.
._629__2" class="block_" lang="en">Trang 629# 2
Chương 1259: Người đáng chết
Thải Chi đi ra khỏi Thiên Lang thần điện, nước mắt luôn luôn ráng nhịn cuối cùng rơi xuống. Nàng đầy bụng ủy khuất, nhưng so sánh với bản thân ủy khuất, nàng lại càng không nguyện tranh cãi đến khiến Mạt Lỵ càng thêm tức giận.
Nàng đưa tay lau nước mắt, lưu lại trên má trắng như tuyết hai hàng dấu vết ẩm ướt thật dài, sau đó liếc về Thiên Độc tinh thần Ngục La và Thiên Yêu tinh thần Tường Vi từ trên trời rơi xuống... Hiển nhiên mới vừa từ Trụ Thiên giới trở về.
- Hả?
Tinh thần có nhãn lực bậc nào, mặc dù còn cách nhau rất xa, nhưng hai người vừa liếc mắt một cái liền đã nhận thấy được vẻ mặt ủy khuất và dấu vết nước mắt trên mặt Thải Chi, mị nhãn của Ngục La đảo qua, cười híp mắt nói:
- Hả!? Tiểu công chúa đây là như thế nào? Ai có lá gan lớn như thế, lại dám trêu chọc tiểu công chúa rơi lệ, ta nhìn thấy mà đau lòng nha.
Trên mặt Thiên Yêu tinh thần Tường Vi lại không hề có chút nghi vấn... Lấy tính tình của Thải Chi, nàng không khi dễ người khác đã không tệ rồi, có thể khiến cho nàng đầy bụng ủy khuất, cũng chỉ có Thiên Sát tinh thần Mạt Lỵ.
Thải Chi hơi luống cuống tay chân lau nước mắt trên mặt đi, tròng mắt đảo qua trên người Tường Vi, sau đó dừng thẳng ở trên người Ngục La, bàn tay nhỏ nhắn chỉ thẳng, nổi giận đùng đùng nói;
- Ngục La! Cùng bản công chúa đến Tinh Trần điện đánh một trận! Lập tức!!
Hai mắt Ngục La nhíu lại:
- A hả? Tiểu công chúa, ngươi bị ủy khuất, cũng không thể lấy ta trút giận chứ. Nếu ta không cẩn thận lỡ tay, làm bị thương tiểu công chúa, lỗi kia có thể to lắm.
- Hừ! Đây là mệnh lệnh của bản công chúa, ngươi có nghe không!
Chân mày Thải Chi nhếch lên, khí thế đột ngột tăng lên, dáng vẻ không đáp ứng liền định trực tiếp đấu võ ngay tại chỗ.
Cổ Ngục La hơi rụt lại, tỏ vẻ hơi sợ, sau đó đáng thương khổ sở nói với Thiên Yêu tinh thần:
- Tường Vi, nếu không ngươi tới chơi đùa với tiểu công chúa đi, ta thật sự không dám đâu.
Thiên Yêu tinh thần lạnh lùng xoay người:
- Hiếm thấy Thải Chi điện hạ có hứng trí này, ngươi tuân mệnh phụng bồi là được.
Nói xong, Thiên Yêu tinh thần trực tiếp bay đi, đảo mắt không thấy bóng dáng.
Ngục La ai oán nói nhỏ:
- Haizzz, nam nhân quả nhiên đều là động vật bạc tình. Được rồi được rồi, mệnh lệnh của tiểu công chúa, ta đương nhiên không dám không nghe, vậy chơi với tiểu công chúa một lúc là được.
Ngón tay Ngục La khẽ cong lên, ngón tay chớp động lên quang hoa màu xanh biếc mỏng manh:
- Lại nói tiếp, ta cũng rất muốn biết hiện giờ tiểu công chúa đã trưởng thành đến nông nỗi nào rồi... Đây là chuyện mà toàn bộ Vương giới đều quan tâm đó.
Chờ sau gần nửa canh giờ, Vân Triệt ở dưới sự hướng dẫn của Tinh Linh đã đi tới trước mặt Tinh Thần đế và tinh thần đi theo.
Đại hội huyền thần lần này, Tinh Thần đế dẫn theo tổng cộng bốn tinh thần đi theo, Thiên Độc và Thiên Yêu đã về Tinh Thần giới trước, hai tinh thần khác này...
Người bên trái dáng người thấp bé, nhìn có vẻ gầy yếu tong teo, lại là Thiên Cương tinh thần Thần Hổ có lực lượng thân thể mạnh nhất trong mười hai tinh thần!
Lão giả phía bên phải có tướng mạo ôn hòa kia -- Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi. Nghe nói tuổi thọ đã qua bốn vạn năm, là trí giả với đế sư của Tinh Thần giới, cũng là người Tinh Thần đế kính trọng nhất. Năm đó Tinh Tuyệt Không thân là Thiên Khôi tinh thần có thể trở thành đế vương của Tinh Thần, có quan hệ rất lớn với hắn.
Đại hội huyền thần lần này, tất cả mọi người đã nhìn thấy Thiên Nguyên tinh thần cùng ngồi cùng ăn với Tinh Thần đế trên chỗ ngồi xem cuộc chiến.
- Ngâm Tuyết giới hậu bối Vân Triệt, bái kiến Tinh Thần đế, Thiên Nguyên tiền bối, Thiên Cương tiền bối.
Vân Triệt hành lễ nói, tư thái rất kính trọng. Đều không phải bởi vì bọn họ là Tinh Thần đế với tinh thần, mà là... Trong bọn họ một người là sinh phụ của Mạt Lỵ, một người, là sư phụ trước khi Mạt Lỵ trở thành tinh thần.
Tuy rằng Vân Triệt chỉ là một tiểu bối xuất thân hèn mọn, nhưng ánh mắt của tinh thần, tinh vệ đều dừng lại ở trên người hắn thật lâu, lại không hề có tư thái nhìn xuống người hạ đẳng... Bởi vì Vân Triệt, là nhân vật chấn thế chân chính ở trên đại hội huyền thần.
Hắn lựa chọn Tinh Thần giới, cũng có thể nói cho Tinh Thần giới bọn họ thể diện tương đối lớn... Dù sao ngay cả Trụ Thiên, Phạm Đế, Long hoàng đều ở đó ăn bế môn canh.
Tinh Thần đế mỉm cười nâng tay:
- Ha ha, không cần giữ lễ tiết. Vân Triệt, Tinh Thần đế ta cực hiếm mời người ngoài vào giới, người đến từ tinh giới trung vị, ngươi là người đầu tiên trong gần ngàn năm qua, nhưng mà, lại được xưng tụng là khách quý quan trọng nhất trong những năm gần đây.
Vân Triệt vội vàng nói:
- Vãn bối sợ hãi, ngượng ngùng không dám nhận.
Lúc này, hắn mới nhìn thấy rõ Tinh Thần đế ở phía trước trong khoảng cách gần.
Thân là một trong bốn thần đế của đông thần vực, tướng mạo của Tinh Thần đế tự nhiên không giận mà uy, nhưng cũng không có uy thế áp người quá mức, nhất là đối mắt bình thản như vũng nước đọng, mà không có mũi nhọn có thể liếc mắt một cái xuyên thủng tâm hồn người ta.
Tóc hắn là màu tối đen thường thấy nhất, mà không phải là màu đỏ tươi giống như Mạt Lỵ.
“Hắn là sinh phụ của ta, cũng là người ta hận nhất. Một trong những nguyên nhân ta không muốn trở về, chính là vì không nguyện ý nhìn thấy hắn nhìn khuôn mặt để cho ta oán hận và chán ghét!”
“...” Lời nói năm đó của Mạt Lỵ vang lên trong đầu Vân Triệt, khiến cho tâm tình của hắn nhất thời trở nên có phần phức tạp.
Hai chữ “Phụ thân” này, ở trong thế giới của hắn là cực kỳ thần thánh. Cho dù là sinh phụ Vân Khinh Hồng, hay là dưỡng phụ Tiêu Ưng đều là người mà hắn cực kỳ kính trọng. Nhưng ở trong thế giới của Mạt Lỵ, hai chữ “Phụ thân” lại như bóng đè quấn lấy không xua đi được, nàng cực kỳ ít đề cập đến, ngẫu nhiên đề cập đến đều kèm theo oán hận... Hơn nữa còn là oán hận sâu đậm.
- Ha ha, nếu ngươi thật sự là “Thiên đạo chi tử”, cho dù đến nơi nào đều sẽ là khách quý!
Thiên Nguyên tinh thần vẫn đang đánh giá Vân Triệt từ trên xuống dưới, cười hề hề nói.
Cho dù thần thái, ánh mắt, giọng nói đều ôn hòa hơn bất kỳ ai. Cho dù là ai nhìn thấy hắn đều sẽ tin tưởng đây nhất định là một lão giả đã từng bước một xem nhẹ tang thương, tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến hắn lại sẽ là một trong những tinh thần.
Tinh Thần đế nói:
- Tinh Thần giới với Trụ Thiên giới cách nhau xa xôi, nhưng thông qua thứ nguyên huyền trận nối liền bốn Vương giới, trong giây lát có thể tới. Nếu như ngươi không có chuyện quan trọng gì khác, liền theo chúng ta tức khắc khởi hành.
Vân Triệt lập tức nói:
- Tất cả đều tuân theo sắp xếp của Tinh Thần đế.
Một huyền giả tuổi không đến nửa giáp, sư thừa tinh giới trung vị một mình đối mặt với Tinh Thần đế nhân vật bậc này có thể nói là tề thiên, không thể nghi ngờ sẽ sợ hãi tới cực điểm. Nhưng Vân Triệt lại lòng tràn đầy gấp gáp... Vốn có một phần bất an cũng bị cấp thiết vì sắp nhìn thấy Mạt Lỵ mà nuốt hết sạch sẽ.
Ánh mắt khẽ quét mà qua trên người Vân Triệt, chân mày của Tinh Thần đế giật giật nhẹ không thể thấy, hắn đứng dậy, nói:
- Chúng ta đi thôi. Tinh Linh, Vân Triệt là khách quý của giới ta, ngươi phải một tấc cũng không rời thủ hộ bên cạnh, không thể có một chút sơ suất.
- Vâng!
Tinh Linh trịnh trọng lĩnh mệnh.
Tinh Thần giới, Tinh Trần điện.
Nơi này hoàn toàn trống không, liếc mắt một cái không thấy tận cùng, chỉ có nhiều ánh sao đầy trời, giống như một không gian vô tận.
Mà trong không gian kỳ dị này, lại đang trình diễn một trận ác chiến khủng bố tuyệt luân.
Toàn thân Thải Chi hiện lên lệ khí kinh người, trong tay nắm lấy một thanh cự kiếm màu xanh biếc còn hơn thân hình nàng gấp bội, thân kiếm không lưỡi không mũi nhọn, giống như sắt thép, lại giống như ngọc lưu ly, khi thì xanh biếc chói mắt, khi lại âm trầm không ánh sáng.
Thiên Lang thánh kiếm!
Xoẹt xoẹt!!!
Theo Thiên Lang thánh kiếm vung lên, không gian bị xé rách thô bạo, lực lượng cuồn cuộn giống như nước lũ từ trên ngân hà đổ xuống, trong giây lát đó, mấy trăm dặm không gian hoàn toàn hóa thành thế giới hủy diệt. Không gian vỡ vụn, vạn vật đều rơi xuống, liền ngay cả pháp tắc đều vặn vẹo hỏng mất.
Đây là lực lượng của Thiên Lang tinh thần, là lực lượng ở cấp bậc cao nhất đông thần vực, đủ để táng thiên diệt thế.
Nhưng dưới lực lượng như thế, lại thủy chung tồn tại một tiểu thế giới màu xanh biếc, mặc cho lực lượng Thiên Lang hủy thiên diệt địa, lại thủy chung không cách nào phá diệt tiểu thế giới này. Mà đúng lúc này, trong tiểu thế giới xanh biếc đột nhiên phóng xuất ra hơn mười đường huyền quang, hóa thành dáng vẻ dây leo quỷ dị, đâm thủng từng tầng lực lượng Thiên Lang.
Xoẹt!!
Lĩnh vực hộ thân của Thải Chi bị xuyên thủng trong khoảnh khắc, một cảm giác cực kỳ khó chịu đâm thẳng vào tâm hồn.
Rầm -----
Một tiếng vang thật lớn, một dòng xoáy không gian thật lớn nổ tung, toàn thân Thải Chi chấn động mạnh, miễn cưỡng không bị thương, nhưng Thiên Lang thánh kiếm trong tay lại rời tay bay đi, một dây leo xanh biếc đột nhiên từ trong khe hở không gian thò ra, quấn quanh trên Thiên Lang thánh kiếm, trong chốc lát liền hoàn toàn áp chế lực lượng của Thiên Lang thánh kiếm.
Thải Chi từ trên không trung đánh xuống, ngực phập phồng kịch liệt. Dù sao lực lượng của nàng vẫn còn quá non, giao thủ với Ngục La giữ vững không bị áp chế đã rất miễn cưỡng, muốn trong vòng trăm giây thương tổn được nàng ta, thật sự quá khó khăn quá khó khăn rồi.
Cánh tay Ngục La vung lên, Thiên Lang thánh kiếm chậm rãi lơ lửng đến trước mặt nàng. Nàng cười híp mắt nói:
- Thật không hổ là tiểu công chúa nha, đã tiến bộ hơn lần trước nhiều. Nếu ngô vương biết được, chắc chắn rất cao hứng.
Bàn tay nhỏ nhắn của Thải Chi nắm chặt, hô hấp dần dồn dập.
Ngục La chậm rãi nói:
- Chẳng qua so với Khê Tô điện hạ, tiểu công chúa vẫn còn kém xa đó. Tuy rằng, về độ phù hợp mà nói, tiểu công chúa còn hơn Khê Tô điện hạ, nhưng mà... “Trung tâm” của Thiên Lang thần lực, lại có không “Phù hợp” tương đối với tiểu công chúa đó.
Mị nhãn của Ngục La khẽ nheo, khóe môi cười như không cười:
- Oán hận... Năm đó, Khê Tô điện hạ tự mình xông vào Nguyệt Thần giới, lấy lực lượng của một mình chém giết hai mươi Thần Quân, ba thần sử, còn làm bị thương nặng hai đại nguyệt thần, chiến tích ngạo thế cỡ nào.
- Về tổng hợp thực lực lại mà nói, tinh thần gần với nguyệt thần, Khê Tô điện hạ so với hai nguyệt thần kia cũng chỉ hơn một chút mà thôi, vì sao khi đó lại có thể làm bị thương nặng hai nguyệt thần liên thủ lại chứ? Cũng bởi vì “Oán hận”!
- Thời đại chư thần, “Thiên Lang tinh thần” bị phong tỏa thần lực, nhốt trong lồng giam như trong địa ngục mười mấy vạn năm, vì oán hận cực độ mà thần lực hồi sinh, cuối cùng phá tan ngục tù, [Thiên lang ngục thần điển] cũng từ đó mà sinh. Cho nên nha, oán hận càng nặng, Thiên Lang thần lực mới có thể càng lớn.
- Mà tiểu công chúa thân phận tôn quý, từ nhỏ vô ưu vô tư vô hoạn, chỉ có tiểu công chúa có thể khi dễ người ta, mà không có người nào có năng lực và lá gan khi dễ tiểu công chúa, sao lại biết cái gì là oán hận chứ. Chà...
Ngón tay của Ngục La vung lên, vòng lên một quang hoa màu xanh biếc:
- Thật đúng là có một chút đáng tiếc đó.
Thải Chi đột nhiên vung tay, trong lúc huyền quang thoáng hiện, Thiên Lang thánh kiếm vĩ đại thoát khỏi dây leo xanh biếc, bay về phía trước người nàng.
Ánh mắt nàng, cũng vào lúc này dần dần xuất hiện biến hóa kỳ dị, trong mắt như vì sao, nhưng lại hơi hiện lên quang hoa màu đỏ giống như Mạt Lỵ.
- Sao ngươi lại biết... Ta sẽ không oán hận...
Nàng nhẹ nhàng nói, giống như đang thấp giọng tự nói.
- Hả?
Ngục La đảo mắt, cho dù ở trước mặt Thải Chi, vẫn là dáng vẻ dụ dỗ giống như bẩm sinh.
Thải Chi chậm rãi đưa tay, một lần nữa nắm chặt lấy Thiên Lang thánh kiếm. Bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo của nàng trắng sữa mềm mại như trẻ con nắm lấy lại là thanh kiếm khủng bố nhất đông thần vực này.
- Tuy rằng ta chưa bao giờ nhìn sinh mẫu của ta, nhưng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên nàng chết như thế nào... Ta tuổi nhỏ không có mẫu thân bảo vệ, thiên phú huyền đạo rất kém, mắt lạnh với khi dễ nhận được khi đó, ta cũng chưa bao giờ quên! Nếu không phải di mẫu, ca ca, tỷ tỷ bảo hộ, coi ta là người nhà, ta đây cái gọi là tiểu công chúa Tinh Thần giới này, có lẽ đã sớm bị vứt bỏ đến góc nào đó không người biết rồi, cái gọi là “Phụ vương”, cho dù ta chết, đều sẽ không liếc mắt nhìn một lần.
Ngục La: “...”
- Di mẫu nuôi nấng ta lớn lên chết đi, sao ta có thể không hận... Ca ca đã chết đi, sao ta có thể không hận... Sau này, liền ngay cả tỷ tỷ đều bị “Độc chết”...
- Ta liền như một sát tinh đáng giận, toàn bộ người đối xử tốt với ta lần lượt rời đi... Mười hai năm trước, khi nghe được tin tức tỷ tỷ bị nam thần vực “Độc chết”, mặc dù ta mới chỉ có bảy tuổi, nhưng... Ta rõ ràng hơn bất cứ người nào trên đời này cái gì gọi là oán hận!
- Bởi vì khi đó, cả người ta còn thừa lại, cũng chỉ có hận... Hận thế giới này, hận đám người các ngươi, càng hận bản thân ta!!
Ầm ầm ầm ầm ầm --
Không gian đột nhiên không có lý do run rẩy lên.
Ngay phía trước toàn thân Thiên Lang thánh kiếm màu xanh đậm đột nhiên phóng xuất ra hai huyết quang màu đỏ tươi, như đôi mắt khát máu của con sói cuồng bạo đẫm máu.
Nụ cười quyến rũ trên mặt Ngục La biến mất từng chút một, hai hàng chân mày hơi trầm xuống... Trong lúc không hề có tình cảm thì thầm, khí tức của Thải Chi đã hoàn toàn triệt để thay đổi. Thiếu nữ tinh linh ở trong mắt mọi người vốn được thiên đạo chiếu cố ké thừa Thiên Lang thần lực, vô ưu vô lo, trong hồn nhiên mang theo giảo hoạt giống như có ma thần ngủ say đã lâu trong cơ thể đột nhiên tỉnh lại, trên dưới toàn thân, còn có chỗ sâu trong đôi mắt, chỉ có hung thần với tàn bạo kinh hãi sâu sắc mà chỉ có Ngục La cảm thấy.
- Có lẽ, đây là nguyên nhân chân chính khiến cho ta và Thiên Lang thần lực phù hợp như thế đi
Thải Chi nói câu này rất nhẹ, nhưng lại khiến khóe mắt của Ngục La giật giật, sau đó chậm rãi khom lưng xuống:
- Xem ra ta vẫn luôn luôn xem thường tiểu công chúa rồi. Hóa ra tinh thần thiên chân vô tà nhất trong mắt người đời, nói không chừng ngược lại là một tinh thần đáng sợ nhất, ha ha ha ha...
- HÌ hì, nếu như tỷ tỷ là người đối xử tốt với tỷ tỷ, vĩnh viễn không cần phải sợ ta. Nhưng mà nếu như là người khác... Nói không chừng, ta thật sự sẽ là người đáng sợ nhất đó nha, hi hi hi hi...
Thải Chi thản nhiên cười nhẹ, nhưng nụ cười của nàng vào giờ phút này lại rõ ràng khiến Ngục La cảm giác được ý lạnh xuyên hồn. Vòng eo Ngục La xoay qua, hai tay đỡ lấy bộ ngực nặng trịch:
- Tiến bộ của tiểu công chúa, ta đã thấy được, lần sau lại chơi với ngươi đi... Hy vọng lần sau, sẽ càng không khiến cho ta thất vọng nha.
- Không cần lần sau!
Một luồng lực lượng trầm trọng đến mức tận cùng khóa chặt Ngục La, Thiên Lang thánh kiếm chậm rãi nâng lên, thiên uy lâm thế.
- Ngươi nói không sai, hạch tâm của Thiên Lang thần lực là “Oán hận”, cũng chỉ có như thế, mới có thể...
Thải Chi ngừng nói, nhưng khí tức tập trung trên người Ngục La cũng trong nháy mắt này đột nhiên thay đổi, khiến Ngục La đột nhiên quay lại.
- Địa... đỗng... thiên... thương...
- Duy... hận... vô... tâm...
Hai mắt Thải Chi khép chặt, trong miệng chậm rãi khẽ nói, bóng dáng thiên lang trên người từ màu xanh đậm chậm rãi hóa thành màu đỏ tươi... Trong nháy mắt đó, tâm hồn của Ngục La kịch liệt hồi hộp, toàn bộ thế giới giống như hóa thành một lồng giam đáng sợ vô biên vô hạn, cũng vĩnh viễn không cách nào tránh thoát.
- Thiên thương vô tâm kiếm!!
Sắc mặt vĩnh viễn kiều mị như hoa của Ngục La lần đầu tiên chân chính chấn động:
- Không có khả năng... Khê Tô điện hạ dùng hết chín trăm năm, ngươi mới bảy năm ngắn ngủi, làm sao có thể...
Lòng tràn đầy không thể tin, nhưng thân thể của nàng đã nhanh chóng làm ra phản ứng, Thiên Độc thần lực cấp tốc phóng thích, tâm hồn vẫn luôn luôn ở trong trạng thái nửa lười nhác cũng hoàn toàn ngưng đọng lại...
Mà vào một khoảnh khắc này, bên tai Ngục La với Thải Chi đồng thời vang lên một tiếng kêu nhẹ vô cùng.
Tinh!
Một bóng dáng như quỷ mị xuất hiện ở giữa Thải Chi với Ngục La, phía sau nàng, là một vết đỏ dài nhỏ, vết đỏ xuyên suốt qua thân thể của Ngục La, cứ dừng trong không gian như vậy, thật lâu không tiêu tan.
Thải Chi bỗng chốc mở to mắt, ánh mắt hoàn toàn dại ra, trên dưới toàn thân Ngục La vẫn không nhúc nhích, như bị băng phong, Thiên Độc thần lực sắp phóng thích cũng không tiếng động tiêu tán...
Toàn bộ thế giới đều giống như đã hoàn toàn dừng hình ảnh.
- Tỷ... Tỷ tỷ?
Thải Chi ngơ ngác nhìn bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mắt, oán hận với kiếm uy mới vừa ngưng tụ ở trong lo sợ không yên thất thố cấp tốc tán loạn.
Tròng mắt màu máu, tóc dài màu đỏ tươi... Rõ ràng là Mạt Lỵ!
Ngục la bị vết đỏ xuyên suốt vẫn không nhúc nhích, mị sắc trong mắt mang theo sắc thái lạnh nhạt khác.
- Vì... cái... gì...
Khóe môi Ngục La khẽ động, giọng nói khô héo khàn khàn, trong tuyệt vọng mang theo mờ mịt đến chết không thể tin tưởng được...
Mạt Lỵ không xoay người, ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng:
- Bởi vì ngươi đáng chết!