.
._623__1" class="block_" lang="en">Trang 623# 1
Chương 1246: Lực lượng thiên đạo
Uy áp của một Thần Chủ dữ dội khủng bố, đủ để áp chế Thần Vương Thần Quân đến thân thể linh hồn hỏng mất, đừng nói giãy giụa phản kháng, chỉ động đậy ngón tay cũng đều cực kỳ gian nan.
Nhưng Vân Triệt lại tức thì phản ứng, khoảnh khắc phản kích... Không hề có một chút dấu hiệu bị áp chế.
Nhưng mà, đó chính là lực lượng của Lạc Cô Tà, lực phản kích của hắn ở trong cái nhìn của bất cứ người nào đều hèn mọn vô lực giống như lá rách dưới cơn lốc.
Lôi long ngâm thế, đón thẳng gió lốc dữ dội, khoảnh khắc khi hai luồng lực lượng chạm nhau không gian vỡ vụn khoa trương, sau đó, ở trong ánh mắt kinh hãi tới cực điểm của tất cả mọi người... Lôi long xé rách gió lốc, xuyên qua.
- Cái... Cái gì!?
Một màn này khiến cằm của vô số huyền giả hung hăng nện trên mặt đất.
Luồng gió lốc này chính là lực lượng của Thần Chủ, vả lại còn không phải đến từ Thần Chủ bình thường, mà là Thần Chủ hậu kỳ đứng ở trên đỉnh cao nhất huyền đạo, nhất là luồng gió lốc này vì không thương tổn đến Lạc Trường Sinh, cố hết sức áp súc phạm vi lực lượng, nhưng càng có lực xuyên thấu và lực sát thương, tuyệt đối đủ để trực tiếp xuyên suốt một tinh thần.
Lại bị lôi long Vân Triệt bắn ra... Trực tiếp xé rách!?
Đáng sợ hơn chính là, lực lượng gió lốc bị xé rách lại không chia ra làm hai tràn lan bùng nổ ra chung quanh, mà sau khi bị rách ra, theo lôi long trắng xám đâm tới mà bị trừ khử từng tầng, lúc bị lôi long trắng xám này hoàn toàn xé rách, luồng lực lượng gió lốc đến từ Lạc Cô Tà này đã vô ảnh vô tung biến mất, ngay cả một chút tàn lực đều không hề lưu lại.
Trụ Thiên thần đế và Long hoàng đang toàn lực đánh tới đồng thời khựng lại, trên mặt lộ ra thần sắc vạn năm khó gặp.
Lôi long màu trắng xám xé rách lực lượng gió lốc nhìn qua lại không hề suy yếu đi chút nào, tốc độ vẫn nhanh như điện, nhằm thẳng vào Lạc Cô Tà... Mà Lạc Cô Tà vốn nổi giận ra tay, tưởng rằng Vân Triệt đã muôn lần chết không thể sống lại, nằm mơ đều khó có khả năng nghĩ đến sẽ phát sinh ra chuyện như vậy, trong mắt trợn trừng miệng ngây ngốc trở tay không kịp, bị lôi long màu trắng xám đâm thẳng vào trong ngực...
Ầm!!
Thương lôi bạo liệt, huyền lực hộ thân chính là cấp bậc Thần Chủ, cũng là lực lượng phòng ngự cực hạn nhất thế gian này nháy mắt tan vỡ, ngực với phía sau lưng Lạc Cô Tà đồng thời nổ tung, lôi long trắng xám xuyên qua thân thể mà ra, bay thẳng đến chân trời, giây lát biến mất ở trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Rầm --------------
Trên trời cao rất xa, một lôi vực vạn dặm nổ tung, dưới bạch mang đầy trời, hiện lên một hố đen không gian vô cùng khổng lồ, toàn bộ Trụ Thiên thần giới kịch liệt chấn động... Thời gian chấn động đủ vài giây, mới từ trong lôi quang màu trắng xám với hố đen không gian biến mất mà cuối cùng dần yên tĩnh lại.
Một màn này, giống như thiên uy hàng thế... Mà lôi quang tái nhợt kia, lại chính là thiên uy khủng bố nhất.
Ngực của Lạc Cô Tà hiện ra một cái lỗ rộng đủ nửa thước, sắc mặt nàng thay đổi, ánh mắt u ám, thoáng cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào cái lỗ vĩ đại trước ngực, như hồn rời khỏi thể...
Ánh mắt của mọi người cũng đều gắt gao chăm chú lên trên cái lỗ này... Thế giới lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đáng sợ.
Phụt!!
Dòng máu như suối phun tuôn trào mà ra, đảo mắt nhuộm đầy nửa người Lạc Cô Tà. Đôi mắt Lạc Cô Tà thất sắc, từ trên không trung rơi thẳng xuống dưới.
- Cô... Cô Tà!!
Lạc Thượng Trần như đột nhiên từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, phi vội tới... Đường đường là Thánh Vũ Giới Vương nhưng lại trong lúc bật dậy lảo đảo một cái, thiếu chút nữa gục trên đất.
- A...
- Sao... Sao... Sao lại có thể...
- Cô Tà tiên tử... Thế mà lại... Hoàn toàn bị... Bị...
Lạc Thượng Trần tiếp lấy Lạc Cô Tà đang rơi xuống, huyền khí toàn thân phóng thích, tuôn về phía toàn thân nàng, vô cùng cẩn thận che lên trên miệng vết thương vô cùng đáng sợ của nàng.
Đôi mắt Lạc Cô Tà hiện ra tan rã mà Lạc Thượng Trần chưa từng thấy, cả người nàng như chìm vào trong cơn ác mộng đáng sợ nhất, vớ vẩn nhất, khí tức toàn thân điên cuồng đổ xuống...
- Trường... Sinh...
Nàng lẩm bẩm một tiếng thất hồn lạc phách, toàn thân run rẩy, ngất đi.
- Sư... Sư phụ!
Lạc Trường Sinh run rẩy quỳ lên trên vách chắn, phát ra tiếng thét lên thống khổ.
Phong thần đài vẫn yên tĩnh dọa người. Tất cả phát sinh trước mắt mang đến đánh sâu vào, thật ra không hề dưới chín tầng lôi kiếp kinh thế.
Lạc Cô Tà thân là tồn tại cao nhất đông thần vực đột nhiên ra tay công kích Vân Triệt -- một tiểu bối mới vừa đột phá Thần Kiếp cảnh, tuổi chưa đủ nửa giáp, lại bị một đường lôi long của Vân Triệt dập nát gió lốc, sau đó một kích bị thương nặng...
Vô số chuyện vớ vẩn nhất, không thể tưởng tượng nổi nhất mà đời này bọn họ đã từng gặp cộng lại cũng không bằng một khoảnh khắc mới vừa rồi.
Mạc Ngữ đứng đầu ba lão Thiên Cơ run giọng nói:
- Là lực lượng thiên đạo... Là lực lượng thiên đạo ban nãy! Mới vừa rồi hắn thế mà lại... Khống chế lực lượng thiên đạo!
Vân Triệt làm trọng thương Lạc Cô Tà, cũng không phải dùng lực lượng của chính mình, mà là dùng kiếp lôi thiên đạo vốn nên tán loạn, lại bị Vân Triệt mạnh mẽ lưu lại.
Mạc Ngữ đại sư nói không sai, cũng không khoa trương, tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng hắn đúng là khống chế lực lượng thiên đạo, còn là một luồng lực lượng thiên đạo ở cấp bậc cao nhất.
Mà"Khống chế lực lượng thiên đạo" là khái niệm hạng nào, người không hiểu sẽ tỏ vẻ mờ mịt, mà chỉ cần hơi biết một chút, đều sẽ tâm hồn chấn động mạnh.
Các đại thần đế cùng nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ kịch liệt run run trong mắt, sau đó lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đồng thời quay đầu nhìn về phía Vân Triệt.
Không có lôi quang màu trắng xám bao trùm, khí tức huyền lực thuộc về Vân Triệt cuối cùng hoàn chỉnh hiện ra.
- Thần Linh cảnh... Cấp năm?
Mộc Băng Vân hơi thất hồn lạc phách lẩm bẩm.
- Thần Linh cảnh cấp năm!? Cái này...
Chân mày của Trụ Thiên thần đế chợt động.
Chỗ kinh người trên người Vân Triệt thật sự rất nhiều, nhiều đến làm cho người ta chết lặng, lúc này cho dù là ai đều rõ ràng, Vân Triệt tuyệt đối là một quái thai không thể theo lẽ thường mà nói, nhưng giờ phút này hắn hiển lộ ra khí tức huyền khí, vẫn khiến mọi người chấn động.
Một huyền giả vượt qua lôi kiếp, sau khi đột phá Thần Kiếp cảnh, tu vi tự nhiên sẽ chuyển sang Thần Linh cảnh cấp một... Một cảnh giới mới đầu của cảnh giới hoàn toàn mới.
Mà Vân Triệt vừa mới vượt qua lôi kiếp, khí tức huyền lực lại dĩ nhiên là Thần Linh cảnh cấp năm!
Từ Thần Kiếp cảnh cấp chín, một bước đạp đến Thần Linh cảnh trung kỳ!
Đây hoàn toàn vượt ra khỏi lẽ thường thưởng thức của phạm vi huyền đạo, tuyệt đối là chuyện chưa từng có!
- Tiểu tử này... Đâu chỉ là quái vật.
Thủy Thiên Hành lẩm bẩm nói.
Thân là Lưu Quang Giới Vương, ở dưới Vương giới đông thần vực, hắn tuyệt đối là nhân vật xếp hạng tốp năm, nhưng đã không phải là đối thủ của Lạc Cô Tà... Lại tận mắt nhìn thấy Lạc Cô Tà có thể nói là vô địch bị Vân Triệt một kích bị thương nặng, rơi xuống đất chết ngất.
Dẫn tới chín tầng lôi kiếp không chết, ngược lại thương thế khỏi hẳn, huyền lực còn sải bước lên đến Thần Linh cảnh cấp năm...
Thủy Thiên Hành điên cuồng lẩm bẩm trong lòng: Đây má nó là ma hay yêu? Là thần hay quỷ?
Dù sao cũng không thể nào là người!!
- Ông trời của ta... Ngâm Tuyết giới đây rốt cuộc đã nhặt được quái vật gì...
Hỏa Như Liệt trừng mắt nói.
- Một kích làm bị thương nặng người đệ nhất đông thần vực... Thần Linh cảnh cấp năm...
Viêm Tuyệt Hải dùng sức lắc đầu, lại khó nói tiếp.
Ngực Thiên Diệp Ảnh Nhi phập phồng, vào giờ phút này thả lỏng thở ra một hơi, trong cánh môi tràn ra lời nói lạnh lẽo trầm thấp
- Yêu phụ này, thiếu chút nữa làm hư đại sự của ta!
Trên đám mây xa xôi, sắc mặt của Mạt Lỵ thoáng trì hoãn lại, nhưng không lại nhìn Vân Triệt, mà nhẹ nhàng nhắm nghiền đôi mắt.
Lúc lôi kiếp chấn thế đánh xuống, nếu nói có người hoàn toàn không hề lo lắng Vân Triệt sẽ táng thân ở dưới lôi kiếp, vậy đó chính là Mạt Lỵ.
Bởi vì nàng rõ ràng nhất bí mật ở trên người Vân Triệt.
Như thế nào là lực lượng thiên đạo? Đó là lực lượng trật tự với pháp tắc cơ bản nhất của không gian hỗn độn, bất cứ thứ gì, sinh linh gì chỉ cần tồn tại ở bên trong hỗn độn, đều sẽ ở dưới lực lượng thiên đạo nắm trong tay.
Không chỉ có vạn linh vạn vật hiện giờ, cho dù là chân thần từ thời đại thượng cổ, cũng giống vậy không thể trái nghịch thiên đạo.
Nhưng mà, đã có một tồn tại, còn áp đảo ở phía trên thiên đạo...
Sáng thế thần!
Tru Thiên thần đế Mạt Ách, Trật tự sáng thế thần Tịch Kha, sinh mệnh sáng thế thần Lê Sa, cùng với đã từng là nguyên tố sáng thế thần -- sau này là Tà thần.
Thiên đạo sẽ sợ hãi, sẽ run rẩy, không tiếc đánh xuống chín tầng lôi kiếp cực hạn nhất muốn hủy diệt Vân Triệt, là vì trên người hắn một nhân loại, nhưng lại tồn tại lực lượng của sáng thế thần!
Phàm nhân tu thần, chính là thoáng vượt qua thần đạo liền phải gặp thiên đạo lên án phạt, huống chi là lực lượng sáng thế thần chân thật tồn tại!
Nếu trên người Vân Triệt tồn tại chính là lực lượng của ba sáng thế thần khác, cho dù là lực lượng của sáng thế thần đế Mạt Ách, cũng sẽ tất nhiên táng thân ở dưới kiếp lôi... Nhưng hết lần này đến lần khác trên người Vân Triệt lại là lực lượng của Tà thần.
Tà thần đã từng là nguyên tố sáng thế thần, có lực lượng nguyên tố cực hạn nhất, cũng nguyên thủy nhất thế gian.
Thiên đạo cao nhất, kiếp lôi cấp bậc cao nhất cũng không phải nhân loại có khả năng chạm đến... Nhưng tuyệt đối không cao hơn được lực lượng nguyên tố của Tà thần!
Cho nên đừng nói chín tầng lôi kiếp, chỉ cần là kiếp lôi thuần túy, cho dù chín trăm chín mươi chín tầng, cũng không thể có khả năng gây tổn thương đến một sợi tóc của Vân Triệt.
Ngược lại...
Mạt Lỵ thì thầm nói:
- Đại đạo phù đồ quyết lại đột phá... Không đến mười hai năm ngắn ngủi, cảnh giới tầng thứ năm... Ca ca, hắn hoàn toàn vượt qua... Ca năm đó rồi...
Nàng không biết nên cao hứng, hay nên lo sợ không yên.
Dưới chín tầng lôi kiếp, thực lực của hắn tăng mạnh, như nhặt được cuộc đời mới, nhưng cũng phóng ra quang mang quá mức chói lọi... Chói mắt đến thế nhân vĩnh viễn đều không thể có khả năng phai nhạt.
Cũng nhất định... Hắn không còn cách nào quay về yên ổn, không còn cách nào bình yên quay về Lam Cực tinh.
Đại đạo phù đồ quyết của Vân Triệt đúng là đột phá ở dưới lôi kiếp.
Từ năm đó sau khi đột phá tới cảnh giới tầng thứ năm ở trên thái cổ huyền chu, tuy rằng đại đạo phù đồ quyết vẫn luôn thong thả tăng lên, tăng trường thân thể lực lượng của hắn, nhưng không còn biến đổi gì về chất. Khi ở Lam Cực tinh, hắn đã từng một lần cho rằng là hạn chế của vị diện, nhưng sau khi đến thần giới, lại vẫn không tìm kiếm được cơ hội đột phá.
Từ rất sớm trước đó, hắn liền cảm giác sâu sắc đến đại đạo phù đồ quyết đã đến bình cảnh của tầng thứ tư, nhưng vài năm trôi qua, lại cho dù như thế nào đều không thể đột phá.
Mà lúc thiên đạo kiếp lôi đánh xuống, tầng pháp tắc thiên đạo với linh khí thiên đạo cực cao kia khiến bình cảnh mà đại đạo phù đồ quyết dừng lại mấy năm nháy mắt xuất hiện vết rách.
Khi tầng lôi kiếp thứ bảy hạ xuống liền triệt để phá tan bình cảnh, tiến thẳng vào cảnh giới tầng thứ năm.
Cảnh giới tầng thứ năm của đại đạo phù đồ quyết, sẽ hấp thu không chỉ có linh khí thiên địa thông thường, mà có thể chân chân chính chính hấp thu khí tức thiên địa!
Nếu ở bình thường, linh khí thiên địa có thể nói mờ mịt mỏng manh. Nhưng bên trong thiên đạo lôi kiếp, bao hàm lại là linh khí thiên đạo nồng đậm tới cực điểm, nhất là tầng lôi kiếp thứ chín cuối cùng, càng là lực lượng thiên địa ở cấp bậc cao nhất.
Nếu lực lượng thiên đạo liên tục không tiêu tan, tiến thẳng vào Thần Vương cảnh chỉ là vấn đề thời gian!
Vân Triệt nâng hai tay lên, khẽ hít một hơi, cảm nhận lực lượng của bản thân giờ phút này. Mỗi một lần đột phá đại cảnh giới và đại đạo phù đồ quyết tăng lên, cảm nhận thế giới của hắn sẽ phát sinh biến hóa rất lớn, lần này hai tầng đột phá, biến hóa này càng có thể nói là long trời lở đất.
Thần Linh cảnh, bước qua trúc cơ của Thần Nguyên, Thần Hồn, Thần Kiếp, chân chính đi vào bước đầu tiên của thần đạo.
Tất cả của tất cả, cả kinh mọi người giống như đang nằm mơ, mà chính bản thân hắn cảm giác không phải như thế.
Nhưng mà, hiện giờ cũng không phải là lúc hắn cảm khái, trước người của hắn, Lạc Trường Sinh toàn thân nhuốm máu chậm rãi đứng lên, trên người sôi trào lên lệ khí với sát khí cuồng bạo đến cực điểm.
- Vân... Triệt...
Giọng Lạc Trường Sinh khàn khàn âm trầm còn giống như một đầu dã thú bị xé rách yết hầu. Lôi điện trắng xám trên người Vân Triệt biến mất, đồng thời biến mất còn có khí tức khiến cho hắn tim gan run sợ, thay vào đó, chẳng qua là khí tức của Thần Linh cảnh.
Để cho hắn không còn dù chỉ là một chút cảm giác áp bách.
- Ta muốn để cho ngươi... Sống không bằng chết!!