.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1266" class="block_" lang="en">Trang 633# 2
Chương 1267: Vân Triệt Thải Chi
- A a!?
Cánh môi của Thải Chi mở to ra đến lớn nhất.
- Mạt Lỵ... Ngươi nói cái gì?
Vân Triệt gần như hoài nghi lỗ tai mình xuất hiện vấn đề.
- Ta nói, hôm nay hai người các ngươi kết làm phu thê ở đây!
Mạt Lỵ dùng âm điệu rất cao, giọng điệu cũng càng thêm kiên định lặp lại.
Lần này, Vân Triệt nghe được rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, ngây ngốc ngay tại chỗ, hắn nhìn thoáng qua Thải Chi ở bên người cũng đã choáng váng đến trợn mắt há hốc mồm, giống như đã kinh hãi đến ngây ngốc, hơi lắp bắp nói:
- Ngươi... ngươi đang... nói đùa đúng không?
- Ta giống như đang nói đùa sao?
Mạt Lỵ nói, trên mặt không hề có một chút dáng vẻ đùa giỡn, vả lại còn nghiêm túc hơn bất cứ một khắc nào trong bình thường.
Vân Triệt nhíu mày lắc đầu, trong lòng mười vạn phần không hiểu:
- Nhưng mà, ta và Thải Chi làm sao có thể... Ta và nàng... dù thế nào cũng không nên kết làm phu thê đi?
Hai năm trước hắn và Thải Chi lần đầu tiên gặp nhau, miễn cưỡng xem như từng chung hoạn nạn, mình cũng nhận được không ít ân tình từ nàng. Thải Chi là nữ nhi của thần đế, là Thiên Lang tinh thần, thân phận quan trọng nhất là muội muội của Mạt Lỵ, hắn và Thải Chi, hai người dù thế nào cũng không đến mức đụng chạm vào hai chữ “Phu thê”.
Mạt Lỵ nheo mắt hỏi:
- Vì sao không thể? Là Thải Chi không xứng với ngươi sao?
Vân Triệt lắc đầu
- Không phải không phải, Thải Chi là công chúa của Tinh Thần giới, còn là một trong những tinh thần, là ta vốn không có khả năng xứng với Thải Chi.
Chân mày nhỏ của Mạt Lỵ hơi trầm xuống:
- Hừ, ngươi là “Thiên đạo chi tử” mà toàn bộ thần giới đều biết, ngay cả Thiên Diệp Ảnh Nhi đều sốt ruột khó nén muốn gả cho ngươi, sao ngươi lại không xứng với Thải Chi được.
Vân Triệt nhất thời nghe không ra được đây là khẳng định hay trào phúng dưới bất mãn, chỉ có thể nói;
- Nhưng mà, chuyện này, ít nhất phải tình đầu ý hợp với nhau, mà ta và Thải Chi...
- Vậy năm đó khi ngươi lập gia đình với Hạ Khuynh Nguyệt, cũng tình đầu ý hợp sao?
Mạt Lỵ lạnh lùng hỏi ngược lại.
Vân Triệt nhất thời nghẹn lời.
Mạt Lỵ cau mày nói:
- Vân Triệt, ngươi là hạng người gì, trên đời này còn có người nào rõ ràng hơn ta sao? Háo sắc như mạng, không nữ không vui, mới hai mươi mấy tuổi liền tam thê tứ thiếp, hậu cung thành đàn, quả thật nên gặp thiên lôi đánh xuống!
Từ trong lời nói của Mạt Lỵ, Vân Triệt và Thải Chi đều có thể mơ hồ nghe ra được ý tứ hàm xúc nghiến răng nghiến lợi.
- Luận về tướng mạo, Thải Chi tuổi còn nhỏ liền đã tuyệt sắc, tương lai tất có phong tư khuynh thế, luận về xuất thân, nàng là tiểu công chúa của Tinh Thần giới, luận về tu vi, nàng là Thiên Lang tinh thần không người không sợ. Cho dù một điểm nào đều không kém hơn thê thiếp nào ở hạ giới của ngươi. Ngươi còn có gì không vừa lòng!
- Nhưng mà...
Mạt Lỵ hừ lạnh nói:
- Không nhưng mà gì cả! Đừng tưởng rằng ta không biết, bây giờ trong lòng ngươi nhất định đang thầm thích còn ra vẻ ngại ngùng!
Nói xong, Mạt Lỵ dùng giọng điệu thật thấp nói tiếp một câu:
- Đại sắc ma siêu cấp!
Tuy rằng giọng điệu hạ thấp, nhưng Vân Triệt vẫn nghe vào trong tai, sắc mặt lập tức suy sụp... Nhãn hiệu này, cả đời đừng mong tháo xuống được từ trong lòng Mạt Lỵ.
Mạt Lỵ tỏ vẻ vô cùng kiên quyết, tất cả kháng cự của hắn đều sẽ bị Mạt Lỵ chê bai ngược lại càng thêm mãnh liệt. Tuy rằng “Hôn sự” này chẳng những cực kỳ bất ngờ, vả lại đặc biệt vớ vẩn, nhưng hắn biết, Mạt Lỵ cũng không phải người làm bừa, nàng sẽ quyết định như vậy nhất định vì có thâm ý đặc biệt gì đó.
Thoáng an tâm, Vân Triệt nhìn vào ánh mắt Mạt Lỵ, vẻ mặt chăm chú hỏi:
- Vậy ít nhất ngươi hãy nói cho ta... và Thải Chi biết lý do ngươi quyết định như vậy.
Thải Chi kinh ngạc nhìn Mạt Lỵ, giống như còn chưa từ trong kinh hãi hồi phục tinh thần lại.
Mạt Lỵ không hề tránh đi ánh mắt của hắn, cũng nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Bởi vì, trên đời này, chỉ có ngươi mới có thể lấy muội muội của ta.
“...” Một câu nói vô cùng đơn giản, lại khiến Vân Triệt nghe mà ngây ngốc, không biết nên đáp lại như thế nào.
- Thải Chi, đây cũng vì tốt cho muội.
Ánh mắt nhìn về phía Thải Chi, giọng Mạt Lỵ nhu hòa đi:
- Đừng hỏi nhiều, bắt đầu đi, ta sẽ tự mình chứng kiến hai người kết nghĩa phu thê.
Thải Chi lắc đầu, trên mặt toàn là vẻ ngây ngốc ngơ ngác:
- Không... không muốn, không muốn không muốn, muội không muốn.
Thải Chi xoay người, chạy ra ngoài.
- Thải Chi! Muội lại định không nghe lời ta nói sao!
Mạt Lỵ quát lên một tiếng khiến Thải Chi ngoan ngoãn dừng lại, quay mặt qua hoảng loạn nói:
- Muội... Muội nghe lời tỷ tỷ nói, nhưng mà... nhưng mà...
Nhìn vẻ mặt lo sợ không yên của Thải Chi, hô hấp của Mạt Lỵ bị tắc nghẹn, giọng nói và ánh mắt đều nhu hòa đi:
- Thải Chi, hôn nhân là đại sự quan trọng nhất trong đời một nữ tử, mà ta lại một lời quyết định cho muội... Ta biết, đây là thương hại và bất công rất lớn đối với muội, muội có thể thoải mái trách ta, oán ta.
Thải Chi dùng sức lắc đầu:
- Không, muội không trách tỷ tỷ. Muội chỉ... chỉ cảm thấy rất kỳ quái.
Ngực Mạt Lỵ phập phồng kịch liệt, nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ muội nhất định khó có thể tiếp nhận, nhưng mà tin tưởng ta, mất không bao lâu muội sẽ dần dần bị hắn hấp dẫn, cho đến không cách nào tự kiềm chế. Khi đó, muội sẽ hoàn toàn tiếp nhận kết quả này, thậm chí... Sẽ vĩnh viễn thấy may mắn vì một ngày này.
- Hắn chính là một người như vậy.
Vân Triệt: “...”
Thải Chi vẫn mờ mịt không hiểu, bây giờ nàng vốn không có khả năng lý giải:
- Nhưng mà, hắn là tỷ phu. Rõ ràng nên là tỷ tỷ và hắn... rõ ràng...
Mạt Lỵ thở khẽ một tiếng:
- Thải Chi, đây là tâm nguyện ích kỷ nhất, cũng quan trọng nhất của ta, muội có thể giúp ta thực hiện không?
- Muội...
Thải Chi khẽ nhếch cánh môi, không biết trả lời như thế nào.
- Đây cũng nhất định là tâm nguyện của mẫu thân muội, còn có ca ca của muội.
Mạt Lỵ nhẹ nhàng nói.
“...” Ánh mắt của Thải Chi càng ngày càng mông lung, như phủ một tầng sương mù không tan được.
Không thể nghi ngờ quyết định của Mạt Lỵ đánh sâu vào đối với nàng còn mạnh mẽ hơn đối mặt với Vân Triệt người có kinh nghiệm phong phú đến làm cho người ta giận sôi. Tuy rằng nàng kế thừa trí nhớ của Thiên Lang tinh thần, nhưng không cách nào giúp cho nàng có thể lý giải tại sao lại phát sinh chuyện kỳ quái như vậy.
Tâm nguyện, tại sao Mạt Lỵ lại nói là tâm nguyện? Vân Triệt thì thầm trong lòng.
- Vân Triệt, Thải Chi, quỳ xuống.
Mạt Lỵ khẽ nhắm mắt, che giấu đôi mắt phức tạp tới cực điểm.
Nhưng mà Vân Triệt và Thải Chi vẫn đều không nhúc nhích.
Giống như sớm biết thế, sau khi nói vừa dứt lời, Mạt Lỵ liền chìa tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng khép lại.
Một luồng lực lượng mềm mại đột nhiên áp chế, Vân Triệt nào có khả năng kháng cự được lực lượng của Mạt Lỵ, lúc này quỳ trên mặt đất, Thải Chi vẫn đang mơ hồ cũng cùng quỳ xuống.
- Bái thiên địa!
Giọng Mạt Lỵ tăng thêm.
- Tỷ tỷ, muội...
Thải Chi còn định nói điều gì, lại bị Mạt Lỵ lớn tiếng cắt ngang:
- Không cho phép nói!
Thế tay của Mạt Lỵ khẽ biến, lực lượng đè trên người hai người nhất thời dời lên, mang theo thân trên của hai người đồng thời cúi xuống.
Vân Triệt không kháng cự nổi lực lượng của Mạt Lỵ, mà Thải Chi có thể... Nhưng nàng không dám. Ở trên đời này, chuyện nàng không muốn nhất, cũng không dám làm nhất chính là khiến tỷ tỷ tức giận.
- Bài vị sau người ta là mẫu thân và dì của Thải Chi, ta từng là sư phụ của Vân Triệt, tự nhiên cũng coi như làm trưởng bối của Vân Triệt, như thế, hai người các ngươi đều có trưởng bối ở bên... Vái đi!
Mạt Lỵ nói xong, thế tay lại thay đổi, nhìn hai người hoàn thành nhị bái.
Khẽ thở ra một hơi, ngón tay của Mạt Lỵ áp lại, khí tức vô hình chuyển qua thân thể của hai người, khiến Vân Triệt và Thải Chi quỳ đối mặt nhau, bốn mắt đối diện.
Chính là, ánh mắt của bọn họ vừa mới chạm nhau, thân trên liền đã bị áp chế.
- Tam bái!
Một bái này cực nặng, đầu của Vân Triệt và trán của Thải Chi cũng đụng chạm rất mạnh vào cùng một chỗ.
Mạt Lỵ thu hồi lực lượng, lúc đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng lại đột nhiên trở nên càng phức tạp thêm:
- Tam bái đã hoàn thành, Vân Triệt, Mạt Lỵ, bắt đầu từ thời khắc này, hai người các ngươi đã là phu thê, vận mệnh tương liên, tương lai cần giúp đỡ lẫn nhau, cùng chung vinh nhục!
Vân Triệt: “...”
Thải Chi: “...”
Từ quỳ xuống đến nghi thức tam bái đều do Mạt Lỵ cưỡng chế hoàn thành, hơn nữa tiến hành rất nhanh, hai người thậm chí còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì.
Mặc dù Vân Triệt là nam nhân đã từng trải qua ba lần nghi thức lập gia đình, nhưng một lần này lại lúng ta lúng túng. Chỉ biết rằng hoàn thành nghi thức này là có ý vị như thế nào...
Sau Hạ Khuynh Nguyệt, Thương Nguyệt, tiểu Yêu Hậu, hắn lại có thêm một thê tử...
Thải Chi...
Cùng Hạ Khuynh Nguyệt là chỉ phúc vi hôn, cùng Thương Nguyệt là tình đầu ý hợp, cùng tiểu Yêu Hậu là khắp chốn mừng vui, mà cùng Thải Chi...
Hắn lặng lẽ liếc nhìn Thải Chi, lại phát hiện nàng vẫn ngây ngốc ngơ ngác quỳ ở đó, mờ mịt bất lực làm cho người ta thương tiếc.
Giống như cho tới bây giờ nàng vẫn không cách nào lý giải được đã xảy ra chuyện gì.
Mạt Lỵ đi tới, yên lặng nhìn hai người, vẫn nhìn hồi lâu, trên mặt nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không lúc nào không dậy lên gợn sóng...
Vân Triệt, sau khi ta rời đi, sẽ có Thải Chi thay ta bảo hộ ngươi, tương lai nàng nhất định có thể trở thành tinh thần cường đại nhất, đỡ tất cả tai họa thay cho ngươi...
Thải Chi, muội phải nhớ kỹ, không có ta, trên đời này vẫn còn có một người để cho muội thỏa ý dựa vào, đừng để bản thân rơi vào vực sâu của “Duy Hận”...
Giọng nói bên trong tâm hồn dần dần mờ nhạt, nàng không cách nào nói ra, nhưng chứng kiến vận mệnh của hai người kết hợp, khóe môi nàng cuối cùng lộ ra nụ cười rất nhẹ:
- Thải Chi, đưa chiếc nhẫn trên tay muội cho ta.
Thải Chi ngẩng đầu, ngẩn ra, mới cẩn thận lấy chiếc nhẫn vẫn luôn đeo trên ngón tay trái xuống, đặt vào trong tay Mạt Lỵ.
Đây là một chiếc nhẫn màu bạc sáng, phía trên mơ hồ quấn quanh lấy lam quang rất nhạt. Ngón tay chạm vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, Mạt Lỵ khẽ nói:
- Chiếc nhẫn này là năm đó trước khi ca ca lâm chung đã lưu lại, ca nói ca để lại trong chiếc nhẫn này linh hồn cuối cùng của ca, có thể phù hộ ta một đời một kiếp.
- Mười hai năm trước, trước khi ta đi nam thần vực đã giao chiếc nhẫn này lại cho Thải Chi, hiện giờ, ta giao nó cho ngươi.
- Hả!?
Thải Chi thét lên một tiếng kinh hãi, chiếc nhẫn này vẫn luôn là món đồ quý trọng nhất trên người nàng.
Mạt Lỵ tiến lên trước, cầm lấy tay trái của Vân Triệt, tự tay đeo chiếc nhẫn này vào ngón giữa của hắn:
- Vân Triệt, hy vọng mỗi lần khi ngươi nhìn thấy chiếc nhẫn này, đều có thể nhớ tới Thải Chi là thê tử của ngươi, là người ngươi phải che chở cả đời, ngươi đối tốt với nữ nhân khác, cho dù là chút thủ đoạn nhỏ mua vui, ở chỗ Thải Chi này không được thiếu dù chỉ một chút!
“...” Vân Triệt nhìn Mạt Lỵ, lại nhìn thoáng qua chiếc nhẫn đeo trên ngón tay mình, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Chiếc nhẫn này xem như là đồ cưới của Thải Chi, ngươi cũng nên lấy ra món sính lễ gì đi chứ?
Mạt Lỵ buông tay Vân Triệt ra.
Vân Triệt thở hắt ra, lấy một thanh trường kiếm có vẻ bình thường từ trong Thiên Độc châu, trên thân kiếm mơ hồ có lưu quang xanh biếc.
- Thanh kiếm này tên là Thiên Độc kiếm, nó từng theo ta tế thế cứu nhân, cũng từng theo ta tàn sát muôn dân, cũng chứng kiến hai đoạn đời người của ta. Cũng là nó đã cứu mạng của Linh Nhi ở Tuyệt Vân nhai.
Mạt Lỵ cầm lấy Thiên Độc kiếm, nàng mơ hồ cảm giác được khí tức của Thiên Độc châu ở trên thân kiếm.
Đặt Thiên Độc kiếm vào trong tay Thải Chi, Mạt Lỵ ôn nhu nói:
- Thải Chi, cất kỹ thanh kiếm này. Đây là sính lễ mà phu quân muội đưa cho muội, cũng là chứng minh hắn cả đời thủ hộ muội.
- Tỷ phu yếu kém như vậy, muội mới không cần hắn thủ hộ.
Thải Chi nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn chạm khẽ lên thân kiếm, trong mắt mờ mờ ảo ảo, không biết đang nghĩ cái gì.
- Hắn không phải là tỷ phu của muội, mà là phu quân của muội, không được gọi sai!
Mạt Lỵ nhắc nhở.
- Muội mới không cần!
Thải Chi phản bác, nàng liếc nhìn Vân Triệt, lại nhanh như tia chớp dời mắt đi, sau đó nắm lấy Thiên Độc kiếm, vội vàng chạy đi, giống như trong ngỡ ngàng luống cuống, không biết nên đối mặt với Vân Triệt và tỷ tỷ như thế nào.