Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1246 - Chương 1248: Nhân Vật Nguy Hiểm

. ._624__1" class="block_" lang="en">Trang 624# 1

 

 

 

Chương 1248: Nhân vật nguy hiểm



Khi Lạc Cô Tà phát điên ra tay, Lạc Thượng Trần liền đã biết sẽ có một khắc này.

Tính tình Lạc Cô Tà quái gở từ nhỏ, có oán hận cực độ đối với sinh phụ, từ rất sớm đã trốn khỏi Thánh Vũ giới, nhưng ngộ tính thiên phú và huyền đạo lại cao đến đáng sợ, nàng thành người đệ nhất huyền đạo dưới Vương giới của đông thần vực, không hề dựa vào Thánh Vũ giới.

Nhưng rốt cuộc sư thừa của nàng là ai... Đúng là không ai biết được, đến nay liền ngay cả Lạc Thượng Trần đều không biết.

Cái tên"Cô Tà tiên tử" ở đông thần vực không ai không biết, chỉ về địa vị huyền đạo mà nói, giỏi ở trên toàn bộ Giới Vương hạ vị, trung vị, thượng vị. Nàng có thể có tu vi như thế, tâm cảnh huyền đạo tự nhiên đứng đầu, mặc dù cử chỉ quái gở tà dị, nhưng quả quyết không đến mức không dễ dàng khống chế được, cũng chưa bao giờ có hành động không khống chế được.

Chỉ riêng...

Tất cả những người khác đều chắc chắn khó có thể tin chuyện Lạc Cô Tà lại ra tay, nhưng Lạc Thượng Trần lại biết được, nàng cưng chiều Lạc Trường Sinh tới cực điểm, bình thường tổn thương rách chút da đều sẽ đau lòng hồi lâu, huống chi trơ mắt nhìn Lạc Trường Sinh bị giẫm đạp lên như thế.

Lạc Thượng Trần hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:

- Mặc dù Cô Tà khinh thường thừa nhận xuất thân Thánh Vũ giới, nhưng nàng dù sao cũng là muội muội của Lạc Thượng Trần ta, là sư phụ của Trường Sinh con ta, chuyện này Thánh Vũ giới ta không thoát khỏi liên quan.

- Tuy rằng Cô Tà lỗi lớn khó tha, nhưng may mà Vân Triệt không có chuyện gì, còn bản thân Cô Tà lại bị thương nặng, coi như nhận được khiển trách nên có. Kính xin Trụ Thiên khai ân, cho ta tạm thời mang nàng với Trường Sinh đi chữa thương, đợi thương thế tốt lên, ta với Cô Tà sẽ tiến đế nhận tội, mạc cho trừng phạt.

Lời đáp lại của Lạc Thượng Trần khiến Khư Uế tôn giả rất ngạc nhiên... Chẳng những hết sức hèn mọn, không hề biện giải, vả lại từng lời mang theo suy sụp thật sâu, thậm chí... U ám.

- Chủ thượng?

Khư Uế tôn giả đảo mắt, hỏi ý kiến của Trụ Thiên thần đế.

Trụ Thiên thần đế lại khoát tay, tâm tư của hắn vốn không đặt trên chuyện này, hờ hững nói:

- Thánh Vũ Giới Vương, ngươi đi đi. Nhưng quay lại lĩnh tội thì không cần, nói cho Lạc Cô Tà, trong vòng ngàn năm, nàng không được đạp lên Trụ Thiên giới ta nửa bước.

Ba chữ"Ngươi đi đi" nghe giống như cho phép Lạc Thượng Trần mang Lạc Cô Tà với Lạc Trường Sinh đi chữa thương, thật ra là đuổi đi.

Lạc Thượng Trần không nói tiếng nào, mang Lạc Trường Sinh và Lạc Cô Tà lên, lơ lửng lên không, không tiếng động đi xa. Tất cả những người khác của Thánh Vũ giới cũng đuổi theo.

Lúc đến là tinh giới hạng nhất của đông thần vực mang theo thiên uy lăng nhiên, khi đi lại chật vật không chịu nổi.

Trụ Thiên thần đế khiển trách cũng không nặng, nhưng không có ai dị nghị, đó cũng chính là Lạc Cô Tà và Thánh Vũ giới. Dưới Vương giới, Trụ Thiên giới cũng có người không thể không kiêng kỵ... Lạc Cô Tà và Lạc Thượng Trần là hai trong số đó -- nhất là Lạc Cô Tà.

Thêm nữa, Lạc Cô Tà đúng là người gây hại... Nhưng người bị hại lại không phải là Vân Triệt, ngược lại là Thánh Vũ giới, hơn nữa không thể nghi ngờ là người bị hại lớn nhất của đại hội huyền thần lần này, từ Lạc Trường An đến Lạc Trường Sinh, rồi đến Lạc Cô Tà, có thể nói vinh quang mất hết, tôn nghiêm quét rác.

Đã tự ăn quả ác, Trụ Thiên thần đế tự nhiên cũng sẽ không cần thiết lại thêm dầu vào lửa, thêm oán hận vô ích.

Kẻ thua chung quy là kẻ thua, sau khi thổn thức, mọi người đều chỉ dồn ánh mắt lên trên người thắng.

Trụ Thiên thần đế đứng dậy, cao giọng tuyên đọc:

- Đại hội huyền thần lần này đến đây kết thúc hoàn mỹ. Ba phen dự tuyển chiến, chọn lựa ra một ngàn phong thần chi tử của đông thần vực ta, cuộc chiến phong thần càng từng trận phấn khích tuyệt luân, thi triển hết phong thái kinh diễm của lứa trẻ tuổi. Trận chiến vấn đỉnh giữa Vân Triệt với Lạc Trường sinh để cho đời ta xem thế đủ rồi, ghi vào sử sách.

- Lạc Trường Sinh là Thần Vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử, Vân Triệt đưa tới chín tầng lôi kiếp càng kinh hãi thế tục. Hai người này đều sống ở đông thần vực ta, đây là trời ban, càng là trời phù hộ. Tương lai tất nhiên sẽ vì đông thần vực ta lóe lên ánh sáng diệu thế...

Đại hội huyền thần lần này, là vì kiếp mà sinh. Mà chúng thần tử cuộc chiến phong thần tao nhã cực thịnh, hơn xa dĩ vãng, cũng trong vô hình làm cho người ta có một suy đoán"Ứng kiếp mà sinh".

Theo Trụ Thiên thần đế tự mình tuyên đọc, đại hội huyền thần lần này cuối cùng chính thức kết thúc. Rất nhanh, trên quầng sáng, cũng hiện lên bài danh của ba mươi mốt phong thần chi tử.

Cuộc chiến phong thần chỉ có thắng bại chiến, mà không có bài vị chiến. Bài danh ngoài thắng bại, còn do các thần đế theo thực lực và tổng hợp lại biểu hiện mà bài vị.

Vị trí hạng nhất: Vân Triệt.

Vị trí hạng hai: Lạc Trường Sinh.

Vị trí hạng ba: Thủy Ánh Nguyệt.

Vị trí hạng bốn: Quân Tích Lệ.

Bài danh của bốn vị trí đầu cũng đại biểu cho đông vực tứ thần tử mới ra đời, Vân Triệt đứng trên vị trí hạng đầu, đứng ở trên tứ thần tử trong quá khứ, ngạo thị toàn bộ lứa trẻ tuổi của đông thần vực.

Mà vị trí thứ năm, ngược lại rõ ràng là Thủy Mị Âm, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong cuộc chiến phong thần thậm chí toàn bộ đại hội huyền thần.

Tất cả mọi người của Ngâm Tuyết giới đều ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt ửng hồng... Bọn họ không phải đang kích động, mà đang trong ngây ngốc lờ mờ thật lâu. Từ một tồn tại hạng trung trở thành tiêu điểm ánh mắt của toàn bộ đông thần vực, vinh hạnh đặc biệt này, bọn họ chưa bao giờ có, càng chưa bao giờ nghĩ tới.

Lúc này bao phủ lấy bọn họ chỉ có cảm giác không chân thật mãnh liệt tới cực điểm.

Bàn tay Mộc Hoán Chi vẫn luôn luôn nắm chặt lấy râu dài trắng xám của mình, nắm chặt đến mặt đều thay đổi mà không thả lỏng ra, giống như chỉ có như vậy mới có thể tin tưởng mình không phải đang trong mộng ảo hư ảo nhất.

Mộc Băng Vân chăm chú nhìn Vân Triệt, ánh mắt mông lung thật sâu... Hạng nhất phong thần, hắn cuối cùng đạt được ước muốn, hắn lại thật sự thành công.

Thành công của hắn, là giẫm lên rất nhiều kỳ tích.

Mà sau lưng kỳ tích, là chấp nhất, tín niệm, giao tranh, máu tươi của hắn... Thậm chí sinh mệnh.

Hắn nên nhận được kết quả như thế!

Chỉ cầu... Hắn cuối cùng nên thỏa mãn mong muốn, đừng lại phức tạp.

Chính là...

Mộc Băng Vân trong vui vẻ đồng thời nơi chỗ sâu trong băng mâu lại nhiều thêm một phần lo lắng thật sâu.

Bởi vì Vân Triệt giờ phút này thật sự quá chói mắt...

Thần Kiếp đánh bại Thần Linh.

Thần Linh đánh bại Thần Vương.

Ba thần lực giống như Lạc Trường Sinh, ngoài ba nguyên tố ra, còn thân kiêm long hồn rất mạnh.

Chín tầng lôi kiếp thần giới trước nay chưa từng có...

Dẫn đường cho lực lượng thiên đạo làm trọng thương Lạc Cô Tà...
....

Bất cứ một điều nào trong đó đều đủ dẫn tới huyền giới chấn động, mà tập hợp trên một người, sẽ dẫn đến oanh động như thế nào, sẽ đưa tới chú mục và hậu quả như thế nào...

Mộc Băng Vân không cách nào tưởng tượng, không cách nào đoán trước... Bởi vì vầng hào quang giờ phút này của Vân Triệt đã mãnh liệt đến đủ để khiến cho Vương giới đều có phần chói mắt.

-... Vân Triệt, Lạc Trường Sinh, Thủy Ánh Nguyệt, Quân Tích Lệ là phong thần tứ tử của đại hội huyền thần lần này, chia ra được một viên"Thiên thần ngọc" làm ban thưởng.

- Thiên thần ngọc? Đây là cái gì?

Hỏa Phá Vân thấp giọng hỏi.

Hỏa Như Liệt giải thích:

- Là một trong những thần ngọc cấp bậc cao nhất của thần giới. Có tên là"Viên đá vĩnh hằng", lại còn ở trên cửu dương ngọc.

- Ở trên cửu dương ngọc?

Hỏa Phá Vân chợt cả kinh.

- Thiên thần ngọc chỉ tồn tại ở trong thái sơ thần cảnh. Nó có thể đúc thành huyền khí hoặc huyền trận cao cấp nhất, cũng có thể làm nguồn năng lượng cho huyền chu huyền hạm các thứ. Một viên thiên thần ngọc, cho dù là"Thần Vũ thiên cung" của Thần Vũ giới mà trước đó con đã nhìn thấy, cũng có thể liên tục thúc giục lâu đến hơn mười năm!

Hỏa Phá Vân nghe mà miệng há hốc.

Trụ Thiên thần đế tiếp tục nói:

- Vân Triệt, ngươi đã là hạng nhất phong thần, nhận được một phần thưởng đặc thù trước nay chưa từng có, có thể lựa chọn một môn huyền công hoặc huyền kỹ ngươi vừa ý từ một trong bốn Vương giới Phạm Đế thần giới, Tinh Thần giới, Nguyệt Thần giới, còn có Trụ Thiên thần giới ta, chỉ cần không chạm đến cấm kỵ, đều có thể truyền thụ hoàn chỉnh.

Trụ Thiên thần đế mỉm cười:

- Nếu ngươi đã có mục tiêu, hiện giờ có thể nói ra, cũng có thể suy nghĩ mấy ngày, đưa ra quyết định.

Vân Triệt còn chưa trả lời, Phạm Thiên thần đế lại đột nhiên lên tiếng nói:

- Trước đó, Thiên Diệp có chuyện muốn nói.

- Hả?

Trụ Thiên thần đế liếc nhìn sang.

Phạm Thiên thần đế mỉm cười, ánh mắt lại nhìn thẳng vào Vân Triệt:

- Vân Triệt, bổn vương đều kinh thán không thôi. Ngươi sẽ dẫn tới chín tầng lôi kiếp, tự nhiên thiên phú kinh thiên, có thể nói từ xưa đến nay chưa từng có, ngay cả bổn vương đều kinh thán không thôi. Mà uy thế của chín tầng lôi kiếp kia, càng làm cho bổn vương không thể không e ngại, nếu dừng ở trên người bổn vương, sợ rằng bổn vương đều đã thành tro tàn. Mà ngươi, lại bình yên vô sự. Không biết đây là nguyên nhân gì?

Vân Triệt:"..."

Mọi ánh mắt đều tập trung vào trên người Vân Triệt, nhìn chằm chằm vào mỗi một vẻ mặt, mỗi một biến hóa trong ánh mắt của hắn.

Yêu cầu của Phạm Thiên thần đế, cũng không thể nghi ngờ là nghi hoặc vĩ đại của tất cả mọi người.

Thích Thiên thần đế cười tủm tỉm nói:

- Hỏi rất hay! Không nghĩ tới Phạm Thiên thần đế còn thiếu kiên nhẫn hơn ta, chậc chậc, điều này cũng khó trách, chuyện có thể khiến cho đường đường là Phạm Thiên thần đế đều không thể lý giải được, vậy cũng thật sự là vô cùng ngạc nhiên.

Hắn liếc mắt sang bên, nói với Long hoàng:

- Vân Triệt thân là một nhân loại của đông thần vực, lại người có long hồn cao cấp... Nếu như không ngoài ý muốn, kia cực kỳ có thể là linh hồn của chủ long. Thân là sinh linh của vị diện cao nhất trên đời, lại ban long hồn của bản thân cho một nhân loại tuổi còn trẻ, Long hoàng điện hạ ngươi chắc cũng vô cùng tò mò đi.

Sắc mặt của Long hoàng không hề thay đổi, vô cùng bình thản nói:

- Long hồn ở trên người Vân Triệt, thật đúng là linh hồn chủ long.

Lời ấy của Long hoàng khiến mọi người xôn xao một trận... Chủ long, chỉ có rồng đã đạt tới Thần Chủ cảnh mới có thể được xưng là chủ long. Rồng làm tôn sư vạn linh, rồng cấp bậc Thần Chủ cảnh cũng là tồn tại cấp bậc cao nhất trong thần giới bên trong vạn linh. Ở trước mặt chủ long, vạn linh đều phải cúi đầu.

Vân Triệt:"..."

Long hoàng tiếp tục nói:

- Nhưng mà, long hồn chỉ có thể cam tâm tình nguyện ban cho, mà tuyệt đối không thể cố tình đoạt xá. Vị chủ long kia đã cam nguyện ban toàn bộ long hồn cho Vân Triệt, hoặc là Vân Triệt có đại ơn gì đối với nó, hoặc là nói coi trọng thiên phú khác người của Vân Triệt. Mà cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào, nó đều là cam tâm tình nguyện.

- Nếu như thế, là chủ long nào ban tặng cho, lại vì sao mà Vân Triệt có được, có liên quan gì đến người khác chứ?

Thích Thiên thần đế nhất thời nghẹn lời, chân mày của Phạm Thiên thần đế cũng giật giật.

Câu nói này của Long hoàng có một tầng ý tứ rõ ràng là: Vân Triệt vượt qua chín tầng lôi kiếp như thế nào là chuyện của chính bản thân hắn, lại có liên quan gì với người khác chứ.

- Ý tứ của Long hoàng tiền bối, Ảnh nhi đồng ý sâu sắc.

Một giọng nói nữ tử, lại như dây đàn tĩnh mịch ngoài chín tầng trời, đột nhiên nhấc trái tim của mọi người lên, khiến cho linh hồn của bọn họ đều có phần rung động.

Thiên Diệp Ảnh Nhi.

Trận chiến vấn đỉnh đột nhiên hiện thân để xem cuộc chiến, lại toàn bộ quá trình vô cùng yên tĩnh, gần như không hề nói gì, nhưng vào lúc này nàng lại thản nhiên mà nói, tuy chi là một câu nói ngắn ngủi, nhưng nháy măt hấp dẫn ánh mắt và tâm hồn của toàn trường, liền ngay cả Phạm Thiên thần đế cũng chân mày vừa động, trong đôi mắt lóe lên chút nghi hoặc... Bởi vì hắn biêt, nữ nhi của mình cũng không phải người"Khéo hiểu lòng người".

Trừ phi...

Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói:

- Vân Triệt, chuyện ngươi yên ổn vượt qua chín tầng lôi kiếp như thế nào, nếu không muốn nói, liền không cần phải nói, không có người nào có tư cách ép buộc ngươi. Bí mật thứ này, tự nhiên người biết càng ít càng tốt.

Một đám thần đế bên người, lời nói của nàng lại giống như thánh dụ từ trên chín tầng trời mang theo lăng nhiên hờ hững cao hơn tất cả.

Các thần đế ào ào nhíu mày, ngược lại Phạm Thiên thần đế lộ vẻ nghi ngờ, nhưng không hỏi tới, lại càng không bác bỏ lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói.

Đáy lòng của Vân Triệt đột nhiên sợ run.

Lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói rõ ràng đang giải vây cho hắn, nhưng không biết vì sao, khi bị lời nói của nàng hướng tới, toàn thân của hắn đột nhiên dâng lên ý lạnh sâu tận xương tủy.

Mặt nạ màu vàng kia che đậy một nửa dung nhan với đôi mắt của nàng, không cách nào lý giải nổi cái nhìn của nàng. Nhưng mà, Vân Triệt rõ ràng có một cảm giác sự hãi trên dưới toàn thân, từ trong ra ngoài, từ thân thể đến linh hồn, toàn bộ mọi thứ đều bị nàng nhìn thủng.

Cảm giác này, trước kia khi đối mặt với những cường giả hơn xa bản thân cũng đã từng có, nhưng tuyệt đối không phải cực hạn giống như một lần này.

Phạm Đế thần nữ... Thiên Diệp Ảnh Nhi...

Cái tên này, vào một khắc này được Vân Triệt chặt chẽ nhớ kỹ, hạ xuống thật sâu ở trong lòng.

Ở trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi này, liền đã được Vân Triệt xếp vào nhân vậ nguy hiểm nhất mà cả cuộc đời này đã từng gặp được... Không có ai bằng!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment