Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1258 - Chương 1260: Thiên Độc Táng Diệt

. ._630__1" class="block_" lang="en">Trang 630# 1

 

 

 

Chương 1260: Thiên Độc táng diệt



Mấy chữ không hề có tình cảm đã tuyên án chính là một tinh thần tử vong. Tròng mắt của Ngục La cấp tốc thất sắc, vào một khắc này ý thức cuối cùng của nàng rốt cuộc nghĩ tới điều gì...

- Chẳng lẽ... Vân Triệt kia... chính là...

Mạt Lỵ chậm rãi xoay người, tròng mắt huyết sắc lóe lên, nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng bắn ngón tay.

Một luồng gió nhẹ nhất thời xẹt qua thân thể Ngục La.

Đây vốn là một luồng gió nhẹ do ngón tay mang lên, chỉ khó khăn lắm mới thổi lên được một mảnh lá khô. Nhưng dưới làn gió nhẹ này, thân thể của Ngục La lại đột nhiên phân tán... Giống như một đống mảnh gỗ nhỏ sụp đổ dưới gió thổi.

Vết đỏ xuyên suốt Ngục La vào một khắc này cuối cùng biến mất.

Thiên Độc tinh thần... Mất mạng!

Thân thể và linh hồn của nàng trong nháy mắt phân tán thành vô số khối vụn thật nhỏ, xác chết phân tán trải rộng ra một mảnh máu loãng cấp tốc lan tràn, nhỏ vụn đến sợ rằng người quen thuộc nhất cũng không tìm thấy một chút đặc thù thuộc về Thiên Độc tinh thần.

Giữa ngón tay Mạt Lỵ, một cây dao găm màu đỏ tươi không tiếng động biến mất... Mặc dù cả thân màu đỏ tươi lại không lây dính chút vết máu nào. Nhưng tên của nó đủ để khiến cho toàn bộ người của thần giới nghe thấy mà kinh tâm đảm chiến...

Tru thần nhận!

- Tỷ... tỷ tỷ...

Khuôn mặt Thải Chi trắng bệch, giọng nói run rẩy, hiển nhiên nhận lấy kinh hãi thật lớn.

Tuy rằng nàng rất chán ghét Ngục La, nhưng mà... Ngục La dù sao cũng là một tinh thần.

Một tinh thần đã chết, đây không chỉ là chuyện lớn kinh thiên động địa ở Tinh Thần giới, còn ở cả đông thần vực, thậm chí toàn bộ thần giới.

So với Thải Chi nhận đến kinh hãi rất lớn, sắc mặt của Mạt Lỵ lại hoàn toàn bình thản... Bình thản giống như vừa đập phá một ruồi bọ chướng mắt. Nàng đi đến trước mặt Thải Chi, trong mắt và giọng nói đều nhu hòa đi:

- Thải Chi, xin lỗi... Ta lợi dụng muội.

- Tỷ tỷ, tỷ... để cho muội giao thủ với nàng ta, vì...

Giọng nói của Thải Chi vẫn run rẩy như trước.

Mạt Lỵ khẽ gật đầu:

- Ngục La là người âm độc giả dối, nếu ta nói trước cho muội biết, cho dù muội che giấu được, cũng rất có khả năng để cho nàng ta phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Cánh môi trắng bệch của Thải Chi mở ra, hồi lâu không nói ra lời.

- Ngục La và Tường Vi trở về trước, ta đã tính kỹ thời gian bọn họ đến đây, cho muội đi ra ngoài vừa khéo gặp được... Tường Vi mạnh ở tinh thần lực, mà tinh thần lực lại là chỗ mà muội yếu nhất, thêm với muội ghét Ngục La nhất, cho nên muội khẳng định sẽ chọn Ngục La làm đối thủ.

- Tường Vi cực kỳ luyến tỷ, sau khi trở về sẽ đi gặp Tử Uyển đầu tiên, mà sẽ không lựa chọn xem cuộc chiến.

- Nơi này là Tinh Thần giới, lại là Tinh Trần điện, là chỗ mà muội và Ngục La không có lòng cảnh giác nhất, nhưng nàng ta đối mặt với muội cũng không dám có chút phân tâm... Ta ẩn ở trong này, chỉ cần một thời cơ vừa đủ, là có thể muốn mạng của nàng ta.

“...” Đầu óc của Thải Chi vẫn lờ mờ, ánh mắt của nàng chạm đến vũng máu kia, vẫn không thể tin được kia chính là Thiên Độc tinh thần chết không có chỗ chôn.

- Nhưng... nhưng mà... nàng ta... nàng ta...

Mạt Lỵ nhẹ giọng an ủi:

- Thải Chi, không cần lo lắng. Ngục La nàng ta đã sớm đáng chết, “Lão tặc” kia... Hừ, hắn không có lá gan làm gì ta.

Đi theo Tinh Thần đế, Vân Triệt cuối cùng đã đến Tinh Thần giới mà hắn tha thiết ước mơ.

Đều là Vương giới, nhưng Trụ Thiên giới có địa vị cao hơn Tinh Thần giới, nhưng so với lần đầu tiên bước chân vào Trụ Thiên giới, tâm tình lúc này của Vân Triệt lại còn kích động hơn mấy lần.

Khi tiến vào Trụ Thiên giới, cảm giác đầu tiên của Vân Triệt là như vào tiên cảnh, nhưng giờ phút này, bước vào Tinh Thần giới, hắn mới một lần nữa nhận thức được như thế nào là tiên cảnh.

Thế giới trước mắt mây mù lượn lờ, vô số cung điện tiên sơn nổi lơ lửng. Trong trời đất nhiều điểm quang thần, giống như đom đóm lại giống như tinh thần.

Giống với Trụ Thiên giới, linh khí của Tinh Thần giới cũng vô cùng nồng đậm tinh thuần, ở trong đó như tắm rửa suối nguồn, vui vẻ thoải mái. Dưới linh khí nồng đậm, liếc mắt một cái có thể thấy được vô số tiên hoa dị thảo, kỳ trân thiên địa.

Tiếng nước róc rách bên tai, từng ngọn tiên sơn lượn lờ ánh sáng tốt lành, vô số linh tuyền như dải lụa vạn trượng vắt vào trong mây.

Nơi này... chính là Tinh Thần giới...

Nơi đẹp như tiên cảnh này... Trách không được có thể dựng dục ra Mạt Lỵ của ta...

- Vân Triệt, nơi này là Tinh Thần giới. Ngươi ở nơi này đừng câu thúc, tụ tập tinh thần toái ảnh cũng đừng nóng lòng nhất thời, có thể du ngoạn trước một phen.

Tinh Thần đế nói.

- Vâng.

Vân Triệt đáp.

Tinh Thần đế xoay người, mỉm cười nói:

- Nghe nói, ngươi xuất thân từ một tinh cầu hạ giới tên là “Hải Vương tinh”, có phải không?

Trong lòng Vân Triệt hơi “Lộp bộp”, sau đó vô cùng thản nhiên nói:

- Tinh Thần đế lại sẽ biết được xuất thân của vãn bối, vãn bối thật sự vinh hạnh... vô cùng hoảng hốt.

Ánh mắt Tinh Thần đế chuyển qua:

- Ha ha, ngươi đã là “Thiên đạo chi tử”, đương nhiên xưa đâu bằng nay, nơi ngươi xuất thân cũng khiến cho người ta không thể không cảm thấy hứng thú. Bổn vương đã không vào hạ giới nhiều năm, cũng chưa từng nghe thấy cái tên Hải Vương tinh. Không biết đây là tinh cầu như thế nào, có thể...

Tinh Thần đế còn chưa dứt lời, toàn thân đột nhiên chấn động mạnh, sắc mặt bất chợt thay đổi.

Thân là Tinh Thần đế, nếu không có chuyện cực kỳ lớn, sao sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy.

Thiên Nguyên tinh thần cảm thấy cả kinh, nhanh chóng thấp giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt Tinh Thần đế tối đen, hồi lâu mới trầm giọng truyền âm:

- Ngục La... đã chết!

Thiên Nguyên tinh thần hoảng sợ thất sắc:

- Cái gì!? Ai? Là ai!?

Mười hai tinh thần, nó không chỉ đại diện cho sự cường đại của Tinh Thần giới, càng là mười hai nền tảng của Tinh Thần giới. Tinh thần ngã xuống... Đối với Tinh Thần giới mà nói, không có chuyện nào lớn lao bằng.

Nhưng trong thiên hạ, ai có thể giết tinh thần, ai dám giết tinh thần!?

- Ngục La... bị người đoạt mệnh trong chớp mắt.

Thiên Nguyên tinh thần nghe thấy như vậy, sắc mặt lại thay đổi.

Toàn bộ thần giới, có thể trong nháy mắt đoạt mệnh một tinh thần, cũng chỉ có một người

Thiên Sát tinh thần!!

Trong mười hai tinh thần, nếu chính diện giao thủ, công nhận Thiên Lang mạnh nhất, Thiên Sát yếu nhất.

Nhưng tinh thần đáng sợ nhất, lại là Thiên Sát đứng đầu.

Bởi vì lực lượng của Thiên Sát tinh thần cũng không phải là chiến mà là “Sát”!

Thiên Sát tinh thần có năng lực ẩn nấp và lực bộc phát độc nhất vô nhị, một khi ẩn thân đi, lấy ra tru thần nhận, sẽ hóa thành ma thần đáng sợ khủng bố nhất trên đời này, không ra tay thì thôi, một khi ra tay, thần phật đều diệt.

Mạnh như Thiên Độc tinh thần, hoàn toàn bị đoạt mệnh trong chớp mắt, cho dù là ai đột nhiên nghe thấy lời này, đầu tiên nghĩ đến đều sẽ là Thiên Sát tinh thần! Bởi vì trong thiên hạ chỉ có nàng có thể làm được... Tuyệt đối không có người thứ hai.

- Đi!

Tinh Thần đế phi thân lên, giây lát biến mất.

- Bảo vệ cho Vân Triệt!

Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi dặn dò một tiếng, cũng theo sát mà đi.

-... Sao lại thế này?

Vân Triệt nghi ngờ nói.

Tinh Linh nhíu mày, thấp giọng nói:

- Không biết. Mới vừa rồi sắc mặt của Tinh Thần đế rất khó nhìn, nhất định đã phát sinh chuyện lớn gì.

Rầm!!

Cửa điện Tinh Trần điện bị trực tiếp đánh mở, Tinh Thần đế đi thẳng vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy được bãi máu loãng chói mắt... Trên đó còn lay động lên thần khí Thiên Độc còn sót lại.

Còn bên cạnh, đó là hai nữ nhi của hắn... Mạt Lỵ với Thải Chi.

Mạt Lỵ lộ vẻ cười lạnh, giễu cợt nói:

- A, tới thật nhanh. Năm đó khi ca ca ta chết, cũng không thấy ngươi tới nhanh như vậy.

Không gian vặn vẹo, Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi cũng theo sát tới, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

- Ngươi...

Sắc mặt Tinh Thần đế trầm xuống, toàn thân phát run, rõ ràng đã ở bên bờ giận dữ không khống chế được. Thiên Nguyên tinh thần nhanh chóng đi đến trước mặt Tinh Thần đế:

- Ngô vương tạm thời bớt giận, trong này tất nhiên có nguyên nhân, trước nghe lời Mạt Lỵ điện hạ nói đã!

“...” Lồng ngực Tinh Thần đế phập phồng muốn nứt ra, lại không phát tác được, nhưng sắc mặt và giọng nói không khỏi âm trầm tới cực điểm:

- Ngươi... thế mà lại...

- Thải Chi, nơi này không có chuyện của muội, muội đi ra ngoài trước.

Mạt Lỵ đột nhiên nói.

Thải Chi ngước mắt, e sợ nói:

- Hả? Tỷ tỷ...

- Đi ra ngoài!

Giọng Mạt Lỵ đột nhiên cao thêm.

- Muội... muội đã biết.

Trái tim Thải Chi nhảy dựng, vội vàng đáp lời, liền định nghe lời rời đi.

- A... Trước đợi chút đã.

Mạt Lỵ đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại kêu Thải Chi ở lại, nói với Tinh Thần đế:

- Ta chính tai nghe được, ngươi muốn mang người hạng nhất phong thần đại hội huyền thần về, để cho ta tự mình dạy hắn “Tinh thần toái ảnh”. Hừ, tuy rằng ngươi không biết xấu hổ tự chủ trương, nhưng rất khó có được, chủ ý này không tệ. Ta cũng cảm thấy cực kỳ có hứng thú với “Thiên đạo chi tử” dẫn tới chín tầng thiên kiếp này.

Tinh Thần đế: “...?”

- Thải Chi, sau khi ra ngoài, đưa người hạng nhất phong thần bên cạnh Tinh Linh đi tới Tinh Thần điện của ta, nói là mệnh lệnh của ta!

- A... dạ.

Thải Chi hơi ngơ ngác lên tiếng trả lời, rời khỏi Tinh Trần điện.

Câu nói “Thiên Sát tinh thần đích thân truyền thụ” của Tinh Thần đế chính là hư chiêu, vì chính là đưa Vân Triệt tới Tinh Thần giới -- bởi vì hắn tin tưởng Thiên Sát tinh thần tuyệt đối sẽ không đáp ứng, lại không nghĩ rằng nàng lại trực tiếp dẫn người qua.

Nhưng hiện giờ Thiên Độc tinh thần Ngục La chết thảm, hắn dưới tức giận, nào có tâm lý quản chuyện của Vân Triệt, gầm nhẹ một tiếng:

- Vì sao ngươi lại giết Ngục La!!

Mạt Lỵ cười lạnh một tiếng:

- Bởi vì ta nhìn nàng ta không vừa mắt. Lý do này cũng đủ chứ?

- Ngươi...

Thiên Nguyên tinh thần giảng hòa nói:

- Ngô vương bớt giận! Mạt Lỵ điện hạ, ngô vương có thể tha thứ cho sai lầm gì của điện hạ, nhưng tru sát tinh thần, đó là...

Ánh mắt Mạt Lỵ xoay qua, hai tròng mắt đỏ tươi giống như hai lưỡi đao máu đâm thẳng vào tâm hồn Đồ Mi:

- Đồ Mi! Bản công chúa nói chuyện với lão tặc, nào đến lượt ngươi xen mồm vào! Hoặc là câm miệng, hoặc là cút!!

Đồ Mi nháy mắt cứng đờ.

Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi không chỉ là đế sư của Tinh Thần giới, lúc còn nhỏ khi Mạt Lỵ chưa kế thừa Thiên Sát thần lực cũng do Đồ Mi chỉ đạo tu luyện, tuyệt đối coi là nửa sư phụ của nàng.

Khi đó, Đồ Mi cũng thật sự là một trong những người Mạt Lỵ kính trọng nhất.

Nhưng hiện giờ, ánh mắt Mạt Lỵ nhìn thẳng vào Đồ Mi lại lạnh như băng đâm vào trong lòng, sát khí lẫm liệt

Môi Đồ Mi run rẩy, cuối cùng tránh khỏi ánh mắt của Mạt Lỵ, quay mặt đi, than nhẹ một tiếng, lại không dám tùy ý mở miệng.

Toàn thân Tinh Thần đế phát run, Ngục La cứ chết như vậy, một tinh thần cứ chết như vậy, cho dù hắn là Tinh Thần đế cho tới bây giờ cũng khó mà tin tưởng được, càng không cách nào tiếp nhận:

- Mạt Lỵ! Ta tự biết ta xấu hổ với ngươi, dễ dàng tha thứ mọi điều cho ngươi, mặc kệ ngươi làm xằng làm bậy, nhưng ngươi... ngươi... ngươi thế mà lại giết Ngục La... Ngươi cũng biết đây là tội lớn như thế nào!

Hai tay Mạt Lỵ khoanh trước ngực, trên mặt không hề có lo lắng và khẩn trương, ngược lại hoàn toàn là trào phúng:

- Cho nên là? Ngươi chuẩn bị xử trí ta như thế nào? Giết ta, hay là phế ta đi?

- Ngươi...

Tinh Thần đế ngũ quan run rẩy, lại nói không ra lời.

Ý cười của Mạt Lỵ càng thêm trào phúng, hai tròng mắt của nàng híp lại, không nhanh không chậm nói:

- Trước đó ngươi đã từng hứa hẹn với ta, chỉ cần ta phối hợp với [Nghi thức] của ngươi, ngươi có thể đáp ứng ba yêu cầu của ta. Yêu cầu đầu tiên của ta chính là không để cho Thải Chi biết, ngươi đáp ứng rồi, cũng tạm thời coi như ngươi tạm thời làm được.

- Như vậy, hiện giờ ta tới nói cho ngươi biết yêu cầu thứ hai... Đó chính là giết Ngục La!

Tinh Thần đế: “...”

- Tuy rằng ngươi lão tặc này luôn khiến cho ta cực kỳ ghê tởm, nhưng tốt xấu gì cũng là thần đế của Vương giới, nói ra lời sẽ không thể đổi ý chứ? Hơn nữa vì không làm phiền Tinh Thần đế ngươi tôn quý phí sức, ta tự mình ra tay giải quyết nàn ta. Ngươi không cảm kích ta thì thôi, lại còn hô to gọi nhỏ ở trước mặt ta... Ngươi đúng là rất tốt với tiện nữ nhân này, so ra... còn... tốt... hơn... đối với... nương... ta... nhiều...!

Câu nói sau cùng, từng chữ đều là sát khí với oán hận lạnh như băng tới cực điểm.

Rắc rắc rắc...

Tinh Thần đế siết chặt hai tay, khớp xương phát ra tiếng rắc rắc như nổ vang.

Rầm!!

Tinh Thần đế đột nhiên ra tay, một tiếng nổ vang, tinh quang bạo liệt, dấu vết còn sót lại của Ngục La hoàn toàn biến mất ở trong tinh quang tàn diệt, không còn lưu lại chút dấu vết gì.

Tinh Thần đế vung tay áo dài lên, xoay người không thốt lên tiếng nào rời đi.

- Nhớ chùi kỹ mông, bằng không nếu để cho người ta biết Thiên Độc tinh thần đã chết, còn bị ta giết, ngươi lão tặc này sợ rằng sẽ trở thành chê cười lớn nhất đông thần vực này.

Mạt Lỵ híp mắt, châm chọc “Nhắc nhở”.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment