Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1261 - Chương 1263: Hy Vọng Duy Nhất

. ._631__2" class="block_" lang="en">Trang 631# 2

 

 

 

Chương 1263: Hy vọng duy nhất



Vân Triệt ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Mạt Lỵ một hồi lâu, lại phát hiện nàng không hề có ý tứ đùa cợt:

- Đây đương nhiên là trạng thái lý tưởng nhất, cho dù nằm mộng ta cũng muốn. Nhưng mà... Nơi này là thần giới, không phải là Thiên Huyền đại lục hay Huyễn Yêu giới, ta làm sao có thể...

Mạt Lỵ cắt ngang lời hắn, trong mắt hiện lên ánh sáng đỏ nhìn thẳng vào hắn, từng chữ chấn tâm:

- Không, ngươi có khả năng, cũng chỉ có ngươi có khả năng như vậy! Ngươi có truyền thừa của sáng thế thần độc nhất vô nhị trên đời này. Cho nên, ngươi phải biết một sự kiện, đó chính là... sự tồn tại của ngươi còn áp đảo ở trên tất cả sinh linh thế gian này!

Vân Triệt: “...”

- Vào năm ngươi mười sáu tuổi đi theo ta trọng tu huyền đạo có từng nghĩ tới có một ngày có thể chống lại tứ đại thánh địa của Thiên Huyền đại lục không? Mà ngươi cuối cùng chẳng những nhìn xuống toàn bộ đại lục, vả lại chỉ dùng tám năm ngắn ngủi!

- Khi ngươi đến thần giới, huyền lực còn chưa đến thần đạo, nhưng mà chẳng qua chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi, ngươi liền vượt qua tất cả thiên tài của đông thần vực cùng với người được đội lấy cái tên “Thần tử”, vấn đỉnh đại hội huyền thần.

- Tạm thời không nói đến “Tiên đoán chân thần” có thực hiện được hay không. Mà ngươi bởi vì thân mang truyền thừa của sáng thế thần, ở cấp bậc ngang nhau ngươi hơn xa bất cứ kẻ nào. Thần Kiếp cảnh có thể thắng Lạc Trường Sinh ở Thần Linh cảnh, Thần Linh cảnh có thể chiến thắng Thân Vương cảnh... Một điểm này, ngươi chắc rõ ràng nhất.

- Mà tương lại nếu như ngươi đạt đến giới hạn nhân loại có thể đạt đến -- Thần Chủ cảnh, như vậy, trong thiên hạ, thần đế cũng được, Long hoàng cũng được đều sẽ không thể là đối thủ của ngươi. Ngươi khi đó tuy rằng không phải là chân thần, nhưng cũng không có khác biệt gì với “Chân thần” đương thời.

Mạt Lỵ nhìn Vân Triệt, nói một loạt lời kinh thiên động địa. Ở cấp bậc huyền lực ngang nhau, Vân Triệt đúng là hơn xa người khác, cũng có ý nghĩa cực hạn của của hắn nhất định sẽ hơn xa cực hạn của người khác. Cho nên, lời Mạt Lỵ nói đều không phải vô căn cứ...

Nhưng mà nghe vào trong tai Vân Triệt lại thật sự quá mức xa xôi.

Thần Chủ cảnh, đó là một cảnh giới mà hắn ở trước mắt vốn không cách nào hy vọng xa vời, ngay cả ngưỡng mộ đều ngưỡng mộ không đến.

Cho dù có một ngày hắn có thể đến được cảnh giới như vậy, nhưng cũng nhất định phải trôi qua năm tháng tương đương với dài đằng đẵng... Dưới cục diện hiện giờ, hắn không có khả năng đợi đến một ngày đó, Lam cực tinh càng không có khả năng đợi đến một ngày đó.

Vân Triệt ngạc nhiên lúc lâu, đột nhiên nghĩ đến điều gì:

- Ngươi nói là... Trụ Thiên châu?

Mạt Lỵ nghiêm nghị gật đầu:

- Đúng, chính là Trụ Thiên châu! Ngươi dùng tám năm vô địch Lam cực tinh, dùng ba năm vấn đỉnh đại hội huyền thần. Như vậy, nếu cho ngươi ba ngàn nam... Lấy tất cả trước mắt mà ngươi có thể có được, sau khi tu luyện ba ngàn năm trong Trụ Thiên thần cảnh, cho dù ngươi không đến mức ngạo thị thiên hạ, cũng nhất định bảo vệ bản thân ít nhất không bị người khác khống chế!

- Đây là cơ hội vạn năm khó gặp được, cũng là cơ hội duy nhất hiện giờ của ngươi!

Cho một huyền giả thần đạo bình thường ba ngàn năm, có lẽ hắn đều khó có khả năng đột phá bình cảnh tiếp theo của bản thân.

Nhưng cho một thiên tài tuyệt thế ba ngàn năm, dốc hết khả năng trực tiếp tạo nên một cường giả đủ để chấn thế... Đây cũng là nguyên nhân một ngàn “Thiên tuyển chi tử” được lựa chọn ra.

Còn nếu cho Vân Triệt ba ngàn năm...

Làm người hiểu biết Vân Triệt nhất trên đời này, Mạt Lỵ đều không thể đoán được Vân Triệt sẽ đạt đến độ cao như thế nào.

Hơn nữa hoàn toàn khác với ba ngàn năm đương thời chính là bên trong Trụ Thiên thần cảnh bị áp súc tới ba năm, vả lại là ba ngàn năm tuyệt đối an toàn.

Ánh mắt của Vân Triệt thay đổi rõ ràng, nhưng lại lắc đầu:

- Chuyện này ta thật sự nghĩ tới, nhưng mà không được. Ba ngàn năm, đối với cường giả thần giới mà nói đúng là một thời gian ngắn không phải rất dài, nhưng cả cuộc đời ta cộng lại cũng mới vài thập niên, đột nhiên ngăn cách ba ngàn năm... Dù nghĩ như thế nào đều là một chuyện rất đáng sợ.

Mạt Lỵ bình tĩnh nói:

- Ta biết lo lắng của ngươi. Nhưng ngươi cũng nên biết, tu luyện không có năm tháng, nếu ngươi lòng không có việc khác, hoàn toàn chuyên chú vào tu luyện mà nói, ngươi sẽ không cảm giác được thời gian trôi qua. Ở thần giới, rất nhiều cường giả một khi bế quan, thường thường đó là mấy ngàn năm, nhưng ở trong cảm giác của bọn họ, có thể mới chẳng qua chỉ vài năm ngắn ngủi, thậm chí vài ngày.

- Mà Trụ Thiên thần cảnh, đó là một chỗ tu luyện có thể để cho người ta hoàn toàn tập trung. Ba ngàn năm này, ở trong cảm giác sẽ còn ngắn hơn tưởng tượng của ngươi, sẽ không thay đổi tính cách của ngươi, cũng sẽ không mơ hồ hoặc vặn vẹo thứ ngươi vô cùng để ý trong trí nhớ, sẽ chỉ khiến cho ngươi ở trong bất tri bất giác trở nên vô cùng cường đại.

Tu luyện không có năm tháng, Vân Triệt biết được rõ ràng một điểm này, nhưng hắn vẫn lắc đầu, than nhẹ một tiếng nói:

- Trước khi ta đến thần giới, đã từng hứa hẹn với nhóm Thải Y, trong vòng năm năm, cho dù kết quả như thế nào đều sẽ trở về. Hiện giờ đã đi qua hơn ba năm, nếu ta lại đi vào Trụ Thiên thần cảnh liền không cách nào theo như hứa hẹn trong vòng năm năm trở về, chẳng những nuốt lời bọn họ, còn có thể khiến cho bọn họ cho rằng ta xuất hiện ngoài ý muốn ở thần giới...

- Là một lần nuốt lời quan trọng, hay an nguy về tính mạng của ngươi và bọn họ, thậm chí sinh tử tồn vong của Lam cực tinh quan trọng?

Giọng Mạt Lỵ nghiêm khắc, nàng rõ ràng, tất cả của tất cả đều do Vân Triệt liều mạng tìm kiếm mình, trong lòng nàng vẫn luôn không cách nào ngừng run rẩy, trong mắt và giọng nói càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị:

- Chín tầng thiên kiếp, tiên đoán chân thần, còn những chuyện trên người ngươi khiến cho Long hoàng thần đế đều không thể lý giải... Chẳng lẽ ngươi thật sự không rõ ràng những thứ này sẽ mang đến cho ngươi cái gì?

- Ở Trụ Thiên thần giới, chiến trường cuộc chiến phong thần, mọi người chỉ biết biểu hiện ra một mặt quang minh kiêu ngạo của bọn họ. Nhưng mà sau khi rời khỏi chiến trường cuộc chiến phong thần, nếu không đủ lực lượng bảo vệ mình, ngươi dựa vào cái gì đi ngăn cản nanh vuốt âm thầm tiếp theo nhất định sẽ đưa về phía ngươi!

- Lực lượng không đủ, ngươi lại dựa vào cái gì mà năm năm trở về? Ngươi chuẩn bị lôi kéo toàn bộ Lam cực tinh chôn cùng sao?

Vân Triệt: “...”

Hai tròng mắt của Mạt Lỵ híp lại, ánh mắt như hai lưỡi dao kín đáo sắc bén khoan tim, đâm thẳng vào Vân Triệt:

-Hiện giờ toàn bộ thần giới đều đang truyền bá uy danh của ngươi, Long hoàng tuyên bố muốn thu ngươi làm nghĩa tử, một đám thần đế tranh nhau chìa cành ô liu về phía ngươi, lần này ngươi mang thân phận “Khách quý” đến Tinh Thần giới, nhưng nguy cơ che giấu sau lưng phong cảnh vô tận này... Còn lớn hơn ngàn vạn lần ngươi nhận thấy nhìn thấy, có thể tưởng tượng đến!

- Lớn đến ngay cả ta đều khó có khả năng bảo hộ ngươi. Mà hy vọng duy nhất, chỉ có Trụ Thiên thần cảnh... Ngươi phải đi!

“...” Vân Triệt yên tĩnh nghe, tuy rằng ánh mắt có phần âm u bất định, nhưng sắc mặt lại không có thay đổi quá lớn. Hắn là người cực kỳ mẫn cảm với “Nguy cơ”, lời Mạt Lỵ nói, mỗi một câu hắn đều từng nghĩ đến, nhưng cũng đủ để cho hắn nhận thức đến, bản thân vẫn đánh giá thấp sự đáng sợ của nguy cơ này xa xa.

Hồi lâu, hắn nhẹ nhàng gật đầu:

- Được rồi, ta nghe lời của ngươi.

Chân mày của Mạt Lỵ hơi giãn ra, nhưng chỗ sâu trong mắt vẫn là vẻ lo lắng thật sâu, giọng nàng thoáng thả lỏng:

- Cách thời gian ngươi hứa hẹn trở lại còn có hai năm. Hai năm này, là hai ngàn năm của Trụ Thiên thần cảnh, nếu sau “Hai ngàn năm”, ngươi cảm giác mình đã đủ sức đối mặt với nguy cơ hiện giờ, vậy ngươi có thể mượn dùng không huyễn thạch cố tình rời khỏi Trụ Thiên thần cảnh, trở lại Lam cực tinh, cũng không tính là vi phạm hứa hẹn.

- Nếu không thể... hai năm sau, ta cũng sẽ dùng phương thức truyền âm đặc thù báo cho bọn họ biết, không để cho bọn họ lo lắng vô vị, cho nên, ngươi cứ việc yên tâm là được.

Giọng Mạt Lỵ bình thản, nhưng khi nàng nói những lời này, hai tay lại nhẹ nhàng siết chặt.

Hai năm sau...

Nàng khi đó...

Vân Triệt không nhận thấy được Mạt Lỵ khác thường, cũng hoặc là nói hắn vốn không hoài nghi, trong lòng hắn thoáng thả lỏng, lại gật đầu:

- Được! Đã quyết định tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, Trụ Thiên ba ngàn năm... Ta nhất định sẽ không lãng phí.

Nhìn thấy Vân Triệt hoàn toàn tiếp nhận, trong lòng Mạt Lỵ hơi đau đớn, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi:

- Rất tốt. Tiên vào Trụ Thiên châu, là ở một tháng sau. Nửa tháng sau, ngươi phải quay về Trụ Thiên giới.

- Hả? Tại sao lại là nửa tháng sau?

Vân Triệt không hiểu nói. Thiên tân vạn khổ nhìn thấy Mạt Lỵ, trong lòng hắn kích động tới cực điểm, một khi tiến vào Trụ Thiên châu, chính là cách xa “Ba ngàn năm”, hiện giờ hắn thầm nghĩ dốc hết khả năng ở cùng Mạt Lỵ càng lâu càng tốt.

Mạt Lỵ nói:

- Bởi vì trước khi ngươi tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, Trụ Thiên giới là nơi an toàn nhất đối với ngươi. Trụ Thiên giới là một Vương giới cực tôn chính đạo, Trụ Thiên châu cam nguyện để Trụ Thiên giới sử dụng, đây là chứng minh kiên cố nhất. Trong các thần đế tung cành ô liu ra về phía ngươi, cũng chỉ có Trụ Thiên thần đế sẽ không ti tiện ném đá giấu tay với ngươi, những người khác, đều không thể tin.

- Mười lăm ngày là cực hạn ngươi có thể lưu lại ở trong này. Mười lăm ngày sau là đại hôn của Nguyệt Thần đế, vô số tinh giới cùng với toàn bộ “Thiên tuyển chi tử” đều sẽ đi đến Nguyệt Thần giới, ngươi cũng không thể ngoại lệ, bằng không tất nhiên sẽ va chạ vào thần kinh của một số người.

- Nguyệt Thần giới quần hùng tụ hội, không có ai dám lỗ mãng ở đó, sau đó ở lại Trụ Thiên giới cũng đủ an toàn, mà sau khi tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, trong vòng “Ba ngàn năm”, đặt ngươi ở hoàn cảnh tuyệt đối an toàn, bởi vì những người này cho dù mơ ước ngươi như thế nào cũng không thể cố tình xông tới Trụ Thiên thần cảnh.

- Ta hiểu được.

Vân Triệt gật đầu. Mười lăm ngày... Đã đến Tinh Thần giới, lại chỉ có thể ở chung mười lăm ngày cùng Mạt Lỵ. Nhưng mà, đây là kết quả do hắn tạo nên và nguy cơ đưa tới, hắn phải thừa nhận.

Tròng mắt của Mạt Lỵ dần dần chuyển sang lạnh lẽo:

- Ngươi ở đây mười lăm ngày... ta tuyệt đối sẽ không để cho lão tặc kia tới gần ngươi.

- Lão tặc? Ai?

Vân Triệt nghi vấn.

- Hừ, chính là Tinh Thần đế mà ngươi biết rõ.

Mạt Lỵ lạnh lùng nói.

Vân Triệt trừng mắt, khẽ nhếch miệng, hồi lâu không nói ra lời.

Tinh Thần đế, sinh phụ của Mạt Lỵ... nàng lại dùng từ “Lão tặc” để xưng hô!

Vân Triệt đã biết được Mạt Lỵ oán hận cha mình từ sớm, nhưng không nghĩ tới lại đến mức độ như vậy... Đời này vẫn là lần đầu tiên nghe thấy một người dùng lão tặc để gọi cha đẻ của mình.

Có thể thấy được oán hận của Mạt Lỵ đối với Tinh Thần đế rõ ràng đã đến mức độ mà người bình thường không cách nào lý giải.

Ánh mắt Mạt Lỵ đông lạnh:

- Trong khoảng thời gian ở nơi này, ngươi đừng cho rằng có thể thoải mái, trong vòng mười lăm ngày này, ngươi phải... A!

Nàng còn chưa nói hết, Vân Triệt đã đột nhiên tiến lên trước, hai cánh tay ấm áp nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, dần dần ôm chặt.

- Ngươi... ta còn chưa nói hết!

Mạt Lỵ theo bản năng định đẩy hắn ra, nhưng mà... trên người, chóp mũi, linh hồn đều ở dưới khí tức của Vân Triệt, Thiên Sát thần lực lại giống như đột nhiên không biết tung tích, cánh tay chống trước ngực Vân Triệt trở nên mềm mại, như thế nào đều không đẩy hắn ra được.

Vân Triệt nhắm mắt lại, khóa chặt từng chút một thân thể mềm mại bé bỏng của Mạt Lỵ vào trong ngực mình, động tác ôn nhu, cẩn thận, lại có một chút bá đạo như vậy:

- Lời Mạt Lỵ nói, ta đương nhiên đều phải nghe. Nhưng mà, đối với ta đây hiện giờ mà nói, không có gì quan trọng hơn ôm chặt ngươi...

- Mạt Lỵ... ta khó khăn lắm mới tìm được ngươi, cũng chỉ có... mười lăm ngày...

Nghe lời nói như nói mê bên tai, thân thể của Mạt Lỵ dần mềm đi, nàng nhắm đôi mắt lại, gắt gao dính chặt lấy thân thể Vân Triệt.

Không có tiếng khóc, nhưng bờ vai của nàng lại run rẩy không ngừng.
.......

Thải Chi lượn vòng nhiều canh giờ ở bên ngoài, cao hứng phấn chấn trở về Tinh Thần điện của Mạt Lỵ, mới vừa tiến vào, liền thấy được bóng dáng của Mạt Lỵ.

Nàng khoan khoái la lên một tiếng, lắc mình đi tới bên người Mạt Lỵ, cười tủm tỉm nói:

- Tỷ tỷ! Mới vừa rồi muội ở bên ngoài nghe được thật nhiều tin tức tốt nha, tỷ phu quả thật lợi hại, lại dẫn tới chín tầng thiên kiếp, còn được gọi là thiên đạo chi tử, ngay cả Long hoàng đều muốn thu tỷ phu làm nghĩa tử đó!

Chân mày Mạt Lỵ nhíu lại:

- Tỷ phu? Không được gọi bậy!

Thải Chi lại một chút cũng không hoảng hốt, ngược lại cười như trăm hoa đua nở:

- Hì hì, không sao đâu. Muội đã nghe nói nha, Trụ Thiên thần đế và Phạm Thiên thần đế muốn đoạt lấy tỷ phu thu làm đệ tử thân truyền, Phạm Thiên thần đế còn đặc biệt đưa ra muốn gả Thiên Diệp Ảnh Nhi cho tỷ phu, tuy rằng Thiên Diệp Ảnh Nhi là nữ nhân hư chán ghét, nhưng dù sao địa vị của nàng ta cũng cao như vậy, ngay cả nàng ta đều muốn gả cho tỷ phu, như vậy ở giữa tỷ tỷ và tỷ phu, vốn sẽ không còn có “Chướng ngại” gì, hi!

Nàng luôn luôn cho rằng chướng ngại giữa Mạt Lỵ và Vân Triệt là chênh lệch thân phận khác biệt một trời một vực giữa hai người. Như thế, Mạt Lỵ kiên quyết không gặp Vân Triệt thật sự là vì muốn bảo vệ hắn.

Nhưng mà hiện giờ “Chướng ngại” này đã không còn, lòng nàng tràn đầy vui mừng, hai chữ “Tỷ phu” gọi đến vô cùng thông thuận.

Mạt Lỵ tức giận nói:

- Ăn nói xằng bậy. Ta chính là sư phụ của hắn.

- Nhưng mà tỷ tỷ rõ ràng đã nói giải trừ quan hệ thầy trò với hắn rồi.

Thải Chi nói.

Mạt Lỵ tỏ vẻ nghiêm túc:

- Vậy cũng không phải kiểu lung tung như muội nghĩ. Ta và hắn... Càng là tình thân giống như muội, cho nên, không lại được ăn nói lung tung.

Thải Chi nhếch cánh môi lên, lập tức phản bác:

- Hừ, mới không phải. Khi tỷ nhớ hắn, vốn hoàn toàn không giống với khi nhớ ca ca.

Mạt Lỵ: “??”

Thải Chi lắc đầu lại lắc đầu:

- Sau khi ca ca qua đời, mỗi lần tỷ nhớ ca ca, khí tức sẽ rất nặng nề, khiến cho muội không dám tới gần Nhưng mà, vài năm này, tỷ vẫn luôn ngơ ngác giống như mất hết hồn vía, có thời gian ngay cả muội đến gần bên cạnh tỷ còn không phát hiện ra. Một chút cũng không giống!

“...” Mạt Lỵ sững sờ ở đó, trong mắt hoàn toàn ngơ ngác, qua một hồi lâu mới đột ngột chuyển mắt, giọng lạnh lùng nói:

- Thôi, muội thích gọi sao thì gọi, ta tìm muội, là có một chuyện quan trọng.

- Hả? Chuyện gì?

- Ta muốn muội... Dạy Vân Triệt Thiên Lang ngục thần điển!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment