.
._622__2" class="block_" lang="en">Trang 622# 2
Chương 1245: Làm nhục
Xoẹt!!
Mẫn Long đao với bàn tay Vân Triệt chạm vào nhau ở trên không, không có huyền khí nổ tung, không có không gian sụp đổ, càng không có máu tươi bắn ra, phát ra lại chỉ gần như là tiếng sét trong nháy mắt.
Dưới tiếng sét, Mẫn Long đao như ngừng lại giữa không trung... Chuẩn xác hơn mà nói, là dừng lại ở giữa ba ngón tay của Vân Triệt, lực lượng Thần Vương vốn đủ để phá núi lấp biển lại giống như một hắc động hoàn toàn cắn nuốt, vô ảnh vô tung biến mất.
Phong thần đài lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt Lạc Trường Sinh trắng bệch, trong mắt run rẩy trong hỗn loạn, cánh tay hắn nắm lấy Mẫn Long đao hoàn toàn tê dại, lại không hề cảm giác được lực lượng tồn tại... Thậm chí không cảm giác được sự tồn tại của Mẫn Long đao.
Mẫn Long đao trút xuống toàn lực của hắn, hoàn toàn bị Vân Triệt dùng tay không... Không, là chỉ có ba ngón tay tiếp được!
Không có khả năng...
Đây... Không... Thể... Nào...
Vân Triệt vẫn mặt không biểu cảm gì như trước, giống như chính là bắt được một con sâu bọ có cánh nhỏ bé, ngón tay cầm trên Mẫn Long đao nhẹ nhàng nhấn một cái.
Tinh!
Một tiếng vang nhỏ, vô số vết rách màu trắng xám lấy ngón tay Vân Triệt làm trung tâm vỡ ra, trong nháy mắt liền che phủ toàn bộ Mẫn Long đao.
Tròng mắt của Lạc Trường Sinh bỗng chốc phóng đại đến cực hạn.
Tinh tinh tinh tinh tinh...
Hu grào -- grào --
Mẫn Long đao đang kịch liệt run rẩy, giãy giụa, kèm theo tiếng ác long thống khổ sở hãi bi thương gầm lên. Nhưng mà, vô lực với giãy giụa với bi thương gầm lên này chỉ kéo dài vài nháy mắt, liền hoàn toàn yên lặng, Mẫn Long đao ở dưới tay Vân Triệt, ở trong tay Lạc Trường Sinh vỡ thành ngàn vạn mảnh nhỏ màu trắng xám, bể nát rơi lên quầng sáng dưới chân.
Tàn quang cuối cùng lóng lánh trên mảnh vụn tuyệt vọng, sau đó hoàn toàn yên lặng.
- Ngươi... Ngươi...
Lạc Trường Sinh lảo đảo về phía sau vài bước, toàn thân cứng đờ tê dại, như bị nhiếp hồn.
- Vân Triệt lấy tay không... Tiếp nhận Mẫn Long đao của Lạc Trường Sinh...
- Không phải là tay không, vốn chỉ là ngón tay... Còn... Vả lại còn bóp nát... Mẫn Long đao vốn yếu ớt như vậy sao?
- Mẫn Long đao là thượng cổ thần đao do Cô Tà tiên tử lấy được từ thái sơ thần cảnh về! Sao có thể sẽ yếu ớt... Lại còn trút xuống lực lượng Thần Vương của Lạc Trường Sinh! Là Vân Triệt... Vân Triệt... Hắn... Hắn... Shhh...
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến, toàn là âm thanh hít một hơi khí lạnh.
- Không... Không có khả năng... Điều đó không có khả năng...
Ánh mắt của Lạc Cô Tà ngây ngốc, mới vừa bị lôi kiếp làm kinh hãi đến gần như chết lặng, giờ phút này lại vẫn hoàn toàn không thể nào tin nổi vào hai mắt của mình.
Mẫn Long đao là do tự tay nàng mang từ thái sơ thần cảnh về, vì lấy được chuôi thượng cổ thần đao này, nàng mất khí lực rất lớn. Mặc dù chuôi đao này còn xa không bằng uy thế ở thời đại thượng cổ nữa, nhưng thân đao này do sống lưng rồng tạo thành, cho dù là nàng muốn phá hủy nó đều không phải dễ dàng... Vân Triệt mới vừa vượt qua lôi kiếp, làm sao có thể...
Chờ đã, là kiếp lôi màu trắng ở trên người hắn!
Lạc Cô Tà đột nhiên lớn tiếng nói:
- Trường Sinh! Một trận chiến này nếu không phải có lôi kiếp can thiệp, con đã sớm thắng rồi, cái gọi là tái chiến là không công bằng đối với con, cũng không có chút ý nghĩa nào, không chiến cũng thế!
Lạc Cô Tà hiển nhiên tự cho Lạc Trường Sinh một bậc thềm bỏ chiến, nhưng mấy chữ"Đã không công bằng","Không có chút ý nghĩa nào" ở trong lời nói của nàng lại khiến Khư Uế tôn giả cau chặt chân mày... Nếu không phải là Lạc Cô Tà, mà đổi thành người khác, sợ rằng hắn đã trực tiếp nổi giận.
Môi Lạc Trường Sinh đang run run, không biết vì sợ hãi hay vì khuất nhục, hắn nhìn mảnh nhỏ của Mẫn Long đao đầy đất, gương mặt vặn vẹo lên:
- Không chiến... Đùa giỡn cái gì... Ta đã trở thành Thần Vương, hắn vừa mới bị ta đánh cho giống y như chó! Ta sẽ sợ hắn!?
Lạc Trường Sinh, Thần Vương ba mươi tuổi đầu tiên trong lịch sử đông thần vực, kinh động toàn bộ đông thần vực, cho dù những Thần Chủ đều có phần kinh thán, uy phong cỡ nào, ngạo nghễ nhường nào! Mà Vân Triệt ba ngày trước thất bại và sỉ nhục hắn ở trước người hắn thân là Thần Vương cũng như một ấu trùng có thể tùy ý chà đạp, hắn vì tìm về tâm lý cân bằng, tùy ý phóng thích ra tất cả oán giận và lệ khí ở trên người Vân Triệt, rõ ràng có thể dễ dàng đánh tan Vân Triệt, dưới tình hình cuộc chiến phong thần vấn đỉnh, lựa chọn tàn nhẫn hành hạ giẫm lên... Cho dù là thân thể hay là tôn nghiêm của Vân Triệt.
Nếu lúc này hắn lựa chọn chạy trối chết, hậu quả, chính là trở thành trò cười lớn nhất của đông thần vực! Sao hắn có thể cam tâm, sao hắn có thể tiếp nhận.
- A.
Vân Triệt cuối cùng lên tiếng, cũng là một tiếng cười lạnh.
Mà tiếng cười lạnh trào phúng thật sâu này hung hăng kích động thần kinh sợ hãi run rẩy của Lạc Trường Sinh, hắn giống như một đầu dã thú đột nhiên chấn kinh, gầm lên một tiếng dữ dội, chợt bổ nhào về phía Vân Triệt, tốc độ nhanh như lôi đình, hai tay càng cuốn lấy lực lượng gió bão kinh thiên động địa.
Đối mặt với Lạc Trường Sinh lại phát động tấn công, Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, liền ngay cả cười lạnh nơi khóe miệng kia vẫn không hề thay đổi.
- Đừng đụng đến lôi điện trên người hắn!!
Mọt tiếng gầm rú kinh hoảng từ xa xa truyền đến, rõ ràng là đến từ Lạc Cô Tà.
Rầm!!
Hai tay cuốn lấy lực lượng gió bão mạnh mẽ của Lạc Trường Sinh hung hăng đánh lên trên ngực Vân Triệt, lực lượng Thần Vương khủng bố tuyệt luân không hề giữ lại bùng nổ ra, lại trong nháy mắt tiếp theo... Vô ảnh vô tung biến mất.
Cũng như một bọt nước hoa lệ nhìn như xán lạn, sau khi đâm vỡ lại trực tiếp bể vụn vô tung.
Mà ở dưới một kích toàn lực này của Lạc Trường Sinh, trên dưới toàn thân Vân Triệt động cũng không động, chỉ có tay áo thoáng bay lên.
Hai tay của Lạc Trường Sinh dừng lại ở trên ngực Vân Triệt, tròng mắt thất sắc, trên dưới toàn thân run rẩy như cái sàng:
- Không... Không có khả năng... Không có khả năng... A a a!
Lạc Trường Sinh còn chưa từ trong vực sâu kinh hãi hồi hồn lại, liền đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, bởi vì theo hắn đụng chạm đến thân thể của Vân Triệt, lôi quang màu trắng đột nhiên cuốn lên, trói chặt lấy hai tay của hắn, truyền tới toàn thân hắn.
Hắn đột nhiên như rơi vào trong lồng giam vô hình đáng sợ, trên dưới toàn thân mỗi một bộ phận đều bị lực lượng không thể kháng cự gắt gao trói buộc, theo lôi điện vang lên, cảm giác tê dại mãnh liệt đến tàn khốc nháy mắt truyền đến toàn thân hắn, thậm chí lục phủ ngũ tạng, kinh mạch, huyền mạch, từng tế bào, từng lỗ chân lông...
Bạch mang chớp động trên người Lạc Trường Sinh, các bộ phận trên thân thể đều ở dưới lôi quang kịch liệt co rút, giãy giụa, để cho hắn không cách nào khống chế thân thể, càng không cách nào vận dụng dù chỉ một chút huyền khí, trên dưới toàn thân duy nhất có thê cảm thấy chỉ có tê dại để cho hắn không muốn sống.
Vân Triệt khinh miệt cười lạnh:
- Đây là lực lượng Thần Vương để cho ngươi kiêu ngạo lên tận trời? Thật sự rất khiến cho ta thất vọng rồi.
Vân Triệt chậm rãi đưa tay, chụp vào trên cổ Lạc Trường Sinh, động tác của hắn rất thong thả, nhưng Lạc Trường Sinh bị lôi điện cuốn quanh lại không làm ra được động tác giãy giụa tránh lui, như một con súc vật bị cắt ngang xương cốt toàn thân, bị Vân Triệt nhẹ nhàng bâng quơ túm cổ nhấc lên.
- A... A... A a...
Bị Vân Triệt túm vào trong tay, thân thể của Lạc Trường Sinh chỉ có co rút vặn vẹo, không hề giãy giụa được chút nào, liền ngay cả âm thanh bình thường đều không thể phát ra. Cánh tay Vân Triệt chậm rãi nâng lên, ánh mắt lạnh như băng:
- Lạc Trường Sinh, trên huyền đạo, ngươi thật sự là thiên tài rất giỏi. Nếu ta không phải đột nhiên gặp lôi kiếp, quả quyết không phải là đối thủ của ngươi.
- Ngươi rõ ràng có thể quang minh chính đại đánh thắng ta, ta bại cũng sẽ bại khâm phục khẩu phục, nhưng ngươi cố tình lộ ra sắc mặt xấu xí kia của ngươi ở trước mặt ta... Xấu xí đến để cho ta buồn nôn!!
Vân Triệt vẫn luôn là người có thù tất báo.
Ai đối xử tốt với hắn, hắn sẽ nhớ kỹ. Nhưng ai phạm hắn làm nhục hắn, hắn càng không lựa chọn thủ đoạn hoàn lại gấp bội!
Giọng nói vừa dứt, cánh tay Vân Triệt vung lên, ở trong tiếng hét thảm của Lạc Trường Sinh, vung hắn lên trên trời cao xa xôi.
Ánh mắt Vân Triệt lạnh lùng, cánh tay phải chìa ra, một sợi lôi trắng xám xé rách không gian, nháy mắt quấn quanh trên người Lạc Trường Sinh, theo cánh tay phải của hắn đột nhiên giật xuống, mang theo Lạc Trường Sinh hung hăng nện trên mặt đất.
Rầm!!
Âm thanh này nặng vô cùng, vách chắn phía dưới đều ngầm run run, sợi lôi quấn quanh trên người Lạc Trường Sinh kia càng trong nháy mắt kéo hắn nện xuống buộc chặt thêm, hãm sâu trên thân thể, tàn nhẫn rạch ra một vòng máu ở trên người Lạc Trường Sinh.
Mưa máu phiêu tán, kèm với tiếng gầm rú tuyệt vọng khàn khàn của Lạc Trường Sinh.
- Trường Sinh!!
Khóe mắt Lạc Cô Tà nứt ra.
Cánh tay Vân Triệt giơ lên, sợi lôi mang theo Lạc Trường Sinh lên cao cao, lại một lần nữa ngoan độc vung xuống.
Rầm!!
Một lần này còn nặng hơn một lần trước một phần, sợi lôi cũng cắt ra một vòng máu mới ở trên người Lạc Trường Sinh. Khóe miệng Vân Triệt khẽ nhếch, trầm thấp nói:
- Lạc Trường Sinh, lúc trước ngươi ném ta đi nhất định thật thoải mái nhỉ? Ta đây không ngại giúp ngươi một tay, cho ngươi thỏa mãn đến cả đời này đều sẽ không quên!
Rầm!!!
Sợi lôi lại một lần nữa vung lên, một lần này, đầu của Lạc Trường Sinh nện xuống trước, âm thanh va chạm quả thật nặng nề giống như kinh lôi, kèm theo là một mảnh mưa máu nhìn thấy mà ghê người.
Rầm!
Rầm!
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm...
Nhi tử của Thánh Vũ Giới Vương, đứng đầu đông vực tứ thần tử, kỳ tài tuyệt thế mới ba mươi tuổi thành Thần Vương đầu tiên của thần giới, lúc này giống như con châu chấu đáng thương bị buộc trên sợi dây thừng, bị hung hăng vung lên nện xuống, mỗi một lần nện xuống đều cực kỳ nặng nề, mỗi một lần nện xuống đều sẽ khiến da thịt của Lạc Trường Sinh lật ra, máu tươi bay tá lả, có thể nói cực kỳ tàn nhẫn, khiến một đám huyền giả tim gan run sợ, không đành lòng nhìn.
Nhưng gần như không có ai đồng tình với Lạc Trường Sinh.
Lúc trước Lạc Trường Sinh đối mặt với Vân Triệt toàn thân bị thương nặng, khoong còn một chút sức phản kháng, hắn chỉ nhẹ nhàng động tay một cái liền có thể quét Vân Triệt xuống phong thần đài rồi có thể thắng lợi, nhưng hắn không làm vậy, đột nhiên giống như nổi điên ở trước mặt mọi người tùy ý giẫm đạp làm nhục Vân Triệt... Một màn đó còn ở ngay trước mắt, khiến cho bọn họ nhìn thấy một Lạc Trường Sinh hoàn toàn xa lạ, trở nên vô cùng đáng sợ.
Mà hiện giờ tình thế xoay chuyển, lúc này Vân Triệt trả thù tàn nhẫn, quả thật chính là theo lẽ thường phải làm!
-... Súc sinh... Nghiệt súc...
Toàn thân Lạc Cô Tà phát run, cắn răng muốn vỡ, hai tay nắm chặt đã đầm đìa máu tươi. Làm sư phụ của Lạc Trường Sinh, nàng luôn luôn khắc nghiệt đối với Lạc Trường Sinh, nhưng lại cực kỳ trân trọng, cho dù thả lỏng nghiêm trọng hoặc phạm phải sai lầm lớn, vẫn không nỡ đánh chửi... Nhưng hiện giờ, nàng lại trơ mắt nhìn Lạc Trường Sinh bị làm nhục ngay trước mặt mọi người, máu tươi vẩy ra kia cùng với tiếng kêu thảm thiết khàn khàn, như ác ma tàn khốc nhất hung hăng cắn nát trái tim với linh hồn nàng.
Lạc Thượng Trần đã hai bàn tay nắm chặt, hai mắt như máu.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm...
Lúc trước Lạc Trường Sinh không đánh bại hắn, là vì phát tiết, mà Vân Triệt lấy phương thức rất tàn nhẫn hoàn trả lại, sợi lôi sẽ không lấy mạng của Lạc Trường Sinh, càng sẽ không để cho Lạc Trường Sinh ngất đi, lực lượng lôi đình ngược lại sẽ không ngừng kích thích tâm hồn hắn, để cho hắn thời thời khắc khắc bảo trì trạng thái tỉnh táo nhất, thời thời khắc khắc cảm thụ hoàn chỉnh thống khổ và khuất nhục.
Ở trong tiếng nện xuống giống như sét đánh, toàn thân Lạc Trường Sinh đã bị sợi lôi cắt rách đến thảm không nói nổi, áo khoác mà Lạc Cô Tà vừa mới thay cho hắn không bao lâu hoàn toàn nhuốm máu nát vụn, cả người giống như vừa ngâm từ trong huyết trì, tiếng kêu thảm thiết của hắn càng ngày càng khàn khàn, càng ngày càng tuyệt vọng, khiến một vài người không đành lòng nhìn lại không nhịn được che thính giác lại.
Đúng lúc này, dị biến đột ngột phát sinh.
Xoẹt!!!
Đây là tiếng không gian bị hung hăng vỡ vụn, một luồng gió lốc bị áp súc phạm vi, nhưng uy lực lại khủng bố tới cực điểm xé rách không gian đánh tới, nhằm thẳng vào Vân Triệt, kèm theo một tiếng gầm nhẹ bao hàm oán độc với sát khí thật sâu:
- Nghiệt súc nhận lấy cái chết!
Lạc... Cô... Tà!
Dị biến bất thình lình, khiến mọi người quá sợ hãi.
- Dừng tay!!
- Ngươi dám!!
Hai tiếng gầm dữ dội rung trời, câu trước đến từ Trụ Thiên thần đế, câu sau đến từ Long hoàng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lần đầu tiên thần sắc đột nhiên thay đổi.
Lực chú ý của bọn họ thủy chung đều ở trên phong thần đài, tuyệt đối chưa từng nghĩ đến, một Thần Chủ chấn thế đã lâu, người đệ nhất huyền đạo được người người dưới Vương giới của đông thần vực kính sợ, lại sẽ đột nhiên ra tay với một tiểu bối, còn ở trước mặt đông thần vực, lại ở trên trận chiến phong thần trang trọng nhất này!
Đây đã là cử chỉ phát rồ không phải ngoài dự đoán của người khác, mà là không để ý đến tôn nghiêm của Thần Chủ, không để ý đến liêm sỉ của huyền đạo, coi rẻ Trụ Thiên, coi rẻ đông thần vực!
Lạc Cô Tà là nhân vật bậc nào, là tu vi nhường nào! Một kích này của nàng còn dưới nổi giận ra tay, gần như dùng hết bảy tám phần lực, đủ để hủy diệt một mảnh đại lục thành hư vô, đâu phải Vân Triệt có khả năng ngăn cản... Đừng nói một Vân Triệt, chính là ngàn vạn người, cũng sẽ bị phá diệt trong nháy mắt cặn bã đều không thừa.
Nhưng mà, gió lốc quá nhanh, Lạc Cô Tà lại đột nhiên ra tay ngoài dự đoán trước của mọi người, cho dù là Long hoàng và các thần đế, cũng vốn không kịp ra tay ngăn cản.
Duy nhất có thể ra tay ngăn cản, chỉ có Khư Uế tôn giả cách Vân Triệt gần nhất.
Nhưng mà...
Rầm!!!
Một tiếng nổ vang, Khư Uế tôn giả còn chưa tới gần liền đã bị dư ba đánh văng ra xa xa, cánh tay phải bị xé ra vô số vết rách, huyết nhục mơ hồ.
Khư Uế tôn giả thống khổ hét lớn một tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn gió lốc đáng sợ này nhằm thẳng Vân Triệt mà đi, trơ mắt nhìn tuyệt thế thiên tài đưa tới cửu kiếp hãi thế này sắp tiêu vong dưới độc thủ phát rồ...
Vào lúc này Vân Triệt thoáng xoay người, trên mặt lại không hề có một chút kinh hãi.
Sợi lôi buộc ở trên người Lạc Trường Sinh bay ra, hóa thành một lôi long màu trắng xám như có sinh mạng, trong phẫn nộ gào thét nhằm thẳng gió lốc dữ dội mà đi.