.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1257" class="block_" lang="en">Trang 629# 1
Chương 1258: Tinh Thần giới (hạ)
Đối mặt với hai đại tinh thần, ánh mắt của Vân Triệt rõ ràng hiện lên vẻ mơ màng, hồi lâu mới như trong mộng bừng tỉnh, lo sợ không yên vái xuống.
- Hả? Đây chẳng phải “Thiên đạo chi tử” dẫn tới chín tầng thiên kiếp sao?
Đôi mắt đẹp mang chút lục quang của Thiên Độc tinh thần Ngục La từ trên nhìn xuống Vân Triệt, đôi môi đỏ mọng khẽ mím cười như không cười, một câu ngắn ngủi, lại từng chữ mị ý lan tràn. Kể cả Tinh Linh, đều toàn thân mềm nhũn, cúi đầu thật sâu, không dám dời mắt nhìn về phía ngực Ngục La dù nửa chớp mắt.
Vân Triệt cũng cúi đầu thật sâu, vẫn không nhúc nhích.
- Tiểu đệ đệ, ta nhớ được ngươi tên là Vân Triệt đúng không?
Ngục La chậm rãi đi về phía Vân Triệt, giọng nói mềm mại êm ái, câu hồn người ta. Thân thể của Vân Triệt rõ ràng hơi run rẩy, thấp thỏm lo âu nói:
- Có thể được Thiên Độc tiền bối nhớ tên, là... Là may mắn của vãn bối.
Ngục La cười duyên một trận, hai ngực rung loạn:
- Ha ha ha ha, tiểu đệ đệ, hiện giờ trên đời này còn có ai không biết tên của ngươi. Nhưng mà... Câu “Thiên Độc tiền bối” này của ngươi thật sự khó nghe đó, kêu ta Ngục La là được rồi.
“...” Môi Vân Triệt mấp máy, lại không lên tiếng, làm như không dám đáp lại.
Thiên Yêu tinh thần hơi nhíu nhíu mày.
Ngục La vốn đứng trước mặt Vân Triệt vào lúc này đột nhiên tiến lên trước một bước, bộ ngực cao ngất đang rung rung gần như chạm đến ngực Vân Triệt. Một ngón tay đặc biệt thon dài nâng lên, ngả ngớn chạm vào trên cằm Vân Triệt, kèm theo một mùi hoa làm cho lòng người say mê.
Trong lòng Vân Triệt khẽ chấn động, mà bởi vì đầu hắn cúi xuống, phong cảnh trước ngực Ngục La trực tiếp thu hết vào trong mắt.
- Vân Triệt tiểu đệ đệ chẳng những uy vũ đến chúng thần đế đều bị thuyết phục, còn có dáng vẻ tuấn tú như thế, nhìn xem trái tim ta đều đập loạn lên không thể dừng lại được đó.
Mày liễu của Ngục La khẽ nhếch, hai tròng mắt như sóng nước dập dờn, dụ dỗ câu người nói không nên lời, giọng nói càng mềm mại ngọt ngấy, giống như hận không thể bổ nhào vào trong lòng hắn, lộ hết phong tình.
Cho dù là ai đối mặt với tình cảnh này, đều tuyệt đối không dám tin tưởng đây chính là một trong mười hai tinh thần của Tinh Thần giới khủng bố tuyệt luân.
Bốp!
Thiên Yêu tinh thần như quỷ mị hư vô xuất hiện bên người Ngục La, nháy mắt hất tay nàng đang đặt lên trên cằm Vân Triệt ra:
- Hắn là khách do ngô vương tự mình mời tới, không được dính vào.
Ngục La cũng không giận dữ, chậm rãi rút bàn tay về, cong mắt nói:
- Ai nha, ta là một tiểu nữ tử, nhìn thấy tiểu đệ đệ tuấn tú như thế đương nhiên sẽ xuân tâm nhộn nhạo, cũng sẽ không ăn hắn, nhìn xem ngươi khẩn trương kìa.
Thiên Yêu tinh thần: “...”
Ngục La lại khẽ nheo mị nhãn, nhẹ nhàng nói với Vân Triệt:
- Tiểu đệ đệ, ta ngay tại Thiên Độc thần điện, sau khi đến Tinh Thần giới, cần phải thường xuyên đến tìm ta nha. Đến lúc đó ngươi muốn làm cái gì, ta đều sẽ không cự tuyệt, ha ha ha ha...
Trong tiếng cười quyến rũ, eo thon của Ngục La vừa chuyển, mang theo một luồng gió thơm lượn lờ mà đi.
Thiên Yêu tinh thần liếc mắt nhìn Vân Triệt, thấp giọng nói:
- Quên mỗi một lời nàng nói đi, cách nàng càng xa càng tốt.
- Tạ... Thiên Yêu tiền bối.
Giọng Vân Triệt hơi run rẩy, giống như còn chưa từ trong mị hoặc của Ngục La khôi phục lại.
Thiên Yêu tinh thần chuyển mắt, nháy mắt đi xa.
Ngực Vân Triệt phập phồng, hai mắt hơi trầm xuống, ánh mắt chậm rãi chuyển sang lạnh lẽo.
Tinh Linh đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm thật dài, đưa tay sờ lên trên trán, dính đầy mồ hôi lạnh trên tay.
Tinh Linh định báo cho Vân Triệt ngàn vạn lần đừng tới gần Thiên Độc tinh thần, nhưng lại khiến Thiên Độc tinh thần còn rời đi chưa lâu nghe được, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở:
- Vân Triệt công tử, Thiên Độc đại nhân vẫn luôn luôn thích... Đùa, lời của nàng, công tử không nên coi là thật.
- Ừm, ta biết.
Vân Triệt gật đầu.
Ánh mắt Tinh Linh liếc sang bên, nói:
- Thiên Độc và Thiên Yêu đại nhân chắc đang chuẩn bị rời đi trước, công tử trước tạm theo tại hạ chờ một chút, nói không chừng thần đế sẽ muốn gặp mặt công tử.
- Được.
Vân Triệt tự nhiên chỉ có thể đáp ứng.
Ngục La tỏ vẻ nghiền ngẫm cười tủm tỉm:
- Thật thú vị, tên giống nhau, diện mạo có ít nhất chín phần tương tự, lại cố tình không phải là cùng một người. Hiện giờ ta khẩn cấp muốn xem phản ứng của Mạt Lỵ khi nhìn thấy hắn, ha ha ha ha.
Thiên Yêu tinh thần khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Chuyện liên quan đến Mạt Lỵ điện hạ như thế nào? Người theo lời ngươi nói... Chẳng lẽ cũng quen biết Mạt Lỵ điện hạ?
Ngục La cười híp mắt nói:
- Nói không chừng nha. Chính là, thật đáng tiếc.
- Đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc là hắn bị Thiên Diệp Ảnh Nhi theo dõi. Phạm Thiên thần đế muốn gả nữ đi, hiển nhiên là ý tứ của Thiên Diệp Ảnh Nhi, cho dù nàng ta có thật sự là có ý này không, hay là ra hư chiêu, chỉ bằng mấy câu nói kia, đã đưa đến kẻ địch ùn ùn kéo đến cho Vân Triệt. Nam nhân mê luyến Thiên Diệp Ảnh Nhi này, ngay cả ta nghĩ tới đều sẽ sợ hãi, bị bọn họ ghen ghét... Thật sự rất đáng thương nha.
Thiên Yêu tinh thần lạnh lùng liếc nhìn Ngục La đang tràn đầy vẻ thương tiếc, giọng lạnh lùng nói:
- Có lời của Long hoàng, Trụ Thiên thần đế cũng có ý tứ hỗ trợ, những người này sao sẽ lại vì ghen ghét mà chọc ra cơn giận của Long hoàng với Trụ Thiên.
Ngục La thưởng thức ngón tay của mình, buồn bã nói:
- Đó, cho nên nói, nam nhân các ngươi không hiểu nam nhân nhất. Ngươi cũng quá coi thường nam nhân “Ghen ghét” ở trên chuyện nữ nhân này, cũng quá coi thường Thiên Diệp Ảnh Nhi... Nam nhân bị nàng ta để mắt, lại có người nào có kết quả tốt đâu.
“...” Thiên Yêu tinh thần nhíu nhíu mày, lại không phản bác.
Tinh Linh nói không sai, Thiên Yêu tinh thần và Thiên Độc tinh thần đúng là định quay về Tinh Thần giới trước. Bên kia, Tinh Thần đế cũng đã nhận ra khí tức của Vân Triệt.
Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi cười hề hề nói:
- Ha ha, xem ra đã dẫn người tới. Ngô vương có muốn gặp?
Tinh Thần đế nói:
- Không cần. Nơi này dù sao là Trụ Thiên giới, như thế, chẳng phải bổn vương quá mức nóng vội.
Thiên Nguyên tinh thần mỉm cười càng sâu:
- Lấy tính tình của công chúa điện hạ, nhất định sẽ không đồng ý chuyện đích thân truyền thụ “Tinh thần toái ảnh”, xem ra ngô vương cũng rất có hứng thú với Vân Triệt.
Ánh mắt Tinh Thần đế bình thản:
- Tiên đoán chân thần... Hừ, ngay cả Phạm Đế và Trụ Thiên đều vì vậy mà không tiếc da mặt, bổn vương như thế chẳng lẽ không phải lại quá mức bình thường sao. Trụ Thiên, Phạm Đế, Long hoàng đều bị hắn cự tuyệt, chuyện kêu Mạt Lỵ đích thân truyền thụ, bổn vương chính là thử nhắc tới, hắn thế mà lại trực tiếp đồng ý, điều này khiến bổn vương thật sự ngoài ý muốn.
- Xem ra, hắn đúng thật sự có nhiều hứng thú đối với tinh thần toái ảnh.
Tinh Thần đế lại lắc đầu:
- Không, ta cứ cảm thấy hắn theo ta vào Tinh Thần giới như vậy hình như có mục đích khác.
Thiên Nguyên tinh thần vuốt râu dài, chậm rãi nói:
- Một điểm này, sợ rằng ngô vương quá lo lắng rồi. Hắn ngay cả Trụ Thiên, Phạm Đế, Long hoàng đều cự tuyệt ngay tại chỗ, lại có thể có toan tính gì đối với tinh thần ta?
- Căn cứ vào tin tức hiện giờ ta biết được, vào ba năm trước Vân Triệt mới đến thần giới, trong ba năm gần như chỉ đặt chân đến hai giới Ngâm Tuyết, Viêm Thần, các tinh giới khác đều gần như hoàn toàn không biết gì cả. Ngô vương vẫn luôn luôn suy nghĩ cẩn thận, mặc dù kẻ này trên người sương mù dày đặc, nhưng mục đích lần này vào Tinh Thần giới ta lại không cần lo ngại. Ngô vương nên đặt nhiều tâm tư vào “Chỗ khác”, thời gian mười lăm ngày, chắc chắn có nhiều thu hoạch.
Tinh Thần đế đứng dậy:
-... Ngươi nói không sai. Đi thôi, đi chào hỏi Trụ Thiên Long hoàng, sau đó quay về.
Đông thần vực, Tinh Thần giới, Thiên Lang thần điện.
Mạt Lỵ không tiếng động dừng ở Thiên Lang thần điện, nàng đến khiến Thiên Lang tinh vệ thủ hộ bên ngoài rùng mình toàn thân, lại không một người tiến lên phía trước, cho đến khi Mạt Lỵ tiến lên trước, đẩy cửa chính thần điện ra, cũng không có ai có một chút động tác và âm thanh nào... Chứ đừng nói chi là ngăn cản.
Những tinh vệ vô cùng cường đại này, ở trước mặt Mạt Lỵ lại giống như hóa thành tượng đá vậy.
Cạch!
Cửa chính thần điện đóng lại, có như vậy chúng tinh vệ mới thở phào nhẹ nhõm thật dài, toàn thân đổ mồ hôi hột.
Thiên Sát tinh thần với Thiên Lang tinh thần, hai đại sát tinh đáng sợ nhất Tinh Thần giới, tuy rằng là tinh vệ, cũng tuyệt đối không dám có nửa điểm xúc phạm.
Trong thần điện, Thải Chi ngồi xổm trong góc, toàn thân cuộn tròn giống như con mèo con bị ủy khuất, Mạt Lỵ đến gần, nàng cũng không quay đầu lại, chỉ có cánh môi lặng lẽ mím lại.
Mạt Lỵ kêu nàng quay về đóng cửa suy ngẫm, những ngày này, nàng một bước đều không rời khỏi Thiên Lang thần điện.
- Biết mình sai rồi chứ?
Đối mặt với dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của nàng, giọng điệu của Mạt Lỵ vẫn lạnh như băng tận tim như trước, Thải Chi có thể cảm giác được, ánh mắt dừng ở sau lưng mình cũng lạnh lẽo giống vậy.
Tuy rằng trong lòng ủy khuất, nhưng Thải Chi lại không dám không nhận sai, nhỏ giọng nói:
- Muội... Muội biết sai rồi. Muội cũng không dám nữa, về sau... Về sau muội nhất định nghe lời tỷ tỷ nói, sẽ không bao giờ tự chủ trương nữa, tỷ tỷ... Tỷ đừng tức giận có được không?
Mạt Lỵ cau mày:
-Hừ! Lần trước muội phạm phải sai lầm lớn, cũng hứa hẹn với ta về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ tự chủ trương nữa. Nhưng mà, mới có vài năm ngắn ngủi, muội lại...
Hai tay Mạt Lỵ không tự giác siết chặt, hơi phát run.
Tuy rằng Mạt Lỵ đang cố hết sức khống chế, nhưng Thải Chi rõ ràng cảm giác được sự tức giận của Mạt Lỵ... Kia cũng không phải vì hù dọa mình mà cố tình giả bộ, mà thật sự đang đè nén tức giận. Trong lòng nàng nhất thời hoảng hốt:
- Tỷ tỷ, lần này muội thật sự biết sai rồi, muội cam đoan, về sau nhất định... Sẽ không bao giờ nữa, bằng không liền... Liền...
Lời còn chưa dứt, Thải Chi đã hai mắt đẫm lệ mông lung, năm phần kinh hoảng, còn có năm phần ủy khuất.
Bởi vì cho tới bây giờ nàng vẫn không hiểu được vì sao bản thân kế thừa lực lượng của Thiên Lang tinh thần lại là “Sai lầm lớn”, tại sao lại khiến tỷ tỷ tức giận như vậy.
Có thể phù hợp với lực lượng tinh thần, là vinh quang lớn nhất của Tinh Thần giới. Kế thừa lực lượng Thiên lang tinh thần, nàng có lực lượng không sợ tất cả, có địa vị có thể nhìn xuống tất cả, lại không cần người bảo hộ, lại không có ai mắt lạnh khi dễ, có thần điện của riêng mình, tinh vệ của mình, cho dù đi đến đâu, bốn chữ “Thiên Lang tinh thần” đều sẽ khiến cho người ta như nghe thấy tên của thần.
Chỉ riêng tỷ tỷ của nàng Mạt Lỵ lại nói đây là lỗi lớn nhất cả đời mà nàng đã phạm phải, lại không chịu nói cho nàng biết nguyên nhân.
- Nếu dễ dàng tha thứ cho muội như vậy, sao muội lại nhớ lâu được!
Mạt Lỵ lạnh lùng nói, xoay người sang chỗ khác, nhìn ngoài điện nói:
- Muốn để cho ta tha thứ cho muội, trừ phi muội làm được một chuyện.
Đôi mắt ủy khuất của Thải Chi sáng ngời, liên tục gật đầu:
- Chỉ cần tỷ tỷ không tức giận, muội nhất định làm được.
Sắc mặt Mạt Lỵ bình thản, hai mắt chớp động lên ánh sáng đỏ kỳ dị:
- Bây giờ muội rời khỏi thần điện, đi giao thủ với một tinh thần. Nếu muội có thể trong vòng trăm giây làm bị thương, ta liền tha thứ cho muội một lần này.
Cánh môi Thải Chi mở to:
- Hả? Nhưng... Nhưng mà...
Tuy rằng Thải Chi và Thiên Lang thần lực có đồ phù hợp hoàn mỹ, nhưng dù sao tuổi của nàng còn quá nhỏ, thời gian kế thừa Thiên Lang thần lực cũng mới không đến mười năm, Thiên Lang thần lực còn xa mới hoàn toàn thức tỉnh, ở trong mười hai tinh thần không thể nghi ngờ có thực lực yếu nhất.
Cho nên, muốn trong vòng trăm giây thương tổn được tinh thần khác, đối với nàng mà nói là chuyện rất khó làm được... Nhưng mà nếu như dốc toàn lực, cũng tuyệt đối không phải không có khả năng.
“Kháng nghị” theo bản năng của Thải Chi vừa mới ra khỏi miệng liền lập tức nuốt về, tay nhỏ bé nắm chặt, ánh mắt dần dần kiên định:
- Được, muội... Nhất định có thể làm được! Muội sẽ chứng minh với tỷ tỷ, hai năm này, muội một chút đều không lười biếng.
Hiển nhiên, nàng coi thành Mạt Lỵ đang khảo nghiệm nàng.
Giọng Mạt Lỵ tăng thêm:
- Ta sẽ đi ngay bây giờ! Mặt khác, muội không thể lựa chọn đối thủ, đi ra khỏi nơi này, tinh thần đầu tiên mà muội gặp được đó là đối thủ của muội! Về phần làm như thế nào để cho kẻ đó nguyện ý giao thủ với muội, vậy nhìn chính muội.
Thải Chi cắn cánh môi, sau đó dùng lực gật đầu:
- Muội nói rồi, về sau muội sẽ nghe lời tỷ tỷ nói, lần này không riêng vì để cho tỷ tỷ tha thứ cho muội, muội nhất định... Sẽ không khiến tỷ tỷ thất vọng.
Nhìn Thải Chi mang theo quyết tâm bị nàng bức ra phi thân rời khỏi Thiên Lang thần điện, tròng mắt vốn lạnh như băng của Mạt Lỵ mềm đi từng chút một, cho đến hoàn toàn mông lung.
- Thải Chi...
Nàng khẽ lẩm bẩm một tiếng... Nàng biết Thải Chi ỷ lại và quan tâm nàng, cũng giống như nàng luôn quan tâm và ỷ lại Thải Chi. Bởi vì, tuy rằng các nàng có phụ thân, có nhiều huynh trưởng như vậy... Nhưng lại là “Người thân” duy nhất của nhau.