.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1260" class="block_" lang="en">Trang 630# 2
Chương 1261: Cuối cùng gặp nhau
Thải Chi ra khỏi Tinh Trần điện, vẫn có phần kinh hồn chưa định. Nhưng nàng chưa quên lời Mạt Lỵ nói, linh giác đảo qua, khí tức tập trung vào chỗ Tinh Linh, bay thẳng mà đi, nhưng trong lòng lại nghi hoặc...
Kỳ quái, tỷ tỷ lại sẽ chủ động muốn dẫn người đi Tinh Thần điện của tỷ tỷ, đây hình như là chuyện chưa từng có. Người gọi là “Hạng nhất phong thần” kia rốt cuộc là ai nhỉ?
Trong thời gian vài giây ngắn ngủi, nàng đã đi tới chỗ Tinh Linh, Thải Chi vừa mới bay xuống, chờ đến khi nhìn thấy người bên cạnh Tinh Linh, mắt đẹp của nàng trợn ngược, cánh môi mở to:
- Tỷ... Ưm!
Cũng may nàng phản ứng kịp, tay nhỏ bé nhanh như tia chớp che lên cánh môi.
Lúc trước nàng bị Mạt Lỵ hung hăng dạy dỗ một phen cũng yêu cầu nàng trở về bế quan, nàng liền ngoan ngoãn trở về Tinh Thần điện của mình, không bước ra nửa bước. Cho nên chuyện sau đó nàng cũng hoàn toàn không biết được.
Khi đó, trận chiến phong thần còn chưa bắt đầu, huyền lực của Vân Triệt chính là lót đáy của lót đáy trong tất cả mọi người, cho dù như thế nào nàng đều không thể có khả năng nghĩ đến, “Hạng nhất phong thần” trong miệng Mạt Lỵ sẽ là Vân Triệt.
Nhìn thấy Thải Chi, Vân Triệt càng giật mình không nhỏ, thiếu chút nữa cho rằng ánh mắt của mình xảy ra vấn đề:
- Tiểu Mạt Lỵ!? Sao... ngươi lại ở đây?
Hắn vừa dứt lời, Tinh Linh ở bên cạnh hắn đã cuống quýt quỳ vái:
- Thiên Sát tinh vệ Tinh Linh, bái kiến tiểu công chúa.
“...” Vân Triệt sửng sốt, sau đó cằm “Ầm” nện trên mặt đất.
Tiểu... tiểu công chúa!?
Tuy rằng, hiểu biết của Vân Triệt ở thần giới có thể nói là nông cạn, nhưng bởi vì Mạt Lỵ, hắn tốt xấu gì cũng biết một ít chuyện về Tinh Thần giới. Tinh Thần giới tổng cộng có hai công chúa, vả lại đều là tinh thần. Mạt Lỵ là trưởng công chúa, còn tiểu công chúa danh hiệu “Thải Chi”, là Thiên Lang tinh thần mới!
Tiểu Mạt Lỵ tùy hứng làm bậy tâm tư kỳ lạ ba lần bốn lượt gặp rắc rối còn có phần thần kinh không bình thường này... là tiểu công chúa của Tinh Thần giới... Thiên Lang tinh thần Thải Chi!?
Hai mắt Vân Triệt trợn trừng, đầu óc lờ mờ, còn Thải Chi cũng hai mắt mở to, ngón tay chỉ Vân Triệt, nói:
- Hắn... chính là người “Hạng nhất phong thần” kia?
Tinh Linh trả lời:
- Thưa tiểu công chúa, vị Vân Triệt công tử này đúng là hạng nhất phong thần của đại hội huyền thần lần này, cũng là do thần đế đại nhân tự mình mang hắn về.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong vài giây, Thải Chi “Vèo” tiến lên trước, một phát mang Vân Triệt lên:
- Trước đi tới Tinh Thần điện cùng ta!
Tinh Linh vội vàng nói:
- Tiểu công chúa! Thần đế có lệnh, muốn tại hạ làm bạn cùng chờ với Vân Triệt công tử.
Thải Chi lườm hắn, nói:
- Dẫn hắn đi là mệnh lệnh của tỷ tỷ ta, ngươi dám không nghe sao?
Toàn thân Tinh Linh run lên, trực tiếp quỳ xuống:
- Không... không dám.
- Hừ!
Thải Chi hừ lạnh một tiếng, kéo Vân Triệt:
- Đi thôi!
Phản ứng của Tinh Linh thật sự khiến Vân Triệt kinh ngạc trong lòng: Hắn kiêng kỵ Mạt Lỵ, sao cảm giác còn hơn cả Tinh Thần đế? Mạt Lỵ có đáng sợ như vậy sao? Rõ ràng không có mà...
- Tiểu Mạt Lỵ, ngươi...
- Không cho nói!
Vân Triệt vừa mở miệng hỏi, liền đã bị Thải Chi lên tiếng chặn lại. Tốc độ của nàng cực nhanh, không quá bao lâu, liền đã dẫn Vân Triệt vào trong Tinh Thần điện... Vả lại là Thiên Sát Tinh Thần điện của Mạt Lỵ.
Thải Chi mang theo Vân Triệt trực tiếp xuyên qua chủ điện, hiện ra ở trước mắt Vân Triệt là một thiên địa độc lập làm cho người ta khó có thể tin.
Bầu trời xanh thẳm, phủ kín nhiều vì sao kỳ dị, liếc mắt nhìn lại, có vô số ngọn núi, cỏ cây, dòng sông, cung điện... Một tòa cung điện rõ ràng lơ lửng ở trên đám mây, giống như thiên ngoại tiên cung.
Phương xa, mơ hồ truyền đến tiếng gầm của các huyền thú khác nhau, ngẩng đầu lên, tển trời cao đột nhiên bay qua đủ loại linh thú mà Vân Triệt chưa từng thấy.
Từng Tinh Thần điện đều tự thành một thế giới, thế giới này không tính là quá lớn, nhưng có độ rộng mấy ngàn dặm.
Vân Triệt nhìn xem một lúc, tâm tư liền nhanh chóng thu về, hắn nhìn thiếu nữ quần áo nhiều màu phấp phới, đôi mắt trong linh động lộ ra giảo hoạt ở bên cạnh, đầu óc vẫn như trước không xoay chuyển về.
- Ngươi... ngươi... thật sự là Tinh Thần giới... Thải Chi công chúa?
Một câu nói không dài lắm, lại bị Vân Triệt nói lắp bắp như vậy.
Bởi vì cho dù như thế nào, hắn đều không thể liên lạc cái tên “Tiểu Mạt Lỵ” này với “Thiên Lang tinh thần”.
Thải Chi nhếch chóp mũi lên:
- Hừ! Ngươi quả nhiên là đại ngu ngốc.
Vân Triệt: “!@#$%...”
“Tiểu Mạt Lỵ” là Thải Chi... là Thiên Lang tinh thần... là muội muội của Mạt Lỵ...
So sánh với hai năm trước Thải Chi gần như không hề thay đổi.
Vân Triệt nhìn nàng chằm chằm, ngây ngốc hồi lâu...
....
“Được, quyết định! Tên của ta là... Tiểu Mạt Lỵ!”
....
“Hóa ra là như vậy nha. Ừm... Mạt Lỵ là thê tử của đại ca ca, như vậy, tiểu Mạt Lỵ chính là... tiểu di tử của đại ca ca! Nói như vậy đại ca ca chính là tỷ phu của ta... Nha! Chào tỷ phu!”
....
“Tỷ phu ngươi xem, Mạt Lỵ tỷ tỷ là thê tử của ngươi, mà ta là tiểu Mạt Lỵ, kia đương nhiên chính là tiểu muội muội của Mạt Lỵ tỷ tỷ, nếu là muội muội của Mạt Lỵ tỷ tỷ, đương nhiên sẽ là tiểu di tử của ngươi nha, mà ngươi chính là tỷ phu của ta, hoàn toàn chính xác đó.”
....
“Nàng là Mạt Lỵ, ta là tiểu Mạt Lỵ, cũng đều là nữ hài tử, Mạt Lỵ đương nhiên là tỷ tỷ của tiểu Mạt Lỵ, tiểu Mạt Lỵ đương nhiên là muội muội của Mạt Lỵ! Chuyện rõ ràng như vậy, ngươi còn định trốn nợ sao!”
....
Lúc này hồi tưởng lại những lời nói và logic giống như thần kinh của nàng, hóa ra đều vì nguyên nhân này mà cố gắng.
Ban đầu nàng nói tên mình là “Mạt Lỵ”, vì thử phản ứng của hắn. Nàng cứng rắn nói “Tiểu Mạt Lỵ” là muội muội của “Mạt Lỵ”, vì nàng vốn chính là muội muội của Mạt Lỵ... Kể cả từ ngữ nàng dùng khi mắng chửi người, đều cơ bản giống với Mạt Lỵ như đúc.
A? Đợi chút!
Vì sao nàng lại muốn thử mình? Còn có một loạt hành động kỳ quái sau đó của nàng... Bản thân trước đó rõ ràng chưa từng có giao thiệp gì với nàng!
- Ngươi... biết chuyện giữa ta và tỷ tỷ ngươi?
Vân Triệt hỏi, vừa ra khỏi miệng liền cảm giác được mình hỏi một câu hỏi vô nghĩa.
Thải Chi tỏ vẻ đương nhiên:
- Đương nhiên là tỷ tỷ nói cho ta. Tỷ tỷ và ta là tỷ muội thân nhất, chuyện của tỷ tỷ, ta đương nhiên biết toàn bộ. Nhưng mà, chỉ có một mình ta biết thôi đó nha.
Nếu không phải là người chí thân, lấy cá tính của Mạt Lỵ, sao lại nói chuyện có liên quan đến hắn với người khác được. Trong lòng hắn thoáng cảm khái, lại hỏi:
- Khi đó tại sao ngươi lại biết đó là ta... Chính là người mà tỷ tỷ ngươi nói đến?
- Đương nhiên là do chính ngươi nói với ta!
- Ta... nói cho ngươi biết?
Vân Triệt tỏ vẻ mông lung.
Thải Chi cười tủm tỉm:
- Đúng vậy. Nếu không phải tỷ phu dùng kiếm đầu tiên của Thiên Lang ngục thần điển đánh chạy người xấu, nói không chừng người ta sẽ bị người xấu khi dễ, hi hi hi, tỷ phu thật sự lợi hại nha.
Vân Triệt hơi sững sờ, sau đó vung một cái tát lên trên mặt mình
Giờ phút này hắn mới chợt nhớ tới lúc trước khi mình “Cứu” tiểu Mạt Lỵ đã dùng một kiếm kia chính là Thiên Lang trảm thêm vào hỏa diễm...
Bản thân lại dùng kiếm đầu tiên của Thiên Lang... Đi cứu Thiên Lang tinh thần...
Ngẫm lại đều cảm thấy hổ thẹn...
Mặc dù có thêm vào hỏa diễm, nhưng Thiên Lang tinh thần làm sao lại không nhận ra được kiếm đầu tiên của “Thiên Lang ngục thần điển” được -- bởi vì Thiên Lang ngục thần điển chính là kiếm quyết thuộc riêng về Thiên Lang tinh thần!
Mà Thiên Lang trảm của hắn do Mạt Lỵ truyền thụ, để cho hắn trở thành người duy nhất có thể thi triển được một kiếm này ngoài Thiên Lang tinh thần... Lại hồi tưởng lại khi đó “Tiểu Mạt Lỵ” không hề có vẻ sợ hãi mà tràn đầy quái dị, rõ ràng bằng vào một kiếm này đã hoài nghi hắn chính là người mà “Tỷ tỷ” nói đến.
Mà lời nói hành động “Ngây thơ thuần thiết” làm cho người ta không hề đề phòng sau đó, cùng với cái tên “Mạt Lỵ” đột nhiên tự xưng ra, tất cả đều vì xác nhận thân phận của hắn.
Vân Triệt kinh ngạc, dở khóc dở cười, lại cảm thán thật sâu... Duyên phận thật sự là thứ kỳ diệu, bản thân chạy trối chết từ Viêm Thần giới đến Hắc Gia giới, trong lúc vô tình gặp được, cứu lấy nữ hài này, thế mà lại sẽ là muội muội của Mạt Lỵ...
Quả thật là kỳ diệu có phần vô nghĩa.
Khó trách nàng sẽ nghênh ngang xuất hiện ở địa bàn của Hắc Hồn tông, khó trách đi tới chỗ nào đều có thể gặp được nàng, khó trách nàng tạo ra đủ loại nguy cơ phiền toái cho mình...
Hóa ra lúc trước bản thân cho rằng nguy hiểm đến tính mạng, vốn đánh rắm đều không có! Mệt cho bản thân liều mạng như thế, không tiếc lấy ra nguyệt vãn tinh hồi mới hóa giải được nguy cơ!
Càng quá đáng chính là... Đêm đó sau khi thoát đi khỏi từ dưới tay Lôi Thiên Phong, mình tỉnh lại sau trọng thương, lúc ý thức yếu kém còn nói rất nhiều lời trong lòng với tiểu Mạt Lỵ...
Hồn tông và Lôi Thiên Phong...
Vân Triệt đột nhiên đảo mắt, hỏi:
- Người của Hồn tông trong một đêm bị phế toàn bộ, hóa ra là do ngươi làm?
Thải Chi tỏ vẻ bất mãn nói:
- Đúng vậy! Miễn cho một kẻ đại ngu ngốc lại yếu kém nào đấy còn luôn chẳng hiểu ra làm sao đi đến chịu chết.
“...” Khóe miệng Vân Triệt giật giật:
- Nói như vậy, Lôi Thiên Phong cũng do ngươi giết?
Thải Chi hừ nhẹ một tiếng:
- Hừ, mới không phải! Tỷ tỷ đã nói không thể tùy tiện giết người. Người giết hắn chính là tiểu ô quy kia của Thần Vũ giới! Nhất định bởi vì chuyện của tiểu ô quy và nữ nhân Tiêu Thanh Đồng bị ta vạch trần rồi thẹn quá thành giận mới có thể... Ưm!!
Đột nhiên giật thột ra mình mới bại lộ điều gì, Thải Chi vội vàng bịt miệng lại, đôi mắt tối như mực hoàn toàn vô tội.
Vân Triệt lập tức phản ứng lại, lỡ lời nói:
- Hóa ra hai viên huyền ảnh thạch kia là do ngươi làm ra! Còn có... còn có viên cửu tinh phật thần ngọc và không huyễn thạch kia, cũng do ngươi cố tình lưu lại?
Khi đó còn nghi hoặc thật sâu, lấy khả năng của Lôi Thiên Phong, làm sao có thể sẽ có thứ đồ như cửu tinh phật thần ngọc và không huyễn thạch, sao lại có năng lực, có can đảm khắc xuống hai viên có hình ảnh mang mạch sống của Vũ Quy Khắc.
Hóa ra, tất cả đều do Thải Chi làm nên!
Lấy khả năng của Thiên Lang tinh thần, cho dù đi theo bên người Vũ Quy Khắc chính là mười Thần Quân, cung tuyệt đối không phát hiện ra được sự tồn tại của nàng.
Tròng mắt Thải Chi xoay tròn, đành phải rất dứt khoát thừa nhận:
- Đúng vậy! Nhưng mà, kia cũng không phải là đồ của ta, cửu tinh phật thần ngọc và không huyễn thạch đều là của tiểu ô quy, nhưng mà nhưng mà, đó cũng không phải do ta cướp lấy từ chỗ tiểu ô quy, là ta dùng hai viên huyền ảnh thạch quang minh chính đại đổi lấy, giao dịch công bằng, hoàn toàn tự nguyện, trẻ già không gạt, không được nói ta khi dễ người khác!
Miệng Vân Triệt há to, hồi lâu không cách nào khép lại.
- Đúng rồi! Ta còn đặc biệt để dành lại hai viên huyền ảnh thạch cho ngươi chơi. Hi hi hi, có phải chơi rất vui không.
Thải Chi đắc ý dương dương nói.
Vân Triệt: “...”
Chơi vui hay không khỏi nói, Thải Chi tuyệt đối thật không ngờ, nàng bởi vì “Chơi vui” mà lưu lại hai viên huyền ảnh thạch kia, cho Vân Triệt có thể nói là trợ giúp cực lớn... Có trợ giúp còn lớn hơn cả cửu tinh phật thần ngọc và không huyễn thạch.
Nếu không có hai viên huyền ảnh thạch kia, Vân Triệt đừng nói hạng nhất phong thần, vốn ngay cả vòng dự tuyển đầu tiên đều không thể thông qua... Cũng tự nhiên không có chuyện sau đó.
Giờ phút này Vân Triệt mới biết được, Vũ Quy Khắc lại không phải lần đầu tiên bị hai viên huyền ảnh thạch kia bắt chẹt... Lần đầu tiên bị Thải Chi lừa đảo... A không đúng, đổi đi một viên cửu tinh phật thần ngọc và một viên không huyễn thạch, nhất định đã nôn ra máu, sau đó lại trên đại hội huyền thần gặp phải mình...
Cũng rất không dễ dàng...
Cảm khái rất nhiều, trong lòng Vân Triệt cũng theo đó dâng lên cảm kích thật sâu... Nếu không nhờ Thải Chi, hắn không có khả năng thông qua dự tuyển của đại hội huyền thần, cũng không thể có được đến càn khôn ngũ quỳnh đan, cũng không có khả năng bước vào Trụ Thiên giới, càng không có khả năng giống như hiện giờ đứng trên mảnh đất của Tinh Thần giới.
Hắn vốn cho là tất cả đều do vận mệnh chiếu cố. Hóa ra do nữ hài mà lúc đầu hắn tưởng rằng đủ kiểu không giải thích được, còn chỉ biết tùy hứng gặp rắc rối lại yên lặng ở sau lưng hắn trải con đường tìm đến Mạt Lỵ.
Khoảng thời gian kia, nàng gọi hắn là “Tỷ phu”, hơn nữa gọi thật sự thuận miệng, thật cam tâm tình nguyện.
- Kỳ quái, ngươi thật sự là hạng nhất phong thần?
Ánh mắt Thải Chi tỏ vẻ quái dị nhìn về phía Vân Triệt, đến lúc này mới bỗng nhiên chú ý tới huyền lực của hắn, kêu lên một tiếng sợ hãi khoa trương:
- Wow a a!? Thần Linh cảnh trung kỳ? Nhưng mà... Rõ ràng một tháng trước ngươi mới là Thần Kiếp cảnh sơ kỳ, ngươi ngươi ngươi... ngươi làm như thế nào?
-... Đương nhiên ít nhiều nhờ ngươi lưu lại viên cửu tinh phật thần ngọc.
Vân Triệt nửa thật nửa giả nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thải Chi quay sang bên, cánh môi mím lại, dùng giọng thật nhỏ nói:
- Hừ, ta cũng vì tỷ tỷ ta, mới không phải vì ngươi. Cũng bởi vì chuyện này mà bị sư tỷ hung hăng mắng cho một trận.
Vân Triệt hỏi:
- Bây giờ tỷ tỷ ngươi đang ở đâu? Lúc trước ngươi nói là nàng kêu ngươi dẫn ta tới đây, nàng... Có phải ở trong này không?
Đề cập đến “Mạt Lỵ”, giọng điệu của Vân Triệt rõ ràng bỗng chốc trở nên dồn dập rất nhiều.
Thải Chi liếc nhìn hắn, mày nhỏ nhíu lại vẻ sầu lo
- Tỷ tỷ nàng không ở đây, tỷ tỷ mới vừa... gây ra đại họa, có khả năng... khả năng...
Chân mày Vân Triệt căng thẳng:
- Gây ra đại họa? Đại họa gì?
- Còn không phải bởi vì ngươi!
Thải Chi hung hăng thì thầm trong lòng. Nhìn thấy Vân Triệt, nàng đã hiểu được vì sao Mạt Lỵ không tiếc mạo hiểm thật lớn đi giết Ngục La. Tuy rằng Ngục La đã chết, nhưng hậu quả như thế nào... lại không cách nào đoán trước.
- Ngươi... bây giờ ngươi ở lại đây, không được đi loạn, ta đi nhìn tỷ tỷ, nói không chừng sẽ cùng trở về với nàng, sau đó ngươi có thể nhìn thấy nàng.
- Còn có! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi nha, tỷ tỷ ta vô cùng cực kỳ tức giận chuyện ngươi đến thần giới, lát nữa nếu như nàng mắng ngươi, ta mới sẽ không nói chuyện giúp ngươi đâu.
- Được.
Vân Triệt gật đầu, nhưng trong lòng chỉ có kích động không cách nào ngăn chặn.
Mạt Lỵ, ta cuối cùng có thể gặp lại ngươi... Thời gian bốn năm, tất cả đều nhanh như mây khói, vì sao chỉ riêng chuyện không nhìn thấy ngươi, lại lâu dài như thế.
Thải Chi liên tiếp thuấn thân, đi tới trước cửa điện Tinh Thần, mới vừa đẩy cửa điện ra, liếc mắt đã nhìn thấy Mạt Lỵ đang nhẹ nhàng đi tới, dừng ở trước người nàng.
Nhìn thấy Mạt Lỵ không có chuyện gì, hơn nữa trở lại nhanh như vậy, Thải Chi vui buồn lẫn lộn:
- Tỷ tỷ! Ngục La nàng ta...
Giọng điệu của Mạt Lỵ vô cùng bình thản, giống như hoàn toàn không để chuyện này vào trong lòng:
- Lão tặc sẽ xử lý chuyện này, không cần phải xen vào. Vân Triệt đâu?
- Hắn... Bây giờ đang ở trong Tinh Thần điện.
Bóng dáng của Mạt Lỵ đột nhiên khựng lại ở đó. Tuy rằng nàng cố hết sức che giấu, nhưng Thải Chi vẫn nhận ra được hô hấp của nàng đang hỗn loạn.
- Chính vì gặp ta, bỏ nhà bỏ tổ, tự cho là đúng, tùy hứng làm bậy, to gan lớn mật! A, hắn cho rằng mình làm như vậy thật vĩ đại, rất thần kỳ sao! Vốn chính là ngu xuẩn tới cực điểm, ngu xuẩn không ai bằng!
Trên người Mạt Lỵ đột nhiên bùng nổ lên tức giận khiến Thải Chi giật nảy mình:
- Tỷ tỷ, tỷ... đừng tức giận, hắn... cũng đều bởi vì tỷ...
Ngực Mạt Lỵ phập phồng, càng nói càng giận:
- Hừ! Vì ta? Vậy hắn có nghĩ tới cảm thụ của ta không, có nghĩ tới ta có nguyện ý gặp hắn hay không? Có nghĩ tới năm đó hắn sống sót không hề dễ dàng, lại cứ muốn tới nơi này chịu chết! Dạy dỗ năm đó của ta đối với hắn, lời nói báo cho hắn, hắn đều coi tất cả như gió thoảng bên tai! Lại còn có can đảm và mặt mũi tới gặp ta!
- Thải Chi, lát nữa... cho dù ta đánh gãy hai chân của hắn, muội cũng không được nói giúp hắn nửa chữ, có nghe không!
- Muội... muội đã biết.
Đối mặt với Mạt Lỵ đột nhiên bùng nổ thịnh nộ, Thải Chi yếu ớt trả lời.
Nơi này là Thiên Sát Tinh Thần điện, là lĩnh vực của Mạt Lỵ. Tất cả nơi này đều ở dưới cảm giác của nàng... Bao gồm cả khí tức của Vân Triệt. Mạt Lỵ nhắm mắt lại, qua một hồi lâu, mới cuối cùng để cho mình thoáng bình tĩnh lại, mở miệng nói:
- Dẫn ta đi qua.
Lấy huyền lực của Mạt Lỵ và Thải Chi, trăm dặm chẳng qua chỉ là một chớp mắt. Nhưng Mạt Lỵ lại phi hành cực kỳ chậm, trên mặt hoàn toàn là sát khí dọa người, Thải Chi tự nhiên cũng không dám nhanh hơn, hơi e sợ trong lòng theo sát phía sau. Nàng không cách nào đoán trước được sau khi Mạt Lỵ nhìn thấy Vân Triệt sẽ phát sinh chuyện gì.
Qua chủ điện, thế giới phía trước là một mảnh mây mù lượn lờ, bóng dáng của Vân Triệt đang ở dưới một đám mây mù, lẳng lặng nhìn thế giới trước mắt giống như mộng ảo.
Lúc này, hắn giống như nhận ra, đột nhiên xoay người lại. Ánh mắt hai người như có nam châm vô hình hấp dẫn, va chạm vào cùng một chỗ.
Mạt Lỵ trong tầm mắt vẫn là bộ đồ đỏ mà nàng thích nhất, vẫn là tóc đỏ tươi đẹp tới chân, vẫn là cặp mắt phóng thích ra huyết nhận lạnh như băng, lại là đôi mắt trước giờ đều không hề khiến cho hắn sợ hãi chút nào.
Thời gian bốn năm, hắn thay đổi rất nhiều, nhưng Mạt Lỵ của hắn lại dường như một chút đều không hề thay đổi, giống như gần mới hôm qua, mà bốn năm chia lìa một ảo mộng không tồn tại.
Vân Triệt khựng lại ở đó, Mạt Lỵ cũng khựng lại ở đó. Tinh mang ấm áp đầy trời chiếu rọi xuống, tròng mắt của hai người chạm vào nhau ở giữa không gian xa xôi, hình ảnh dừng lại thật lâu, toàn bộ thế giới đột nhiên như rơi vào trong không tiếng động, cho đến Vân Triệt nhẹ nhàng gọi một tiếng:
- Mạt... Lỵ...
Đối với Vân Triệt mà nói, có lẽ trên đời này không có hai chữ nào quen thuộc hơn.
Mạt Lỵ mang theo sát khí và tức giận tới đây, nàng đã nghĩ xong vô số lời quở trách hắn, nghĩ kỹ muốn mắng hắn máu chó đầy đầu như thế nào để cho hắn biết bản thân đã phạm phải sai lầm lớn cỡ nào... Từ cuộc chiến phong thần đến nay, Vân Triệt không nhìn thấy nàng, nàng lại luôn luôn nhìn Vân Triệt từ xa xa, nàng tin tưởng bản thân vào giờ phút này nhìn thấy hắn sẽ hoàn toàn giữ vững được đủ bình tĩnh, ít nhất tuyệt đối sẽ không có chuyện không khống chế được cảm xúc.
Nhưng mà, ở nơi thế giới không có người ngoài, lại không cần cố kỵ và đề phòng, nhìn Vân Triệt gần trong gang tấc, nhìn khuôn mặt và tròng mắt kịch liệt run rẩy của hắn, tầm mắt của nàng lại cấp tốc trở nên hoàn toàn mơ hồ, tất cả cảm xúc, toàn bộ lời nói đã chuẩn bị trước đã trở nên vô cùng hỗn loạn, đầu óc chỉ hoàn toàn ngây ngốc.
Vân Triệt gọi một tiếng, đánh thẳng vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn của nàng, hai chữ nhẹ nhàng, lại vô cùng nặng đụng chạm đến ảo mộng nơi đáy lòng mà nàng đã từng cho rằng không có khả năng tái hiện.
Thân thể Mạt Lỵ run run, sau đó đột nhiên bay xuống, nặng nề nhào vào trên người Vân Triệt.
- Vân... Triệt...
Một câu nói ra khỏi miệng, Mạt Lỵ đã khóc không thành tiếng, nàng ôm chặt lấy nam tử trước mặt, gần như muốn chìm bản thân vào trong thân thể hắn:
- Ngươi... đồ... ngu ngốc này... đại ngu ngốc... hu hu... hu hu..
- Hu oa oa oa oa oa...
Bị khí tức của Vân Triệt vây lấy, cảm xúc của Mạt Lỵ cuối cùng hoàn toàn hỏng mất, tiếng khóc liều chết nhẫn nhịn trong khoảnh khắc hóa thành gào khóc, khóc đến đất nứt trời sụp, trời đất âm u, lại không phát ra âm thanh nào khác.
Vì sao Vân Triệt hắn lại bỏ lại tất cả đi đến thần giới... Vì sao không từ thủ đoạn nào tiến vào Trụ Thiên... Vì sao không tiế rơi vào cảnh giới vạn kiếp cũng hết lần này đến lần khác bại lộ bí mật của mình ở trước mặt người đời... Vì sao bị Lạc Trường Sinh bức đến tuyệt cảnh gần chết cũng không chịu ngất đi...
Còn có vì sao hắn cự tuyệt Phạm Đế, cự tuyệt Trụ Thiên, cự tuyệt Long hoàng... Vì sao lại muốn đi đến Tinh Thần giới...
Nàng biết tất cả, rõ ràng tất cả... Còn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào ở trên đời này