Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1266 - Chương 1268: Thiên Sát Cô Tinh

. ._634__1" class="block_" lang="en">Trang 634# 1

 

 

 

Chương 1268: Thiên sát cô tinh



Trong tẩm điện chỉ còn lại hai người Vân Triệt và Mạt Lỵ, không có Thải Chi, không khí ngược lại trở nên hơi quái dị.

Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm một hơi:

- Phù, Mạt Lỵ, ngươi làm như vậy là vì bảo hộ ta sao?

Mạt Lỵ cũng không phải người làm càn, càng không có khả năng làm liều trên chuyện hôn sự của Thải Chi, cho nên tuy rằng Vân Triệt không hiểu ra làm sao, nhưng không có kháng cự quá mức mãnh liệt.

Mạt Lỵ quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi:

- Hừ! Tự mình đa tình. Ngươi và Thải Chi trao đổi tín vật, đã bái thiên địa, hiện giờ đã là phu thê. Đã thành sự thật, không được hỏi lại nữa. Về sau... Ngươi sẽ biết.

- Ta đương nhiên biết ngươi sẽ không hại ta và Thải Chi, chính là... Chuyện này cũng quá kỳ quái đi, đây chính là chuyện lớn trong đời người! Đổi lại là ai trong khoảng thời gian ngắn cũng khó tiếp nhận đi.

Mạt Lỵ liếc nhìn Vân Triệt, lại hừ lạnh nói:

- Khó có thể tiếp nhận? Sao ta không hề nhìn thấy chút nào từ trên người ngươi? Hừ! Được tiện nghi còn khoe mẽ.

Mặt Vân Triệt đỏ lên, biện luận:

- Khụ khụ, ta đương nhiên còn tốt, nếu đây thật sự là tâm nguyện của ngươi, đừng nói muội muội của ngươi, để cho ta cưới một đầu heo mẹ già cũng không sao. Nhưng chuyện này đối với Thải Chi... nhất định sẽ tương đối nghiêm trọng.

Mạt Lỵ cười lạnh:

- Phải không? Bây giờ ta đây sẽ lập tức đi bắt một đầu heo mẹ già về.

Dưới chân Vân Triệt mềm nhũn, sợ hãi không thôi đưa tay túm lấy cánh tay Mạt Lỵ:

- Từ từ! Được rồi được rồi, ta không hỏi nguyên nhân ngươi làm như vậy. Nhưng mà, chuyện này nói lại cho phụ thân ngươi... À, Tinh Thần đế như thế nào?

Giọng Mạt Lỵ lạnh đi:

- Thải Chi không có phụ thân, không cần nói lại cho lão tặc kia, hắn không xứng!

Mỗi lần đề cập đến “Lão tặc’, khí tức của Mạt Lỵ đều sẽ lạnh xuống, toàn thân gần như phản xạ có điều kiện nổi lên hàn ý lạnh thấu xương... Thậm chí là sát ý.

Nàng căm hận Tinh Tuyệt Không đã sớm sâu đến tận xương tủy, có lẽ đời này kiếp này đều khó có khả năng hóa giải.

- Hơn nữa cho dù hắn biết được cũng sẽ không thể nói cái gì.

Vân Triệt ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao?

Mạt Lỵ không trả lời thẳng, ngược lại nói:

- Ngươi không cần quản chuyện này. Nhớ kỹ lời ta nói, ngươi đối xử với những nữ nhân khác của ngươi tốt bao nhiêu, nhất định phải đối xử tốt với Thải Chi bấy nhiêu, một chút đều không được bất công, bằng không... Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Vân Triệt cười đáp ứng:

- Được! Ta đối xử với Mạt Lỵ tốt bao nhiêu, sẽ đối xử với Thải Chi tốt bấy nhiêu.

Vốn tưởng rằng câu này nói ra nhất định gặp phải mắt lạnh kiêu ngạo của Mạt Lỵ, nói không chừng còn bị nàng một cước đá văng, không nghĩ tới, Mạt Lỵ chính là không hề phản bác mà ngược lại trầm mặc một lúc lâu, sau đó vô cùng nghiêm túc nói:

- Được, nhớ kỹ câu nói này của ngươi.

Vân Triệt hơi sững sờ, ánh mắt mang theo chút hoài nghi nhìn Mạt Lỵ:

- Hả? Hôm nay sao ngươi kỳ quái vậy?

Mạt Lỵ hừ nhẹ một tiếng, lại chuyển ánh mắt đi, có phần không dám đối diện với Vân Triệt, đồng thời lạnh lùng thay đổi đề tài:

- Kỳ quái chỗ nào!? Cho dù ngươi có nguyện ý hay không, ngươi đã cùng Thải Chi bái thiên địa, trao đổi tín vật, còn có mẫu thân, dì của nàng cùng với ta chứng kiến, hai người các ngươi đã là phu thê! Ngươi... có ấn tượng như thế nào với Thải Chi?

Vân Triệt ngẫm nghĩ, nói:

- Thời gian ta ở chung với Thải Chi không dài, nhưng mà ta đại khái có hai ấn tượng đặc biệt về nàng.

- Hai cái gì?

- Một là nàng coi ngươi còn quan trọng hơn nàng, hơn nữa quan trọng rất nhiều.

Vân Triệt nhìn Mạt Lỵ, đặc biệt nghiêm túc nói.

Ở Hắc Gia giới, sau khi nàng biết được thân phận của hắn, đủ kiểu trợ giúp âm thầm cho hắn... Ở Tinh Thần giới vẻ kích động khi nhìn thấy hắn... Không hề giữ lại truyền thụ Thiên Lang ngục thần điển vốn nên chỉ thuộc về nàng cho hắn... Ủy khuất thuận theo hôn sự mà Mạt Lỵ áp đặt lên trên người nàng...

Tất cả của tất cả, đều đang nói cho Vân Triệt, Mạt Lỵ giữ vị trí cực kỳ quan trọng ở trong lòng Thải Chi.

“...” Mạt Lỵ nhẹ nhàng cắn môi:

- Còn gì nữa không?

Ánh mắt Vân Triệt chớp lên:

- Còn có chính là... nàng không phải người ngây thơ trong sáng không rành thế sự như vẻ ngoài hiện ra, ngược lại... nàng cực kỳ thông minh, hơn nữa rất giỏi che giấu bản thân.

Mạt Lỵ đảo mắt, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc:

- Tại sao lại cho là như thế?

- Khi ở Hắc Gia giới, ta vẫn cho rằng nàng là một tiểu công chúa bị gia tộc nào đó làm hư, đủ loại không giải thích được và không biết trời cao đất rộng... Nhưng bây giờ nghĩ lại những lời nàng nói, hành động khi đó, gần như mỗi một câu, từng hành động đều có ý thăm dò châm chích rất mạnh.

- Lần đầu tiên khi nàng gọi ta là tỷ phu, thật ra đã hoàn toàn xác định được thân phận của ta.

Vân Triệt tỏ vẻ bất đắc dĩ:

- Hơn nữa khi ở Hắc Gia giới, ta có thể nói là bị nàng đùa giỡn xoay quanh. Người có thể đùa giỡn xoay quanh ta, đời này ta thật sự còn không gặp được vài người. Nhưng mà, nàng cũng không phải đang cố tình đùa giỡn ta, mà đang thử tình cảm của ta đối với ngươi.

- Đại khái là nàng rất hài lòng với kết quả thử nghiệm, cuối cùng mới có thể giúp ta tìm được “Cửu tinh phật thần ngọc”, còn tặng kèm một viên không huyễn thạch cho ta.

So với Vân Triệt, Vũ Quy Khắc quả thật bị Thải Chi trêu đùa tính kế đến muốn sống muốn chết...

Nhưng khi nàng ở trước mặt Mạt Lỵ, Vân Triệt lại không hề nhìn thấy một chút tâm cơ lòng dạ nào, chỉ là một thiếu nữ non nớt hoàn toàn rộng mở toàn bộ, không hề có bất cứ đề phòng với giữ lại, không hề có bất cứ kháng cự nào.

Thậm chí, dường như còn có một chút dè dặt cẩn trọng, không muốn để cho tỷ tỷ của mình có một chút tức giận.

Mạt Lỵ khẽ nhắm mắt, giọng nói nhẹ đi nhiều:

- Ngươi nói không sai. Thải Chi đúng là rất thông minh, cũng rất giỏi che giấu bản thân. Nhưng mà, nàng cũng không phải trời sinh như thế, mà là một kiểu bảo hộ đối với bản thân.

Vân Triệt không hiểu:

- Bảo hộ bản thân? Nàng sinh ra đã là tiểu công chúa của Tinh Thần giới, bây giờ còn là Thiên Lang tinh thần, ta cảm thấy được... nàng gần như là người không cần thiết tự bảo hộ mình nhất ở trên đời.

Mạt Lỵ lắc đầu, ánh mắt u ám:

- Tinh Thần giới, không phải tinh thuần giống như ngươi thấy... toàn bộ Vương giới đều là như thế.

Vân Triệt: “...”

Đảo mắt nhìn về phía phương hướng Thải Chi rời đi, Mạt Lỵ chậm rãi nói:

- Tinh Thần giới chúng ta thờ phụng tinh thần lực, tin tưởng mỗi một người ở trên đời này đều có được một ngôi sao phù hợp.

- Còn có một tháng trước khi Thải Chi sinh ra, lúc lão tặc kêu mấy lão gia hỏa của viện trưởng lão đo lường tính toán ngôi sao phù hợp với Thải Chi, cho ra kết quả lại là...

- Thiên sát cô tinh sẽ mang đến tai họa vô tận!

Vân Triệt lắc đầu:

- Thứ này sao có thể tin tưởng, ta chưa bao giờ tin tưởng cái gì mà mạng do trời định. Đến cấp bậc như Tinh Thần giới này, chắc càng không thể tin tưởng mới đúng.

Mạt Lỵ tiếp tục nói:

- Không, bọn họ tin tưởng. Mà chuyện phát sinh sau đó, lại đều đang xác minh bốn chữ “Thiên sát cô tinh”.

Vân Triệt: “...!?”

- Thải Chi vừa mới sinh ra, mang đi toàn bộ nguyên khí của mẫu thân nàng, khiến dì bị chứng khí hư rồi mất đi. Lão tặc kia, còn có toàn bộ người của Tinh Thần thành lại càng thêm nhận định nàng là “Thiên sát cô tinh”, tất cả đều bài xích nàng, tuyệt đối không tới gần nàng, vứt bỏ nàng ở trong tẩm điện bỏ đi mặc kệ nàng tự sinh tự diệt, nếu như không phải ca ca bế nàng về, mẫu thân thu lưu nàng, nàng đã sớm theo dì đi rồi.

Chân mày Vân Triệt chìm xuống thật sâu:

- Tại sao có thể có chuyện như vậy? Cho dù Tinh Thần đế tin tưởng chuyện này, Thải Chi dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của hắn, sao có thể làm ra... chuyện mặc kệ cho một anh nhi mới sinh ra tự sinh tự diệt?

Mạt Lỵ cười lạnh một tiếng châm chọc, tiếp tục nói:

- Sau khi mang Thải Chi về không lâu, mẫu thân của ta liền bị Nguyệt Thần giới bắt được, tự sát rồi mất đi, sau này, ca ca bị Thiên Diệp Ảnh Nhi làm hại, cũng rời chúng ta mà đi, lại tiếp sau đó, ta bị nam thần vực ám toán, mọi người cũng đều cho rằng là ta đã chết...

- Tiếp sau mẹ đẻ, trên đời này chỉ có ba người đối xử tốt với nàng, lại hết người này đến người khác gặp tai họa, mạnh như tinh thần đều không cách nào tránh khỏi. Tất cả mọi người cho rằng, toàn bộ đều bởi vì Thải Chi, bởi vì nàng là thiên sát cô tinh mang đến tai họa cho người bên cạnh... ngay cả chính nàng cũng cho là như thế.

“...” Trong lòng Vân Triệt đột nhiên bị đè nén.

Mình ra đời dẫn đến mẹ đẻ chết đi, từ bắt đầu sinh mệnh liền bị mọi người bài xích chán ghét, toàn bộ người đối xử tốt với nàng lại hết người này đến người khác gặp phải tai họa... Lấy kinh lịch của hắn, cũng không thể tưởng tượng nổi sẽ là áp lực nặng nề với tra tấn tâm linh như thế nào.

Huống chi, nàng lại chỉ là một thiếu nữ non nớt như thế.

- Sau khi mẫu thân và ca ca của ta lần lượt ra đi, Thải Chi liền rơi vào trong bóng ma tự trách và oán hận bản thân, nàng tin tưởng những tai họa này đều vì nàng mà tới. Khoảng thời gian kia, nếu không phải ta còn ở bên cạnh nàng, có lẽ tâm linh của nàng đã sớm hỏng mất.

- Thải Chi khi đó, mới có sáu tuổi.

- Sau này, ta ngẫu nhiên nhận được tin tức nam thần vực xuất hiện truyền thừa của Tà thần, liền một mình đi đến nam thần vực. Mặc dù khi đó ta đây đã kế thừa Thiên Sát thần lực, lại vô cùng khát cầu lực lượng càng cường đại hơn, vì báo thù thay mẫu thân và ca ca, cũng vì có thể mang theo Thải Chi vĩnh viễn rời khỏi thần giới.

Mà chuyện này, chỉ là một phần nguyên nhân, một nguyên nhân quan trọng khác, Mạt Lỵ vĩnh viễn sẽ không nói với Vân Triệt.

- Nhưng mà, mặc dù ta liều mạng thu được “Máu Tà thần bất diệt”, lại gặp phải ám toán, trúng thí thần tuyệt thương độc. Người ám toán ta vì không để cho ta có thời cơ khu độc, truy sát ta rất xa cực kỳ xa... Mặc dù ta thoát khỏi đuổi giết, nhưng đã độc lan đến linh hồn. Sau đó, tất cả mọi người đều cho rằng ta đã chết, ngay cả bản thân ta cũng không tin tưởng còn có thể sống sót.

Nàng liếc nhìn Vân Triệt, lại dời tầm mắt đi. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ là thay đổi vận mệnh của nàng... bởi vì nàng gặp được Vân Triệt.

Giống vậy, cũng thay đổi vận mệnh của Vân Triệt, bởi vì hắn gặp được Mạt Lỵ.

- Ta không dám suy nghĩ, sau khi cái chết của ta lan truyền đến Tinh Thần giới, khoảng thời gian kia Thải Chi vượt qua như thế nào. Trong lúc ở Thiên Huyền đại lục, Thải Chi cũng là vướng bận duy nhất của ta ở Tinh Thần giới, ta đi theo Ngục La trở lại Tinh Thần giới, Thải Chi cũng là nguyên nhân quan trọng nhất.

Một nguyên nhân quan trọng khác tự nhiên là Vân Triệt, bởi vì nếu như nàng không đi, Vân Triệt, thậm chí toàn bộ Lam cực tinh sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

- Bốn năm trước, khi ta trở lại Tinh thần giới, Thải Chi đã kế thừa thần lực của Thiên Lang tinh thần. Mấy lão gia hỏa của viện trưởng lão kia cũng nói tinh vận của nàng đã từ “Thiên sát cô tinh” chuyển thành “Thiên Lang tinh”, địa vị của Thải Chi cũng tự nhiên hoàn toàn khác với trước kia, từ người người chán ghét, đến toàn thế kính sợ.

Nghe đến đó, đè nén trong lòng Vân Triệt cuối cùng hơi thả lỏng một chút. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không thể có khả năng nghĩ đến, nữ hài suy nghĩ đơn giản, cổ quái linh tinh, đôi mắt tinh thuần như tinh linh, lại giống như vĩnh viễn khéo cười xinh xắn kia lại đã từng trải qua bóng đè như vậy.

- Thần lực của Thiên Lang tinh thần, được công nhận là mạnh nhất trong mười hai tinh thần, đồng thời cũng là tinh thần thần lực khó tìm được kẻ kế thừa nhất. Năm đó, sở dĩ ca ca của ta có thể được đến tán thành của Thiên Lang thần lực, là vì thiên phú và ngộ tính trên huyền đạo của ca cực kỳ cao.

- Còn Thải Chi... thiên phú huyền đạo của nàng lại đặc biệt bình thường, nhưng vào năm mười hai tuổi ấy, chiếm được Thiên Lang thần lực chủ động tán thành, hơn nữa, đạt tới độ phù hợp gần như hoàn mỹ. Ngươi biết vì sao không?

Vân Triệt khép mi suy tư, trong lòng đột nhiên lộp bộp:

- Chẳng lẽ là... Oán hận?

Hôm nay Thải Chi mới vừa nhắc tới với hắn, Thiên Lang tinh thần được xưng là vị thần oán hận, Thiên Lang ngục thần điển cũng bởi vì chấp niệm với oán hận mà sinh, oán hận càng nặng, uy lực của Thiên Lang ngục thần điển càng cường đại.

“...” Mạt Lỵ khẽ gật đầu, động tác rất nhẹ, lại lộ ra đè nén cực kỳ trầm trọng:

- Sau khi thăm dò được cái chết của ta, Thải Chi liền triệt để phong bế mình ở trong oán hận... oán hận đối với toàn bộ thế giới, cùng với... oán hận bản thân.

Bên trong tâm hồn của Vân Triệt đột nhiên lóe lên kiếm quyết của Thiên Lang kiếm thứ bảy:

Địa đỗng thiên thương, duy hận vô tâm.

Duy hận...

“Một kiếm này không có bất cứ liên quan nào đến ‘Thiên phú’ và ‘Ngộ tính’, cho dù tỷ phu nghĩ tới một vạn năm cũng không thể có khả năng ngộ ra! Người ngốc giống như tỷ phu, ‘Cơ hội’ kia cũng vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện ở trên người tỷ phu, hiểu chưa!”

“Ta không hy vọng tỷ phu sẽ có cơ hội như vậy, tỷ tỷ càng không hy vọng... Tóm lại! Đừng lãng phí khí lực suy nghĩ, tỷ phu tốt hơn hết vẫn tu tập nhiều năm kiếm trước đó!”

“...” Vân Triệt nhắm hai mắt lại. Khi Thải Chi nói câu này có vẻ mặt hớn hở, thần thái phấn khởi, lúc này nghĩ đến, sau lưng lời nói đó, mỗi một lời mang theo vẻ trầm trọng mà người thường không thể tưởng tượng nổi.

Mạt Lỵ nhìn Vân Triệt, lời nói trên môi chậm rãi rót vào chỗ sâu trong linh hồn hắn:

- Ở trong lòng Thải Chi, vẫn luôn có một vực sâu, bây giờ ngươi là phu quân của Thải Chi, ngươi có trách nhiệm... Để cho nàng vĩnh viễn đừng rơi vào vực sâu này!

Nếu như là lời của ngươi, nhất định có thể làm được... Mạt Lỵ thì thầm trong lòng.

-... Được.

Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu.

Một chữ, cũng là hứa hẹn cả đời.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment