.
._635__2" class="block_" lang="en">Trang 635# 2
Chương 1271: Đi tới Nguyệt Thần giới
Tinh Thần đế đã đứng trước thứ nguyên huyền trận, tinh thần bên người hắn chỉ có Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi, đi theo cũng chỉ có bốn tinh vệ, đội hình đơn giản đến cực điểm.
Đối với Tinh Thần giới mà nói, Nguyệt Thần giới cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, bọn họ cũng tuyệt đối không nguyện cho Nguyệt Thần giới mặt mũi gì. Lần này Tinh Thần đế tự mình đi tới, hiển nhiên chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy thần hậu mới thần bí kia.
Có thể khiến cho Nguyệt Thần đế làm được đến trình độ như vậy, cho dù là ai đều không hoài nghi, Nguyệt Thần thần hậu mới nhất định không giống tầm thường.
Về phương diện khác, khi hắn mang Vân Triệt về Tinh Thần giới, Trụ Thiên thần đế cho kỳ hạn mười lăm ngày. Nhưng trước khi rời đi Tinh Thần đế hiển nhiên cũng không muốn có ý tứ mang Vân Triệt về, không biết vì không muốn ăn canh bế môn của Mạt lỵ hay có tính toán gì khác.
Nhưng mà, khi hắn sắp bước vào thứ nguyên huyền trận, chân mày đột nhiên vừa động, xoay người lại.
Thải Chi lấy tốc độ cực nhanh từ trên trời giáng xuống, sau đó rất không ôn nhu ném Vân Triệt xuống, đồng thời khẽ thở phào một hơi:
- May qua may quá, thiếu chút nữa đã đến muộn.
Vân Triệt hơi chật vật đứng vững, sau đó trước tiên vái xuống:
- Vãn bối Vân Triệt, bái kiến Tinh Thần đế, Thiên Nguyên tinh thần.
Hai luồng ánh mắt khiếp người quét nhìn Vân Triệt:
- Bổn vương còn tưởng rằng Mạt Lỵ định cố tình giữ ngươi lại, đang nghĩ tới nên giao đãi với Trụ Thiên thần đế như thế nào.
Thải Chi lập tức mang theo bất mãn nói:
- Hừ, ngươi một chút cũng không biết tỷ tỷ. Tỷ tỷ nói mười lăm ngày nhất định là mười lăm ngày, một ngày cũng không thiếu, cũng không dư thêm một ngày.
Trong lòng Mạt Lỵ tràn đầy oán hận với Tinh Thần đế, Thải Chi rõ ràng cũng không hề khách khí với hắn.
- Ha ha, tính nết của Mạt Lỵ điện hạ vẫn luôn như thế.
Đồ Mi cười hề hề nói, đồng thời ra hiệu một ánh mắt cho Tinh Thần đế.
Tinh Thần đế vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, ánh mắt đủ để đâm thủng nhật nguyệt kia giống như đang định tìm kiếm thứ gì đó ở trên người hắn:
- Vân Triệt, tu luyện tinh thần toái ảnh như thế nào?
Vân Triệt trả lời ngay:
- Tinh thần toái ảnh không hổ là thân pháp cao cấp nhất đương thời, chỗ ảo diệu lại còn thắng được nghe đồn. Vãn bối may mắn được Thiên Sát tinh thần tự mình truyền thụ, nhưng vì thời gian quá ngắn, thiên tư có hạn, chính là mới dòm sơ con đường, đã vạn phần thỏa mãn rồi.
Tinh Thần đế nhàn nhạt gật đầu:
- Vậy thì tốt. Trừ bỏ tinh thần toái ảnh, ngươi còn có thu hoạch gì khác?
Vân Triệt không hề do dự và kiêng dè nói:
- Vãn bối còn có may mắn được Thải Chi điện hạ truyền thụ Thiên Lang ngục thần điển.
Lời vừa nói ra, Tinh Thần đế và Đồ Mi đều ánh mắt rung chuyển, ngay cả tứ đại tinh vệ đi theo cũng đều không khỏi sắc mặt thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ kinh sợ.
- Thải Chi, ngươi thật sự dạy Vân Triệt Thiên Lang ngục thần điển?
Thải Chi lại tỏ vẻ không thèm để ý, giống như chính là làm một chuyện nhỏ quá mức bình thường:
- Đúng vậy. Tỷ tỷ để cho ta dạy, ta đương nhiên sẽ dạy rồi. Nhưng mà, Vân Triệt ca ca không hổ là “Thiên đạo chi tử” nha, ta vốn cho rằng hắn không có Thiên Lang thần lực, nhất định sẽ không có khả năng học được, không nghĩ tới, hắn thế mà lại học nhanh như vậy. Trách không được tỷ tỷ sẽ nguyện ý giữ hắn ở lại Tinh Thần điện nhiều ngày như vậy.
“...” Nghe Thải Chi cười nói lên bốn chữ “Vân Triệt ca ca”, toàn thân Vân Triệt khó chịu một trận... Chẳng lẽ vì đã quen nghe nàng gọi “Tỷ phu” rồi?
Tinh Thần đế liếc nhìn Thải Chi, ánh mắt lại quay trở lại trên người Vân Triệt, trầm mặc ngắn ngủi sau đó hỏi:
- Nếu Mạt Lỵ kêu Thải Chi dạy ngươi Thiên Lang ngục thần điển, vậy nàng có để cho ngươi và Thải Chi...
- Ngô vương, canh giờ đã đến gần, chúng ta vẫn sớm lên đường đi.
Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi đột nhiên lên tiếng ngắt lời Tinh Thần đế, đồng thời lắc đầu cực nhẹ.
Trong mắt Tinh Thần đế lóe lên chút ánh sáng lạ phức tạp, sau đó xoay người sang chỗ khác, không tiếp tục hỏi nữa:
- Cũng được, chúng ta đi thôi.
- Haiz?
Thải Chi khẽ kêu trong lòng.
Chân mày Vân Triệt vừa động, trong lòng thoáng không hiểu.
Dựa theo lời Mạt Lỵ nói, nàng đã báo cho Tinh Thần đế biết chuyện muốn gả Thải Chi cho Vân Triệt -- cho dù Tinh Thần đế có đáp ứng hay không. Vân Triệt cũng đã sớm nghĩ tới nên ứng đối với câu hỏi của Tinh Thần đế như thế nào, nhưng “Đại sự” như thế, hắn lại không hỏi tiếp như thế?
Thiên Nguyên tinh thần chen lời vào rõ ràng cho thấy cố tình phá ngang, không để cho Tinh Thần đế tiếp tục nói... Tinh Thần đế mới do dự nửa giây, liền đã không hỏi tới nữa.
Đây là có chuyện gì? Cho dù nghĩ từ phương diện nào đều giống như tuyệt đối không nên vậy.
Bản thân tốt xấu gì là “Thiên đạo chi tử” được các đại Vương giới mượn sức, ngay cả thần nữ đều muốn gả cho, phản ứng bình thường nhất của Tinh Thần đế nên mượn dùng chuyện này để giữ hắn ở lại Tinh Thần giới, vì sao lại cố tình tránh đi... Chẳng lẽ cảm thấy thời cơ không đúng?
Trong lúc Vân Triệt đang suy nghĩ, bọn họ đã bước vào trong thứ nguyên huyền trận, một luồng sáng trắng nhất thời bao phủ Vân Triệt.
Vào một khắc cuối cùng khi ánh sáng trắng tiêu tán, Vân Triệt lộ ra nụ cười nhẹ ôn hòa với Thải Chi... Dùng nó để cáo biệt.
Gặp lại lần tới, đối với hắn mà nói, đã là ba ngàn năm sau.
Lấy thứ nguyên huyền trận do Vương giới đúc thành tự nhiên không giống với bình thường, Tinh Thần giới cách Trụ Thiên thần giới rất xa, nhưng “Xuyên qua không gian” cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Ánh sáng trắng tan đi, linh khí nồng đậm thuộc về Trụ Thiên giới đập vào mặt. Vân Triệt ngẩng đầu, nhìn Trụ Thiên tháp cao ngất vào tận trời cao kia, trong lòng phiền muộn.
Trở về Trụ Thiên thần giới, sau đó tiến vào Trụ Thiên thần cảnh.
Hai đời mình cộng lại cũng chẳng qua chỉ có thời gian một giáp, mà sau khi tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, lại dốc lòng tu luyện vẻn vẹn ba ngàn năm, cũng cách thế giới này vẻn vẹn ba ngàn năm.
Ba ngàn năm đó...
Cũng không biết ba ngàn năm sau, tâm tình và tín niệm của mình rốt cuộc sẽ phát sinh biến hóa như thế nào, bản thân khi đó, có còn là mình bây giờ không.
Thu hồi phiền muộn, nghĩ tới mỗi một câu Mạt Lỵ nói, tâm niệm và ánh mắt của Vân Triệt lại khôi phục kiên định... Ở dưới cục diện trước mắt, đây là lựa chọn tốt nhất, cũng gần như là duy nhất của hắn.
Không chỉ vì hiện giờ, còn thêm cả tương lai.
Thứ nguyên huyền trận truyền tống bọn họ đến bên ngoài Trụ Thiên giới, Tinh Thần đế đi trước, bước đi thong thả... Nhưng mà, mãi cho đến khi xuyên qua kết giới thủ hộ của Tinh Thần giới, bước vào lĩnh vực của Trụ Thiên giới, hắn đều không hỏi Vân Triệt một câu.
Tiến vào Trụ Thiên giới, bước chân của Tinh Thần đế cuối cùng dừng lại, xoay người nói:
- Vân Triệt, vừa vào giới này, Trụ Thiên thần đế đã biết được ngươi quay về đây. Ngươi là một trong một ngàn thiên tuyển chi tử, có tư cách tham gia hôn điển của Nguyệt Thần đế. Nhưng mà, lần này Nguyệt Thần đế lão nhân kia làm lớn như vậy, Ngâm Tuyết giới các ngươi chắc cũng nhận được thiệp mời, ngươi chuẩn bị đi theo Trụ Thiên giới, hay đi theo tông môn của mình?
Vân Triệt không chút do dự, trực tiếp đáp lại:
- Vãn bối vẫn nên đi theo tông môn của mình.
Tinh Thần đế gật đầu:
- Cũng được. Tinh Linh, ngươi hộ tống Vân Triệt về bên Ngâm Tuyết giới.
- Dạ.
Tinh Linh lĩnh mệnh.
Tinh Thần đế không nói thêm gì nữa, mang theo Đồ Mi còn có ba tinh vệ khác rời đi.
Vân Triệt gánh lấy danh hiệu “Thiên đạo chi tử” cùng vô số vầng hào quang có thể nói là hãi thế, tuyệt đối không thể đơn thuần lấy một “Huyền giả trẻ tuổi đến từ tinh giới trung vị” để đối đãi. Mặc dù Tinh Thần đế tỏ vẻ lãnh đạm hơi kỳ quái với Vân Triệt, nhưng vẫn cho hắn mặt mũi tương đương với to lớn... Chính miệng phân phó một tinh vệ, còn là tinh vệ đứng đầu hộ tống hắn.
- Tinh Linh đại ca, lại gặp mặt.
Không có Tinh Thần đế bên người, áp lực trên người Vân Triệt chợt giảm, cười chào hỏi Tinh Linh.
Nhưng mà trong lòng hắn lại nổi lên nghi hoặc: Tinh Linh là tinh vệ trưởng thuộc về Mạt Lỵ, nhưng mà, Tinh Thần đế xuất hành lại giống như rất thích mang theo hắn. Tham gia đại hội huyền thần là như thế, lần này đi tới Nguyệt Thần giới, Tinh Thần đế chỉ dẫn theo bốn tinh vệ, nhưng vẫn có Tinh Linh ở trong đó.
Chỉ có điều nghi hoặc này chỉ thoáng mà qua, hắn vẫn chưa để vào trong lòng.
Tinh Linh tao nhã thi lễ với Vân Triệt:
- Vân công tử, mời.
Lại quay về Trụ Thiên giới, tâm cảnh, mục tiêu của Vân Triệt đã hoàn toàn khác biệt.
Hai người sóng vai đi đến chỗ Ngâm Tuyết giới, Tinh Linh do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:
- Vân công tử, Thải Chi điện hạ thật sự truyền thụ “Thiên Lang ngục thần điển” cho công tử?
Hỏi ra một câu, Tinh Linh lại xin lỗi nói:
- Tại hạ chính là ngạc nhiên trong lòng, nếu như có mạo phạm, kính xin Vân công tử thứ tội.
Vân Triệt cười lắc đầu:
- Tinh Linh đại ca đừng như thế. Chuyện này đương nhiên là thật, sự tình này nào dám lừa gạt Tinh Thần đế.
Tinh Linh tán thưởng một tiếng:
- Thần điển của các vị tinh thần đại nhân đều là cấm kỵ tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, Vân công tử có thể được ban ơn này, thật sự làm cho người ta kinh thán. Hơn nữa tại hạ nhìn sắc mặt thần đế đại nhân, dường như cũng không có vẻ không vui.
Vân Triệt cười nhẹ, từ chối cho ý kiến.
Tinh Linh nhìn hắn, tiếp tục thở dài:
- Hiện giờ người đời đều biết Vân công tử là “Thiên tuyển chi tử” trời chọn, trải qua chín kiếp từ trước đến nay chưa từng có tẩy lễ, thần đế đại nhân và Thải Chi điện hạ sẽ cam nguyện như thế, có lẽ ở trên người Vân công tử cũng không quá mức kỳ quái.
Vân Triệt cười khan một tiếng, nói tránh đi:
- Ha ha ha, Tinh Linh đại ca, lần này Tinh Thần đế đi Nguyệt Thần giới tham gia hôn điển, vì sao lại chỉ dẫn theo mấy người ít ỏi?
Tinh Linh cười khổ một tiếng:
- Mặc dù Vân công tử đến thần giới trong thời gian ngắn, nhưng chắc có nghe thấy về ân oán giữa hai giới chúng ta. Lần này, nếu không phải thần đế đại nhân cực kỳ tò mò về thần hậu mới của Nguyệt Thần giới, có lẽ sẽ không tự mình đến.
- Thì ra là thế.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, đã đi đến chỗ Ngâm Tuyết giới ở lại.
Vân Triệt ở Tinh Thần giới nửa tháng, Ngâm Tuyết giới cùng với gần như toàn bộ các tinh giới khác đều luôn luôn lưu lại Trụ Thiên thần giới, vẫn chưa rời đi. Hôn điển lần này của Nguyệt Thần đế mời rộng khắp đông thần vực, rõ ràng muốn mượn gió đông của đại hội huyền thần lần này.
Vân Triệt và Tinh Linh tạm biệt, rơi vào trong viện:
- Băng Vân cung chủ, các vị trưởng lão, đệ tử Vân Triệt đã trở lại.
Mộc Băng Vân, Mộc Hoán Chi cùng các trưởng lão cung chủ Băng Hoàng đều ở đây, toàn bộ đệ tử hộ tống cũng đều ở bên cạnh, hiển nhiên đang chuẩn bị đi đến Nguyệt Thần giới.
Nhìn thấy Vân Triệt trở về, trong lòng Mộc Băng Vân thả lỏng, băng mâu liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, bên môi mang theo nụ cười như có như không:
- Ngươi trở về vừa khéo. Nhìn dáng vẻ của ngươi, rốt cuộc đã đạt được ước muốn.
Vân Triệt nở nụ cười:
- Chẳng những thỏa mãn ước muốn, hơn nữa còn có thu hoạch thật bất ngờ.
Trong lời nói của hắn lộ ra vẻ cảm kích... Bởi vì hắn cuối cùng như nguyện nhìn thấy Mạt Lỵ, còn có hứa hẹn vĩnh viễn, tất cả những chuyện này, ở trên trình độ rất lớn đều do Mộc Băng Vân ban tặng.
Bước đầu tiên hắn đến được thần giới, đó là do Mộc Băng Vân dẫn hắn qua.
- Hả? Thu hoạch ngoài ý muốn.
- À... Cái này không quá quan trọng.
Trên mặt Vân Triệt hơi quẫn. “Thu hoạch ngoài ý muốn” trong miệng hắn là Thải Chi, nhưng không biết vì sao lại từ trong miệng nói ra.
Liếc nhìn phần đông trưởng lão đệ tử chung quanh, Vân Triệt nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ nói mọi người chúng ta đều có thể đi tới Nguyệt Thần giới?
Mộc Băng Vân gật đầu:
- Không sai. Xem ra lần này Nguyệt Thần đế khá hăng hái, chẳng những mời rộng rãi đông thần vực, lại còn không hạn chế số lượng hộ tống. Toàn bộ người đang ở Trụ Thiên giới đều có thể đi đến.
Vân Triệt hơi líu lưỡi:
- Nguyệt Thần đế đây là quyết tâm định làm hôn điển này vô cùng khoa trương đi, cũng không biết thần hậu mới kia là nhân vật như thế nào, cho dù là nữ nhân như Long hậu thần nữ chắc cũng không đến mức khiến Nguyệt Thần đế như vậy đi?
- Năm đó chuyện về Nguyệt Vô Cấu đã khiến Nguyệt Thần đế gặp phải sỉ nhục thật lớn. Lần này hiển nhiên muốn đòi về gấp mấy lần. Về phần thần hậu kia là nhân vật như thế nào, hôm nay liền có thể biết được.
Ba năm trước đã phát thiệp mời rộng khắp đưa tới chấn động khá lớn ở đông thần vực. Ba năm đi qua, Nguyệt Thần đế chẳng những không hề thu liễm một chút nào động tĩnh do vụ hôn điển này tạo ra, ngược lại càng lúc càng lớn. Mà “Thần hậu” kia rốt cuộc là ai, đến nay, vẫn chưa hề có người biết được.
Mà cũng không nghi ngờ gợi lên lòng hiếu kỳ thật lớn của mọi người.
Xa xa, một cột sáng màu trắng phóng lên cao. Mộc Băng Vân liếc nhìn cột sáng kia:
- Thứ nguyên huyền trận đã mở, chúng ta đi thôi.