.
._67__1" class="block_" lang="en">Trang 67# 1
Chương 133: Thẳng vào nội phủ
- Tần phủ chủ, sao ngươi lại tới đây?
Tề đạo sư vội vàng bước nghênh đón, mặt mũi tràn đầy ân cần nói.
Tần Vô Thương cười ha ha nhưng không có trả lời hắn, ánh mắt nhìn sang Vân Triệt, dò xét trên dưới một phen, nói:
- Vân Triệt, ngươi mới vừa nói muốn ở ba tháng sau khiêu chiến Mộ Dung Dật, chuyện này đúng là thật? Nếu như chỉ là thuận miệng nói một chút, bây giờ đổi ý cũng còn kịp.
Đối với Tần Vô Thương nói thẳng ra tên của mình, Vân Triệt ngược lại cũng không kinh ngạc, gật đầu nói:
- Đương nhiên là thật. Hơn nữa Mộ Dung Dật cũng đã đáp ứng, Tần phủ chủ vừa vặn đã ở chỗ này, xin mời Tần phủ chủ nhân tiện làm chứng cho chúng ta. Ở bên trong Thương Phong Huyền phủ này tin chắc là không có ai so với Tần phủ chủ có uy tín để làm người chứng kiến hơn.
Những tân đệ tử khác sau khi biết thân phận Phủ chủ của Tần Vô Thương, đa số lộ ra ánh mắt kính sợ, mà Vân Triệt thần sắc lại là không thay đổi chút nào, ánh mắt càng là một mảnh yên tĩnh, nói chuyện không kiêu ngạo cũng không tự ti,"Mời Tần phủ chủ vừa vặn làm chứng cho chúng ta" câu nói này cũng là nói vô cùng tự nhiên, dường như đây không phải đang nói chuyện với Thương Phong Hoàng thành Phủ chủ mà chỉ là nói với một người qua đường bình thường không thể bình thường hơn. Phản ứng như vậy khiến trong lòng Tần Vô Thương có chút kinh ngạc, cười ha hả gật đầu, nói:
- Lấy huyền lực Nhập Huyền cảnh mười cấp khiêu chiến Chân Huyền cảnh cấp chín, sự tình thú vị như thế, ta ở Thương Phong Huyền phủ nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được. Không tệ, người trẻ tuổi, ngươi rất có đảm lượng cũng rất có quyết đoán. Nếu như ngươi xác định mình không phải là đang nói đùa, ta ngược lại cũng nguyện ý làm cái nhân chứng này.
- Mộ Dung Dật, ngươi vừa rồi cũng đã đáp ứng. Đối với chuyện này ngươi còn có ý kiến gì khác không?
Tần Vô Thương nói với Mộ Dung Dật.
Mộ Dung Dật cười nhẹ một tiếng, cười rất là khinh miệt, hắn cung kính nói:
- Bẩm Phủ chủ, mặc dù đáp ứng khiêu chiến của một con chuột con rất mất giá trị bản thân, nhưng hắn chuyện hắn đánh đường đệ của ta trước đây, sau đó Tư Không Độ ngăn cản ta vì đường đệ ra mặt, hắn đã tự mình đi tìm tai vạ, ta không có lý do không đáp ứng. Hơn nữa có Phủ chủ tự mình chứng kiến, ta cũng sẽ không sợ hắn đến lúc đó bị đánh như chó rồi lại đổi ý!
- Rất tốt.
Tần Vô Thương nhẹ gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười.
- Chuyện này liền quyết định như vậy. Ngày Ước chiến là mười giờ sáng ba tháng sau, địa điểm chính là nơi này. Đến lúc đó, ta sẽ đích thân có mặt. Vân Triệt, nếu như ngươi thua, khi đó Mộ Dung Dật bất kể giáo huấn ngươi như thế nào, ngươi cũng không được phép phản kháng, càng không được phép để bất cứ kẻ nào ngăn cản. Đây là lời nói do chính miệng ngươi nói, không được đổi ý.
- Đương nhiên.
Vân Triệt không chút do dự đáp ứng, sau đó tròng mắt hơi híp lại, nhìn chằm chằm Mộ Dung Dật nói:
- Vậy nếu như, ta thắng thì sao?
- Ngươi thắng? Ha ha... Ha ha ha ha!
Mộ Dung Dật cười phá lên, đám người vây xem xung quanh cũng một mảng cười vang. Một tân đệ tử Nhập Huyền cảnh khiêu chiến nội phủ Mộ Dung Dật... Còn muốn thắng? Đây quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.
Mộ Dung Dật cười ngửa tới ngửa lui, cười liên tục hơn nửa ngày muốn đứt hơi, mới vừa cười vừa khó khăn nói:
- Ta thất bại? Ha ha ha ha... Ta thất bại? Ta nếu như... Thua, ta sẽ... Mặc cho ngươi xử trí! Ngươi muốn ta làm gì ta sẽ làm, ha ha ha ha!
- Thế thì không cần.
Đối với việc hắn mặt mũi tràn đầy giễu cợt, Vân Triệt cũng cười:
- Nếu như ngươi thua, ta chỉ cần ngươi đáp ứng ta ba chuyện là được, là ba chuyện ngươi tuyệt đối không thể cự tuyệt, ngươi dám không?
- Dám! Ta có cái gì không dám! Đừng nói ba chuyện, chính là ba mươi chuyện, ba trăm chuyện ta cũng sẽ không một chút nhíu mày.
Mộ Dung Dật ngay cả do dự cũng không có liền trực tiếp nói. Nói tin tưởng Vân Triệt có khả năng thắng hắn, hắn tình nguyện tin tưởng heo mẹ cũng có thể leo cây. Có điều, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút kỳ quái, kỳ quái là Phủ chủ Tần Vô Thương làm sao lại bỗng nhiên có hứng thú tới chứng kiến loại sự tình không có chút kích thích này, không có chút ý nghĩa nào, còn là ước chiến đưa ra từ một kẻ ngu.
- Rất tốt.
Tần Vô Thương lần nữa gật đầu, một mặt ôn hòa:
- Thương Phong Huyền phủ những năm này vẫn một mực thật là yên lặng
- Trung quy trung củ (luôn giữ quy củ). Đã không biết bao nhiêu năm qua không có xuất hiện loại khiêu chiến vượt qua một cái đại cảnh giới này. Ba tháng, quả thực là có thể cải biến rất nhiều thứ, có lẽ sau ba tháng, ngươi thật sự có năng lực cùng Mộ Dung Dật chiến một trận cũng khó nói, thật là khiến người ta chờ mong. Vân Triệt, ngươi khảo thí huyền lực ở tổ này là hạng nhất, chứng minh ngươi có trụ cột rất tốt. Chiến lực khảo thí ngươi vượt cấp đánh bại Phong Việt, chứng minh ngươi tại vận dụng huyền lực có thiên phú khiến cho người ta kinh diễm, bây giờ khiêu chiến Mộ Dung Dật, chứng minh ngươi có đảm lượng và quyết đoán khiến cho người ta kinh ngạc. Mấy điểm này đều lộ rõ ngươi là một đệ tử có tư cách để Huyền phủ bồi dưỡng trọng điểm.
- Làm phó Phủ chủ, ta rất muốn nhìn một chút ba tháng sau ngươi lấy cái gì cùng Mộ Dung Dật giao thủ. Mộ Dung Dật một mực tu luyện tại nội phủ, vì tính công bình trong ba tháng này, Vân Triệt, ngày mai ngươi không cần đến đưa tin, bắt đầu từ ngày mai trong vòng ba tháng, ngươi tuy là đệ tử chính thức của Thương Phong Huyền phủ ta, nhưng không thuộc về ba phủ ngoại, trung, nội, nhưng lại hoàn toàn tự do xuất nhập ba phủ đó, cũng có thể hưởng thụ hết thảy tài nguyên ở nội phủ cùng nội phủ đệ tử, chỗ ở của ngươi cũng bố trí vào trong nội phủ.
Tần Vô Thương nói ra những lời này, ngoại trừ Tần Vô Ưu, tất cả mọi người ở đây giật mình đến mức há hốc mồm. Đến ngay cả Vân Triệt cũng thất kinh... Để cho một đệ tử mới vào Huyền phủ, chỉ có huyền lực Nhập Huyền cảnh trực tiếp tiến vào nội phủ, cũng hưởng thụ hết thảy tài nguyên của nội phủ, cái này trong lịch sử tại Thương Phong Huyền phủ, quả thực là sự tình chưa từng có. Càng là sự tình tất cả tân đệ tử nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tần Vô Thương không nhìn phản ứng của mọi người, tiếp tục nói ra:
- Cứ như vậy ngươi và Mộ Dung Dật sẽ có được điều kiện tu luyện hoàn toàn tương tự, cũng coi như công bằng ở mức độ nhất định. Sau ba tháng, nếu ngươi thắng, ngươi sẽ thay thế vị trí của Mộ Dung Dật trên Thiên Huyền bảng, cũng chính thức trở thành đệ tử nội phủ. Nếu ngươi thua, chẳng những rút khỏi nội phủ, hơn nữa sau này dù cho đủ thực lực cả đời cũng không được trở thành đệ tử nội phủ. Vân Triệt an bài như vậy, ngươi có gì dị nghị gì không?
Lời nói phía trước của Tần Vô Thương đối với Vân Triệt không thể nghi ngờ là thiên đại ân huệ, nhưng cuối cùng rải rác vài câu, lại tăng thêm một cái điều kiện cực kỳ tàn khốc. Kể từ đó, một số người không cam lòng đối với việc Vân Triệt trực tiếp tiến vào nội phủ cũng liền dịu lại. Bởi vì khi mười sáu tuổi Vân Triệt đã có thiên phú kinh người đánh bại một đệ tử trung phủ, qua thêm vài năm hoàn toàn có khả năng tiến vào nội phủ. Nhưng nếu như hiện tại lập tức tiến vào nội phủ ba tháng, về sau lại thua, mấy năm sau cho dù có tư cách tiến vào nội phủ, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, ân hận vì việc đã làm.
Vân Triệt nhìn thoáng qua Tần Vô Ưu, nhẹ gật đầu:
- Tốt, ta đáp ứng.
Vân Triệt minh bạch, Tần Vô Thương bỗng nhiên lại đến chiếu cố đặc thù đối với hắn, tất nhiên là có quan hệ cùng Tần Vô Ưu, đồng thời tất nhiên cũng có quan hệ cùng Lam Tuyết Nhược.
Nhưng có thể để cho đường đường một phó Phủ chủ tự thân tới vì mình, còn không tiếc đánh vỡ tiền lệ chưa bao giờ có của Huyền phủ để cho mình sớm tiến vào nội phủ... Vân Triệt tin chắc coi như Tần Vô Ưu là thân đệ đệ của Tần Vô Thương, cũng không thể khiến cho Tần Vô Thương làm ra quyết định như vậy. Chỉ có duy nhất một giải thích chính là Lam Tuyết Nhược.
Lam Tuyết Nhược đến tột cùng có thân phận và chỗ dựa như thế nào...
- Điều này... Tựa hồ có chút không ổn? Hắn một cái nho nhỏ Vân Triệt, có tư cách gì bước vào nội phủ? Quả thực là tương đương để một đầu chó xù tiến hổ lang chi huyệt!
Mộ Dung Dật cau mày nói.
- Mộ Dung Dật, ngươi có dị nghị?
Tần Vô Thương nhàn nhạt lườm Mộ Dung Dật một chút, thanh âm bình thản như thường, nhưng ẩn hàm một vòng khiến người ta run sợ uy hiếp.
Mộ Dung Dật trong lòng run lên, vội vàng nói:
- Không! Đệ tử không dám chất vấn Tần phủ chủ quyết định. Đệ tử chỉ là... Chỉ là lo lắng nội phủ thanh danh bị cái này chỉ có Nhập Huyền cảnh tiểu tử làm hỏng.
- Chuyện này liền quyết định như vậy. Trong ba tháng này, giữa hai người các ngươi không được phép lại có bất kỳ xung đột nào. Được rồi, tiếp tục khảo hạch đi. Tề trưởng lão, khảo hạch chiến lực tổ này do ngươi tự mình ra trận. Tư Không Độ, lát nữa ngươi mang Vân Triệt đi nội phủ dạo một vòng đi, thuận tiện giúp hắn an bài một chỗ ở. Ý tứ của ta, lập tức sẽ truyền âm cho nội phủ bên kia.
Nói xong, Tần Vô Thương nhìn chằm chằm Vân Triệt một chút sau đó chuẩn bị rời đi. Vân Triệt bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tần phủ chủ, đệ tử có một chuyện muốn nhờ.
Tần Vô Thương vừa rồi trực tiếp thừa nhận thân phận đệ tử Huyền phủ cảu Vân Triệt, bây giờ Vân Triệt tự nhiên cũng phải tự xưng là đệ tử. Tần Vô Thương xoay người lại, nói:
- Chuyện gì.
Vân Triệt dùng ánh mắt ra hiệu với Vân Tiểu Phàm bỗng chốc bị Phong Việt đả thương, nói:
- Vân Tiểu Phàm ở trong khảo hạch chiến lực, còn chưa kịp biểu hiện, đã bị Phong Việt ác ý trọng thương, không cách nào có thể tiếp tục khảo hạch chiến lực. Vân Tiểu Phàm năm nay gần mười lăm tuổi, lại một thân một mình ngàn dặm xa xôi tới đây, nếu bị như vậy chỉ có thể từ bỏ khảo hạch, đối với hắn thực sự quá mức tàn nhẫn và không công bằng. Cho nên đệ tử muốn thỉnh cầu Tần phủ chủ sau khi thương thế của Vân Tiểu Phàm bình phục, hãy cho hắn một cơ hội thi lại.
Vốn là sau khi trọng thương sắc mặt của Vân Tiểu Phàm như tro tàn đột nhiên ngẩng đầu, cảm kích nhìn Vân Triệt, ánh mắt kịch liệt rung động.
Tần Vô Thương nhìn thoáng qua Vân Tiểu Phàm, gật đầu cười:
- Thì ra là thế. Ừm, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng căn cơ không tệ, tương lai ắt có thành tựu. Thương Phong Huyền phủ chúng ta cũng sẽ không nguyện ý bỏ lỡ bất kỳ một người tài năng nào. Tư Không Độ, lát nữa ngươi cũng nhân tiện đem Vân Tiểu Phàm đưa đến Dược phủ để trị liệu thương thế của hắn. Sau khi thương thế hắn lành lặn không còn vấn đề gì thì ngươi tự mình đến sát hạch chiến lực của hắn, như thế nào?
Tần Vô Ưu cười ha ha:
- Đương nhiên không có vấn đề.
Vân Tiểu Phàm hai con ngươi bên trong đã rưng rưng đầy nước mắt, hắn giãy dụa muốn đứng dậy, nghẹn ngào nói:
- Cám... cám ơn Tần phủ chủ, tạ ơn Tần đạo sư... Vân đại ca, cám ơn ngươi...
Nói xong, tinh thần hắn buông lỏng, triệt để ngất đi.
Giờ khắc này, bất kể là nam hay nữ, nhìn về phía Vân Triệt trong ánh mắt đều nhiều hơn một phần kính nể.
Tần Vô Ưu và Tần Vô Thương rời đi. Mộ Dung Dật cũng khinh thường nhìn Vân Triệt một chút sau đó mang theo Mộ Dung Dạ rời đi. Vân Triệt thì bồng Vân Tiểu Phàm, theo Ti Không Độ đưa Vân Tiểu Phàm đến Dược phủ, sau đó cùng hắn đi về hướng nội phủ.
- Ta hoàn toàn không biết ngươi là nghĩ thế nào. Nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại bình tĩnh như vậy, ta thực sự không có cách nào liên hệ ngươi và ngu ngốc đến cùng một chỗ.
Tư Không Độ rầu rĩ nói.
- Có một câu gọi là tìm đường sống trong chỗ chết.
Vân Triệt trả lời:
- Áp lực Lớn cỡ nào thì mới có động lực lớn cỡ đó.
- Tìm đường sống trong chỗ chết? Nhưng ngươi cái này hoàn toàn chính là đơn thuần chịu chết!
Tư Không Độ lắc đầu nói:
- Ngươi biết ngươi và Mộ Dung Dật chênh lệch như thế nào không? Chênh lệch giữa các ngươi gần như một cái đại cảnh giới đó! Chỉ có ba tháng thời gian, cứ coi như ngươi là đỉnh cấp thiên tài, ba tháng, tình huống lý tưởng nhất cũng bất quá rút ngắn được khoảng cách hai cấp. Huống chi ba tháng này Mộ Dung Dật và ngươi cũng ở trạng thái tu luyện giống nhau, hắn chẳng những có tài nguyên của nội phủ, còn có cung cấp từ gia tộc khổng lồ, tốc độ tiến bộ sẽ chỉ có nhanh hơn ngươi! Đến lúc đó, ngươi lấy cái gì để đánh nhau với Mộ Dung Dật!