Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1252 - Chương 1254: Ban Thưởng Của Long Hoàng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1253" class="block_" lang="en">Trang 627# 1

 

 

 

Chương 1254: Ban thưởng của Long hoàng



Hỏa Phá Vân tỏ vẻ không hiểu hỏi:

- Sư tôn, sao lại thế này? Tuy rằng Vân huynh đệ rất lợi hại, chín tầng thiên kiếp cũng có một không hai... Nhưng đây cũng rất không bình thường.

Tuy rằng hắn cực kỳ ít đi ra khỏi Viêm Thần giới, nhưng còn không đến mức ngay cả Vương giới và"Long hậu thần nữ" là tồn tại hạng nào cũng không biết.

Hỏa Như Liệt khẽ lắc đầu:

- Không, ngược lại, đây chẳng qua quá mức bình thường.

- Đến cấp bậc như Vương giới này, quyền thế, danh vọng, huyền đạo đều đã đến đỉnh phong, có thể nói không còn yêu cầu gì. Nhưng mà, có một thứ, bọn họ lại chưa bao giờ dừng theo đuổi... Đó chính là con đường chân thần.

- Cũng bởi vì... Tiên đoán kia?

Hỏa Phá Vân càng thêm nghi hoặc không hiểu.

- Nếu gần như chỉ là một lời tiên đoán xuất hiện vô căn cứ, bọn họ đương nhiên không đến mức như thế, nhưng mà, chín tầng thiên kiếp trong dự ngôn xuất hiện ngay trước mắt bọn họ, như vậy câu tiên đoán"Chân thần lại đến" ở phía sau kia liền coi như thật sự có khả năng thực hiện.

Viêm Tuyệt Hải nói:

- Các đại thần đế đều nhiều lần nói người không có khả năng tu thành chân thần, nhưng giống vậy bọn họ lại chưa bao giờ dừng tìm kiếm con đường chân thần. Hiện giờ, một tiên đoán chân thần kèm với chín tầng thiên kiếp không bình thường xuất hiện ở ngay trước mắt bọn họ, cho dù trong lòng bọn họ chỉ tin tưởng được nửa thành, cũng tất nhiên sẽ trong lòng sinh điên cuồng, thậm chí... Không từ thủ đoạn!

-... Nói như vậy, bọn họ muốn từ trên người Vân Triệt được đến bí mật của con đường chân thần?

Hỏa Phá Vân ngây ngốc nói.

Hỏa Như Liệt lắc đầu:

- Không không, nếu như đó là thiên phú thuộc riêng về Vân Triệt, bất cứ kẻ nào đều không thể cướp đi, cũng không cách nào phục chế. Còn nếu như Vân Triệt thật sự ứng với lời tiên đoán, tương lai thành chân thần, như vậy... Tinh giới chỗ của hắn tự nhiên cũng trở thành tôn sư vạn giới. Cho nên bây giờ bọn họ đang dốc hết sức muốn kéo Vân Triệt vào tinh giới của bọn họ. Phạm Đế như thế, Trụ Thiên như thế, Lưu Quang cũng là như thế.

- Tuy rằng Vân Triệt hiện giờ thật ra không đáng để nhắc đến ở trong mắt của bọn họ, nhưng tương lai như thế nào, ai cũng không cách nào đoán trước được. Nhưng hai chữ"Chân thần" này có mức độ đánh sâu to lớn vào mấy chí tôn huyền đạo, bây giờ con vốn không cách nào tưởng tượng được. Bọn họ sẽ có thể quyết định nhìn như không thể lý giải nổi như thế, thật ra chẳng qua quá mức bình thường.

Toàn bộ ánh mắt đều dừng ở trên người Vân Triệt. Người biết chuyện rõ ràng vì sao Phạm Thiên thần đế quyết định như thế, người không hiểu cảm thấy Phạm Thiên thần đế nhất định đã điên rồi... Tất cả mọi người điên rồi!

Bọn họ chỉ hận mình không phải Vân Triệt, nếu có thể trao đổi thân phận với Vân Triệt, cho dù giảm thọ một nửa, thậm chí tám phần... A không! Nếu có thể trở thành bề tôi dưới váy Phạm Đế thần nữ, cùng nàng một đêm mây mưa điên đảo, cho dù ngày hôm sau chết bất đắc kỳ tử bọn họ đều cam tâm tình nguyện.

Mộc Băng Vân nói với Vân Triệt:

- Vân Triệt, đây là chuyện lớn liên quan đến tương lai của ngươi. Nếu như ngươi có thể vào Phạm Đế thần giới tự nhiên là chuyện cực tốt, nhưng mà hôn ước với tiểu công chúa của Lưu Quang giới, ngươi đã chính miệng đáp ứng, còn nhận đại ân của người ta, liền không thể tùy tiện đổi ý. Tự mình quyết định đi.

Cho dù tương lai của Vân Triệt như thế nào, hiện giờ hắn vẫn còn là đệ tử của Băng Hoàng thần tông. Làm trưởng bối tông môn, Mộc Băng Vân có tư cách ra lệnh cho hắn.

Bị Thủy Thiên Hành chặn ngang một gạch, dưới hòa hoãn, Vân Triệt cuối cùng đã nghĩ kỹ nên ứng đối như thế nào. Hắn thi lễ thật sâu với Phạm Thiên thần đế, nói:

- Phạm Thiên thần đế, ưu ái của ngươi, xin thứ cho vãn bối... Không dám tiếp nhận.

Lời vừa nói ra, toàn trường kinh sợ.

- Hả? Không dám?

Tròng mắt của Phạm Thiên thần đế hơi híp lại, nhìn không ra vui giận.

Vân Triệt nghiêm mặt nói:

- Mặc dù vãn bối đến thần giới trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đã sớm biết tên"Long hậu thần nữ", vãn bối so với thần nữ, giống như bùn lầy dưới chân so với mây bay trên trời. Phạm Thiên thần đế muốn gả thần nữ điện hạ cho vãn bối, vãn bối chỉ có được sủng mà kinh sợ, sợ hãi vạn phần, nhưng trong lòng biết tuyệt đối không xứng.

- Phạm Thiên thần đế quyết định như thế, nói vậy nhìn trúng chính là tương lai của vãn bối... Như vậy, sao không chờ thêm ba năm chứ?

Giọng điệu của Vân Triệt hơi cao lên vài phần:

- Cuộc chiến phong thần đã kết thúc, vãn bối sắp vào Trụ Thiên thần cảnh tu luyện ba năm. Mà ba năm sau, liền có thể nhìn thấy tương lai của vãn bối. Nếu vãn bối có chỗ đại thành, không phụ kỳ vọng, có thể thản nhiên thừa nhận. Nhưng mà... Nếu như ba ngàn năm Trụ Thiên xong vãn bối vẫn chỉ là một kẻ phàm phu, vãn bối trở thành trò cười còn là thứ yếu, còn liên lụy và cô phụ thần đế và thần nữ.

Vân Triệt nói hợp tình hợp lý, vả lại từng câu từng chữ đều đang suy nghĩ vì Phạm Đế thần giới. Dù sao nếu tương lai Vân Triệt thật sự chỉ là một kẻ phàm phu, trò cười lớn nhất cũng không phải là hắn, mà là Phạm Đế thần giới!

Nhưng ý tứ ngầm trong lời nói này, lại rõ ràng chính là cự tuyệt.

Ba năm... Chẳng qua cũng chính là không cách nào cự tuyệt ngay mặt mà bày ra kế hoãn binh thôi!

- Đùi to tự đưa lên như thế còn không nhanh chóng ôm lấy, lại còn đào hố cho mình? Hắn không phải đầu óc bị vỡ rồi chứ?

- Sao ta có cảm giác... Hắn chính là đơn thuần muốn cự tuyệt?

- Thần nữ đều không cần? Hắn hắn hắn hắn... Sẽ không phải thích nam nhân chứ?

Thương Thích Thiên vừa vỗ tay vừa cười to:

- Ha ha ha ha! Hay! Thật sự là hay mà! Trên đời này lại còn có người dám cự tuyệt Thiên Diệp Phạm Thiên ngươi, lại còn sẽ có người cự tuyệt thần nữ của đông thần vực, ha ha ha ha... Vân tiểu tử, nếu không thì ngươi theo bổn vương về nam thần vực được không?

- Bổn vương nhìn ra được, ngươi làm việc theo cảm tính, không muốn bị bất cứ thứ gì quản thúc, một điểm này giống với bổn vương như đúc. Theo bổn vương về nam thần vực, do bổn vương che chở, ngươi ở nam thần vực tùy ý đi ngang, chí bảo huyền công gì tùy ý lấy, mỹ nhân thiên hạ tùy cho ngươi lựa chọn, cam đoan ngươi còn khoái hoạt hơn ở đông thần vực gấp trăm lần.

Vân Triệt:"..."

Trụ Thiên thần đế trừng mắt lạnh lùng:

- Vân Triệt là người của đông thần vực ta, còn chưa tới lượt nam thần vực các ngươi đến khoa tay múa chân!

- A, nếu không phải lúc trước bổn vương"Khoa tay múa chân", tiểu tử này đã sớm bị các ngươi đuổi đi, nào còn đến lượt hiện giờ.

Thương Thích Thiên trào phúng ngược lại.

- Ngươi...

Trụ Thiên thần đế giận dữ.

Phạm Thiên thần nữ vào lúc này thản nhiên lên tiếng:

- Phụ vương... Vân Triệt nói không sai. Hắn có tư cách trở thành phu quân của Thiên Diệp Ảnh Nhi ta hay không, còn phải xem tương lai hắn đạt đến độ cao nào. Hắn hiện giờ, không có tiềm lực, lại không có tư cách.

Ý tứ của Thiên Diệp Ảnh Nhi, Phạm Thiên thần đế dường như sẽ không cự tuyệt, hắn gật gật đầu:

- Được, như vậy việc này, ba năm sau lại bàn.

Có thể nói ban ơn lớn nhất trong lịch sử đông thần vực cứ bay đi như vậy, tất cả mọi người không biết nên vui sướng khi người gặp họa hay nắm cổ tay thở dài... Chỉ có Vân Triệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Long hoàng vẫn luôn luôn trầm mặc lại vào lúc này đột nhiên lên tiếng, hắn vừa mở miệng, toàn trường đều yên tĩnh:

- Vân Triệt, tuổi thọ của long tộc thật dài, lại khó có đời sau. Long hoàng ta đã có gần hai mươi vạn năm, lại thủy chung không có con nối dòng.

Long hoàng chậm rãi nói, nghe được mà mọi người không hiểu vì sao, không biết vì sao hắn lại nói lên chuyện này.

Mà chuyện Long hoàng Long hậu không có con nối dòng, ở thần giới là chuyện mọi người đều biết. Long tộc rất khó sinh dục, càng là nhận thức thông thường.

- Ngươi thân mang long hồn, cũng coi như có duyên lớn với long tộc ta. Nguyên chủ của long hồn mà ngươi mang, còn có sâu xa sâu đậm với Long Thần giới ta. Cho nên, ta muốn nhận ngươi làm nghĩa tử... Ngươi có bằng lòng không?

Ong --

Mọi người còn chưa từ kinh động do Phạm Thiên thần đế muốn gả thần nữ cho Vân Triệt khôi phục lại, đảo mắt một đường kinh lôi chấn thế từ trên trời đánh xuống.

Trụ Thiên thần đế muốn nhận Vân Triệt làm đệ tử thân truyền...

Phạm Thiên thần đế muốn gả thần nữ cho hắn...

Lưu Quang Giới Vương mạo hiểm phiêu lưu đắc tội Phạm Thiên thần đế cũng muốn chặn ngang một gạch.

Nam thần vực Thích Thiên thần đế muốn mang hắn về nam thần vực, còn cho hắn hoành hành không cố kỵ...

Còn đường đường là Long hoàng, tôn sư vạn giới uy lăng thiên hạ, lại càng khoa trương hơn... Muốn thu hắn làm nghĩa tử!

Lại còn ở dưới tình huống bản thân không có con nối dòng.

Điên rồi...

Tất cả đều điên rồi!

Mà tất cả, đều phát sinh sau khi Thiên Cơ giới công bố tiên đoán kia. Một đám thần đế này đều tỏ vẻ không tin tưởng tiên đoán này... Nhưng cướp đoạt Vân Triệt, lại người này điên cuồng hơn người kia.

Nghĩa tử... Nghĩa tử duy nhất dưới không có con nối dòng, ý vị này là như thế nào, tất cả mọi người đều vốn không dám tưởng tượng.

Trụ Thiên thần đế đầy mặt kinh hãi:

- Long hoàng điện hạ, ngươi đây là...

Long hoàng lại khoát tay, lạnh nhạt nói:

- Các ngươi yên tâm, Vân Triệt đã không phải Long tộc, cũng không phải người của tây thần vực, Long mỗ đều không phải muốn cướp hắn từ đông thần vực đi, cũng sẽ không ép buộc hắn rời khỏi đông thần vực... Ta chỉ cho hắn một thân phận.

Long hoàng nhìn Vân Triệt, âm thanh uy lăng nhất trên đời này chấn động dưới đáy linh hồn của mỗi một người:

- Hắn đã là nghĩa tử của Long mỗ, về sau nếu ai muốn động đến hắn, trước hết nên nghĩ tới hậu quả!

Lời nói này nghe giống như trả lời Trụ Thiên thần đế, thật ra nói cho Vân Triệt.

Hắn chẳng những muốn thu Vân Triệt làm nghĩa tử ở trước mặt mọi người, còn nói ra lời nói như thế!

Trên dưới Ngâm Tuyết giới người người đều nghẹn họng nhìn trân trối, như rơi vào cảnh trong mơ, Mộc Băng Vân là người đầu tiên gấp giọng nói:

- Vân Triệt, mau tạ ơn Long hoàng!

Vân Triệt hiện giờ quá mức chói mắt, mà bối cảnh của hắn lại quá mức đơn bạc, hiện giờ cần nhất chính là phù bảo mệnh. Mà Long hoàng tự tay đưa lên, đó là phù bảo mệnh cường đại nhất toàn bộ thần giới!

Vân Triệt vái tạ, trên mặt lại không hề có vẻ mừng rỡ như điên, mà vô cùng bình tĩnh nghiêm nghị nói:

- Long hoàng tiền bối, ngươi là tôn sư đương thời, thân phận tôn quý không người có thể bằng. Mặc dù vãn bối không tự coi nhẹ mình, nhưng biết rõ... Quả quyết không xứng làm nghĩa tử của ngươi.

Long hoàng lạnh nhạt nói:

- Cho dù thế nhân đều nói ngươi không xứng, nhưng chỉ cần ta nói ngươi xứng, ngươi liền xứng!

Giọng điệu của Long hoàng, ai dám ngỗ nghịch, ai dám chất vấn.

Vân Triệt tiếp tục nói:

- Mặc dù vãn bối lịch duyệt nông cạn, nhưng biết được"Phụ tử" không giống với bằng hữu thầy trò, nếu không có quan hệ huyết thống, hoặc có tình nghĩa lớn, hoặc có ơn lớn thì mới xứng làm nghĩa phụ nghĩa tử. Vãn bối với Long hoàng tiền bối chưa từng có quan hệ gì, càng không có ân tình gì, nếu như vãn bối vì lợi ích của bản thân mà lấy Long hoàng tiền bối làm phụ thân, tất nhiên sẽ bị người hèn mọn, cũng thật có lỗi với sinh thân phụ mẫu... Có lẽ liền ngay cả Long hoàng tiền bối cũng sẽ sinh lòng khinh thường.

Phong thần đài thoáng chốc yên tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều là biểu cảm kỳ quái.

Phạm Thiên thần đế và Trụ Thiên thần đế muốn nhận hắn làm đệ tử thân truyền, hắn từ chối...

Phạm Thiên thần đế muốn gả thần nữ cho hắn, hắn từ chối...

Hiện giờ Long hoàng chủ động muốn thu hắn làm nghĩa tử... Hắn vẫn từ chối!

Dường như tất cả thần đế đều điên rồi... Còn Vân Triệt càng là đồ điên triệt để không cách nào nói lý!

Trong đầu hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì!?

- Vân Triệt, ngươi...

Mộc Băng Vân cảm thấy khẩn trương, nàng định lên tiếng khuyên nhủ, nhưng nghĩ tới tính tình của Vân Triệt, lại cứng rắn ngừng lại.

- Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Mộc Băng Vân thì thầm nói.

Long hoàng khẽ nhíu mày, lại không tức giận, mà bình thản nói một câu nói mà người khác nghe không hiểu:

- Ngươi nên rõ ràng vì sao ta quyết định như thế.

Vân Triệt:"..."

Nhìn thoáng qua thần sắc của Vân Triệt, Long hoàng thầm than một tiếng, nhưng không cưỡng cầu:

- Xem ra, ngươi tự nhiên có ý tưởng của mình. Cũng được, ta sẽ không bức bách ngươi.

Giọng nói vừa dứt, ánh mắt Long hoàng chợt lóe, bàn tay đẩy ra, một đường quang hoa màu trắng lóng lánh, mang theo một khối bảo ngọc hình rồng, hiện lên ở phía trước Vân Triệt.

Mới đầu Trụ Thiên thần đế nhíu mày, sau đó lỡ lời ra tiếng:

- Long thần ấn!

Ba chữ"Long thần ấn" vừa ra, cả kinh một đám Thần Chủ thay đổi sắc mặt.

Long hoàng chậm rãi nói:

- Đây là Long thần ấn, long khí súc tích trong đó, ở tây thần vực người thấy được ấn này đều như gặp Long hoàng.

Vân Triệt chấn động trong lòng, hắn không cự tuyệt, tay giơ lên, cẩn thận tiếp nhận Long thần ấn, sau đó vái tạ thật sâu:

- Tạ Long hoàng tiền bối ban ơn, vãn bối hiện giờ không có gì báo đáp, nếu tương lai có sở thành, nhất định...

Long hoàng xua tay:

- Không cần, ở tây thần vực lấy ra long thần ấn, sẽ không người dám nghịch. Nhưng ở các thần vực khác, ta cũng không nhất định có thể bảo vệ cho tính mạng của ngươi. Nếu như có một ngày, ngươi cảm thấy đông thần vực không thích hợp với ngươi, liền tới Long thần giới đi. Lấy long hồn mà ngươi có thể có được... Long thần giới sẽ là nơi an toàn nhất trên đời này đối với ngươi!

Thâm ý trong lời nói của Long hoàng sâu sắc, Vân Triệt cũng rõ ràng hắn đang ám chỉ điều gì. Hắn thu hồi Long thần ấn, cảm kích nói:

- Vãn bối sẽ nhớ kỹ lời Long hoàng tiền bối nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment