.
._622__1" class="block_" lang="en">Trang 622# 1
Chương 1244: Tái chiến
Toàn trường tĩnh mịch, không người đáp lại.
Ánh mắt của mọi người đều tràn đầy hồi hộp, như đang nhìn một quái vật vốn không nên tồn tại trên thế gian.
Sắc mặt của Lạc Trường Sinh trắng bệch như tờ giấy, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, không hề có chút phản ứng nào với lời nói của hắn.
Thiên uy khủng bố mới vừa rồi, cho dù đám Thần Chủ Thần Quân đều cả kinh tim mật như muốn nứt ra, huống chi là Lạc Trường Sinh mới vào Thần Vương cảnh.
Mà chính là dưới hình thức thiên uy như thế, Vân Triệt lại vẫn còn sống, rõ ràng đứng ở trước mặt bọn họ... Không hề có bất cứ người nào dám tin vào hai mắt của mình, bọn họ càng muốn tin tưởng Vân Triệt trong tầm mắt chẳng qua là một bọt nước hư ảo.
Giọng Vân Triệt giống như sấm rền trầm thấp, chấn động vô số tâm hồn đang trong sợ run:
- Lạc Trường Sinh... Giao thủ giữa chúng ta còn chưa kết thúc... Tiếp tục đi chứ!!
Tròng mắt Lạc Trường Sinh co rúm lại, môi run nhè nhẹ, giống như muốn nói điều gì, lại không phát ra được một chút âm thanh.
- Vân Triệt ca ca, ngươi mặc quần áo trước! Thẹn chết rồi!
Một giọng nói thiếu nữ linh hoạt kỳ ảo dễ nghe vào lúc này thanh thúy vang lên, nhất thời rót một luồng suối mát vào thế giới như đang trong hỗn độn đè nén, khiến tâm hồn mọi người đều tỉnh lại.
Thủy Mị Âm yêu kiều la lên khiến Vân Triệt ngẩn ra, có thế này mới phát hiện ra bản thân đúng là đang trần trụi mà đứng, trần như nhộng đối mặt với chúng sinh đông thần vực. Cánh tay hắn nhanh như tia chớp vung lên, một bộ băng hoàng tuyết y mới đã mặc lên người, tay áo không ngừng chớp động lên lôi quang trắng xám hỗn loạn bay lên.
Cho dù Vân Triệt mặt dày như tường thành, tâm hồn còn vừa mới phát sinh lột xác, trên mặt cũng không khỏi nóng lên một trận.
Thủy Mị Âm không phải la lên đơn thuần, mà là vô cấu hồn âm có thể tinh lọc tâm linh, khiến mọi người cấp tốc từ trong sợ hãi do kiếp lôi mang đến với kinh sợ do Vân Triệt mang đến mà hoàn hồn.
Cơ mặt của Trụ Thiên thần đế run rẩy rất nhỏ, hắn chìa tay về phía Vân Triệt, nhưng duỗi được ra một nửa, lại thu về, nhíu chặt mày nói:
- Vân Triệt, ngươi... Vì sao còn sống? Ngươi rốt cuộc làm sao mà sống được?
Uy thế của kiếp lôi màu trắng kia, vừa rồi bọn họ đã tự mình lĩnh giáo. Vách chắn tập hợp lên lực lượng của các thần đế, Thần Chủ, Thần Quân, bị lực lượng thiên đạo đánh một phát mà tan vỡ... Mà chính là lực bên rìa.
Nếu đứng ở trung tâm lực lượng thiên đạo, Trụ Thiên thần đế không chút nghi ngờ, chính là một Thần Chủ, đều sẽ bị trong nháy mắt diệt thành hư vô.
Nhưng Vân Triệt, hắn chỉ là một huyền giả Thần Kiếp cảnh, mới vừa rồi còn chiến với Lạc Trường Sinh trọng thương gần chết... Hắn ở dưới tay của Lạc Trường Sinh đều thảm bại đến không hề có lực hoàn thủ, sao có thể còn sống sót ở dưới lôi kiếp khủng bố như vậy!?
Không thể tin, cho dù như thế nào đều không thể tin tưởng.
Càng không cách nào lý giải được.
Mà Vân Triệt chẳng những còn sống, trên dưới toàn thân lại không hề nhìn ra một chút vết thương nào!
Chín tầng lôi kiếp khủng bố tuyệt luân kia quá mức cuồng bạo, từ tầng lôi kiếp đầu tiên hạ xuống cho tới bây giờ hoàn toàn bình ổn, cũng chỉ mới đi qua không đến một khắc đồng hồ.
Mà một khắc đồng hồ trước đó, toàn thân Vân Triệt bị thương đến gần như không tìm thấy được một chỗ hoàn hảo nào... Trong một khắc đồng hồ ngắn ngủi, cho dù là thái sơ thần thủy, cho dù là đại la kim đan cũng không thể có khả năng khép lại đến mức độ như vậy được.
Còn có lôi quang màu trắng xám ở trên người hắn... Đó là lôi quang của tầng lôi kiếp thứ chín, nó có bao nhiêu đáng sợ, Trụ Thiên thần đế vẫn còn tim đập nhanh thật sâu.
Mà thương lôi vẫn chưa tản đi này, tượng trưng cho lực lượng thiên đạo ở cấp bậc cao nhất, lại cứ vô cùng dịu ngoan quấn quanh ở trên người Vân Triệt, đừng nói thân thể của hắn, kể cả tuyết y hắn vừa mới thay cũng không tạo thành chút tổn thương nào -- kia giống như chỉ là ánh sáng đơn thuần, không hề có lực sát thương, nhưng khi ánh mắt của Trụ Thiên thần đế vừa chạm đến vầng sáng trắng này, tâm hồn sẽ kịch liệt chấn động, khiếp sợ lan tràn.
"..." Vân Triệt không trả lời, cũng không cách nào trả lời.
Long hoàng liếc nhìn Vân Triệt thật sâu, đột nhiên nói:
- Trận chiến giữa Vân Triệt và Lạc Trường Sinh vì lôi kiếp mà gián đoạn, mặc dù Lạc Trường Sinh đã rời khỏi khu vực phong thần đài, nhưng là vì bất khả kháng mà can thiệp, cho nên không tính là bị thua. Nói cách khác, trận chiến phong thần vẫn chưa kết thúc.
Trụ Thiên thần đế liếc mắt:
- Long hoàng có ý tứ là?
- Trời giáng cửu kiếp, từ xưa đến nay chưa hề có. Nói rõ thiên phú và tiềm lực của Vân Triệt cũng vô tiền khoáng hậu. Nhưng mà, so với một mình hắn, trước mắt trận chiến chung kết của đại hội huyền thần lần này không thể nghi ngờ càng quan trọng hơn nhiều, về chuyện khác, chờ để sau lại nói!
Long hoàng vô cùng bình thản nói.
Giọng điệu của Long hoàng tất nhiên từng chữ vạn quân.
Trụ Thiên thần đế khẽ kinh ngạc, sau đó chấp nhận gật đầu thật sâu, trầm giọng nói:
- Khư Uế!
Khư Uế tôn giả suy cho cùng là Khư Uế tôn giả, dưới bất cứ một tình huống gì, đều sẽ là người chấp hành quy tắc đến mức tận cùng. Hắn lắc mình một cái đi đến khu vực phong thần đài biến mất, huyền quang trong tay chớp động, một vách chắn màu trắng tinh nhất thời lan tràn từ dưới thân thể hắn, kéo dài thẳng đến ba trăm dặm, trùm vào trên chỗ trống lôi kiếp đánh ra.
Cũng tạo thành một"Phong thần đài" hoàn toàn mới!
Lấy lực lượng của Khư Uế tôn giả, chiến trường do vách chắn huyền lực này trải thành, còn cứng cỏi hơn xa phong thần đài trước đó.
- Lạc Trường Sinh, trận chiến giữa ngươi với Vân Triệt còn chưa kết thúc. Mới vừa rồi vì lôi kiếp mà tạm dừng, hiện giờ lôi kiếp đã tiêu tan, liền nên tiếp tục. Nhanh chóng vào chiến trường đi, hoặc là, ngươi có thể chọn từ chối, như vậy, liền coi như là bỏ chiến bị thua!
Giọng điệu của Khư Uế tôn giả giống như lúc trước, vang vang lạnh lùng.
Rung động do chín tầng lôi kiếp mang đến còn chưa tiêu tan, mọi người còn chưa hồi hồn lại, lúc tỉnh thần, liền đột nhiên quay lại trận chiến phong thần.
Nhưng mà, đây là lời của Long hoàng và quyết định của Trụ Thiên thần đế, hơn nữa hợp tình hợp lý.
Bọn họ nhớ tới cục diện ngay mới vừa rồi Vân Triệt bị Lạc Trường Sinh hoàn toàn nghiền áp, tương đối giống như một cơn mộng ảo.
Vô số ánh mắt chuyển sang phía Lạc Trường Sinh, rồi sau đó lại thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Vân Triệt híp đôi mắt lại, trầm thấp nói:
- Lạc Trường Sinh, ngươi sẽ không phải là... Không dám đi!
Câu nói này không thể nghi ngờ hung hăng kích thích Lạc Trường Sinh, tròng mắt trợn trừng hồi lâu của hắn liền chợt chăm chú vào, ngực phập phồng, khóe miệng cứng rắn nhếch lên chút cười lạnh:
- Ta... Sẽ... Sợ... Ngươi!?
Lạc Cô Tà lập tức túm lấy hắn, trầm giọng nói:
- Trường Sinh! Khí tức lôi điện trên người Vân Triệt cực kỳ quái dị, trước đừng...
Không chờ Lạc Cô Tà nói xong, Lạc Trường Sinh đột nhiên tránh thoát, phi thân lên, nhảy đến phía trước mặt Vân Triệt.
Ánh mắt hai người va chạm vào nhau, nhưng mà, hoàn toàn khác với lúc trước, lần này, ánh mắt của Lạc Trường Sinh không bị khống chế rung động, còn Vân Triệt lại lạnh nhạt như băng.
Xoẹt... Xoẹt xoẹt... Xoẹt xoẹt...
Âm thanh lôi quang chớp động đặc biệt chói tai, Lạc Trường Sinh chỉ cách Vân Triệt mười trượng, ánh mắt chạm đến lôi điện trắng xám này, lại có cảm giác giống như linh hồn bị vô số cương châm đâm vào. Quỷ dị hơn chính là, hắn hoàn toàn không cảm giác được khí tức của Vân Triệt... KHông chỉ không cảm giác được huyền khí của Vân Triệt, liền ngay cả khí tức tính mạng của Vân Triệt đều hoàn toàn không cảm giác được.
Mà không chỉ có hắn, liền ngay cả sư phụ của hắn Lạc Cô Tà, liền ngay cả một đám thần đế cũng không hề phát hiện ra được khí tức của Vân Triệt... Tầng lôi điện màu trắng xám che phủ trên người Vân Triệt kia, hoàn toàn ngăn cách huyền khí và khí tức sinh mệnh của Vân Triệt, liền ngay cả linh giác của Thần Chủ đều không thể xuyên thấu.
"..." Ngực Lạc Trường Sinh phập phồng càng ngày càng kịch liệt, trái tim càng kinh hoảng không thôi, sắp thoát ra khỏi lồng ngực.
Ngay tại không đến một khắc đồng hồ trước, hắn còn hoàn toàn nghiền áp Vân Triệt, bức Vân Triệt đến đường cùng, tùy ý giẫm đạp Vân Triệt, nhưng hiện giờ, thân thể và linh hồn của hắn lại không bị khống chế đang sợ hãi... Chênh lệch vĩ đại tự nhiên sinh ra là sỉ nhục cực lớn.
Hắn là Lạc Trường Sinh đã thành Thần Vương, là Thần Vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử đông thần vực, thiên tài tài ba nhất! Hắn nào có thể lộ ra sợ hãi ở trước mặt một người mới vừa bị hắn tùy ý giẫm lên!
Càng không thể lui bước và bị thua!!
Cho dù như thế nào cũng không thể... Cũng không có lý do lui bước và bị thua!
Hắn lên tinh thần, chợt cắn đầu lưỡi một cái, thắt lưng cũng gắt gao thẳng băng, trên mặt lộ ra cười nhạt của cường giả đối với kẻ yếu:
- Vân Triệt, ngươi thật sự lại một lần nữa cho ta một kinh hỉ thật lớn. A, chín tầng lôi kiếp, rất giỏi... Rất giỏi đó!
Vân Triệt:"..."
- Ta không thể không thừa nhận, tương lai, ngươi rất có khả năng ở trên ta, đáng tiếc, đó là tương lai.
Khóe miệng Lạc Trường Sinh khẽ nhếch lên một chút ý cười hơi vặn vẹo... Giống như đang nói cho Vân Triệt biết, ngươi có tương lai hay không đều còn chưa biết.
- Nhưng ngươi bây giờ... Đừng nói chín tầng lôi kiếp, chính là mười tầng, một trăm tầng, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một người vừa mới vượt qua lôi kiếp mới vào Thần Linh cảnh, ngươi sẽ không phải hồn nhiên cho rằng mình bây giờ có tư cách làm đối thủ của ta đó chứ?
Vân Triệt không nói, chỗ sâu trong ánh mắt lạnh lùng chớp động lên hàn quang có thể đâm vào xương tủy người ta.
Khư Uế tôn giả nhíu nhíu mày, vung cánh tay lên:
- Trận chiến vấn đỉnh phong thần tiếp tục, quy tắc như trước, khai chiến!
Thật hiển nhiên, Lạc Trường Sinh bị lời nói của bản thân thuyết phục, sự thật"Vân Triệt mới chỉ bước vào Thần Linh cảnh" chiếm cứ thượng phong trong ý thức của Lạc Trường Sinh, ánh mắt của hắn bắt đầu dần dần trở nên chắc chắn, nhẹ nhàng bâng quơ duỗi tay về phía Vân Triệt:
- Ta thân là Thần Vương, còn khinh thường ra tay trước với một người vừa mới bước vào Thần Linh cảnh, nào, toàn lực tấn công tới đi, để cho ta nhìn thật kỹ xem ngươi có bao nhiêu tiến bộ hơn vừa rồi.
Vân Triệt vẫn không nói gì, chậm rãi nâng tay, chỉ một ngón tay về phía Lạc Trường Sinh.
Xoẹt!
Một tiếng kêu nhỏ. Một đường lôi màu trắng từ đầu ngón tay của hắn bắn ra...
Trong nháy mắt, xuyên suốt mà qua trên người Lạc Trường Sinh.
Lạc Trường Sinh không hề có phản ứng, chỉ cảm thấy ngực đột nhiên vô cớ chợt lạnh, đau nhức đánh úp lại, hắn theo bản năng cúi đầu, mới bỗng nhiên cảm thấy, lồng ngực của mình thế mà lại nhiều thêm một lỗ máu.
Một lỗ máu trực tiếp xuyên thẳng qua thân thể của hắn.
Tròng mắt của Lạc Trường Sinh đột nhiên co rút đến lớn chừng lỗ kim, toàn bộ huyền giả trên phong thần đài càng toàn bộ đứng ngây ngốc tại chỗ.
Không có bất cứ huyền khí gì bắt đầu khởi động, gần như chính là lôi quang chợt lóe, thân thể của Lạc Trường Sinh liền đã bị xuyên qua... Đó chính là linh giác của Thần Vương, thân thể của Thần Vương, Lạc Trường Sinh cũng không có chút phản ứng nào, huyền khí hộ thân càng như không tồn tại, ngay cả tiếng hô lớn giãy giụa chống đỡ đều không phát ra.
Máu tươi cuối cùng văng ra, Lạc Trường Sinh thét lớn một tiếng, bàn tay gắt gao đè lên trên vết thương... Lỗ máu này cũng không lớn, đối với một Thần Vương mà nói, không tính là trọng thương gì cả, nhưng đối với tâm hồn của Lạc Trường Sinh lại tạo thành vết thương nặng gần như mang tính hủy diệt.
Ngón tay Vân Triệt hơi chuyển, tia chớp lại chớp lên trên đầu ngón tay.
Xoẹt!!
Lại một lỗ máu xuyên suốt thân hình xuất hiện ở trên ngực phải của Lạc Trường Sinh, Lạc Trường Sinh rên rỉ đau đớn một tiếng, lảo đảo lui về phía sau, cảm nhận được khí lạnh xuyên qua thân thể với đau nhức này, toàn bộ trái tim hắn kịch liệt co rút...
Linh giác của hắn vẫn như trước không hề có bất cứ phản ứng gì, huyền lực hộ thân cũng như trước không hề có một chút chống cự.
- Ngươi...
Hắn nhìn chăm chú vào Vân Triệt, thân thể lại không tự chủ được phát run, nhưng sợ hãi nhanh chóng hóa thành khuất nhục, lại chuyển thành oán giận vô cùng mãnh liệt, hắn gầm nhẹ một tiếng, quầng trắng mờ chợt lóe, Mẫn Long đao nắm vào trong tay, toàn thân dâng lên lực lượng Thần Vương mãnh liệt, hung hăng đánh về phía Vân Triệt.
Một trận chiến trước đó với Vân Triệt, Lạc Trường Sinh sợ trực tiếp nghiền chết Vân Triệt, từ đầu đến cuối cũng đều chưa dùng tới ba phần lực. Nhưng một đao này, sử dụng dưới sợ hãi vô hình, lực lượng Thần Vương của hắn hoàn toàn bùng nổ, Mẫn Long đao đến đâu, mang lên từng mảnh không gian gợn sóng hỗn loạn.
Nếu là Vân Triệt của một khắc đồng hồ trước, một đao này hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng mà, đối mặt với một đao dốc toàn bộ lực lượng của Lạc Trường Sinh, Vân Triệt lại vẫn không nhúc nhích, chỉ có cánh tay phải chậm rãi nâng lên, bàn tay khẽ nhếch nghênh đón Mẫn Long đao đang từ trên cao chém xuống.
Một màn này, cả kinh đến trái tim của mọi người nhảy dựng.
- Vân Triệt hắn... Chẳng lẽ hắn định...
Hành động của Vân Triệt khiến tròng mắt của Lạc Trường Sinh trừng lớn, gầm nhẹ một tiếng, thế đao tràn đầy lực lượng Thần Vương càng thêm hung ác hơn một phần:
- Muốn chết!!