.
._632__2" class="block_" lang="en">Trang 632# 2
Chương 1265: Thiên Lang thần điển
Trong Tinh Trần điện thuộc riêng về Thiên Sát tinh thần, Thải Chi và Vân Triệt bốn mắt nhìn nhau, hai người đều tỏ vẻ rối rắm.
- Tỷ tỷ ngươi nói... Để cho ngươi dạy ta Thiên Lang ngục thần điển.
Vân Triệt hơi ngượng ngùng nói. Lúc trước học tổng quyết và kiếm đầu tiên chỗ Mạt Lỵ thì thôi, nhưng hiện giờ đứng trước mặt Thiên Lang tinh thần chân chính... Luôn cảm thấy hơi là lạ.
Thải Chi nhỏ giọng than thở:
- Biết rồi. Cũng không biết tỷ tỷ nghĩ như thế nào?
- Nhưng mà tỷ phu, ta phải nhắc nhở tỷ phu trước, Thiên Lang ngục thần điển là thần quyết khó tu thành nhất trong mười hai thần quyết của tinh thần, đừng tưởng rằng tỷ phu lĩnh ngộ được thần quyết, tu thành kiếm đầu tiên rồi liền cho rằng có thể thật nhẹ nhàng tu thành kiếm quyết sau đó, kiếm đầu tiên chính là thức mở đầu trụ cột nhất, tỷ tỷ nói tỷ phu ở trong này mười lăm ngày, thời gian ngắn ngủi này, tỷ phu có thể thoáng lĩnh ngộ kiếm thứ hai hay không đều rất khó nói.
- Vậy... ta sẽ nỗ lực hết sức.
Vân Triệt day trán, tinh thần thần quyết tuyệt đối sẽ không thể truyền ra ngoài, nhưng hắn từ trên người Thải Chi lại không nhận thấy được cảm xúc bài xích gì, thật hiển nhiên, bình thường Thải Chi thật sự rất nghe lời Mạt Lỵ nói.
- Nói đi, sao ngươi còn gọi ta là tỷ phu?
Thải Chi hừ nói:
- Hừ, ta thích. Ngay cả tỷ tỷ cũng không phản đối, chẳng lẽ ngươi còn có ý kiến hả?
Trên mặt Vân Triệt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó trong mắt lóe lên chút ánh sáng lạ:
- Hả? Tỷ tỷ ngươi không phản đối? Nàng thật sự không phản đối ngươi gọi ta là tỷ phu?
- Đúng vậy!
- Thế... bình thường khi nàng nhắc tới ta với ngươi, đều nói ta như thế nào vậy?
Đáy lòng Vân Triệt nổi lên gợn sóng, tràn đầy mong đợi hỏi.
Tròng mắt Thải Chi vừa chuyển, không hề suy tư thốt ra:
- Tỷ tỷ nói cực kỳ nhiều rất nhiều chuyện về tỷ phu cho ta,tỷ tỷ thường hay nói nhất chính là tỷ phu là ngu ngốc siêu cấp lớn, cố chấp, tự kỷ, tự cho là đúng, không nghe lời, còn là đại sắc ma siêu cấp vì nữ nhân không để ý đến tính mạng, ngay cả đệ tử sư bá sư thúc môn hạ mình đều đùa giỡn! Kêu ta về sau gặp được người giống như tỷ phu nhất định phải trốn càng xa càng tốt.
“...” Mặt Vân Triệt lập tức đen thui, căm giận nói:
- Nói xấu! Nói xấu trần trụi! Sao ta có thể là người như vậy!
Thải Chi chớp mắt, nhỏ giọng nói lên từng chữ:
- Là thế này phải không? Mông của tiểu di tử có một nửa là của tỷ phu, hình như tỷ phu đã từng nói một câu như vậy với ta... Có muốn nói lại cho tỷ tỷ không?
“!@#$%...” Vân Triệt nháy mắt bại trận, yếu ớt nói:
- Chẳng lẽ Mạt Lỵ không nói chút ưu điểm gì của ta cho ngươi sao?
Lần này, Thải Chi rất chân thành suy nghĩ kỹ một lúc, mới mắt sáng ngời lên:
- Ưu điểm? Có chứ có chứ! Tỷ tỷ nói ưu điểm lớn nhất của ngươi chính là vận khí tốt, gặp được tỷ tỷ, bằng không đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Giọng Vân Triệt hơi run lên:
- Nếu không... chúng ta vẫn nói chuyện về Thiên Lang ngục thần điển đi.
Nhìn Vân Triệt lộ vẻ bối rối, chỗ sâu trong đôi mắt còn trong trẻo hơn đá quý lóe lên chút đắc ý vì “Đùa giỡn” thành công, nàng cười híp mắt nói:
- Được! Tỷ phu đã lĩnh ngộ tổng quyết và kiếm đầu tiên của Thiên Lang, vậy ta đây liền bắt đầu dạy tỷ phu từ kiếm thứ hai.
- Tỷ phu, nhìn kỹ nha!
Thải Chi lui về phía sau một bước, ngón út làm kiếm, điểm vào hư không, lam quang chợt lóe lên trong mắt.
Oong -----
Một tiếng vang nặng nề, Tinh Trần điện mênh mông nháy mắt gió nổi mây phun. Trước mắt của Vân Triệt, một cái miệng lớn đủ để che trời của bóng sói to đậm giống như bổ nhào về phía hắn, áo bào toàn thân hắn phồng lên, vạt áo tóc dài bay về phía sau, liền ngay cả linh hồn cũng bị rút ra khỏi thể... Chỉ riêng thân thể hắn giống như bị lực lượng vô hình ghim chặt trên mặt đất, không nhúc nhích được.
Lại trong nháy mắt tiếp theo, tất cả đều tiêu tán vô tung, tóc và vạt áo của Vân Triệt bay xuống, trước mắt là khuôn mặt thuần mỹ như thiên sứ, linh động như tinh linh của Thải Chi, nàng cười hì hì nói:
- Một kiếm này, tên là “Man hoang nha”, thấy rõ ràng chưa?
“...” Vân Triệt không nói gì hồi lâu.
Một kiếm này của Thải Chi không hề sử dụng huyền lực gì, gần như chính là kiếm thế... Mà kiếm, còn là ngón út của nàng.
Thiên Lang kiếm đầu tiên hắn toàn lực đánh ra ở trước một kiếm không hề có huyền lực, không hề có kiếm thế này đều như hạt cát nhỏ bé ở dưới biển cả... Nhưng mà, Vân Triệt rung động rất nhiều, lại không hề không có khả năng tiếp nhận được. Bởi vì thiếu nữ trước mắt cười nhẹ nhàng, làm cho người ta không nhịn được muốn sinh ra dục vọng che chở lại là Thiên Lang tinh thần chân chính.
Tuy rằng, hiện giờ Thải Chi vẫn chỉ là “Con sói non”, nhưng vẫn là tồn tại cấp bậc cao nhất thế gian này.
- Man hoang nha.
Vân Triệt khẽ đọc lại cái tên này.
Bàn tay nhỏ bé của Thải Chi vừa chuyển, ngón út điểm nhẹ, một chút ánh sáng nhạt bay vào mi tâm của Vân Triệt:
- Đây là kiếm quyết của Thiên Lang kiếm thứ hai. Vận chuyển huyền khí và phóng thích kiếm thế mỗi một kiếm của Thiên Lang ngục thần điển đều cực kỳ phức tạp, hơn rất khó điều khiển và khống chế, nếu không cẩn thận, còn có thể thương tổn ngược lại bản thân. Nhất là tỷ phu lại không có Thiên Lang thần lực làm cơ sở, muốn tu thành càng thêm khó khăn. Tóm lại đừng lo lắng cầu thành, trước cứ cẩn thận lĩnh ngộ kiếm quyết, chờ tỷ phu... này này này?
Thải Chi còn chưa dứt lời, đã thấy Vân Triệt nhắm mắt lại, cánh tay chìa ra, huyền khí trên người bắt đầu khởi động, ngón út lắc lư biên độ nhỏ, một chút kiếm thế từ không đến có, chậm rãi tạo ra.
- Mới vừa rồi ta đã nói đừng lo lắng cầu thành, sao tỷ phu lại...
Huyền khí của Vân Triệt vừa định, ngón út đột nhiên điểm xuống.
Ong!
Một luồng sóng khí lấy ngón út của Vân Triệt làm trung tâm mãnh liệt đẩy ra, mang theo quần áo sặc sỡ nhiều màu của Thải Chi nhẹ nhàng bay lên.
Giọng Thải Chi im bặt lại, cái miệng nhỏ nhắn há hốc thành hình chữ “O” thật lớn.
Vân Triệt mở mắt ra, thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm:
- Đúng là hơi khó, hơn nữa về ý cảnh rõ ràng còn vượt trên kiếm đầu tiên.
Thải Chi nhìn theo hắn, đột nhiên nói:
- Hóa ra tỷ tỷ đã dạy tỷ phu một kiếm này rồi!
- Hả? Không có mà!
Vân Triệt không rõ chân tướng.
Thải Chi rõ ràng không tin:
- Vậy sao tỷ phu lại nhanh chóng thi triển ra như vậy!
Một kiếm vừa rồi của Vân Triệt rõ ràng đã có gần tới hai phần uy thế của “Man hoang nha”.
Từ khi nàng ấn kiếm quyết của kiếm thứ hai vào trong tâm hồn Vân Triệt, đến vừa rồi Vân Triệt đột nhiên phóng thích ra một “Kiếm” kia, cũng chỉ cách không đến mười giây ngắn ngủi!
Chỉ riêng ngộ đạo kiếm quyết, mười ngày nửa tháng thậm chí mười năm tám năm đều bình thường, sau đó còn cần “Dung hợp” kiếm quyết đã ngộ đạo với thân thể và huyền khí của mình.
Mà Vân Triệt mới cách mười giây lại đã trực tiếp miễn cưỡng thi triển ra.
- Cái này... mặc dù hơi khó, nhưng mà không đặc biệt khó đi?
Vân Triệt tỏ vẻ vô tội hỏi ngược lại, khi nói chuyện, chân mày hắn vừa động, chính trong khoảng thời gian cực ngắn này hắn lại có lĩnh ngộ mới.
Cánh tay lại chìa ra, vẫn lấy ngón tay làm kiếm, một luồng sóng khí mang theo kiếm thế càng thêm hoàn chỉnh mãnh liệt đẩy ra.
Môi mềm của Thải Chi lại một lần nữa há hốc thành hình chữ “O”.
Một lần này rõ ràng đã có ba phần uy thế!
Hơn nữa, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng sói gào trong chớp mắt.
Sau khi thi triển lần thứ hai, ánh mắt của Vân Triệt lại một lần nữa khép kín, chân mày cũng nhíu chặt lại, toàn thân thu liễm khí tức, vẫn không nhúc nhích, chính là đột nhiên tiến vào trạng thái “Ngộ đạo”.
Thải Chi ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt trợn trừng giống như đang nhìn một quái vật.
Nàng đã từng không chỉ một lần nghe thấy Mạt Lỵ đề cập đến ngộ tính của Vân Triệt cực kỳ cao, đến giờ phút này nàng mới biết được, ngộ tính của Vân Triệt đâu chỉ “Cực kỳ cao”, vốn chính là... không thể lý giải!
Một lần ngộ đạo này của Vân Triệt kéo dài ba canh giờ, lúc hắn mở mắt ra, có ánh sao kỳ dị lóe lên, cánh tay nâng lên, kiếm thế bắt đầu khởi động.
- Sử dụng kiếm!
Thải Chi đột nhiên nói.
Chu mang chợt lóe, Kiếp Thiên kiếm đã hiện lên ở trong tay Vân Triệt, nháy mắt hiện động lên kiếm uy mênh mông.
....
....
- Man hoang nha!!
Một bóng sói vĩ đại thoáng hiện trên người Vân Triệt, tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng lại khiến cho không gian vì vậy mà chấn động, kiếm uy cũng trong chớp mắt này đạt lên tới đỉnh.
Kiếp Thiên kiếm mang theo uy thế như Thiên Lang cắn thế đánh về phía Thải Chi.
Thải Chi nhẹ nhàng giơ ngón tay, khẽ điểm, thoáng chốc, tất cả kiếm uy kiếm thế của Kiếp Thiên kiếm hoàn toàn tiêu tán vô tung, liền ngay cả thân hình của Vân Triệt cũng khựng lại ở trong không trung. Nàng trừng lớn đôi mắt vô tội, trong mắt lập lòe ánh sáng lạ:
- Tỷ phu thật sự rất lợi hại.
Một đầu ngón tay hóa giải công kích toàn lực của đối phương trong chớp mắt, trong miệng còn khen đối phương lợi hại...
Vân Triệt quay cuồng trong không trung, rơi trên mặt đất. Trong miệng hắn kịch liệt thở dốc, thân thể càng như tan xương, nhưng trong mắt lại chớp động lên quang mang hưng phấn.
Bởi vì một kiếm mới vừa rồi, hắn cuối cùng đã đánh ra “Man hoang nha” hoàn chỉnh!
Khen ngợi của Thải Chi chính bởi vì thế. Hiện giờ cách lúc nàng bắt đầu truyền thụ một kiếm này cho Vân Triệt mới không đến một ngày.
Lĩnh ngộ mười giây, không đến một ngày liền tu luyện viên mãn... Mà cũng không phải là huyền công huyền kỹ phổ thông gì, chính là kiếm quyết trọng kiếm cao cấp nhất thế gian, khó lĩnh ngộ với tu luyện nhất!
Nếu công khai chuyện này ra, từ Tinh Thần giới đến toàn bộ đông thần vực đều tuyệt đối sẽ không có ai tin tưởng.
Nếu nói đến khuyết điểm, vậy chính là Vân Triệt không có Thiên Lang thần lực, khi hắn thi triển Thiên Lang kiếm nhất định khuyết thiếu “Thần vận”.
Trừ phi...
- Bây giờ ngươi đã hoàn toàn tu luyện thành công Thiên Lang kiếm thứ hai, còn thừa lại đó là thông qua tu luyện đáng kể để đạt tới cảnh giới tùy tâm khống chế.
Thải Chi che giấu chấn động trong lòng, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt nghiêm nghị, lên mặt cụ non:
- Như vậy, hiện giờ ta liền dạy cho tỷ phu kiếm thứ ba!
- Được!
Tuy rằng toàn thân đau nhức mỏi mệt, còn có dưới thương tổn ngược lại mà bị nội thương, nhưng Vân Triệt lại không hề do dự, lập tức lên tiếng trả lời.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa, cho dù không có “Thần vận”, uy lực của Thiên Lang ngục thần điển vẫn mạnh mẽ vô cùng, “Thiên Lang trảm” kiếm đầu tiên trụ cột nhất đã từng là một kiếm tuyệt sát mà Vân Triệt cực kỳ dựa vào, mà uy thế của kiếm thứ hai “Man hoang nha” này còn xa hơn Thiên Lang trảm.
Thiên Lang ngục thần điển có tổng cộng bảy kiếm, Vân Triệt tất nhiên có chờ mong cực kỳ cao với năm kiếm phía sau.
- Kiếm thứ ba, tên là “Thiên tinh đỗng”.
“...” Cái tên quái dị này khiến Vân Triệt hơi ngạc nhiên.
Hai tay Thải Chi chậm rãi mở ra, trong tròng mắt hiện lên thần quang mà trước giờ Vân Triệt chưa từng thấy:
- Kiếm thứ nhất Thiên Lang trảm, kiếm thứ hai Man hoang nha xem như là kiếm thức trụ cột của Thiên Lang ngục thần điển, nhưng bắt đầu từ kiếm thứ ba mới là “Thiên Lang kiếm” chân chính trên ý nghĩa. Bởi vì bắt đầu từ một kiếm này, chẳng những phải có hình, thế, uy, thần, còn phải có cả “Ý”!
- Ý... Là ý gì?
Vân Triệt hỏi.
- Hận ý!
“...” Vân Triệt nhất thời sửng sốt.
Kiếm ý hoặc mơ hồ hay sắc bén, hoặc mênh mông hay bá đạo, hoặc trống rỗng... Hắn chưa từng nghe nói đến có kiếm ý nào là “Hận ý” của kiếm.
- Vào thời đại chư thần, Thiên Lang tinh thần được xếp vào phía trước tinh thần, từng bị ma tộc bắt giữ, nhốt vào ma ngục nơi âm phủ, nhận đến tra tấn vô tận, sinh ra oán hận vô tận, chấp niệm với oán hận của hắn kết hợp ra một lực lượng vô cùng cường đại, luồng lực lượng này để cho hắn phá ngục mà ra, cũng dựa vào sức lực của một mình thoát khỏi ma vực, chạy về thần giới.
Dựa vào sức lực của một mình chạy ra khỏi ma vực, sự cường đại này có thể nghĩ.
Thải Chi tiếp tục nói:
- Mà chấp niệm với oán hận này, đó là “Thiên Lang ngục thần điển” sau này, sau đó, oán hận của hắn bị tinh lọc, cũng đứng hàng một trong mười hai tinh thần, “Thiên Lang ngục thần điển” này cũng bởi vì vậy mà mất đi uy thế, chỉ có khi nào ngọn lửa oán hận lại dấy lên thì mới có thể khôi phục lại thần uy đã từng có... Một khi thần uy phát ra dưới oán hận, mười một tinh thần khác không phải là đối thủ.
- Cho nên, Thiên Lang tinh thần còn có một danh hiệu -- Vị thần oán hận. Mà oán hận là một kiểu cảm xúc tiêu cực, vì thế nên Thiên Lang thần lực cũng được coi là thần lực gần với “Ma” nhất.
Thải Chi ngừng nói, sau đó đột nhiên nở nụ cười:
- Tỷ phu, nói không chừng có một ngày nào đó, ta sẽ đọa thành ma đó, hi hi.
Chân mày Thải Chi cong cong, cười đặc biệt yêu kiều ngọt ngào, nhưng không biết vì sao, trong lòng Vân Triệt đột nhiên giống như có thứ gì đó va chạm vào, hung hăng co rúm lại.
Thải Chi khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, ngón út giơ lên:
- Hừ, không nói giỡn với tỷ phu nữa. Ta biểu diễn một kiếm này cho tỷ phu xem, phải nhìn cẩn thận đó.
....
....
Trong một góc xa xôi của Tinh Trần điện, Mạt Lỵ một mực yên lặng nhìn bọn họ, ánh mắt chưa từng dời đi.