta đã quyết định quản! Ngươi nếu là xương cốt ngứa ngáy, liền cứ việc thử xuất thủ một chút xem!

- Ngươi!

Mộ Dung Dật giận tím mặt, hai tay nắm chặt lại, cố nhịn không lập tức xuất thủ. Bởi vì hắn tự biết mình không phải là đối thủ của Tư Không Độ. Hắn xếp ở vị trí bảy mươi ba trên Thiên Huyền bảng, mà Tư Không Độ thì lại xếp ở vị trí ba mươi chín. Có điều hắn cũng hoàn toàn không sợ Tư Không Độ, bởi vì Tư Không Độ mặc dù có thiên phú phi phàm, nhưng sau lưng. Phụ thân bất quá chỉ là một trưởng lão nho nhỏ ở Huyền phủ chi nhánh Tân Nguyệt thành, mà phụ thân của hắn lại chính là Trấn Bắc đại tướng quân uy chấn Thương Phong.

- Tư Không Độ, ngươi và ta vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, ngươi lần này là muốn quyết tâm cùng ta vạch mặt sao?

- Mộ Dung Dật ngươi muốn làm gì, ta không xen vào. Nhưng người này đằng sau ta, gia gia của hắn là ân nhân cứu mạng của ta. Tại chỗ này bất kể là ai, muốn tìm hắn gây phiền phức, trước hết phải qua một cửa này của ta!

Tư Không Độ nghiêm mặt nói.

Xung quanh lập tức nghị luận ầm ĩ... Khó trách Tư Không Độ trước đó đích thân vì Vân Triệt giải vây, hiện tại lại cường ngạnh ngăn ở trước mặt hắn như thế, thì ra hắn cùng Vân Triệt lại còn có dạng sâu xa này.

Vừa vào Huyền phủ, liền có một cái nội phủ đệ tử làm chỗ dựa, những tân đệ tử kia đều đối với Vân Triệt vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.

- Hừ, hay cho một cái ân nhân cứu mạng! Vậy tổn thương của đường đệ ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đường đệ của Mộ Dung Dật ta phải bị người ta đánh oan uổng hay sao?

Mộ Dung Dật tức giận nói.

- Nếu là ân oán giữa đường đệ của ngươi và Vân Triệt, vậy thì để bọn hắn tự giải quyết chứ sao. Nếu như đường đệ của ngươi bị đánh vậy thì để đường đệ của ngươi tự mình đi báo thù, nếu là đệ tử của Thương Phong Huyền phủ chúng ta, chẳng lẽ ngay cả điểm ấy cốt khí cũng không có, còn muốn để cho đệ tử nội phủ như ngươi đi ra gây khó dễ cho một cái tân đệ tử?

Lời nói của Tư Không Độ mang theo sự châm chọc. Ngắn ngủi mấy câu, đem lực chú ý của mọi người chuyển hướng sang Mộ Dung Dạ, phần lớn ánh mắt tràn đầy xem thường và khinh thị... Tư Không Độ nói không sai, thù hận của mình không tự mình đi báo, ngược lại đi ôm đùi, quả thực khiến cho người ta khinh thường.

Mộ Dung Dạ trực tiếp bị nhìn đến mặt đỏ tới mang tai, trong lòng đối Vân Triệt càng hận tới cực điểm.

Có Tư Không Độ ngăn ở phía trước Vân Triệt, Mộ Dung Dật đã đến một loại tình cảnh đâm lao phải theo lao. Nếu như muốn dùng sức mạnh, hắn căn bản không phải là đối thủ của Tư Không Độ, nhưng cứ như vậy mà thôi... Xung quanh vô số đệ tử chứng kiến khiến cho hắn đường đường là một đệ tử nội phủ mặt mũi để ở đâu? Hắn tiến về phía trước một bước, cường ngạnh nói ra:

- Đã như vậy… Vậy thì được rồi, Tư Không Độ, ta sẽ cho ngươi cái mặt mũi này, không ra tay với Vân Triệt! Nhưng sự tình Vân Triệt đánh đường đệ của ta, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà bỏ qua, nếu không Mộ Dung Dạ ta còn gì là mặt mũi! Ngươi để cho Vân Triệt ở chỗ này hướng đường đệ của ta Mộ Dung Dạ nhận sai xin lỗi, đồng thời tự đánh mười cái tát, việc này ta sẽ buông tay mặc kệ. Nếu như vậy mà các ngươi còn không biết tốt xấu... Hừ, về sau bên trong nội phủ này, có ta không có ngươi, có ngươi không có ta!

Tư Không Độ nhíu mày, thật ra hắn cũng đã đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Mặc dù hắn có thể đánh bại Mộ Dung Dật, nhưng chỗ dựa của Mộ Dung Dật rất mạnh mẽ. Bao quát cả Thương Phong huyền phủ cũng không có bất cứ kẻ nào dám coi thường, nếu như triệt để đắc tội với hắn, bất kể đối với mình hay là Vân Triệt đều là trăm hại mà không có một lợi, nhưng nếu như để cho Vân Triệt hướng Mộ Dung Dạ xin lỗi, lại còn trước mắt bao người tự bạt tai... Chuyện này là một chuyện vô cùng nhục nhã mà không có nam nhân bình thường nào muốn tiếp nhận.

Lúc này, một cánh tay khoác lên vai của hắn, Vân Triệt từ phía sau hắn đi tới trước, đứng ở bên người của hắn, vẻ mặt nhẹ nhõm cười nói:

- Tư Không đại ca, cảm tạ một phen thịnh tình của ngươi. Nhưng nếu đây là sự tình do ta chọc ra, đương nhiên là để ta tự mình tới giải quyết là tốt nhất.

Nói xong, không đợi Tư Không Độ đáp lại, hắn đối mặt với Mộ Dung Dật sắc mặt đang tái đi, không hề sợ hãi nói:

- Mộ Dung Dật, đường đệ Mộ Dung Dạ của ngươi đích thật là ta đánh, ngươi muốn vì hắn ra mặt cũng coi như là chuyện thường tình. Nhưng mà có Tư Không đại ca của ta ở đây thì ít nhất lúc này ngươi khó mà toại nguyện. Nếu như ngươi thật sự muốn tự tay giáo huấn ta một trận, ta thật ra cũng có thể cho ngươi một cơ hội.

- Ngươi? Cho ta cơ hội? Ha ha ha ha...

Mộ Dung Dật dường như nghe được chuyện cười hay ho nào đó, cực kỳ khinh thường cười như điên:

- Ngươi thì tính là cái gì?

Vân Triệt một chút cũng không cáu, hắn trầm lông mày xuống, híp mắt lại, nhàn nhạt nói ra:

- Ngươi có lá gan cho ta ba tháng thời gian không?

- Mộ Dung Dật, ba tháng sau, ta sẽ chủ động khiêu chiến ngươi. Đến lúc đó nếu là ta thua, ngươi muốn ta hướng Mộ Dung Dạ xin lỗi cũng được, hay muốn đánh ta đến tàn phế cũng không có vấn đề, ta cũng sẽ tuyệt đối không làm trái, trong chuyện này bao gồm cả Tư Không đại ca bất kể ai cũng đều sẽ không ngăn cản!

Vân Triệt vừa nói ra lời này, biểu tình của tất cả mọi người chung quanh lập tức trở nên vô cùng là đặc sắc.

- Cái gì? Hắn nói cái gì? Sau ba tháng khiêu chiến Mộ Dung Dật? Ta có nghe lầm hay không?

- Ngươi không nghe lầm! Vân Triệt này điên rồi sao! Hắn đánh bại Phong Việt không sai rất là ngưu bức nhưng Mộ Dung Dật là nhân vật nào? Hắn chính là người trên Thiên Huyền bảng, huyền lực đạt tới Chân Huyền cảnh cấp chín! Vân Triệt mới là Nhập Huyền cảnh cấp mười, kém gần như một cái đại cảnh giới, cái này còn khiêu chiến cái cọng lông!

- Vân Triệt này vừa mới chiến thắng Phong Việt xong liền có thể đắc ý tận trời, vô pháp vô thiên sao? Đừng nói một mình hắn, coi như là một trăm hắn cũng không có khả năng là đối thủ của Mộ Dung Dật! Quả thực là không biết tự lượng sức mình, tự đi tìm chết.

- Ta đoán cái này nhất định là kế hoãn binh của Vân Triệt. Ngươi nghĩ coi, chỉ cần là một người đầu óc bình thường, sẽ tuyệt đối không bao giờ đưa ra dạng ước đấu này. Vân Triệt rõ ràng là thấy Mộ Dung Dật tìm tới cửa, vì giải quyết vấn đề trước mắt mới cố ý nói như vậy, trước tiên đem cục diện bế tắc trước mắt giải trừ. Sau đó âm thầm đi tìm Mộ Dung Dật chịu nhận lỗi, hoặc là trực tiếp bỏ trốn. Cái này là giải thích hoàn mỹ nhất.

Nghe Vân Triệt nói Tư Không Độ mạnh mẽ cau mày, gấp giọng nói:

- Vân Triệt! Ngươi đang nói cái gì, ngươi điên rồi sao? Mộ Dung Dật hắn chính là người trên bảng Thiên Huyền! Ngươi đừng nói cùng hắn ước chiến, căn bản ngay cả tư cách giao thủ cũng không có! Ngươi đây là tự đem mình bức đến tử lộ hay sao?

Vân Triệt lại mắt điếc tai ngơ, tiếp tục hướng Mộ Dung Dật nói:

- Mộ Dung Dật, ngươi dám hay là không dám! Đương nhiên, nếu như ngươi sợ sau ba tháng bị ta đánh cho hoa rơi nước chảy răng rơi đầy đất, ngươi cũng hoàn toàn có thể không đáp ứng. Trên thế giới này, am hiểu bảo mệnh nhất, cũng không chỉ có rùa đen rút đầu nha.

Phía dưới Mộ Dung Dạ sắc mặt run rẩy, cố nhịn không cười đến lên tiếng, trong lòng sớm đã vui lật trời... Vân Triệt này quả nhiên chính là người cuồng vọng ngu xuẩn không biết sống chết! Ban đầu ở Tân Nguyệt huyền phủ cuồng vọng vô biên vô hạn, đến Thương Phong huyền phủ này vẫn cuồng như vậy, thế mà còn cuồng ở trước mặt đường ca của hắn Mộ Dung Dật! Quả thực là chết cũng không biết chết như thế nào!

Mộ Dung Dật không cười, bởi vì hắn cảm thấy cái tiểu tử trước mắt gọi là Vân Triệt này hoàn toàn chính là thằng ngu. Với lại ngu ngốc hắn gặp qua không ít, nhưng ngu ngốc đến loại trình độ này, đời này hắn vẫn là lần đầu tiên gặp!

- Tiểu tử, ngươi nghiêm túc?

Mộ Dung Dật vuốt vuốt cái cằm, dùng một loại ánh mắt như nhìn thằng hề mà nhìn Vân Triệt. Hắn đã liên tục xác nhận qua, huyền lực đẳng cấp của Vân Triệt thật sự là Nhập Huyền cảnh cấp mười không thể nghi ngờ. Ở bên trong tân đệ tử, không thể nghi ngờ đây là người nổi bật. Nhưng trong mắt hắn, cũng bất quá chỉ là một con châu chấu lớn hơn chút mà thôi, hắn tùy tiện duỗi hai đầu ngón tay ra liền có thể bóp chết.

Vậy mà một con châu chấu lại chủ động bắt hắn phải khiêu chiến! Còn hét lớn thua sẽ như thế nào như thế nào, thậm chí vì kích động hắn, ngay cả"Rùa đen rút đầu" cũng dời ra, chỉ sợ hắn không đáp ứng.

- Ta đương nhiên là nghiêm túc?

Vân Triệt cười ha hả nói ra:

- Ngược lại là ngươi còn không có đáp lại nha... Ngươi là dám hay là không dám?

- Ha ha ha ha ha...

Mộ Dung Dật rốt cục điên cuồng cười lên tiếng, cười vô cùng khinh miệt:

- Khiêu chiến ta, chỉ có ngươi xứng hay không xứng, không có chuyện ta có dám hay không! Rất hiển nhiên, chỉ bằng ngươi một cái nho nhỏ Nhập Huyền cảnh, còn chưa xứng! Có điều, xét thấy ngươi lại có gan chó bằng trời dám đả thương đường đệ của ta, cũng được sau ba tháng, ta sẽ rút ra một hai phút chơi đùa với ngươi. Tu luyện ở nội phủ rất buồn tẻ, thỉnh thoảng tìm bọ chét châu chấu gì đó chơi đùa thư giãn một chút cũng không tệ.

- Nhưng ngươi cũng đừng quên lời ngươi mới vừa nói, sau khi thua sẽ mặc ta xử trí, tuyệt đối không để bất cứ ngoại nhân nào nhúng tay! Những lời này, tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ ràng đó! Tư Không Độ, ta nghĩ ngươi cũng nghe rất rõ ràng, có phải không?

Mộ Dung Dật ánh mắt chuyển hướng Tư Không Độ, cười lạnh nói.

Tư Không Độ sắc mặt biến ảo một trận, thấp giọng nói với Vân Triệt:

- Vân Triệt! Ngươi biết mình đang làm cái gì không! Ngươi bây giờ thu hồi lời nói vừa rồi vẫn còn miễn cưỡng kịp! Nếu như đây là kế hoãn binh của ngươi, vậy thì không cần! Chỉ cần ta còn ở trong Huyền phủ này, tuyệt đối sẽ không để Mộ Dung Dật tổn thương đến ngươi.

Vân Triệt lại lắc đầu mỉm cười, sau đó cất cao giọng nói:

- Rất tốt, nếu như ngươi đã tiếp nhận vậy không thể lại đổi ý! Sau ba tháng, ngay tại nơi này, đến lúc đó một lần quyết phân thắng bại! Tất cả mọi người ở đây là nhân chứng!

- Ha ha ha ha, ta cũng có thể ra mặt làm nhân chứng.

Một giọng nói ôn hòa truyền đến từ bên ngoài đoàn người vây xem. Thanh âm này không lớn, nhưng lại dường như có ma lực thần kỳ, lấn át huyên náo, vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi người.

Đám người tách ra, hai nam tử trung niên mặc tử bào và thanh y sóng vai đi tới. Một người trong đó là Tần Vô Ưu, còn một người khác có tóc đen râu đen, dáng người thon dài, thanh y thanh nhã, trên mặt ôn hòa mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh như một đầm nước tĩnh lặng. Hắn chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, vậy mà trên dưới toàn thân lại tự nhiên bộc lộ ra một cỗ khí chất phiêu dật xuất trần, tiên phong đạo cốt khiến cho người khác lúc nhìn về hắn, nội tâm lại tự nhiên sinh ra một cảm giác kính sợ.

- Tần... Tần phủ chủ! Tần đạo sư!

Hai trung niên này vừa xuất hiện, tràng diện lập tức náo động. Bởi vì hai người kia, một người là đạo sư trung phủ Tần Vô Ưu mà người mặc thanh y kia không ngờ là Thương Phong Huyền phủ, Phó Phủ chủ... Tần Vô Thương!

Tư Không Độ và Mộ Dung Dật đồng thời thu hồi tất cả khí thế trên người, rất cung kính hô:

- Tần phủ chủ, Tần đạo sư.

- Thiên Huyền cảnh!

Khi ánh mắt Vân Triệt rơi vào trên người Tần Vô Thương, trong tâm hải của hắn truyền đến thanh âm của Mạt Lỵ khiến nội tâm của hắn chấn động.

Tần Vô Thương là huynh trưởng thân sinh của Tần Vô Ưu, lớn hơn mười hai tuổi so với Tần Vô Ưu, nhưng thiên phú tu luyện của hắn hơn xa Tần Vô Ưu, tại lúc năm mươi tuổi đã bước chân vào Thiên Huyền, đến một cái trình độ cực cao mà vô số huyền giả nằm mơ cũng không dám nghĩ, thọ nguyên cũng gia tăng thật lớn, cho nên nhìn qua còn trẻ tuổi hơn rất nhiều so với Tần Vô Ưu.

Phủ chủ Thương Phong Huyền phủ hành tung phiêu hốt bất định, dường như chưa từng hỏi đến sự tình trong phủ. Có đệ tử trong phủ ba bốn năm vậy mà ngay cả Phủ chủ cũng chưa một lần gặp mặt. Công việc lớn nhỏ trong phủ cơ bản đều là rơi vào trên người Phó Phủ chủ Tần Vô Thương. Lúc không có Phủ chủ ở đây, hắn có tiếng nói và quyền quyết sách cao nhất.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment