Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1267 - Chương 1269: Nội Tâm

. ._634__2" class="block_" lang="en">Trang 634# 2

 

 

 

Chương 1269: Nội tâm



Thế giới bên trong Tinh Thần điện.

Chim hót hoa thơm, nước chảy róc rách. Thải Chi ngồi trên một tảng đá suối, tay ôm má thơm, tròng mắt mê ly nhìn phương xa, hai chân trần trắng non mềm vô ý thức quẫy nước suối, tung lên từng mảnh bọt nước.

Lúc này, ánh mắt nàng vừa động, nhìn thấy Vân Triệt không biết chui ra từ chỗ nào, đang không nhanh không chậm đi về phía nàng.

Tròng mắt Thải Chi “Vèo” chuyển qua, cánh môi cũng không tự giác nhếch lên vài phần:

- Ngày mai ngươi sẽ phải rời đi, không ở bên cạnh tỷ tỷ, tới nơi này làm gì.

Vân Triệt đi tới, hèn hạ ti tiện nói:

- Đương nhiên là tới nhìn thê tử mới tân hôn của ta.

Xưng hô quá mức ái muội này khiến trong mắt Thải Chi rõ ràng lóe lên chút hoảng loạn, vội vàng giận dữ trách mắng:

- Ai... ai là thê tử tân hôn của ngươi!

Nói xong, nàng cúi thấp đầu, rất nhỏ giọng than thở một câu:

- Quỷ hẹp hòi!

Vân Triệt trừng lớn mắt:

- Quỷ hẹp hòi? Ta hẹp hòi chỗ nào?

Khuôn mặt trắng nõn của Thải Chi chuyển qua, ngón tay chỉ lên chiếc nhẫn trong tay trái của Vân Triệt, tức giận nói:

- Ngươi còn mặt mũi mà nói! Chiếc nhẫn kia là do ca ca lưu lại, là bùa hộ mệnh của ta, cũng là thứ quan trọng nhất trên người ta!

- Ta đưa thứ quan trọng nhất cho ngươi, ngươi lại chỉ cho ta một thanh kiếm mẻ, còn nói không phải quỷ hẹp hòi, hừ!!

“...” Vân Triệt lập tức không biết nói gì, lối suy nghĩ của Thải Chi... thật sự để cho hắn khó có thể đuổi kịp.

- Đó cũng không phải là kiếm mẻ, mà là ta...

Mới vừa mở miệng, liền nhìn thấy cánh môi của Thải Chi đã bĩu lên đến đủ để treo bình dầu, Vân Triệt đành phải dừng biện giải, khoát tay nói:

- Được được được, vậy ngươi muốn cái gì? Nếu trên người ta có, nhất định đều tặng cho ngươi.

- Đây chính là ngươi nói nha!

Đôi mắt Thải Chi sáng ngời, hai chiếc răng khểnh trên môi cười tươi chớp động lên ngọc quang sáng trong.

“...” Vân Triệt nhất thời có một dự cảm mắc bẫy, chỉ có thể kiên trì nói:

- Vậy ngươi rốt cuộc... muốn cái gì?

Thải Chi không hề nghĩ ngợi, dịu dàng nói:

- Ngươi tặng tỷ tỷ thật nhiều quần áo xinh đẹp, ta cũng muốn! Hơn nữa còn muốn xinh đẹp giống như của tỷ tỷ!

-... Chỉ như vậy?

Vân Triệt đã chuẩn bị nhận một đao làm thịt ngoan độc lại ngơ ngác.

Thải Chi tỏ vẻ rất nghiêm túc:

- Đúng vậy! Lần sau lúc tới nhất định phải mang đến! Nếu không... Ta mới không thừa nhận ngươi là phu quân của ta.

Nửa câu nói cuối cùng cực kỳ nhỏ giọng, lúc nói chuyện, trên mặt non mềm đặc biệt lóe lên chút thẹn thùng, đầu cúi thấp xuống, né tránh ánh mắt của Vân Triệt.

Vẻ ửng hồng chợt lóe lên nhìn Vân Triệt không chớp mắt kia...

Má nó? Tình huống gì đây? Lúc trước còn ủy khuất không thôi, còn thiếu chút nữa rơi nước mắt ra, cuối cùng còn trực tiếp chạy đi, sao đột nhiên lại...

Chẳng lẽ từ vừa mới bắt đầu tiểu nha đầu này đã có ý tứ với ta? Trước đó chính là kiêu ngạo... Vân Triệt không khỏi sờ lên mặt mình.

Vân Triệt dù sao cũng là nam nhân, dù thế nào cũng không thể hoàn toàn thông hiểu suy nghĩ trong lòng thiếu nữ. Mạt Lỵ cố tình để cho bọn họ kết hợp, đối với Vân Triệt mà nói, cơ bản xem như vì để cho Mạt Lỵ như nguyện mà làm hình thức, nhiều lắm là hơi kỳ quái -- dù sao hắn đã từng trải qua nhiều lần hình thức càng long trọng hơn lần này rồi.

Nhưng mà lại sẽ khiến toàn bộ tâm linh của một thiếu nữ mới chớm yêu long trời lở đất, cảm giác đối với Vân Triệt cũng sẽ theo đó mà phát sinh biến hóa vi diệu.

- Được, ta nhất định tặng cho ngươi, nhưng mà không cần chờ đến lần sau.

Tay trái của Vân Triệt đưa lên trước người, nhất thời, mười mấy bộ xiêm y nữ tử có hình thức khác nhau bày ra ở trước mắt Thải Chi.

- Wow a!

Thải Chi trợn to mắt, trên môi phát ra một tiếng kêu to thật dài.

Trong vài năm cùng với Mạt Lỵ, một trong những ham thích lớn nhất của hắn chính là mua đủ loại quần áo xinh đẹp cho Mạt Lỵ. Sau khi Mạt Lỵ rời đi, mỗi một lần hắn nhìn thấy quần áo mà Mạt Lỵ sẽ thích đều sẽ kích thích tiếng lòng, sau đó không chút do dự mua lại.

Bất tri bất giác đã nhiều như vậy.

Dù sao, Thương Nguyệt lão bà của hắn là đế vương một quốc gia, còn chiếm nửa Hắc Nguyệt thương hội. Vân gia lại là đại hộ nhân gia... tiền nhiều vốn xài không hết.

- Này... nhiều... quá!

Trong mắt Thải Chi như có ngàn vạn vì sao đang lóng lánh. Bộ quần áo nào mà Vân Triệt nhìn trúng cho Mạt Lỵ đều nhất định không phải đồ bình thường. Hoặc hết sức hoa lệ, hoặc vô cùng lịch sự tao nhã, mà bởi vì Mạt Lỵ luôn luôn yêu thích màu đỏ, trong chỗ quần áo này, có hơn phân nửa đều là màu đỏ.

Thải Chi cũng không tham nhiều, mà lựa chọn một bộ lưu tiên quần màu sắc rực rỡ. Nàng dán chiếc lưu tiên quần nhiều màu này lên trên người, nhẹ nhàng xoay một vòng, làn váy xao động giống như có cầu vồng đang nhẹ nhàng bay lượn.

Tuy rằng Thải Chi kém Mạt Lỵ sáu tuổi, nhưng thân hình hai người gần như giống nhau như đúc, cho nên, chiếc lưu tiên quần nhiều màu này mặc lên trên người Thải Chi cũng hoàn toàn thích hợp.

- Hì hì, cám ơn tỷ phu.

Thu hồi chiếc lưu tiên quần nhiều màu xinh đẹp lại, miệng cười như nụ hoa dính lấy sương sớm, kiều diễm đáng yêu nói không nên lời.

Rốt cuộc vẫn là một tiểu nha đầu... Vân Triệt thì thầm trong lòng. Dù sao năm nay Thải Chi mới mười chín tuổi, nhưng vẻ ngoài nhiều lắm cũng mới mười ba mười bốn tuổi.

Nhìn nàng vì một bộ quần áo mà có dáng vẻ vui mừng như vậy, Vân Triệt yên lặng thở phào nhẹ nhõm trong lòng... Có lẽ, tình huống của Thải Chi cũng không hỏng bét như Mạt Lỵ lo lắng.

Nhìn nụ cười thản nhiên của Thải Chi, khóe miệng của Vân Triệt cũng không khỏi tự chủ cong lên, bật thốt lên hỏi:

- Thật kỳ quái, vừa rồi ngươi rõ ràng không tình nguyện như vậy, giống như bị ủy khuất cực lớn, làm sao lại đột nhiên có biến hóa lớn như vậy?

Nghe xong lời Vân Triệt nói, nụ cười của Thải Chi biến mất, môi cong lên:

- Không tình nguyện thì có thể làm gì chứ, cũng không thể khiến tỷ tỷ tức giận.

Nàng u oán nói:

- Người ta mới là hài tử nhỏ như vậy, lại sẽ lập gia đình... Đều tại ngươi!

- Ngươi đã mười chín tuổi rồi, nào còn là tiểu hài tử?

Giống như con mèo con bị dẫm vào đuôi, Thải Chi thở phì phò nói:

- Mười chín tuổi thì không phải là tiểu hài tử sao! Ta chính là vậy!!

- Được được được, ngươi là tiểu hài tử.

Vân Triệt xem như nhìn ra, Thải Chi có vẻ cực kỳ mẫn cảm với tuổi của mình, hai năm trước khi nhìn thấy nàng, nàng tự xưng mình mới mười ba tuổi, kiên quyết phủ nhận đã mười bảy tuổi... cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, chẳng lẽ do dáng người?

Thải Chi đột nhiên đổi giọng, phát ra một tiếng thở dài không nên thuộc về thiếu nữ, sau đó nhìn Vân Triệt nói:

- Sở dĩ ta bắt đầu tiếp nhận chuyện này, là có phần suy nghĩ cẩn thận lý do vì sao tỷ tỷ lại làm như vậy. Có phải tỷ tỷ nói lời kỳ quái gì đó với ngươi không? Ví dụ như, trong lòng ta có một vực sâu gì đó.

- Hả...

Vân Triệt sửng sốt.

Nhìn thấy phản ứng của Vân Triệt, mũi ngọc của Thải Chi khẽ hừ, sau đó buồn bã nói:

- Đã biết mà. Tuy rằng ta đã biểu hiện đủ tốt, nhưng tỷ tỷ vẫn một mực lặng lẽ lo lắng cho ta. Nhưng mà, ta mới không yếu ớt giống như tỷ tỷ nghĩ, chỉ cần tỷ tỷ tốt mọi chuyện, ta chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

- Tỷ tỷ ngươi đúng là rất quan tâm ngươi, giống như ngươi quan tâm tỷ tỷ ngươi vậy.

Vân Triệt nói.

Đầu Thải Chi nghiêng nghiêng:

- Hừ, đó là đương nhiên! Bởi vì tỷ tỷ là người thân duy nhất trên đời này của ta.

Vân Triệt mỉm cười:

- Đó là ngày hôm qua. Từ hôm nay trở đi, ta đã là phu quân của ngươi, cũng chính là một người thân của ngươi. Theo lẽ thường mà nói, còn thân hơn tỷ tỷ.

“...” Hô hấp của Thải Chi rõ ràng khựng lại một chút.

- Tuy rằng quá trình hơi kỳ quái, nhưng sự thật đã đúc thành, bây giờ ngươi đã là (một trong) lão bà của ta rồi, ta sẽ nỗ lực đối xử tốt với ngươi giống như Mạt Lỵ, cũng sẽ nỗ lực trở nên cường đại, cường đại đến có thể có tư cách để cho ngươi dựa vào.

Vân Triệt nói cực kỳ chân thành, trong đôi mắt cũng chớp động lên quang mang kiên định.

Trong mắt Thải Chi cũng mơ hồ rung động, sau đó trên mặt đỏ bừng, rất tức giận trách mắng:

- Lão bà cái gì, gọi người ta già như vậy! Đáng giận!!

Mắng xong, nàng nói thêm một câu rất nhẹ:

- Nhiều nhất... Là tiểu lão bà.

- Hả? Ngươi nói cái gì?

Vân Triệt không nghe rõ.

Thải Chi quay lưng đi, tay nhỏ bé chỉ:

- Đều bị ngươi phiền chết rồi, nhanh đi theo tỷ tỷ ta, không được lại đến phiền ta!

Tiểu nha đầu này, mới vừa rồi còn cười nói hì hì, nói trở mặt liền trở mặt... Vân Triệt bất đắc dĩ nói:

- Được rồi được rồi, nhưng mà, ngươi phải nhớ kỹ lời ta mới vừa nói, nếu như ta đã nhận định ngươi, cho dù ngươi là Thiên Lang tinh thần, cũng đừng mong chạy trốn được.

Có lẽ vì tâm nguyện của Mạt Lỵ, có lẽ vì hứa hẹn với Mạt Lỵ, có lẽ vì thương tiếc với những gì Thải Chi đã từng trải qua, cũng hoặc vì những nguyên nhân khác, lời nói này, Vân Triệt nói ra từng lời từ phế phủ.

Thải Chi: “...”

Vân Triệt rời đi, Thải Chi vẫn ngơ ngác đứng ở đó, trái tim hoàn toàn hỗn loạn.

Nàng vốn nên cười nhạt, vốn nên trào phúng rằng lời nói trước đó của Vân Triệt đều là lời ngon tiếng ngọt lừa tiểu hài tử... Nhưng mà, trong lòng nàng lại vào lúc đó bị hung hăng trêu chọc, lời nói ra khỏi miệng, giống như làm nũng với người đã mở rộng cửa lòng.

- Phù...

Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó nỗ lực nghiêm mặt lên, lẩm bẩm với suối nước:

- Thật là một người nguy hiểm, khó trách tỷ tỷ sẽ thích hắn. Hắn nhất định đã dùng lời nói giống như vậy lừa gạt rất nhiều nữ hài... Ta mới sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy.

- Còn nói để cho ta dựa vào hắn... Lời nói mạnh miệng ngốc như vậy mà cũng dám nói...

- Ngay cả tỷ tỷ đều nói hắn là đại sắc ma siêu cấp, ta mới sẽ không để cho hắn đạt được!

Nàng nói ra từng câu, nhưng chỗ sâu trong tâm hồn lại vẫn lay động lên ý niệm không xóa đi được.

Mấy lời hắn nói... Có thật không...

Chân nhỏ quý giá như ngọc nhẹ nhàng chạm lên trên mặt nước suối mát rượi, nàng ngước mắt nhìn phương xa, khi trong lòng cuối cùng không còn hỗn loạn nữa, hiện ra tất cả lại đều là hình ảnh khi ở chung với Vân Triệt...

Hắn xen vào việc của người khác dùng Thiên Lang ngục thần điển cứu nàng...

Hắn lại chạy trối chết khi nàng dùng lời nói làm thế công...

Lần thứ hai hắn cứu nàng, nàng lại hại hắn rơi vào hiểm cảnh, bị hắn mắng to một trận, lần thứ ba vẫn mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng đi cứu nàng...

Hắn ôm chặt nàng vào trong lòng, vì nàng mà từng giọt máu chảy lên trên khuôn mặt nàng... Nhưng lại chưa bao giờ định buông nàng ra...
....

Chút bất tri bất giác, trong mắt Thải Chi đã có vẻ mê ly, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện ra, không biết từ khi nào khóe môi nàng đã lặng lẽ cong lên giống như vầng trăng non tuyệt mỹ khẽ cong.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment