Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1245 - Chương 1247: Hạng Nhất Phong Thần

. ._623__2" class="block_" lang="en">Trang 623# 2

 

 

 

Chương 1247: Hạng nhất phong thần



Không có lực lượng thiên đạo trong người, khí thế của Vân Triệt nhất thời bị Lạc Trường Sinh hoàn toàn áp chế.

Toàn thân Lạc Trường Sinh là máu, lại gần như không cảm thấy đau đớn, cho dù là thân thể hay là tâm hồn của hắn, tràn ngập chỉ có khuất nhục với oán hận sôi trào đến mức tận cùng. Hắn gầm lên một tiếng dữ dội, lục quang chợt lóe lên trên người, quanh thân quấn lấy một gió xoáy vĩ đại, sau đó cấp tốc tập trung trên cánh tay phải, đánh thẳng vào ngực Vân Triệt.

Đây là một kích không hề giữ lại và đường sống, muốn đưa Vân Triệt vào tử địa.

Vân Triệt mặt không biểu cảm,"Oanh trời" nháy mắt mở ra, rồi huyền khí đột nhiên bạo tẩu hoàn toàn áp chế khí thế của Lạc Trường Sinh, bàn tay giống như tia chớp thẳng tắp cào ra.

Rầm!!

Một tiếng vang thật lớn, sóng khí nổ tung chung quanh hai người, không gian run rẩy.

Thân thể Lạc Trường Sinh khựng lại, toàn thân cứng đờ. Quyền phải ngưng tụ đầy lực lượng cực hạn của hắn bị Vân Triệt cứng rắn chộp vào trong lòng bàn tay, lực lượng của hắn như đánh lên trên đá chống trời không thể phá vỡ, chấn động toàn thân hắn chết lặng, mà Vân Triệt lại gần như không nhúc nhích.

- Ngươi...

Tròng mắt lạc Trường Sinh co rúm lại, như rơi xuống vực sâu. Bàn tay hắn như bị khóa vào bên trong thép đen, cho dù huyền lực toàn thân hắn bắt đầu khởi động, đều không thể giãy giụa.

Vân Triệt liếc mắt nhìn hắn:

- Lực lượng không tệ, lại để cho xúc cảm của ta cảm thấy được một chút đau đau, a... Đáng giá khen ngợi.

Lời này rất quen tai, rõ ràng là giọng điệu trào phúng lúc trước khi Lạc Trường Sinh dùng tay không đỡ Kiếp Thiên kiếm đã dùng. Giọng nói vừa dứt, bàn tay Vân Triệt nhẹ nhàng thu lại.

Rắc rắc!!

Tiếng xương vỡ rõ ràng đến gần như điếc tai, xương ngón tay phải của Lạc Trường Sinh nháy mắt toàn bộ vỡ nát, hắn hét lên một tiếng, gối phải nặng nề quỳ xuống, toàn thân trong thống khổ điên cuồng run rẩy.

Rắc!!

Ánh mắt Vân Triệt lạnh lùng, bàn tay lại thu lại, xương ngón tay phải vốn gãy nhất thời hóa thành mảnh vỡ càng triệt để, tính cả cánh tay của hắn cũng bị vô tình đánh gãy, toàn thân Lạc Trường Sinh run rẩy, sắc mặt từ trắng bệch trở nên xanh tím, cố hết sức bắt đầu khởi động lực lượng liều mạng tuôn về phía cánh tay phải đã mất đi tri giác.

"Rầm" một tiếng vang nặng nề, Lạc Trường Sinh bay rớt ra ngoài xa xa, cũng cuối cùng thoát khỏi kiềm chế của Vân Triệt. Nhưng đau nhức từ cánh tay phải truyền đến để cho hắn trong run run dữ dội toàn thân mồ hôi như mưa, khuôn mặt vốn tuấn mỹ không tì vết méo mó giống như ác quỷ.

- Chỉ bằng chút lực lượng ấy, cũng muốn để cho ta sống không bằng chết?

Vân Triệt hèn mọn cười lạnh, dưới trạng thái bình thường, khí tức Thần Linh cảnh của hắn tự nhiên bị khí tức Thần Vương cảnh của Lạc Trường Sinh toàn diện áp chế, nhưng dưới trạng thái Oanh thiên, hắn thế mà lại hoàn toàn áp ngược lại Lạc Trường Sinh, cho dù không dựa vào lực lượng thiên đạo tồn tại ngắn ngủi kia, Lạc Trường Sinh cũng đã khiến cho hắn không hề cảm giác được một chút uy hiếp.

Toàn thân Lạc Trường Sinh đều không bị khống chế co rúm lại, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt tràn đầy hoảng sợ càng sâu:

- Không... Không có khả năng... Ngươi rõ ràng vừa mới vượt qua lôi kiếp, ngươi rõ ràng chính là Thần Linh cảnh... Không có khả năng...

Vân Triệt cười nhẹ một tiếng, chậm rãi chìa tay về phía Lạc Trường Sinh, nhưng ngay cả Kiếp Thiên kiếm cũng lười lấy ra:

- Ngươi không phải muốn khiến ta sống không bằng chết sao? Nào, lấy ra tất cả thủ đoạn của ngươi cứ việc sử dụng đi, ví dụ như Phần Tâm lôi gì kia của ngươi sẽ khiến bản thân đoản mệnh, cứ việc dùng đi, để cho ta cẩn thận kiến thức Trường Sinh công tử đại danh đỉnh đỉnh, Thần Vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử thần giới rốt cuộc có bao nhiêu năng lực!

Từng lời đều châm chọc không lưu tình chút nào, từng lời đều kích thích linh hồn sắp hỏng mất của Lạc Trường Sinh.

Lạc Thượng Trần sau khi cố hết sức áp chế thương thế cho Lạc Cô Tà đã vào lúc này quay đầu, hét lớn:

- Trường Sinh, đừng đánh với hắn nữa! Hắn hoàn toàn không giống với trước đó, con sẽ không thắng được hắn!

Bị bức bách đến nông nỗi này, lòng tràn đầy đều là hận, lòng tràn đầy đều là nhục, sao Lạc Trường Sinh sẽ cam tâm đầu hàng, hắn ngoan độc hít một hơi, hét lớn một tiếng, tay trái lóng lánh lên lôi quang kỳ dị, sau đó quyết tuyệt đánh về phía ngực mình.

Rõ ràng là Phần Tâm lôi không tiếc hao tổn tuổi thọ của mình đến tăng phúc huyền lực!

Nhưng vào lúc này, chỗ sâu trong mắt Vân Triệt lóe lên một chút ánh sáng lạ trào phúng.

Rầm ----

Bóng dáng của Vân Triệt đột nhiên biến mất không thấy, như quỷ mị thuấn thân đến trước mặt Lạc Trường Sinh, một luồng viêm quang màu vàng hung hăng nổ tung ở trước ngực Lạc Trường Sinh.

Dưới viêm quang bạo liệt, Lạc Trường Sinh xoay người phun ra một ngụm máu tươi, bay ngang ra ngoài xa xa, lúc nện xuống trên đất, vết thương trên người do lúc trước bị sợi lôi cắt ra cũng nứt toác toàn bộ, quanh thân tràn ngập máu tươi.

Lạc Trường Sinh tê liệt quỳ gối dưới đất, sắc mặt trắng bệch, toàn thân nứt máu, Phần Tâm lôi trong tay lấy tinh huyết ngưng tụ lại cũng hoàn toàn tán loạn.

Vân Triệt không nhanh không chậm đến gần hắn, chậm rãi nói:

- Ta đột nhiên thay đổi chủ ý. Nhưng mà đừng hiểu lầm, ta không phải sợ hãi Phần Tâm lôi của ngươi, mà muốn ngươi rõ ràng một chuyện.

Vân Triệt giơ ngón tay phải, lạnh lùng nói:

- Lạc Trường Sinh, bây giờ ở trước mặt ta, ngươi chẳng qua chỉ là món đồ chơi đáng thương mặc cho ta bài bố, ta muốn cho ngươi dùng lực lượng gì, ngươi chỉ có thể dùng lực lượng đó, nếu ta không muốn, ngươi vĩnh viễn đừng mong dùng đến, đã hiểu chưa?

- Hoặc là, ngươi cũng có thể trực tiếp nhận thua đầu hàng ở trước mặt ta, dù sao, làm chó nhà có tang tuy rằng khó coi, nhưng tốt xấu gì có thể bớt đi không ít đau khổ, ngươi nói đúng không?

Trong miệng Lạc Trường Sinh phun ra một ngụm lớn tinh huyết, toàn thân phát run không thôi.

Lời nói lúc trước hắn dùng để trào phúng, khinh miệt, nhục nhã Vân Triệt, bị Vân Triệt nguyên xi không đổi ném trở lại trên mặt của hắn, mặc dù là thủ đoạn giống vậy, lời nói giống vậy, nhưng đối với Lạc Trường Sinh, không thể nghi ngờ là sỉ nhục hơn mấy lần, thậm chí mười mấy lần!

- A...

Trong lồng ngực của Lạc Trường Sinh giống như chui vào một con dã thú phát cuồng, phập phồng kịch liệt đến gần như muốn nổ tung. Ánh mắt của hắn hoàn toàn hỗn loạn, cuối cùng vào một thời khắc nào đó, hai mắt của hắn hoàn toàn mất đi tiêu cự, cũng mất đi tất cả lý trí, vết thương toàn thân nứt toác, cả người như một đầu dã thú triệt để tuyệt vọng, kêu gào lên đánh về phía Vân Triệt.

Nếu trước hôm nay, dáng vẻ lúc trước của hắn, cho dù là kẻ nào đều sẽ không tin tưởng, hắn lại sẽ là Lạc Trường Sinh... Sẽ là Trường Sinh công tử đứng đầu đông vực tứ thần tử.

Nhục nhã người trước, bị nhục lại gấp mười, lực lượng Thần Vương, đảo mắt lại hoàn toàn bị giẫm đạp, sư phụ kiêu ngạo nhất của hắn vì che chở cho hắn không tiếc không để ý đến tôn nghiêm của Thần Chủ, lại bị một kích thương tổn ngược lại... Thân thể hắn, lực lượng của hắn, niềm kiêu ngạo của hắn, vầng hào quang của hắn, tất cả tự tôn của hắn... Đều bị Vân triệt giẫm vào trong lòng bàn chân, giẫm vào vực sâu.

Hắn cuối cùng hỏng mất.

Lạc Trường Sinh đánh tới hoàn toàn chính là một đầu dã thú muốn cắn người, ngay cả huyền khí đều vô cùng hỗn loạn không chịu nổi. Lạc Trường Sinh như vậy, vốn không xứng làm đối thủ của Vân Triệt.

Đáng sợ hơn tru mạng, không thể nghi ngờ là tru tâm.

Vân Triệt trực tiếp quay đầu sang chỗ khác, cũng không liếc nhìn Lạc Trường Sinh nhiều hơn, cánh tay vung lên, trong tay đột nhiên lôi điện kêu vang, lôi quang màu tím nhạt đột nhiên lóe lên mà đi, bao trùm về phía Lạc Trường Sinh.

- Lôi!?

Ánh sáng màu tím trong tay Vân Triệt, khiến vô số huyền giả trợn trừng hai mắt.

Vân Triệt phi thân lên, lại đột nhiên rơi xuống, chân phải hung hăng giẫm lê trên cánh tay trái của Lạc Trường Sinh.

Xoẹt!!!

- A a a a a a a!!

Tiếng vỡ vụn còn chói tai hơn tiếng lôi điện, toàn bộ xương cốt trên cánh tay trái của Lạc Trường Sinh trong nháy mắt bị đánh thành bột phấn nhỏ vụn, kèm theo tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng giống như đến từ hoàng tuyền luyện ngục.

- Trường... Trường Sinh!

Toàn thân Lạc Thượng Trần chấn động mạnh, khóe mắt nứt hết.

Trụ Thiên thần đế nói:

- Lôi... Vân Triệt lại còn có thể sử dụng lực lượng lôi đình. Băng, hỏa, lôi... Hóa ra hắn lại giống như Lạc Trường Sinh, kiêm tu ba loại nguyên tố huyền lực!

Long hoàng nói nhỏ:

- Kia không phải là lôi bình thường. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, lôi điện mà hắn sử dụng... Là khí tức của kiếp lôi.

- Cái gì?

Trụ Thiên thần đế ngạc nhiên, ánh mắt chợt ngưng, sau đó trên mặt thình lình hiện lên vẻ kinh ngạc:

- Đây...

Long hoàng chậm rãi nói:

- Hắn có lẽ ở trong lôi kiếp lĩnh ngộ được một chút pháp tắc của thiên đạo kiếp lôi. Huyền lực có hạn, có lẽ hắn chỉ có thể sử dụng kiếp lôi màu tím có đẳng cấp thấp nhất. Còn nếu như... Hắn hoàn toàn hiểu được pháp tắc của thiên đạo kiếp lôi, huyền lực cũng đến cấp bậc đã đủ, có lẽ, có thể phóng thích ra... Kiếp lôi màu trắng.

"..." Trụ Thiên thần đế thật lâu không nói gì.

Vách chắn ngưng tụ toàn bộ lực lượng Thần Chủ bị kiếp lôi màu trắng chấn vỡ...

Kiếp lôi màu trắng làm Lạc Cô Tà bị thương nặng trong chớp mắt...

Nếu thật sự có ngày như vậy, trong thiên hạ, còn có ai là đối thủ của Vân Triệt!?

Đợi chút...

Thiên đạo kiếp lôi... Vậy chính là pháp tắc thiên đạo!

Làm sao nhân loại có khả năng lĩnh ngộ, làm sao nhân loại có khả năng thông hiểu!?

Chân phải của Vân Triệt giẫm lên cánh tay vỡ vụn của Lạc Trường Sinh, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía phương xa trắng xám.

Không liếc mắt nhìn một lần về khuôn mặt vặn vẹo trắng bệch trong thống khổ của Lạc Trường Sinh, hắn lạnh lùng nói:

- Lạc Trường Sinh, chúng ta vốn chẳng qua là đối thủ, ngươi lại nhất định ép thành kẻ địch. A, không sai, ngươi là nhi tử của Thánh Vũ Giới Vương, đồ đệ của Lạc Cô Tà, ngươi không cần sợ bất cứ kẻ nào, cho tới bây giờ đều sẽ chỉ có người khác sợ ngươi, muốn chọc ai muốn giẫm lên ai dựa vào tâm tình, nhưng đáng tiếc, ta hết lần này đến lần khác lại là kẻ không sợ phiền phức!

- Ta đây một khi bị chọc giận, muốn tha thứ cho ai cần phải có thời gian không ngắn. Cho nên, về sau chỗ có sự xuất hiện của ta, quản gì ngươi là Trường Sinh công tử đoản mệnh công tử gì, tốt nhất cúp đuôi làm người cho ta!

Vân Triệt nâng một cước lên, hung hăng đạp lên trên đầu Lạc Trường Sinh.

Rầm!!

Vách chắn trong chấn động mạnh hạ xuống, toàn bộ đầu của Lạc Trường Sinh bị cứng rắn đạp vào trong vách chắn.

Toàn thân Lạc Trường Sinh co rút, tứ chi run rẩy một trận, sau đó hoàn toàn mềm đi, không còn động tĩnh.

Gần như trong cùng một lúc, tiếng hô điếc tai của Khư Uế tôn giả vang lên:

- Lạc Trường Sinh hôn mê! Trận chiến này, Vân Triệt thắng!!

Giọng Khư Uế tôn giả vừa dứt, phong thần đài vang lên tiếng động lớn ồn ào, lại không ai hoan hô.

Đến giờ phút này, mọi người gần như đều suýt chút nữa đã quên lãng, đây không phải là tranh giành đơn thuần giữa Vân Triệt và Lạc Trường Sinh, mà là trận chiến vấn đỉnh cuối cùng của cuộc chiến phong thần.

Vân Triệt vung một cước lên, đá Lạc Trường Sinh lên xa xa về phương hướng chỗ Thánh Vũ giới, sau đó xoay người nói:

- Như thế, ta xem như là vị trí hạng đầu của đại hội huyền thần phen này đi?

Khư Uế tôn giả chậm rãi gật đầu:

- Đương nhiên. Không chỉ là một lần này, nhìn chung mỗi một lần đại hội huyền thần của đông thần vực ta, ngươi đều sẽ hoàn toàn xứng đáng là hạng nhất!

Một câu nói đánh giá cao tới cực điểm này, Khư Uế tôn giả lại nói như chém đinh chặt sắt.

Bên kia, Lạc Thượng Trần đã phi thân lên, đón lấy Lạc Trường Sinh đã chết ngất vào trong tay.

Đại hội huyền thần lần này, vốn nên là chiến trường mà Lạc Trường Sinh ngạo thị giới trẻ tuổi đông thần vực. Ở trước cuộc chiến phong thần, hắn được mọi người nhận định là hạng nhất phong thần, không ai có thể chân chính tới tranh phong.

Nhưng mà, hắn bại bởi Vân Triệt.

Vì vãn hồi thế bại và tôn nghiêm, hắn giải trừ cấm chế, thành Thần Vương, rung động đông thần vực, lần này, không có ai sẽ tin tưởng hắn sẽ bại, một chút khả năng đều không có...

Nhưng hắn lại bị đánh bại...

Chẳng những bị đánh bại, còn bị hủy đi.

Thảm bại trên lực lượng huyền đạo, toàn bộ danh vọng, tôn nghiêm từ trước cho đến nay của hắn cũng đều hoàn toàn bị đạp vỡ.

Lạc Thượng Trần hít vào một hơi thật sâu, toàn thân cứng đờ, lần đầu tiên trong lòng sinh ra sát khí nồng liệt đối với một tiểu bối... Hắn không liếc mắt nhìn Vân Triệt một lần, bởi vì hắn sợ sát cơ của hắn sẽ không khống chế được.

Tuy rằng, trong lòng hắn rõ ràng, Lạc Trường Sinh hoàn toàn do chính bản thân, nhưng hắn thân là phụ thân của Lạc Trường Sinh, thân là Thánh Vũ Giới Vương, sao sẽ không hận Vân Triệt được.

Ôm lấy Lạc Trường Sinh, mang Lạc Cô Tà đã hôn mê trọng thương lên, ánh mắt Lạc Thượng Trần hiện lên vẻ u ám trước nay chưa từng có... Mà tất cả lại do một tiểu bối xuất thân hạ giới, sư thừa tinh giới trung vị mang đến.

Hắn đang trong bi ai chân chính ý thức được, bản thân có lẽ đúng như Lạc Cô Tà đã nói, chưa bao giờ chân chính hiểu biết được về nhi tử mình kiêu ngạo nhất. Lạc Trường Sinh mà hắn vẫn luôn nhìn, hiểu biết, cũng chỉ là Lạc Trường Sinh muốn cho hắn nhìn thấy, muốn cho hắn hiểu biết.

Khư Uế tôn giả cũng vào lúc này đột nhiên quay lại, mắt lạnh căm tức nhìn Lạc Thượng Trần:

- Thánh Vũ Giới Vương, Lạc Cô Tà thân là cường giả đã đạt chí cảnh huyền đạo, lại hạ độc thủ với một tiểu bối ở trước mặt mọi người. Chẳng những thủ đoạn ti tiện, mất hết liêm sỉ huyền đạo, còn coi rẻ Trụ Thiên giới ta với đại hội huyền thần, chuyện này, Thánh Vũ giới ngươi có phải nên cho câu trả lời thỏa đáng không!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment