.
._621__2" class="block_" lang="en">Trang 621# 2
Chương 1243: Thiên nộ cửu kiếp
Mây đen phủ trời, sấm sét đầy trời. Toàn bộ đông thần vực giống như bị lồng vào trong một chiếc tô lớn, nặng nề đè nén đến mức tận cùng. Mà vô số hải vực cũng không có gió nhưng bốc lên cơn sóng gió động trời, chung quanh đều lộ ra khí tức khủng bố tận thế đến gần.
Mà dưới lôi vực màu trắng, không gian của phong thần đài vẫn đang kịch liệt rung động, đó là run rẩy đến từ thiên đạo.
Bên trong lôi vực, hư ảnh của lôi long màu trắng xám đã dần dần hóa thành thực ảnh, dừng xoay quanh. Trong chậm rãi, một long thủ trắng sáng từ trong lôi vực thăm dò ra.
Trong nháy mắt đó, vạn lôi kinh thiên, vô số huyền giả bị kinh hãi ngồi sững trên mặt đất ngay tại chỗ, toàn thân theo bản năng co rúm lại trong xụi lơ, cho dù như thế nào đều không thể đứng lên.
- Sao có thể như thế?
Ánh mắt Trụ Thiên thần đế nhìn lướt qua tình trạng rối loạn trên phong thần đài, trong lòng càng ngày càng kinh hãi.
Lực lượng thiên đạo vượt lên trên cao hơn tất cả trật tự với lực lượng pháp tắc, nó chỗ nào cũng có, nhưng cũng không cách nào nắm lấy sự tồn tại của nó. Mà hiện giờ hầu hết có thể trực diện quan sát lực lượng của thiên đạo, đó là thiên đạo lôi kiếp.
Thiên đạo lôi kiếp vốn chỉ dùng đến lên án phạt và khảo nghiệm huyền giả sắp đột phá Thần Kiếp cảnh, thuộc về một loại trật tự với pháp tắc thiên đạo, thuộc về một trong những nhận thức cơ bản nhất và thưởng thức của huyền giả thần đạo.
Nhưng lực lượng thiên đạo giờ phút này che phủ xuống, lại vô số lần vượt qua phạm trù của"Lôi kiếp", thậm chí vượt ra khỏi cực hạn mà nhân loại có khả năng thừa nhận!
Chỉ cần là uy áp, đã khiến cho một đám huyền giả thần đạo kinh hãi muốn chết.
Đây tuyệt đối không thể nào là"Khảo nghiệm", mà là"Lên án phạt" không tiếc phóng thích uy thế thiên đạo cực hạn nhất, hoàn toàn triệt để, không lưu nửa phần đường sóng!
Nếu không phải kiêng kỵ đến cực điểm, sao có thể như thế!
Cái gọi là"Trời ghét", từ trước đến nay cũng chỉ là ngữ điệu tiếc hận, trên đời này đâu có thật sự tồn tại thứ gì đủ để cho thiên đạo đố kỵ.
Nhưng hiện giờ, bọn họ rõ ràng cảm nhận được, thấy được"Trời ghét" chân chính!
- Cửu kiếp... Cửu kiếp...
Mạc Ngữ đứng đầu ba lão Thiên Cơ thì thào ra tiếng, mất hồn mất vía.
- Thật sự là... Cửu kiếp sao?
Mạc Vấn có vẻ mặt tư thái giống với Mạc Ngữ như đúc.
- Cửu kiếp... Tiên đoán của tổ tiên...
Ánh mắt Mạc Ngữ ngây ngốc, như rơi vào ảo cảnh.
Lúc này Mạc Ngữ lại chấn động toàn thân, lớn tiếng nói với Trụ Thiên thần đế:
- Thần đế! Nhanh chóng kết lên kết giới! Lực lượng thiên đạo đã không khống chế được rồi, có khả năng... Sẽ họa đến người khác!
Trừ phi có người cố tình tìm đường chết can thiệp, bằng không lôi kiếp quả quyết sẽ không ngộ thương tới người khác. Lúc trước tám tầng kiếp lôi có uy danh to lớn nhường nào, lại chặt chẽ tập trung ở khu vực phong thần đài, gần như không hề có chút lực lượng nào bật ra.
Nhưng hiện giờ, lực lượng thiên đạo đã run rẩy không khống chế được, đừng nói ba lão Thiên Cơ, các đại Thần Chủ thần đế đều cảm giác được rõ ràng rành mạch.
Trụ Thiên thần đế không hề do dự, gầm to một tiếng truyền khắp toàn bộ Trụ Thiên giới:
- Tất cả mọi người lập tức rời khỏi khu vực này, lui được càng xa càng tốt! Che chở cẩn thận cho hậu bối, lực lượng thiên đạo khác thường, một khi đường lôi kiếp này đánh xuống, đủ để đánh giết cả Thần Chủ... Mau lui lại!
Đủ để đánh giết cả Thần Chủ...
Câu nói này từng chữ như sét đánh từ chín tầng trời, lại còn được nói ra từ trong miệng Trụ Thiên thần đế.
Phong thần đài nhất thời hỗn loạn, nhưng mà, mọi người vừa định trốn đi, trên trời cao đã nổ vang một tiếng, bên trong lôi vực trắng xám, lôi long màu trắng phóng xuất ra một tiếng giống như rồng ngâm, lại như thiên nộ rít gào, sau đó bay rơi xuống, rơi thẳng xuống thế gian.
Thân rồng đến đâu, không gian giống như vải vóc bị xé rách từ giữa, biến trọn thế giới rách thành hai nửa từ giữa.
Thiên uy bùng nổ, mọi người đều như vạn ngọn núi cao đè lên người, trốn đi đã vốn không còn kịp nữa. Trụ Thiên thần đế phi thân lên, gầm to một tiếng:
- Chúng người thủ hộ nghe lệnh, toàn lực phong tỏa phong thần đài!
Trụ Thiên thần đế ra lệnh một tiếng, bảy người thủ hộ của Trụ Thiên có mặt đã toàn bộ thuấn thân tới bên rìa phong thần đài, trên người rực sáng lóng lánh, như sao bay lên không, huyền khí mênh mông như biển đã không hề giữ lại phóng thích ra, hóa thành vách chắn phong tỏa mạnh mẽ.
Người thủ hộ Trụ Thiên, với tinh thần của Tinh Thần giới, nguyệt thần của Nguyệt Thần giới, là tồn tại siêu nhiên gần với tứ đại thần đế của đông thần vực. Mỗi một người bọn họ đều có lực lượng Thần Chủ đủ để chấn thế.
Dưới bảy người thủ hộ hợp lực, vách chắn ngăn cách đúc thành có thể nghĩ.
Mà bên ngoài người thủ hộ, theo Khư Uế tôn giả ra lệnh một tiếng, toàn bộ tài quyết giả cũng đồng loạt xông lên, rót lực lượng vào bên trong vách chắn.
- Thiên Trạch, bảo hộ cẩn thận cho Mị Âm Ánh Nguyệt, những người khác theo ta lên trước!
Thủy Thiên Hành cũng trước tiên phóng người lên, một đám Thần Quân của Lưu Quang giới cũng theo sát phía sau.
- Chúng trưởng lão theo ta đi tới, những người khác bảo hộ cẩn thận đệ tử trẻ tuổi!
Lạc Thượng Trần gầm nhẹ một tiếng, dẫn dắt chúng Thần Quân xông lên.
Lạc Cô Tà lại không đi cùng Lạc Thượng Trần, mà ống tay áo bào vung lên, một tầng kết giới vô hình che phủ trên người Lạc Trường Sinh.
Thực lực càng mạnh, càng có thể cảm giác được sự khủng bố của uy lực luồng thiên đạo này. Lực lượng của bảy người thủ hộ dữ dội khủng bố, nhưng dưới thiên uy, lại rõ ràng hiện ra cảm giác vô lực, vô cùng có khả năng không cách nào phong tỏa được kiếp lôi màu trắng xám này. Cho nên, chúng Thần Chủ Thần Quân của tinh giới thượng vị đều không lùi mà tiến lên, rót huyền khí toàn thân vào bên trong vách chắn.
Vách chắn ngăn cách vốn trong suốt huyền quang đại thịnh, chặt chẽ ngăn cách khu vực phong thần đài vào trong đó. Mà vách chắn này, trút xuống chính là huyền lực cực hạn của quá nửa Thần Chủ và vô số Thần Quân của toàn bộ đông thần vực, đúc thành có lẽ là vách tường tuyệt vọng kiên cường nhất từ trước tới nay của đông thần vực.
Không gian chỗ Vân Triệt, trở thành một thế giới tai họa bị ngăn cách hoàn toàn.
Hắn ngẩng cao đầu, nhìn lôi long thiên đạo đang từ trên trời cao bay rơi xuống... Đây là uy áp đáng sợ nhất mà cả đời này hắn từng thừa nhận, còn hơn tất cả trong nhận thức của hắn. Hắn thậm chí không chút nghi ngờ, luồng lực lượng này đủ để chôn diệt tất cả sinh vật trên thế gian thành vật chết...
Nhưng mà, hắn thế mà lại không hề cảm giác thấy một chút sợ hãi.
Chỗ sâu trong huyền mạch, ngược lại có một luồng khát vọng kỳ dị đang rung động.
Trong lúc hắn vẫn không nhúc nhích, lôi long màu trắng trong mắt càng ngày càng gần, táo bạo cắn nuốt về phía toàn thân hắn.
Rầm ------
Lôi long rơi thế, bạch mang chiếu rọi không gian, một cột sáng màu trắng phóng lên cao, xuyên qua không gian với trời cao, xuyên về phía tinh vực xa xôi không biết.
Khu vực phong thần đài nổ bể ra lôi quang màu trắng xám. Vách chắn phong tỏa phong thần đài kịch chấn trong nổ vang, cả kinh một đám Thần Chủ hoảng sợ thất sắc.
Vách chắn này, tập trung toàn lực của hơn phân nửa Thần Chủ ở đông thần vực, lại đang chấn động!
Xoẹt ---------
Kiếp lôi màu trắng xám nổ vang rung trời, lực lượng thiên đạo liên tục bùng nổ, không gian khu vực phong thần đài hàn toàn vặn vẹo, sau đó bị xé nứt thành vô số mảnh nhỏ.
Lực lượng thiên đạo hoàn toàn mất khống chế đã vốn không cách nào giới hạn bản thân ở khu vực phong thần đài, cuồng bạo bắn ra về phía chung quanh, đụng chạm lên vách chắn đang phong tỏa phong thần đài, khiến vách chắn trong liên tục run run phát ra từng trận rên rỉ.
- Đây... Đây là...
Phúc Thiên Giới Vương Lục Trì hai tay gắt gao đè lên trên vách chắn, trên mặt hiện ra hoảng sợ lớn nhất của kiếp này.
- Đây là... Lực lượng thiên đạo chân chính? Lại đáng sợ đến mức độ như thế!
- Tại sao có thể có chuyện như vậy!
Tròng mắt Thủy Thiên Hành phóng đại, chấn động với uy lăng phản ngược lại lên trên người hắn, khiến cho hai tay hắn tê dại, trong lòng e sợ liên tục xuất hiện, cho dù hắn toàn lực nhẫn nhịn cũng không cách nào áp chế.
Rầm -- rầm!!
Lực lượng kiếp lôi bùng nổ từng đợt, đánh sâu vào khiến vách chắn liên tục chấn động, đúng lúc này, theo một tiếng nổ vang giống như trời cao vỡ tan, trên vách chắn tập hợp nhiều hơn phân nửa Thần Chủ của đông thần vực, một đường vết rạn bùng nổ, cũng nhanh chóng lan tràn.
- Cái... Cái gì!?
Một màn này, cả kinh mọi người tim mật như muốn vỡ ra.
Thần Chủ, Thần Quân trước vách chắn càng sắc mặt ngưng trọng, huyền lực cuồn cuộn lại một lần nữa nảy lên, không còn giữ lại một chút ít gì... Nhưng mà, vết rạn kia vẫn nhanh chóng cấp tốc lan tràn, toàn bộ vách chắn chấn động cũng rõ ràng càng ngày càng kịch liệt.
Rắc!!
Lại một tiếng nổ vang, vết rạn thứ hai giống như sét đánh vỡ ra.
Tiếng gầm lên hoảng sợ gần như đè được tiếng sấm sét, toàn bộ Thần Chủ đều cả kinh triệt để thất sắc, bọn họ không dám khinh thường lực lượng thiên đạo đang bạo tẩu này, cho nên cho dù có người thủ hộ ở phía trước, bọn họ vẫn toàn bộ ra tay... Nhưng mà, cho dù như thế, bọn họ lại vẫn không cách nào hoàn toàn áp chế được lực lượng thiên đạo này.
Đáng sợ hơn chính là, trung tâm lực lượng thiên đạo là ở phong thần đài, bọn họ chống đỡ mới chỉ là lực lượng bên rìa!
Thiên đạo không thể nghịch, thiên uy không thể chạm... Nhưng thiên đạo dù sao mờ mịt, cho đến giờ này khắc này, bọn họ mới tự mình lĩnh giáo được, chân chính biết được sự đáng sợ của uy lăng thiên đạo.
Nếu vách chắn hỏng mất, luồng lực lượng thiên đạo ngay cả đám Thần Chủ Thần Quân hợp lực này cũng không thể phong tỏa triệt để bùng ra... Hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
- Ra tay đi.
Long hoàng nói nhỏ một tiếng.
Long hoàng, Trụ Thiên thần đế, Phạm Thiên thần đế, Tinh Thần đế, Nguyệt Thần đế, bốn tinh thần, bốn nguyệt thần vào lúc này toàn bộ dời thân lên, một luồng uy lăng che lấp mặt trời như từ trên trời cao đánh xuống, che lên trên vách chắn.
Trong nháy mắt phong vân thay đổi.
Giây lát, Thích Thiên thần đế cũng lắc mình tới trước vách chắn, rót thần lực mênh mông vào trên vách chắn.
Bên trong Vương giới, cũng chỉ có Thiên Diệp Ảnh Nhi chưa hề động.
Các thần đế đều bị kinh hãi đến thất sắc, nhưng trên mặt nàng lại không hề có vẻ kinh hãi và lo sợ không yên, nàng lơ lửng trên không trung, bình tĩnh nhìn chăm chú vào trung tâm phong thần đài, dưới tóc vàng bay lượn, nhuyễn giáp trên người phác họa ra đường cong còn xinh đẹp hơn ma quỷ, chính là bị mặt nạ màu vàng ngăn cách, làm cho không ai có thể nhìn thấy được hiện giờ trong mắt nàng hiện lên quang hoa như thế nào.
Long thần, bốn thần đế đông vực, Thích Thiên thần đế nam vực, bốn tinh thần, bốn nguyệt thần cùng lúc ra tay, đây là một luồng lực lượng khủng bố đủ để hoàn toàn lật chuyển đông thần vực.
Ở dưới luồng lực lượng mfa người thường vốn không cách nào tưởng tượng này, vết rạn trên vách chắn cuối cùng dừng lan tràn.
Chúng Thần Chủ Thần Quân tinh thần đại chấn, tâm thần khẽ thả lỏng. Dần dần, vết rạn bắt đầu chậm rãi chữa trị, vách chắn run rẩy rõ ràng cũng chậm lại.
Ngay khi mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, triệt để yên tâm, ở giữa trời đất đột nhiên vang lên tiếng nổ đùng chấn thế.
Rầm ------------
Kiếp lôi trên phong thần đài hoàn toàn bùng nổ, một đường bạch mang còn nồng đậm hơn trước mấy lần xuyên suốt trời đất. Trong nháy mắt, vách chắn vừa mới khôi phục hoàn hảo lại nổ bung vô số vết rạn li ti.
Chúng Thần Chủ Thần Quân còn chưa kịp hoảng sợ, vách chắn liền đã ầm ầm phá nát, toàn bộ bọn họ như bị búa tạ đập vào người, lộn một vòng mà đi.
- A!!
- Nguy... Nguy rồi!!
Vách chắn hỏng mất, hậu quả chính là toàn bộ Trụ Thiên thần giới đều bị kiếp lôi chôn vùi, lòng mọi người chìm xuống vực sâu, nhưng mà... Ngay tại trong nháy mắt tiếp theo, luồng uy thế thiên đạo khủng bố tuyệt luân kia thế mà lại đột nhiên biến mất.
Hoàn toàn biến mất!
Kiếp lôi màu trắng phá vỡ vách chắn lại không tản ra, mà như đột nhiên bị hư không nuốt hết, tiêu tán vô tung, ánh sáng ôn hòa đã lâu chiếu rọi xuống, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt là khoảng không vạn dặm, mây đen vào một khắc trước còn tràn ngập bầu trời cũng biến mất toàn bộ.
Tất cả, đều như ảo ảnh trong mơ đột nhiên vỡ vụn.
Tất cả mọi người ngây ngốc ở đó, thẫn thờ hồi lâu.
Phong thần đài biến mất.
Khu vực lúc trước tồn tại phong thần đài, đã hóa thành một khoảng trống ba trăm dặm. Dưới khoảng trống hoàn toàn tối đen, không thấy tận cùng.
Đây giống như vực sâu không đáy hoàn toàn xuyên suốt Trụ Thiên thần giới, đang chứng minh tất cả lúc trước cũng không phải thật sự mộng ảo.
Mà trên không trung tâm trống rỗng, lưu lại một vầng lôi quang trắng xám cuối cùng.
Lôi quang màu trắng trong rít vang co rút lại, bóng dáng của một người, cũng hiện ra càng ngày càng rõ ràng trong lôi quang màu trắng xám, cho đến khi cả khuôn mặt đều trở nên vô cùng rõ ràng ở trong tầm mắt của tất cả mọi người.
- Vân... Triệt...
Vô số cái miệng há to, phát ra âm rung vốn từ linh hồn.
Trên dưới toàn thân Vân Triệt hoàn toàn trần truồng, chỉ có một tầng lôi mang trắng xám giống như không chịu tản đi như áo khoác che trên người hắn. Mà trên dưới toàn thân hắn không nhìn thấy một chút vết thương, một đầu tóc đen còn dài hơn trước mấy lần, ở dưới lôi mang hỗn loạn bay ra.
Phong thần đài yên lặng giống như chết.
Xoẹt... Xoẹt xoẹt... Xoẹt xoẹt!!
Ánh mắt của Vân Triệt chuyển qua, trong tròng mắt, rõ ràng có lôi điện màu trắng xám đang chớp động rít vang, hắn chậm rãi giơ cánh tay lên, dùng ngón tay cuốn quanh lấy lôi điện màu trắng chỉ về phía khuôn mặt trở nên trắng bệch:
- Lạc... Trường... Sinh...
- Lại... Đến... Đánh... Tiếp!!