.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1276" class="block_" lang="en">Trang 638# 2
Chương 1277: Hôn thư
Cẩn Nguyệt cũng không phải tỳ nữ bình thường, xuất thân của nàng từ Nguyệt Thần giới, lại còn ở bên cạnh thần hậu tương lai, địa vị tuyệt đối cao hơn phần lớn huyền giả Nguyệt Thần giới. Ít nhất tuyệt đối sẽ không là người nhát gan và dễ dàng thất thố
Nhưng ở trước mặt Vân Triệt, nàng lại thủy chung đều có cảm giác bất an khẩn trương, càng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
- Cẩn Nguyệt cáo lui.
Cũng không biết có ghi nhớ dặn dò của Vân Triệt hay không, Cẩn Nguyệt vội vàng rời đi.
Đám người Hỏa Như Liệt hai mặt nhìn nhau, Mộc Hoán Chi cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Ngâm Tuyết giới ta có ân với thần hậu? Đây là có chuyện gì?
Vân Triệt và Mộc Băng Vân đều không trả lời.
Mộc Hoán Chi vuốt ve chòm râu, hòa dịu ít nhiều xấu hổ.
Trong lòng Vân Triệt và Mộc Băng Vân tự nhiên biết rõ sâu xa giữa Hạ Khuynh Nguyệt và Ngâm Tuyết giới. Sau khi đến thần giới, Hạ Khuynh Nguyệt tự nhiên sẽ dần dần biết được, băng di thần công mà nàng tu luyện ở Băng Vân tiên cung thật ra là băng hoàng phong thần điển của Ngâm Tuyết giới.
- Ngươi tặng nàng cái gì?
Mộc Băng Vân hỏi, trong hốc mắt tràn đầy lo lắng.
- Hôn thư của ta và nàng.
Vân Triệt thản nhiên nói.
Phụt...
Ngụm rượu mới vừa vào miệng Hỏa Như Liệt lập tức văng lên đầy người đầy bàn, hắn lúng ta lúng túng lau chùi, lắp bắp nói:
- Ta ta ta ta ta vừa rồi thật sự không nghe thấy gì cả...
Giống như sợ Hỏa Phá Vân lắm miệng hỏi loạn, hắn bất chấp chật vật đầy người, một tay túm lấy Hỏa Phá Vân:
- Phá Vân, vi sư còn có rất nhiều chuyện quan trọng muốn nói với con, sau khi con vào Trụ Thiên châu... đi thôi đi thôi...
Hôn thư của ta và nàng...
Hôn thư của Vân Triệt và Nguyệt Thần thần hậu!?
Đây má nó đâu chỉ là sấm sét giữa trời quang, Hỏa Như Liệt, Viêm Tuyệt Hải, Mộc Hoán Chi tam đại Thần Quân toàn bộ bị nổ đến ngây ngốc ngay tại chỗ, tin tức lớn đến mức khiến cho bọn họ cảm giác giống như bị biển cả sóng to vô biên vô hạn bao phủ...
- Ta... đi chiếu khán đệ tử.
Mộc Hoán Chi đầu đầy mồ hôi, khi đứng dậy còn hung hăng vấp phải ghế dựa lảo đảo mấy cái.
- Khụ... ta cũng đi.
Viêm Tuyệt Hải trong ngày thường ổn trọng như núi gần như cũng chạy trốn rời đi.
- Xem ra, ngươi không tin lời tỳ nữ vừa rồi nói?
Mộc Băng Vân nhìn Vân Triệt nói.
Vân Triệt mặt không biểu cảm:
- Không, ta tin tưởng. Nàng chắc chưa nhìn huyền ảnh của đại hội huyền thần, cũng không biết ta còn sống.
- Vì sao?
Không biết lại nhớ đến điều gì, Vân Triệt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại:
- Bởi vì ta hiểu nàng. Nàng là người có tính tình cực kỳ lạnh nhạt, từ nhỏ đến lớn là vậy. Huyền đạo vẫn là theo đuổi duy nhất của nàng, trừ nó ra, nàng đều thờ ơ với tất cả.
Mộc Băng Vân: “...”
- Tuy rằng nàng không xem huyền ảnh của đại hội huyền thần, nhưng nàng nhất định đã nghe thấy tên của ta. Chính là...
Vân Triệt tự giễu cười cười:
- Nàng không có khả năng liên hệ “Vân Triệt” mà nàng nghe được với ta.
Cũng như khi hắn đột nhiên nghe Nguyệt Thần đế kêu hai chữ “Khuynh Nguyệt”, tuyệt đối không ngờ rằng nàng sẽ là Hạ Khuynh Nguyệt, một chút đều không có.
Hắn không có khả năng liên hệ Hạ Khuynh Nguyệt với “Nguyệt Thần thần hậu”.
Hạ Khuynh Nguyệt cũng không có khả năng liên hệ “Hạng nhất phong thần” với hắn... Huống chi còn là người vẫn coi như đã chết.
“...” Mộc Băng Vân yên lặng nhìn Vân Triệt. Lời Vân Triệt nói đã đang nói cho nàng biết, ở trong thế giới của Hạ Khuynh Nguyệt, “Vân Triệt” là tiên phu đã chết nhiều năm rồi, nàng muốn gả cho ai hoàn toàn là tự do của nàng.
Những lời này, hắn đang nói cho Mộc Băng Vân nghe, hoặc là đang tự an ủi mình.
Mộc Băng Vân khuyên lơn:
- Nàng cũng là người tính tình lạnh nhạt, sẽ không tham “Nguyệt Thần thần hậu” có lẽ nàng bị bức bách, hoặc là có nỗi khổ tâm nào đó. Dù sao, nếu Nguyệt Thần đế muốn ai trở thành thần hậu, ai cũng không có khả năng cự tuyệt.
Vân Triệt lại lắc đầu:
- Không, nàng ấy đúng là người không ham cái danh “Thần hậu”, nhưng cũng sẽ không bị người hiếp bức
Mộc Băng Vân: “...?”
- Băng Vân cung chủ, mười hai năm trước, khi ta và nàng lập gia đình, nàng đã được vô số người khuynh mộ, vả lại đã thân là đệ tử chính thức của Băng Vân tiên cung. Mà ta khi đó thân thể suy nhược, huyền mạch tàn phế, ở trong gia môn ngay cả tôi tớ đều sẽ âm thầm cười nhạo ta.
- Chênh lệch khi đó giữa ta và nàng dùng cách biệt một trời đều không thể đủ để hình dung. Nhưng nàng vẫn lập gia đình với ta, cũng không phải bị bức bách, hoặc có nỗi khổ tâm nào, mà hoàn toàn xuất phát từ ý nguyện của nàng.
“...” Mộc Băng Vân hơi giật mình.
- Khi đó ta đây cảm kích nàng, cũng ái mộ nàng. Vào ngày đầu tiên lập gia đình với nàng, ta đã quyết định trong lòng, cho dù nàng có thân phận gì, ta nhất định phải khiến cho nàng chân chính yêu ta... đại khái cũng vì thỏa mãn tôn nghiêm hơi buồn cười của ta đi.
Nhớ lại mấy ngày ở chung sau tân hôn, Vân Triệt khẽ cười cười.
- Sau này, ta có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, trong quá trình ta ở chung với các nàng, các nàng dần dần sẽ dung nhập ta vào trong tính mạng với ý chí của các nàng, kể cả là Thải Y thân là tiểu Yêu Hậu cũng thế. Nhưng mà... Chỉ có Hạ Khuynh Nguyệt...
- Ta và nàng đã bái thiên địa, từng chung hoạn nạn, thậm chí từng cùng nhau trải qua sinh tử. Có nhiều lần ta cho rằng đã hoàn toàn hòa tan băng tâm của nàng rồi... Nhất là có một lần, ta và nàng cùng bị thiên trì cự thú nuốt vào trong bụng, nàng vì cứu ta, dốc toàn bộ lực lượng phụ vào trên thân ta, bản thân suýt chút nữa chết...
- Nhưng mà, mỗi lần khi ta cho rằng ta đã hoàn toàn đi vào trong lòng nàng, chúng ta lại... gần như không hề do dự rời khỏi ta, trở lại Băng Vân tiên cung. Lúc gặp lại, vẫn duy trì khoảng cách với ta giống như chưa bao giờ gần hơn.
Năm đó, hắn đáp ứng gai nhập Băng Vân tiên cung, trở thành nam đệ tử đầu tiên trong lịch sử, một nguyên nhân quan trọng nhất trong tiềm thức chính là có thể kéo gần hơn khoảng cách với Hạ Khuynh Nguyệt.
- Nàng nhìn có vẻ lạnh lùng yếu đuối, nhưng ý chí lại vô cùng cứng cỏi và độc lập, chuyện mà nàng quyết định, cho dù kẻ nào đều khó có khả năng dao động. Có lẽ vì nàng thân vốn có lưu ly tâm, trong tiềm thức nàng vẫn luôn lấy tư thái nhìn xuống này nhìn bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì trên thế gian. Không có ai có thể bức bách nàng làm chuyện gì, chỉ có nàng có nguyện ý hay không.
- Ngươi nói, nàng muốn gả cho Nguyệt Thần đế, là nàng cam tâm tình nguyện?
- Đúng.
Vân Triệt gật đầu, trên mặt không vui không buồn.
Tám năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng không thể thay đổi nổi bản tính với ý chí của một người.
Lúc Hạ Khuynh Nguyệt hiện thân, đôi mắt của nàng vẫn như làn thu thủy không gợn sóng như trong trí nhớ.
- Ở chỗ của nàng, nàng không sai. Ngược lại, nàng làm ra một lựa chọn đều chính xác hơn bất cứ nữ nhân nào trên đời. Nguyệt Thần Giới Vương... so sánh với hắn, ta chẳng qua chỉ là một loài bò sát vừa mới học bò xong mà thôi. Thần hậu của Vương giới, đối với nàng mà nói, trên đời này đã không có thân phận nào tôn quý hơn nó. Đây có lẽ cũng là một kiểu trời phù hộ cho “Lưu ly tâm” đi.
- Nếu nói sai sót duy nhất, vậy là ta còn sống.
Lời Vân Triệt nói rõ ràng tự nhiên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh... Một vẻ bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh.
- Vậy ngươi... vì sao còn muốn đưa hôn thư cho nàng?
Mộc Băng Vân hỏi.
- Đương nhiên để cho nàng biết sai sót này còn tồn tại, sau đó tự tay xóa đi.
Vân Triệt cười nhẹ.
Vân Triệt giống như hoàn toàn khôi phục lý trí, hơn nữa lý trí đến đáng sợ. Mộc Băng Vân không cách nào yên tâm:
- Vân Triệt, ngươi thật sự...
Vân Triệt ngẩng đầu nhìn về phía trước:
- Ngươi yên tâm. Hôn điển này to lớn như thế, nó đã không chỉ là một phen hôn điển, mà gắn liền với tôn nghiêm cấp bậc Nguyệt Thần đế, cùng với toàn bộ Nguyệt Thần giới.
- Nơi này là Nguyệt Thần giới, lấy lực lượng mỏng manh của ta, cho dù mất mạng ở nơi này, nhỏ toàn bộ máu vào nơi này cũng vốn không có khả năng thay đổi chút gì, ngược lại sẽ khiến Ngâm Tuyết giới và Viêm Thần giới đều vì ta mà bị liên lụy.
Cho dù bản thân Hạ Khuynh Nguyệt đổi ý, cũng đã không có khả năng.
- Ta còn có nhiều chuyện muốn làm như vậy, ta vừa ưng thuận hứa hẹn với nàng ấy, tại sao có thể... bởi vì chút chuyện này mà thiệt mạng bản thân ở đây.
- Cứ như vậy đi.
Hắn cầm lấy một chiếc ly ngọc khác, uống một hơi cạn sạch.
Lúc ly ngọc buông xuống, nháy mắt nát vụn.
“...” Ngọc thủ của Mộc Băng Vân nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay Vân Triệt, không nói ra lời khuyên giải an ủi gì cả.
Vân Triệt, ngươi giao hôn thư vào trong tay nàng, thật sự chỉ vì mục đích đơn giản như vậy thôi sao?
....
....
Trên đám mây, lực chú ý của Thiên Diệp Ảnh Nhi trong phần lớn thời gian đều dừng ở trên người Vân Triệt, tự nhiên cũng chú ý tới Cẩn Nguyệt.
Cách nhau rất xa, lại không phóng thích huyền lực, nàng cũng không thể hoàn toàn nghe rõ bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng cũng mơ hồ nghe được “Tỳ nữ thần hậu”.
- Tỳ nữ của thần hậu? Vì sao phải đi tìm Vân Triệt?
Tròng mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi dừng lại ở trên hộp ngọc trong tay Cẩn Nguyệt:
- Cổ bá, Vân Triệt bỏ vào là thứ gì?
Thân hình Cổ bá chưa động, chỉ có ánh mắt lóe lên dị quang. Giây lát, hắn chậm rãi nói:
- Là một tờ hôn thư.
- Hôn thư? Lấy ra nhìn xem.
Cổ bá chưa trả lời, tay già nua khô héo vào lúc này nâng lên, không thấy hắn có động tác gì, không gian trước mắt đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy quỷ dị.
Năm ngón tay gầy như củi khô thu lại, chậm rãi tiến vào trong lốc xoáy, sau vài giây, tay của Cổ Chúc đã thu về, lốc xoáy không tiếng động biến mất, mà trong tay hắn, đã nhiều thêm một cuộn giấy gấp lại.
Phía dưới, Cẩn Nguyệt bước đi vội vàng, không hề phát hiện ra cái gì. Hộp ngọc trong tay cũng hoàn chỉnh như lúc ban đầu, không hề có hiện trạng lạ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lấy cuộn giấy ra, sau khi mở ra thần thức đảo qua, phượng mâu sau mặt nạ nhất thời nheo lên.
Thương Phong quốc... Lưu Vân thành...
Tiêu Triệt... Hạ Khuynh Nguyệt...
Khuynh Nguyệt...
Nàng gập hôn thư lại, động tác rất chậm rãi. Khi hôn thư hoàn toàn gập lại, khóe miệng của nàng đã nhếch lên nụ cười nhẹ nguy hiểm tới cực điểm...
- Trên đời này, lại sẽ có chuyện thú vị như vậy.
- Muốn trả nó về sao?
Cổ Chúc nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lại thu hôn thư lại:
- Không, một phần đại lễ nặng như vậy, tự nhiên nên phát huy tác dụng lớn nhất của nó.
- Đến Nguyệt Thần giới này cũng không mang hạ lễ gì cả, ta liền mượn hoa hiến phật, đưa cho Nguyệt Vô Nhai hắn một kinh hỉ thật lớn đi!
....
....
Bên trong độn nguyệt tiên cung, Hạ Khuynh Nguyệt đứng ở trước gương, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt kính, đôi mắt đẹp mộng ảo mê ly, không biết đang nghĩ cái gì.
Không gian bên trong độn nguyệt tiên cung rất lớn, vô số minh quang chớp động, những minh quang này lại như bị lực lượng vô hình hấp dẫn, tranh nhau hội tụ về phía tiên ảnh của Hạ Khuynh Nguyệt.
Cách hôn điển bắt đầu cũng còn một khắc đồng hồ cuối cùng.
Cẩn Nguyệt ôm hộp ngọc, thả nhẹ bước chân đến gần, sau đó nhẹ nhàng vái lạy ở sau lưng Hạ Khuynh Nguyệt:
- Thần hậu nương nương, đã theo phân phó vào một tháng trước của ngài, tặng cho Ngâm Tuyết giới một viên Nguyệt Thần đan, giao cho chính là đệ tử Ngâm Tuyết tên “Vân Triệt” kia.
- Vậy thì tốt.
Nàng nhàn nhạt đáp lại.
Cẩn Nguyệt nói:
- Còn có một chuyện. Vân công tử kêu nô tỳ mang về một phần đáp lễ cho nương nương, cũng nói hy vọng nương nương có thể tự mình mở ra.
Nàng khẽ nói:
- Không cần. Mang đi đi.
Cẩn Nguyệt không hề thấy ngoài ý muốn với câu trả lời của nương nương. Nàng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn phải nói:
- Vân Triệt công tử còn kêu nô tỳ chuyển cho nương nương một câu nói...
- Đây là Lưu Vân Tiêu Triệt đưa hạ lễ đại hôn cho thần hậu nương nương.