Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 133 - Chương 134: Bá Vương Cự Kiếm

. ._67__2" class="block_" lang="en">Trang 67# 2

 

 

 

Chương 134: Bá Vương cự kiếm



Chỗ sâu nhất ở nội phủ Thương Phong huyền phủ, cách trung phủ một rừng cây nhỏ rậm rạp. Xuyên qua rừng cây, đại môn nội phủ liền hiện ra trước mắt. Che ở cửa vào không phải là cánh cổng, mà là một phong ấn trận pháp màu tím đang thong thả xoay tròn.

Khi Tư Không Độ đến gần, trận pháp ngừng xoay tròn, sau đó biến mất. Nhưng khi Vân Triệt tiến lên phía trước một bước, trận pháp biến mất bỗng nhiên xuất hiện một lần nữa, một lực bài xích không thể kháng cự từ phía trước truyền đến, bức bách Vân Triệt lui về phía sau một bước. Cùng lúc đó, một âm thanh già nua không biết từ nơi nào truyền đến:

- Tư Không Độ, người ngươi mang tới là “Vân Triệt” mà Tần phủ chủ nói?

Tư Không Độ cất cao giọng nói:

- Dạ. Xin Từ trưởng lão chấp thuận thông qua.

Tinh!

Một tia huyền lực rất nhỏ bỗng nhiên từ phía trước truyền đến, điểm vào trên người Vân Triệt, sau khi tiến vào trong cơ thể hắn liền nhanh chóng biến mất. Sau đó, giọng nói già nua lại vang lên:

- Đây là ấn ký thông hành của nội phủ, nhưng có tác dụng trong thời gian hạn định chỉ có ba tháng. Sau ba tháng ấn ký tự động biến mất, vào đi thôi.

- Chúng ta đi thôi.

Tư Không Độ đi trước một bước, bước chân vào trong nội phủ.

Điều kiện của nội phủ, chỉ có thể dùng thanh tĩnh đơn giản để hình dung. Liếc mắt một cái nhìn lại, trong tầm mắt ngay cả một người cũng không có, kiến trúc trong đơn giản lộ ra phong cách cổ xưa.

Nhưng mà, bước đầu tiên khi Vân Triệt bước vào nơi này, liền rõ ràng cảm giác được khí tức huyền khí nơi này nồng đậm khác thường. Ít nhất còn nồng đậm nhiều hơn phía ngoài gấp đôi.

- Cảm thấy được sao?

Tư Không Độ nhìn thoáng qua phản ứng của Vân Triệt, giải thích:

- Tuy rằng nội phủ nhỏ, nhưng dưới nội phủ, lại là một huyền mạch thiên nhiên hiếm thấy! Do đó khiến trong nội phủ có huyền khí nồng đậm. Vừa rồi chúng ta thông qua phong ấn trận, cũng không đơn thuần che lại cửa vào nội phủ, tác dụng lớn hơn chính là đề phòng huyền khí này tiết ra ngoài.

- Chính là tòa tháp phía trước kia, tên là Tụ huyền tháp, tổng mười tầng. Trong tháp thiết lập một trận pháp đặc thù, có thể tụ tập huyền khí trong nội phủ trên phạm vi lớn vào trong đó, do đó khiến huyền khí trong tháp nồng đậm đến mức độ cực kỳ cao, tu luyện trong tháp, tốc độ tất nhiên cũng vượt xa bên ngoài.

Theo ngụ ý của Tư Không Độ, Vân Triệt thấy được tòa tháp cao mười tầng ở chính giữa nội phủ.

- Ngươi chỉ có ba tháng, cho nên phải nắm chặt toàn bộ thời gian để tu luyện, từng phút từng giây đều dùng tốt không được lãng phí.

Tư Không Độ nghiêm túc nói, tuy rằng hắn biết cho dù liều mạng tu luyện như thế nào, Vân Triệt muốn chiến thắng Mộ Dung Dật ngay từ đầu đã là chuyện không có khả năng, chờ mong duy nhất, cũng chỉ có kỳ tích… Ví dụ như trong ba tháng này Mộ Dung Dật bỗng nhiên sặc nước mà chết, ăn cơm trướng chết, bị sét đánh chết, bị ngã chết, mệt chết đi trên bụng nữ nhân linh tinh gì đó…

Vân Triệt nghe mà trong lòng ấm áp, mặt lộ vẻ cảm kích:

- Tư Không đại ca, cám ơn thịnh tình của ngươi.

- Ha ha, đừng để trong lòng.

Tư Không Độ cười cười, nói:

- Mạng của ta, đều do gia gia ngươi cứu được. Không có Tiêu Liệt gia gia ngươi, liền không có Tư Không Độ ta ngày hôm nay. Mấy năm này ta luôn luôn khát vọng có thể báo đáp đại ân của gia gia ngươi, ngươi đến, cũng cuối cùng ở trên mức độ nhất định giải quyết xong tâm nguyện của ta, ta cho dù làm gì cho ngươi, đều cần phải vậy. Được rồi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi thiên binh các trước.

- Thiên binh các?

- Thương Phong huyền phủ tổng cộng có ba đại binh các, theo thứ tự là Nhân binh các, Địa binh các, Thiên binh các. Nhân binh các ở ngoại phủ, Địa binh các ở trung phủ, Thiên binh các tất nhiên thuộc nội phủ. Ba binh các này đều là nơi đệ tử tương ứng lựa chọn binh khí. Trong đó, tự nhiên binh khí trong Thiên binh các có phẩm cấp cao nhất. Một gã đệ tử nội phủ bất kỳ đều có thể có một cơ hội lựa chọn vũ khí ở Thiên binh các. Sau khi lựa chọn vũ khí xong, liền có thể đến Thái huyền điện lựa chọn huyền công huyền kỹ muốn tu luyện… Mặt khác, cũng chỉ có đệ tử nội phủ mới có thể tu hành huyền công chỉ thuộc về Thương Phong huyền phủ, về phần huyền kỹ, tự nhiên cũng cao cấp nhất.

- Còn có, nội phủ không có đạo sư, tất cả tu luyện đều dựa vào bản thân.

Khi nói chuyện, bọn họ đã đến trong Thiên binh các.

Thiên binh các ở dưới đất, nhưng lại không có vẻ âm u. Liếc mắt nhìn các loại binh khí rực rỡ muôn màu, đao kiếm thương kích mâu rìu chùy lưỡi dao… Cái gì cần có đều có, đại bộ phận đều lóe ra ánh sáng đẹp đẽ sáng rọi, cũng có một phần ảm đạm không ánh sáng, lẳng lặng nằm trong một góc. Vân Triệt mới vừa bước vào, liền cảm nhận được từng luồng hơi thở lạnh như băng đập vào mặt, hơi thở này hoặc nhẹ nhàng, hoặc cao quý, hoặc sắc bén, hoặc bá đạo.

- Binh khí có phẩm cấp thấp nhất trong Thiên binh các cũng là Chân Huyền khí, đại bộ phận là Linh Huyền khí. Vốn còn có một bộ phận Địa Huyền khí cường đại, nhưng đã sớm bị các tiền bối lấy đi, thừa lại chỉ có một Địa Huyền khí, nhưng ai lại không muốn lựa chọn gân gà. Vân Triệt, ngươi bình thường dùng vũ khí gì?

Tư Không Độ hỏi.

Vân Triệt trầm mặc, vẫn thành thật trả lời:

- Ta cũng không am hiểu dùng binh khí.

Khi ở Thương Vân đại lục, tay hắn cần dùng đều là thiên độc châu nắm giữ trong tay, vốn không có cách nào nắm giữ binh khí nữa. Dù sao khi đó thiên độc châu cũng không giống như hiện giờ đã kết hợp với thân thể hắn.

- Không tu binh khí?

Tư Không Độ tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lắc đầu nói:

- Đã thân là huyền giả, không nên bỏ qua tác dụng cực lớn mà binh khí mang đến. Một món binh khí thuận tay có thể khiến cho năng lực công kích, phòng ngự của huyền giả tăng lên trên phạm vi lớn, tác dụng này, giống như cho nhiều thêm một bàn tay. Dưới tình huống đối chiến cùng cấp, các điều kiện khác ngang nhau, người không binh khí vốn không có khả năng đánh bại có binh khí. Chỉ có điều ngươi còn trẻ, từ giờ trở đi tu luyện mà nói, cũng một chút không muộn.

Vân Triệt gật đầu, rất tán thành lời Tư Không Độ nói. Trước kia bởi vì hắn phải nắm giữ thiên độc châu trong tay nên không tu binh khí, nhưng hiện giờ, đúng là nên tu luyện một loại vũ khí thích hợp với mình.

- Nếu trước kia ngươi thật sự chưa từng luyện binh khí, ta đề nghị ngươi thử lựa chọn một thanh kiếm.

Tư Không Độ mở miệng nói:

- Kiếm là tôn sư của vạn binh, có thể chém, chặt, đâm, cắt, khoét, gọt, đánh, linh hoạt đa dạng, dễ dàng khống chế, uy lực và lực phòng ngự đều rất cường đại, hơn nữa dễ học dễ luyện. Trước mắt Thiên Huyền đại lục, huyền giả sử dụng kiếm làm vũ khí chiếm chừng trên dưới bảy phần. Trừ phi cần có vũ khí riêng mới có thể phát huy uy lực lớn nhất của huyền công huyền kỹ, bằng không tất cả đều lựa chọn kiếm làm vũ khí. Vũ khí của ta cũng là kiếm.

Lời này của Tư Không Độ, Vân Triệt cũng đồng ý. Lúc trước, khi ở phượng hoàng thí luyện và đối chiến với dong binh đoàn Hắc Ma, hắn từng dùng kiếm hổ phách lấy ra từ phân tông Tiêu tông, lúc trước hắn chưa từng sử dụng kiếm, nhưng vài lần sử dụng kiếm hổ phách này, lại khống chế rất thoải mái. Kiếm linh hoạt đa dạng, có thể tấn công có thể phòng thủ, hơn nữa dễ học dễ luyện, các vũ khí khác đều không cách nào bằng được.

- Được, vậy lựa chọn một thanh kiếm đi.

Vân Triệt gật đầu.

Trong phần lớn vũ khí ở Thiên binh các, cũng lấy kiếm có số lượng nhiều nhất. Chừng có khoảng mấy tră. Ánh mắt Vân Triệt cẩn thận đảo qua từng thanh kiếm khí thế khác nhau, sau khi xem xong, trong lòng chỉ có thất vọng. Bởi vì khí thế những thanh kiếm này phóng thích ra, không có một thanh nào có thể so sánh được với thanh kiếm hổ phách mà hắn có được kia.

Dù sao, kiếm nơi này đều là Chân Huyền kiếm và Linh Huyền kiếm, mà kiếm hổ phách là Địa Huyền kiếm hàng thật giá thật.

Vừa định chuẩn bị đi xem vũ khí khác, bước chân của Vân Triệt bỗng nhiên dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía dưới giá vũ khí.

Ở phía dưới giá vũ khí treo đầy các loại thần kiếm, một cự kiếm phủ một tầng tro bụi thật dày yên tĩnh nằm đó, kiếm rộng chừng ba mươi phân, độ dài kiếm càng xấp xỉ chiều cao của Vân Triệt, mũi kiếm cùn mà dày, chuôi kiếm rộng rãi, vừa thấy liền biết cần hai tay nắm giữ. Cả thể kiếm là vật tối đen, không có bất cứ đường vân xinh đẹp gì, thậm chí không có khí thế phóng ra ngoài, giống như một khối sắt thường yên tĩnh nằm trong tro bụi, giống như đã sớm bị bỏ qua và lãng quên. Nếu không phải Vân Triệt mắt sắc, sẽ không phát hiện ra sự hiện hữu của nó.

- Thanh kiếm này là?

Vân Triệt ngồi xổm xuống, tò mò hỏi.

Tư Không Độ liếc nhìn thanh kiếm này một cái, thuận miệng nói:

- A, đây chính là cái mới vừa rồi ta mới nói với ngươi, Địa Huyền khí cuối cùng lưu lại nơi này. Tên là “Bá Vương kiếm”, là từ ngàn năm trước do một vị mãnh tướng danh xưng “Bá Vương” sử dụng khi còn sống, hắn từng lấy chuôi kiếm này giết địch vô số, lập được chiến công hiển hách. Sau đó, chuôi kiếm này liền vào trong Thiên binh các, đã tĩnh lặng rất nhiều năm. Chỉ tiếc, chuôi kiếm Địa Huyền khí này lại là một thanh trọng kiếm, thân là huyền giả, vốn không có ai tuyển chọn nó.

- Vì sao?

Vân Triệt hỏi.

- Rất đơn giản. Bởi vì nó là trọng kiếm, có thân kiếm thật lớn và sức nặng vĩ đại, mặc dù cũng là “Kiếm”, nhưng hoàn toàn không nhẹ nhàng dễ thay đổi như kiếm, sức nặng này, khiến cho người ta chỉ cần khống chế nó thôi đã là một chuyện cực kỳ khó khăn, cho dù khống chế, mỗi một lần vung, đều phải hao phí lượng lớn huyền lực. Cồng kềnh, khó khống chế, tiêu hao lớn, ba điều kiện xấu này liền nhất định không có huyền giả nào lựa chọn nó. Ưu thế lớn nhất của nó, chính là một khi đánh trúng, sẽ tạo thành lực sát thương vĩ đại, nhưng thân kiếm cồng kềnh như thế, tốc độ vung lên vốn không hề nhanh được, muốn trúng địch nhân rất khó, thêm nữa sau khi vung lên sẽ lộ ra sơ hở rất lớn, khiến đối phương đầy đủ cơ hội lợi dụng.

- Do đó, đều quyết định nó chỉ thích hợp trên chiến trường, nếu khống chế tốt, nó sẽ là vũ khí giết hại mạnh nhất trên chiến trường, nhưng tuyệt đối không thích hợp với huyền giả chúng ta, khi đối mặt với đối thủ, nó chẳng những không thể trở thành trợ lực, ngược lại sẽ trở thành liên lụy.

- Mặt khác, trọng kiếm cũng là kiếm, nhưng bởi vì đặc tính hoàn toàn khác kiếm bình thường, cho nên huyền kỹ về kiếm, đều không thích hợp tu luyện trọng kiếm. Trước mắt Thái huyền điện sở hữu ba trăm bốn mươi bảy loại huyền kỹ về kiếm, nhưng về trọng kiếm, lại một cái cũng không có.

Lúc Tư Không Độ nói chuyện, Vân Triệt luôn nhìn không chuyển mắt lên thanh Bá Vương cự kiếm phủ một tầng tro bụi thật dày này, trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh tùy ý vung trọng kiếm này… Lúc này, hắn bỗng nhiên đưa hai tay, đồng thời cầm lên chuôi thanh Bá Vương cự kiếm, sau đó dùng lực nhấc lên.

Bá Vương cự kiếm lại không chút nhúc nhích.

Trong lòng Vân Triệt nhất thời âm thầm cả kinh… Lại nặng như vậy!

Hắn hít sâu một hơi, cắn chặt răng, nháy mắt kéo lên huyền lực toàn thân, trút hết tất cả lực lượng lên hai tay, sau đó gầm to một tiếng.

- A!!

Keng…

Trong tiếng kim loại vô cùng nặng nề vạch lên, Bá Vương trọng kiếm cuối cùng được Vân Triệt nắm lấy chuôi kiếm, giơ lên một chút, quá trình nâng lên cực kỳ gian nan, thong thả… Dùng toàn bộ thời gian hơn mười hơi thở, Vân Triệt cuối cùng mới nâng chuôi kiếm lên vị trí phần háng, dưới dốc toàn lực, cả khuôn mặt đã hoàn toàn đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi nóng.

Nặng! Sao có thể nặng như vậy! Chuôi kiếm này rốt cuộc làm bằng chất liệu gì!

- Chuôi Bá Vương kiếm này nghe nói là do thiên thạch ngoài trời chế tạo, sức nặng có ba ngàn chín trăm cân, lấy huyền lực của ngươi bây giờ có thể nâng nó lên, đã rất tốt.

Tư Không Độ nói:

- Hử? Không phải ngươi có hứng thú với nó chứ?

“Tà phách!!”

Vân Triệt thầm gầm nhẹ một tiếng trong lòng, tà phách mở ra, huyền lực toàn thân nháy mắt bạo tăng. Dưới huyền lực bạo tăng, hắn gầm to một tiếng, lực lượng toàn thân điên cuồng tăng lên, lập tức nâng mũi kiếm Bá Vương cự kiếm rời khỏi mặt đất, hoàn toàn nắm hết, giữ ở trước thân… Nhưng mà, động tác này chỉ duy trì trong thời gian ngắn ngủi mấy hơi, dưới sức nặng khủng bố kia, hắn cũng không cách nào chống đỡ tiếp, mũi kiếm đột nhiên trầm xuống, “Ầm” ngã trên đất, trong tiếng nổ, toàn bộ mặt đất Thiên binh các đều rung rung.

Vân Triệt vẫn cầm lấy chuôi kiếm như cũ, há to miệng thở hổn hển, trên mặt, lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn:

- Muốn… Chuôi kiếm này!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment